Chương 23


Bùi Dư Yến mặc một chiếc áo khoác mỏng màu xám nhạt, không cài cúc, để hờ hững mở ra, anh liếc nhìn nhiệt độ điều hòa một lần nữa, rõ ràng đã chỉnh đến mức thoải mái, nhưng vẫn cảm thấy oi bức khó chịu, cuối cùng, anh cởi bỏ áo khoác gió, khoác lên khuỷu tay, để lộ hoàn toàn chiếc áo len cổ cao mặc bên trong.
Phải thừa nhận, Bùi Dư Yến thật sự rất hợp với áo len, khi kết hợp với một cặp kính, khí chất nho nhã tiềm tàng ấy lại càng toát lên rõ ràng hơn.
Khi tiến lại gần, Kỳ Trừng mới thấy trên bàn đang mở một cuốn sách, ánh nắng xuyên qua rèm lá ngang, chiếu rọi tạo thành những vệt sáng tối đan xen, khiến bìa sách có chút loang lổ.
Kỳ Trừng khẽ đọc tên cuốn sách: "Ngắm Sao Trời Đêm*…”
*Tức tựa sách “NightWatch: A practical Guide to Viewing the Universe Revised” của Terence Dickinson.
Cô không có nhiều kiến thức về thiên văn học, liền ngạc nhiên nhìn Bùi Dư Yến: "Anh còn tìm hiểu về thiên văn học nữa sao?"
Anh ngập ngừng một chút, không biết có phải vì khiêm tốn hay không, khẽ lắc đầu: "Không biết gì cả, nên mới đọc sách để bổ sung, rảnh rỗi thì xem thôi."
Kỳ Trừng không kìm được sự tò mò của mình, chống khuỷu tay lên bàn, hỏi một cách thân quen: "Trong này có hướng dẫn vị trí các chòm sao không?"
"Có, khá chi tiết đấy. Nhưng cuốn sách này ở Yến Ninh thì chẳng có đất dụng võ…" Bùi Dư Yến đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi, nghiêm túc giới thiệu, sau đó, anh bắt gặp ánh mắt chăm chú của cô, liền tiện tay đưa cuốn "Ngắm Sao Trời Đêm" sang cho cô.
Cô khẽ cười, hoàn toàn không thể phủ nhận sự thật rằng ở Yến Ninh chẳng thể ngắm được bầu trời đầy sao. Đón lấy sách, bàn tay phải lướt nhẹ qua bìa sách, tiện thể lật xem qua những hình ảnh minh họa tinh tế bên trong, các chòm sao có quy tắc mà cũng như không, trải dài khắp bầu trời đêm, khiến người ta không khỏi kinh ngạc trước vẻ lấp lánh của vũ trụ, trong khoảnh khắc các vì sao bừng sáng, núi non xa xăm dưới mặt đất cũng tựa như được thắp sáng, bừng lên vẻ lộng lẫy khó tin.
Bùi Dư Yến khoác áo lên lưng ghế, để trống hai tay, dọn dẹp bàn gọn gàng, chờ cô mở lời về chuyện cần nói.
"Vừa nãy tôi đã đi nói chuyện với Ôn Nam." Kỳ Trừng khép cuốn sách lại, giọng nói mang chút do dự, không biết nên diễn đạt tâm trạng hiện tại của mình ra sao.
"Ồ? Có manh mối gì rồi sao?" Anh vẫn giữ dáng vẻ ung dung, nhã nhặn.
"Không hẳn là manh mối, chỉ có thể nói là chút đầu mối thôi, nhưng sau khi biết, trong lòng tôi cứ thấp thỏm một dự cảm không lành." Đến giờ, Kỳ Trừng cũng không rõ điều gì khiến mình bận lòng, cô chỉ hy vọng cảm giác nặng nề này là do bức tranh gây ra, chứ không phải một linh cảm thật sự.
"Cô đã thấy gì? Cố gắng miêu tả đầy đủ nhất có thể."
Nghe giọng điệu kiên nhẫn của Bùi Dư Yến, cô đảo mắt, rồi lên tiếng: "Một bức tranh. Một bức tranh rất kỳ lạ." Kỳ Trừng nhíu mày, tiếp tục nói: "Nền bức tranh là trường đua chúng ta từng đến lần trước, trong đó, có một chiếc xe đua lao ra khỏi đường đua và tự bốc cháy trên không. . ."
Tâm trạng của Bùi Dư Yến không đến mức bị xáo trộn, không phải vì anh xem nhẹ lời nói của Kỳ Trừng, mà bởi anh luôn giữ được sự bình tĩnh trước mọi việc, như một người lái thuyền vững tay lái, không để con thuyền nghiêng ngả bởi một cơn sóng bất chợt, không ngờ anh lại bình thản nói về kế hoạch: "Sáu giờ tối nay tôi có một trận đua xe, địa điểm thi đấu chính là ở trường đua đó."
Trùng hợp đến thế sao?
Cô mở to mắt, nhất thời á khẩu, cảm xúc trong lòng càng thêm khó tả.
Bùi Dư Yến tiếp tục giải thích: "Và trận đấu này không thể hủy được, nếu không sẽ phải chịu những hậu quả tương ứng."
Hậu quả cụ thể là gì ư? Nếu như lâm trận bỏ chạy, có lẽ Bùi Dư Yến sẽ thẳng tay bán luôn xe đua của mình, trở về hoàn thành tâm nguyện kinh doanh của chị gái.
"Tôi sẽ đi." Kỳ Trừng kiên định nhắc lại. "Tôi sẽ đến xem trận đấu tối nay của anh."
Nói xong, cô đặt “Phịch!” cuốn sách lên bàn, khoanh tay ôm lấy thành ghế, biểu cảm rõ ràng rằng nếu không được đi, cô sẽ bám rịt ở đây, không chịu rời đi.
Thử xem ai chịu ai nào.
Anh nhìn dáng vẻ hờn dỗi của Kỳ Trừng thì không khỏi buồn cười, lại nhanh chóng thu lại nụ cười nơi khóe môi, hơi cụp mắt nói: "Nhưng đến lúc đó, cô chỉ được ngồi ở khán đài, trường đua rất nguy hiểm, tôi không yên tâm. Nếu thực sự xảy ra chuyện gì, nhớ phải rời đi trước."
Một trận đấu bình thường bỗng chốc biến thành cảnh tượng “di ngôn” như anh đi trước hay em đi trước, Kỳ Trừng cố gắng trấn tĩnh, tự an ủi bản thân, vờ như chẳng có gì to tát: "Anh muốn tôi rời đi trước à? Vậy chẳng phải là không cho tôi nhìn thấy khoảnh khắc anh thắng sao, anh Ba?"
Con người luôn hy vọng rằng điều tồi tệ nhất sẽ không xảy ra, nhưng gần như chẳng ai có thể phớt lờ khả năng nhỏ bé đó có thể trở thành hiện thực.
Nhìn bàn tay Kỳ Trừng vẫn bám chặt lấy ghế không chịu buông, Bùi Dư Yến thu lại dáng ngồi lười nhác và thoải mái, hơi nghiêng người về phía trước: “Cô thích cái ghế này hay thích...”
Hay là thích gì cơ?
Câu nói nửa chừng không được hoàn thành, Kỳ Trừng lập tức rụt tay về, ngồi thẳng người, cười gượng: “Không thích, không thích... Tôi rút lui ngay đây, mời anh Ba uyên bác cứ tiếp tục nghiên cứu sâu sắc về thiên văn học đi, cứ thỏa sức khám phá trong không gian vô tận và vũ trụ bí ẩn của anh...”
Không dám trêu chọc, không dám trêu chọc.
Từ khi gặp Bùi Dư Yến, Kỳ Trừng cảm thấy mình chẳng khác gì một con thỏ sống giữa những khe nứt, ngày ngày phải buông vài câu “nịnh nọt” để lấy lòng con sói, nhưng đáp lại cô chỉ là khóe môi anh giật giật, kèm theo biểu cảm vừa như cười vừa như không, thần bí khó đoán.
Đại ca Trừng đội trời đạp đất ấy à? Không tồn tại đâu.
Bùi Dư Yến chỉnh lại ghế ngay ngắn, trong lòng thoáng nghĩ, cô gái nhỏ này sợ mình đến thế sao? Câu nói còn chưa xong mà đã vội vàng chuồn đi, gương mặt anh lộ chút suy tư, gần đây mình giống hung thần ác sát lắm à?
Kỳ Trừng gần như lủi nhanh khỏi phòng của anh, tim đập nhanh lạ thường, vừa đi cô vừa hít thở sâu để trấn tĩnh, rồi vào một căn phòng khác gọi điện cho bệnh viện: “Ca phẫu thuật của giáo sư Dương đã không thể trì hoãn thì cứ tiến hành đi, hiện tại tôi không ở Yến Ninh, sẽ tìm người thay tôi đến bàn bạc, nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra, tất cả hậu quả tôi đều chấp nhận. Phần còn lại, giao cho các anh vậy.”
Kỳ Trừng nói xong với bệnh viện, phải thừa nhận rằng lúc này tâm trạng cô rất bình thản, đối mặt với sinh ly tử biệt, nếu không thể tránh được, cô chỉ còn cách phó thác quyết định cho trời cao.
Thả lỏng mái tóc, Kỳ Trừng bỗng nhớ lại câu hỏi dang dở của Bùi Dư Yến —— Cô thích cái ghế này, hay là thích...
Thích anh ư?
Ý nghĩ nguy hiểm này khiến Kỳ Trừng tự giật mình, vội vỗ nhẹ vào má để tỉnh táo lại.
*
Sáu giờ tối. Bầu trời ở Thanh Hải vẫn chưa tối hẳn, hoàng hôn mờ dần, ánh tà dương bị màn đêm đang gấp gáp trỗi dậy đè nén, tạo nên cuộc giao tranh cuối cùng giữa ngày và đêm.
Bùi Dư Yến xuất hiện tại khu vực chuẩn bị của trường đua đúng giờ, không lệch phút nào, không sớm không muộn vốn là tác phong của anh, ngay cả khi đi học, anh cũng luôn bước vào lớp đúng lúc chuông reo.
Có vẻ như Bọ Cạp đã đợi một lúc, thấy anh đến, đèn xe bên phía Bọ Cạp nhấp nháy, ra hiệu rằng chỉ cần anh lên xe là trận đấu sẽ bắt đầu.
Lần này, Bùi Dư Yến không dùng chiếc Ferrari đỏ đã cùng anh vượt qua vô số đích đến ở các cuộc đua lớn nhỏ, thay vào đó, anh chọn chiếc xe tiêu chuẩn của trường đua này, điều đó đồng nghĩa với việc hiệu suất và công suất của chiếc xe này kém xa chiếc Ferrari đỏ đã được anh dày công độ lại, trong lựa chọn xe, anh gần như không có lợi thế, thậm chí còn ở thế yếu khi đối mặt với Bọ Cạp, cả về kỹ thuật lẫn chiếc xe anh ta đang sử dụng, trong cuộc đua, khả năng làm quen với xe là vô cùng quan trọng, Bùi Dư Yến vốn quen thuộc với chiếc Ferrari đỏ, chỉ có vài ngày làm quen với chiếc xe mới này, một khi căng thẳng, khả năng phạm phải sai lầm cơ bản là rất lớn.
Kỳ Trừng đứng tựa vào lan can lạnh ngắt, dõi theo diễn biến dưới đường đua, cô không dám chớp mắt, sợ bỏ lỡ bất cứ khoảnh khắc nào. Ngay từ khi xuất phát, Bùi Dư Yến đã vượt qua xe của Bọ Cạp nửa thân xe trên đường thẳng, khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Tay cô siết chặt lấy lan can, khúc cua đầu tiên đến rồi, đây chính là thời điểm quan trọng nhất.
Khi vừa vào khúc cua, Bùi Dư Yến cảm thấy ngay sự bất thường từ chiếc xe của Bọ Cạp, mục tiêu của Bọ Cạp không phải là vượt qua anh, mà là liên tục áp sát, cố tình ép anh rời khỏi đường đua, có vẻ như đối phương đã lên kế hoạch từ trước, dự đoán rằng Bùi Dư Yến sẽ chiếm lợi thế ở làn trong, xe của Bọ Cạp vừa tăng vừa giảm tốc, gần như muốn ép chiếc xe của anh ra ngoài.
Bước chân của Kỳ Trừng càng thêm nặng nề, mồ hôi lạnh thấm ướt áo sơ mi bên trong, cô vừa nghi ngờ động cơ của Bọ Cạp, vừa lo lắng cho sự an toàn của Bùi Dư Yến.
Đúng như "Định luật Murphy*", càng lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì thì chắc chắn sẽ xảy ra y như thế.
*Được đặt tên theo chuyên gia tên lửa Edward A. Murphy, định luật phát biểu rằng: “Anything that can go wrong, will go wrong.” Tức là nếu có bất kỳ điều xấu nào có thể xảy ra, nó sẽ xảy ra.
Trong lúc Bùi Dư Yến dùng kỹ thuật để thoát khỏi sự đeo bám của Bọ Cạp, đầu xe của Bọ Cạp bất ngờ đổi hướng, liều mạng lao thẳng về phía xe của anh, lúc này, Bùi Dư Yến vẫn đang lao về phía trước, dường như chưa phát hiện được nguy hiểm phía sau.
“Anh Ba ——” Kỳ Trừng bất chấp tất cả, hét to từ khán đài trống trải. “Bùi Dư Yến, tránh ra mau!”
“Két ——” Âm thanh bánh xe rít lên trên mặt đường vang lên chói tai giữa không gian yên tĩnh.
Ngay cả Bọ Cạp cũng kinh ngạc, không ngờ Bùi Dư Yến lại như có con mắt thứ ba, né được pha tấn công hiểm hóc một cách chuẩn xác và lao thẳng qua vạch đích, Kỳ Trừng cũng từ khán đài chạy xuống, thở hổn hà hổn hển.
Bùi Dư Yến cán vạch đích thì cũng không dừng lại, mà giảm tốc độ chạy đến chỗ Kỳ Trừng, mở cửa xe, nói ngắn gọn: “Lên xe.”
Không chút do dự, Kỳ Trừng ngồi ngay vào ghế phụ, đóng chặt cửa xe, nhìn lại phía sau, cô thấy Bọ Cạp cũng không dừng lại, thậm chí đang đuổi theo sát bọn họ.
Đây đúng là lần đầu tiên trong đời.
Ngồi trên xe, Kỳ Trừng cảm thấy mọi thứ như không thật, giống như một cảnh truy đuổi trong phim.
Bùi Dư Yến với khả năng định hướng tuyệt vời đã dựa vào trí nhớ, rẽ vào một ngã rẽ hẹp, tốc độ anh điều khiển gần như đạt đến mức tối đa mà anh từng dùng trong một cuộc đua chính thức, nhưng anh vẫn giữ được bình tĩnh, không chút hoảng loạn, thành công cắt đuôi Bọ Cạp.
Khi hai người lại một lần quay về nơi dừng chân, Kỳ Trừng vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn, cảm giác lái xe tốc độ cao… Quả thật k1ch thích ngoài sức tưởng tượng.
Cô như bị ma xui quỷ khiến mà đi theo Bùi Dư Yến, bước vào phòng anh, anh bật công tắc, nhưng đèn không sáng, máy lạnh cũng không hoạt động, hóa ra bị mất điện.
Nhiệt độ ngày đêm ở nơi này chênh lệch rất nhiều, vào lúc ban đêm, không có máy sưởi, cả căn phòng như một hầm băng, từng cơn lạnh ngấm vào cơ thể qua lớp quần áo.
Trong bóng tối, chỉ còn ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn bàn lóe lên như ẩn như hiện, tiếng thở đều nghe rõ mồn một.
Giữa không gian mập mờ sáng tối, Bùi Dư Yến bỗng lên tiếng: “Có muốn ngắm sao không?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Kỳ Trừng không hiểu ý, nhưng sau tất cả những gì đã xảy ra, cô không nỡ từ chối: “Muốn.”
“Vậy chúng ta lên sân thượng đi.”
Khi đến nơi, cô mới hiểu dụng ý của anh, hóa ra, hôm nay bầu trời có sao băng, là một cảnh tượng thiên văn hiếm hoi mỗi năm.
Bầu trời đêm ngày càng tối hơn, ánh sao trở nên rực rỡ hơn. Kỳ Trừng chỉ tay, hào hứng hỏi: “Chòm sao kia là gì vậy?”
“Là chòm Orion, chòm sao điển hình của mùa đông.” Bùi Dư Yến trả lời xong, đút tay vào túi áo, bất chợt, anh cúi người xuống, gương mặt áp sát cô, cô theo phản xạ lùi lại một bước, cả người dựa sát vào bức tường lạnh lẽo của sân thượng, hơi lạnh xuyên qua lớp quần áo khiến cô giật mình.
