Chương 22


Ôn Nam cụp mắt, c ắn môi dưới nói: “Chị nói không sai.”
Kỳ Trừng cũng lười nói gì thêm, nhún vai thẳng thắn: “Số tiền đó dùng để làm gì?”
Ngửi thấy mùi thơm của bữa sáng bay tới, bánh nướng nóng hổi vừa ra lò, nhưng Kỳ Trừng luôn cảm thấy khô miệng, đi qua lấy một củ khoai lang rồi thanh toán.
Ôn Nam im lặng một lúc lâu, nắm chặt tay áo, luôn cảm thấy không yên vì đã bỏ rơi Kỳ Trừng mà chạy trốn, sự phòng bị trong lòng hiển nhiên càng thêm nặng nề, cô ấy ấp a ấp úng: “Em, em không thể nói.”
“Chắc số tiền đó rất quan trọng với cô, cứ vậy mất luôn cũng không sao à?” Giọng của Kỳ Trừng vẫn đều đều, nhưng cách mà người bị tổn thương vẫn vô tư quan tâm khiến Ôn Nam cảm thấy da đầu tê dại, không thể hiểu được suy nghĩ thật sự của Kỳ Trừng.
Vỏ khoai lang nhanh chóng bị cô lột s@ch, cắn một miếng, ruột khoai tươi ngon mọng nước. Chỉ có điều hầu hết mọi người sẽ không biết, khoai lang sau khi mọc mầm sẽ chứa độc tố.
“Về phòng em rồi nói chuyện.” Ôn Nam nhìn những vị khách đi qua đi lại, bất đắc dĩ đưa ra quyết định.
Kỳ Trừng theo cô ấy lên tầng hai, thong thả ung dung dùng khăn giấy lau sạch nước sốt ứa ra từ khoai lang, ánh mắt lướt qua chỗ mà Bùi Dư Yến vừa đứng, nhưng người đã không còn ở đó rồi.
Chìa khóa cửa phòng lách cách mở ra, bầu không khí tĩnh lặng mang vẻ quỷ dị. Kỳ Trừng dùng chiếc khăn quàng dày để che đi băng gạc trên cổ, thấy Ôn Nam đã vào trong thì mới từ từ bước vào, không vội vàng theo sau Ôn Nam.
Trong phòng chất đầy bảng vẽ và giá vẽ, hộp màu và chai nước nằm lộn xộn, cả căn phòng trông thật chật chội, như thể còn không có chỗ đặt chân, hơn nữa càng không giống một nơi bài trì cho người ở ngắn hạn. Cô quan sát những chi tiết xung quanh, một vài bức tranh dùng vải đen che tạm, trên tường lại kéo rèm, ban ngày mà vẫn tối tăm như đêm.
“Em cùng bạn đến Thanh Hải, nhưng cậu ấy mất tích rồi.” Ôn Nam kéo rèm chắn sáng ra, để ánh nắng có thể chiếu vào, chí ít không còn cảm giác âm u chật chội như trước.
Giọng nói của cô ấy không hề thoải mái, có chút nghẹn ngào, rồi cô ấy gỡ cặp kính đen che gần nửa khuôn mặt uống, đặt lên giá vẽ bên cạnh, không còn mắt kính cản trở, ánh mắt của cô ấy hiện rõ sự hoang mang.
Kỳ Trừng liếc nhìn bức tranh dưới giá vẽ, hỏi: "Cô không báo cảnh sát sao?"
"Em đã báo rồi, nhưng cho đến giờ vẫn không có bất kỳ manh mối nào." Ôn Nam rót một cốc nước lớn rồi uống cạn, cố gắng bình tĩnh, sau đó mới tường thuật lại: "Em và cậu ấy đến Thanh Hải để vẽ ký họa, dự định sẽ ở đây trong nửa năm. Mấy ngày trước, bọn em còn đến hẻm núi lớn để ký họa, cậu ấy nói…”
Ôn Nam nghẹn ngào thuật lại, nước mắt lập tức rơi xuống ly nước mình đang cầm, câu được câu chăng: "Cậu ấy nói là muốn sang bên kia để ký họa, em cũng không để ý, kết quả hôm đó em gọi điện cho cậu ấy thì thấy tắt máy, cuối cùng em đi tìm vòng quanh cả hẻm núi mà không thấy bóng dáng. Em trở về đây với hy vọng, có lẽ cậu ấy đã về trước, nhưng mà cũng không thấy, cậu ấy vẫn không về… Em sợ, em rất sợ.”
"Sau hai ngày báo cảnh sát, em hầu như không ngủ ngon giấc, nhưng em biết đây chắc chắn là một quá trình dài dòng, ngoài việc chờ đợi, em hoàn toàn không thể làm gì khác. Trong hẻm núi không có camera giám sát, ít người qua lại, thậm chí sau khi mất tích, không ai biết họ còn sống hay đã chết. Đột nhiên có một ngày khi em đang vẽ tranh thì có thông báo từ email, người gửi ẩn danh, nhưng người đó đã nói đúng tên của bạn em và thông tin liên quan, yêu cầu rất rõ ràng —— Em phải đưa cho người đó số tiền tương ứng, anh ta sẽ cho tôi biết cô ấy ở đâu."
Kỳ Trừng hỏi: "Vậy hôm đó cô nói đi lấy tiền cứu nguy là để giao dịch đúng không?"
“Phải…” Ôn Nam gật đầu: "Nhưng những chuyện sau đó thực sự vượt ngoài dự đoán của em, người đó lại cướp số tiền ở nơi đã hẹn, mà đến giờ em vẫn không có chút manh mối nào…”
Kỳ Trừng sắp xếp lại suy nghĩ, nếu Ôn Nam không nói dối, thì người đến cuộc hẹn hôm nay chắc chắn cũng tham gia vào chuyện liên quan đến Toái Tâm Tỏa Thạch, chắc chắn có liên quan đến những người có thế lực ở địa phương.
Ánh mắt cô lại quay về bức tranh bị che phủ bởi vải đen, Kỳ Trừng sờ lên giá vẽ: "Tôi có thể xem bức tranh dưới lớp vải này không?"
"Những bức tranh này đều là sản phẩm chưa hoàn thiện hoặc bị bỏ đi, chị xem hay không cũng không quan trọng." Ôn Nam có chút ngơ ngác, không hiểu tại sao Kỳ Trừng lại chuyển chủ đề sang bức tranh.
"Thật sao?" Kỳ Trừng hỏi nhỏ, nhưng tay vẫn không ngừng lại, lần lượt kéo lớp vải đen ra, phơi bày bức tranh dưới ánh mặt trời.
Là một nhà phục chế hiện vật, Kỳ Trừng ít nhiều cũng có kiến thức về lịch sử hội họa và các iến thức liên quan, nhưng về ấn tượng thị giác trước mắt, cảm xúc đầu tiên xâm chiếm đại não của cô chính là sự khó chịu.
Có thể thấy rằng địa điểm vẽ tranh chính là trên tầng thượng này, vì tất cả các góc nhìn đều là từ trên cao nhìn xuống. Nhưng mỗi bức tranh đều chỉ có những bóng người bị chỉnh thành méo mó, phong cảnh phóng đại, kết hợp với bố cục ngột ngạt, khiến Kỳ Trừng gần như cảm thấy buồn nôn.
Nhìn lướt qua các bức tranh, Kỳ Trừng dừng bước trước bức tranh cuối cùng, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi.
Không có gì khác, nguyên nhân chỉ là sự kiêu ngạo và quỷ dị của bức tranh này cùng với thực tại.
Bức tranh này là bức tranh có màu sắc bình thường nhất mà cô đã thấy cho đến nay, không có ánh sáng màu máu và tỷ lệ không cân xứng của con người, nhưng nội dung của bức tranh cũng có thể coi là máu me. Địa điểm trong bức tranh là sân đua xe, Kỳ Trừng hơi có chút ấn tượng, đó chính là trường đua mà Bùi Dư Yến đã đưa cô đến lần trước, và khoảnh khắc được ghi lại trong bức tranh là khi một chiếc xe va vào hàng rào đường đua rồi lật ra ngoài, trong lúc bay lên thì bùng cháy, ngọn lửa phóng đại nuốt chửng mọi thứ xung quanh…
Thật kỳ lạ.
Lần này, ngoài chiếc xe đua chỉ được phác thảo qua loa, không thể phân biệt được đặc điểm gì rõ ràng, thì tất cả các cảnh vật khác đều theo phong cách tả thực, cực kỳ chân thực.
Cố gắng kiềm chế sự ghê tởm, Kỳ Trừng hỏi Ôn Nam: "Đây đều là tác phẩm của bạn cô sao?"
"Phải, cậu ấy không thích người khác xem những bức tranh chưa hoàn thành của mình, nên đều dùng vải đen che lại."
Nghe vậy, có vẻ như Kỳ Trừng lại trở thành người gây rối và xâm phạm quyền riêng tư của người khác mất rồi?
Chờ đã, Ôn Nam vừa nói đây là bức tranh chưa hoàn thành, vậy mà bức này từ bố cục đến màu sắc đều gần như hoàn chỉnh, rốt cuộc chưa xong chỗ nào nhỉ?
Kỳ Trừng lại “thưởng thức” bức tranh từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, bỗng nhiên nhận ra, chưa hoàn thành —— Chính là con người. Bức tranh có phong cảnh, có đường đua, có xe đua, chỉ thiếu người lái xe, nên cảm giác trống trải.
Khi đã mở lời, Kỳ Trừng chuẩn bị quay về liên lạc với bệnh viện để bắt đầu phẫu thuật, sau đó dựa vào manh mối để nhanh chóng tìm ra danh tính và dấu vết của nhóm người đó. Chỉ có điều, chưa kịp bước ra khỏi cửa, Ôn Nam đã vội vàng gọi cô lại, dường như đã lấy hết can đảm: "Kỳ Trừng, xin lỗi chị. Nếu chị muốn trách em hay ghét em, em đều có thể hiểu. Em chỉ là một người nhát gan, sợ chết, vong ân phụ nghĩa thôi.”
Bước chân của cô hơi khựng lại, nhưng vẫn không hề quay đầu: "Tôi không trách cô, cũng không ghét cô." Sau đó, cổ họng cô hơi động đậy: "Cô chỉ cần nhớ rằng cô nợ tôi một mạng sống, đó là điều cô sẽ nợ tôi suốt đời."
Từ trước đến nay Kỳ Trừng luôn yêu ghét rõ ràng, hiềm khích lúc trước chắc chắn không thể tiêu tan, nhưng những chuyện vả mặt báo thù này rất mất thời gian, cô càng không thèm làm.
Trở về phòng, trong đầu Kỳ Trừng chỉ toàn là bức tranh vừa rồi, cảm thấy bất an, trước khi liên lạc với bệnh viện, cô quyết định trước tiên thông báo cho Bùi Dư Yến một tiếng.
"Anh Ba." Cô gõ gõ cửa phòng đối diện, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh.
Bùi Dư Yến đeo kính viền bạc, đặt trên sống mũi thẳng tắp, nghe thấy tiếng động bên ngoài liền dùng tai và khe hở giữa đầu để kẹp điện thoại trả lời cuộc gọi của Tôn Dật Kiệt: "Có chuyện gì vậy? Gần đây có cảm thấy lương tâm hơi đau không?"
Dù sao thì “cậu ấm thế gia” trong miệng Tôn Dật Kiệt còn lâu lắm mới kết thúc lưu đày.
Tôn Dật Kiệt đang chọn quần áo cùng Nghê San San, khi Nghê San San vừa vào phòng thử đồ, anh ta chỉ có thể ngồi trên ghế sofa trong cửa hàng, tìm cậu em trò chuyện để giết thời gian: "Đúng vậy, sợ rằng cuộc sống lưu đày của cậu quá khổ. Gần đây đang là mùa ăn cua lột, cần anh gửi cho cậu một ít không?"
Bùi Dư Yến mở cửa, cười nhạo một tiếng: "Đừng, đừng, đừng. Đợi đến khi anh gửi đi, cua ngon đến đâu cũng chỉ có thể vứt vào thùng rác."
Khi đó, Kỳ Trừng mới phát hiện anh đã thay một bộ đồ khác, áo khoác dài màu xám nhạt đến trên đầu gối, bên trong là áo len cổ cao, là hình tượng văn nhã bại hoại điển hình.
Thấy anh đang nói điện thoại, Kỳ Trừng làm động tác miệng, ý bảo có chuyện quan trọng cần tìm anh.
Bùi Dư Yến nghiêng người, không nghe rõ cô nói gì, cúi người đưa tai lại gần miệng cô, từ góc độ này, Kỳ Trừng có thể nhìn thấy hàng mi dài của anh, cùng với ánh sáng phản chiếu từ kính viền bạc…
Tôn Dật Kiệt vẫn đang lảm nhảm bên kia, Kỳ Trừng hạ thấp giọng, thì thầm bên tai anh: "Anh Ba, tôi có chuyện cần tìm anh."
Giọng nói nhẹ nhàng và hơi ấm như những chiếc lông vũ bay bổng, không cố ý, nhưng lại có dòng điện tê tê từ tai lan tỏa khắp cơ thể.
Dù Kỳ Trừng đã hạ giọng rất thấp, nhưng vẫn không thoát khỏi cái tai nhạy bén của Tôn Dật Kiệt, anh ta liền kêu la oai oái: "Cậu Ba, cậu đang nói chuyện với ai vậy?"
Bùi Dư Yến: "..." Tôn Dật Kiệt, anh có thể im miệng không?
Tôn Dật Kiệt lộ ra vẻ mặt hoảng sợ hơn: "Không thể nào… Bùi Dư Yến, anh biết cậu là một gã lù lù vác lu chạy mà, cậu đang kim ốc tàng Kiều đúng không hả?”
*Kim ốc tàng Kiều: tức là “nhà vàng cất người đẹp”, xuất phát từ tích Hán Vũ Đế hứa hẹn với hoàng hậu của mình.
Thật là lắm mồm.
Bùi Dư Yến không biểu lộ cảm xúc gì, liền tắt điện thoại, ánh mắt nhìn sang Kỳ Trừng: "Cô vào trong nói chuyện đi."
