Chương 24


Bóng dáng cao lớn bao phủ, dường như đã ngăn cản tất cả ánh sáng và gió lạnh, Kỳ Trừng rụt cổ cụp mắt, đột nhiên cảm nhận được động tác trên cổ áo, ngón tay thon dài trắng nõn đụng phải nút áo thứ hai trên áo sơ mi của cô, động tác không tính là quen thuộc nhưng cũng cẩn thận tỉ mỉ cài xong.
Lúc này cô mới ý thức được vì chạy từ khán đài xuống quá nhanh nên cúc áo thứ hai ở phía dưới xương quai xanh đã bật ra, lại không có khăn quàng cổ che chắn nên cô vẫn cảm thấy khí lạnh bủa vây khắp người.
“Tôi...” Kỳ Trừng đang muốn mở miệng cảm ơn thì Bùi Dư Yến lại nhẹ nhàng đặt ngón tay lên môi cô: “Suỵt ——”, ánh trăng sáng ngời rải rác trên đỉnh đầu anh, phủ một tầng hào quang lên.
Kỳ Trừng ngoái cổ, nhìn về phía bầu trời sao theo tầm mắt của anh, mọi âm thanh đều yên tĩnh, phảng phất như thật sự có thể hái sao, trăng sao tranh sáng, gió lạnh thổi đến khiến đám mây phía chân trời đột nhiên bay xa, để lại bầu trời đêm không còn gì che chắn.
Hai người không nói gì, Kỳ Trừng len lén liếc nhìn sườn mặt của anh rồi lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt, giả vờ đang ngắm trăng —— Trăng đêm nay thật đẹp.
Về phòng thăm dò thương lượng thì hơi lạ, Kỳ Trừng chồm người nhảy lên, cánh tay và khuỷu tay chống lên lan can, hai chân lơ lửng, đây là động tác nguy hiểm điển hình nhưng cô lại tỏ vẻ lơ đễnh, lắc lư hai chân nói: “Anh biết bao nhiêu về Bọ Cạp?”
Vùng này thuộc khu bảo tồn động vật, cũng coi như có được một nửa hệ sinh thái tự nhiên, cho nên khi bóng đêm bao phủ, những con cú mèo kia cũng bắt đầu thò đầu ra, đập cánh rồi phát ra tiếng kêu “Éc éc ——”, tăng thêm cảm giác âm u.
“Tôi hoàn toàn không biết gì cả.” Bùi Dư Yến thật thà đáp.
Anh lấy điện thoại di động ra kiểm tra tin nhắn của Bọ Cạp, quả nhiên, gọi đến thì hiển thị đối phương đã tắt máy, nhưng nhìn dãy số, anh phán đoán: “Là số điện thoại của một địa phương.”
“Bức tranh kia là tranh vẽ của bạn Ôn Nam, sau khi cô ấy vẽ xong bức tranh này, đi đến bên kia hẻm núi thì mất tích. Kết hợp với nội dung bức tranh và chuyện tìm được đường sống trong chỗ chết đêm nay, chắc hẳn Bọ Cạp và người bạn kia của Ôn Nam đã có liên quan từ trước rồi.” Giờ không thể phán đoán quan hệ của hai người đó là gì, nhưng trong manh mối nghìn tia vạn sợi, hình như bọn người Bọ Cạp đang nhắm vào Bùi Dư Yến.
Kỳ Trừng chống lan can, nhảy xuống đất bằng rồi phủi tay, ngước mắt hỏi anh: “Anh Ba, kẻ thù của anh sao?”
Bùi Dư Yến từ chối cho ý kiến: “Trong giới, tôi có rất nhiều kẻ thù...”
Vừa nói, anh vừa lấy bật lửa từ trong túi ra, nương theo ánh trăng, Kỳ Trừng mơ hồ thấy rõ hình vẽ viện bảo tàng Louvre trên bật lửa.
“Để ý không?” Ngón giữa và ngón áp út của anh kẹp điếu thuốc, mệt mỏi nhìn xuống phong cảnh phía dưới, cô lắc đầu tỏ vẻ không ngại, thầm nghĩ, cô nói để ý chưa chắc anh đã bỏ.
Nhìn vẻ mặt rối rắm của cô, Bùi Dư Yến bật lửa, đốm lửa yếu ớt phiêu diêu trong gió lạnh, hồi lâu sau anh mới châm điếu thuốc, nhíu mày lại hỏi: “Sao vậy?”
Nghe thế nào cũng có kiểu khí phách của đại ca giang hồ.
Kỳ Trừng hờ hững nói: “Nếu tôi để ý, anh sẽ không hút sao?”
“Không biết.” Anh nhả vòng khói về phía Kỳ Trừng, đêm tối khiến cô không thấy rõ ánh mắt anh.
Trong lòng cô hiểu rõ nên biết phán đoán của mình sẽ không sai. Ai ngờ anh đột nhiên tiếp tục giải thích: “Sau này, nếu bạn gái tôi quản, tôi sẽ không hút.”
Trong bóng tối, Kỳ Trừng không thấy rõ vẻ mặt và ánh mắt của anh, nhưng rõ ràng cô đã phỏng đoán được ý cười khắc chế trong giọng nói của anh.
Từ nhỏ đến lớn, không ai có thể quản được anh. Người đàn ông luôn coi đua xe là bạn gái và mục tiêu cuối cùng, vừa rồi lại không biết lắp sai dây cung nào, nói sau này sẽ chịu sự quản lý của bạn gái.
“Trọng sắc khinh bạn.”
Cô nặn mấy chữ này từ kẽ răng ra, không thèm nhìn phản ứng của Bùi Dư Yến, muốn sống sao? Không còn nữa.
Bốn chữ nhẹ nhàng kia nghe như thể còn có vài phần hờn và ghen tuông.
Bùi Dư Yến đi theo sau Kỳ Trừng, cất hộp thuốc lá đi, đột nhiên cảm giác mình đã tiến vào trạng thái hỏa táng từ sớm, là loại rút gân lột xương, bằm xương thành tro.
Mới vừa bị gió lạnh lùa vào ở ngoài phòng, chóp mũi Kỳ Trừng đã bị đông lạnh đến đỏ bừng, cô cũng không biết mình đang đánh cược gì nữa, lồ ng ngực khó chịu, vừa vào cửa đã dứt khoát khóa trái cửa lại.
Chênh lệch nhiệt độ trong và ngoài phòng không lớn, vì không có hệ thống sưởi ấm nên Kỳ Trừng thật sự cảm thấy mình gần như không còn nửa cái mạng, cô mở đèn pin của di động, mượn ánh sáng yếu ớt để lục lọi quần áo, tìm quần áo dày có thể khoác hoặc quấn quanh.
Một mình đợi lâu trong bóng tối khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ miên man, âm thanh cũng có thể phóng đại cảm thụ trực tiếp của tất cả giác quan.
Kỳ Trừng quấn thành bánh chưng, vào phòng tắm thử nước ấm, quả nhiên, để lâu như vậy vẫn là nước lạnh, lạnh đến mức cô phải run rẩy thu tay vào trong túi.
“Cộc cộc ——” Ngoài cửa có tiếng gõ cửa.
Cô do dự một lát rồi vẫn mở khóa trái, tưởng là móng heo lớn Bùi Dư Yến.
Nhưng vừa ngước mắt lên lại là Ôn Nam, cô ấy ôm một cái chăn nhỏ thoạt nhìn rất đáng thương, đứng ở cửa phòng cô, người ngoài nhìn vào không chừng còn tưởng rằng cô đuổi Ôn Nam ra ngoài.
Ánh mắt Ôn Nam đảo qua, tay ôm chăn càng chặt hơn: “Chị Kỳ Trừng, không biết đêm nay cúp điện tới khi nào. Em hơi sợ tối, muốn qua đây ngủ cạnh chị...”
Kỳ Trừng: “...”
Cô cũng không cho rằng hiềm khích giữa Ôn Nam và cô đã tiêu trừ, huống hồ chuyện tốt em gái chủ động yêu thương nhung nhớ này không phải nên vội vã chạy vào trong phòng Bùi Dư Yến sao? Có phải cô ấy lấy nhầm kịch bản không?
Giọng điệu Kỳ Trừng không có gì thay đổi, nói với Ôn Nam: “Cô vào trước đi.”
Nhìn Ôn Nam đi vào phòng mình, Kỳ Trừng suy nghĩ một chút rồi vẫn gõ cửa phòng Bùi Dư Yến trong hành lang tối đen.
Giữa lông mày anh lộ ra một chút không kiên nhẫn, chưa thấy rõ là ai đã dùng ngôn ngữ hài hước đuổi khách: “Tôi cũng chẳng phải đèn chiếu sáng, cô sợ tối thì đến chỗ tôi cũng vô dụng thôi...”
Lời còn chưa dứt đã thấy Kỳ Trừng chống lên tường, ánh mắt sâu xa đánh giá Bùi Dư Yến.
Tóc đen của anh còn ướt sũng, từng sợi từng sợi tán loạn ở trước trán, ánh mắt cũng mờ mịt giống như sương mù bịt kín, mắt hoa đào cũng hơi mơ màng.
Thấy người tới là Kỳ Trừng, sắc mặt anh lập tức biến đổi, trở nên hồi hộp, một lúc sau mới thốt ra được một câu đứt quãng: “Tôi còn tưởng rằng là... Ôn Nam...”
Kỳ Trừng cũng không kinh ngạc, lần trước Ôn Nam hỏi cô và Bùi Dư Yến có phải là người yêu không, sau đó muốn có phương thức liên lạc của anh, cô đã nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy. Chỉ là Bùi Dư Yến không hiểu phong tình, tàn nhẫn từ chối Ôn Nam “nhỏ yếu đáng thương bất lực”, ngay cả lý do cũng lười qua loa, đúng là “cực kỳ bi thảm”.
“Phòng tôi không có nước nóng.” Cô nhìn thẳng, ý đồ tới đây rất rõ ràng.
Bùi Dư Yến dịch sang bên cạnh, nhường đường cho Kỳ Trừng đang ôm đồ giặt.
Đang muốn đi vào phòng tắm, Kỳ Trừng lại dừng một chút, đột nhiên quay đầu lại, trêu tức hỏi: “Nếu như Ôn Nam tới nói không có nước nóng, muốn mượn phòng tắm, anh cũng sẽ đồng ý sao?”
“Không.” Bùi Dư Yến rất kiên quyết, sau đó lại lẩm bẩm bổ sung. “Cô ấy tắm nước lạnh bị bệnh tôi cũng sẽ không đau lòng.”
Kỳ Trừng giống như bị hạ cổ, phản ứng cứ trì độn, mãi lúc sau mới nhận ra, đỏ mặt trốn vào trong toilet.
Cô cố tránh vết thương trên cổ, một phần vết thương đã khép lại nên mặc dù có hơi ngứa cô cũng không thể gãi bậy, thời tiết lạnh như vậy, hy vọng rằng tắm nước nóng có thể phủi đi tất cả khí lạnh trong cơ thể.
Lúc rảnh rỗi, cô lại vô thức nhớ tới câu trả lời vừa rồi của Bùi Dư Yến, làm tròn lên một chút, có phải tương đương với việc nếu mình tắm nước lạnh bị bệnh, anh sẽ đau lòng không? Lúc này cô giống như bình mật bị đổ, đáy lòng cũng ngọt ngào.
Lúc đi ra, trong phòng vẫn tối đen như mực, Kỳ Trừng không có đèn pin điện thoại chiếu sáng nên đông nam tây bắc cũng không phân biệt được.
Chỉ thấy Bùi Dư Yến giống như ảo thuật, lấy mấy cây sáp trắng từ phía sau ra châm lửa, phân bố ở mấy vị trí trong phòng theo thứ tự, dưới ánh nến lắc lư, trong phòng sáng hơn một chút, cuối cùng cũng không còn trạng thái đen ngòm khiến người ta khó thở nữa, lúc này cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô không chút để ý, hỏi: “Anh vừa mua sáp ong à?”
Bùi Dư Yến: “Ừ, bà chủ nói tặng tôi.”
Kỳ Trừng: “...” Đúng là ỷ nhan hiếp người, ngay cả đãi ngộ cũng không giống nhau.
“Cảm ơn anh Ba đã khoản đãi, cứu em bé một mạng.” Kỳ Trừng nói xong lại nhịn không được cười ra tiếng, cảm thấy lúc này mà còn ở trong phòng Bùi Dư Yến thì không tốt lắm, cô thu nụ cười, ấp úng nói: “Vậy tôi về phòng trước.”
Bùi Dư Yến không nói được hay không được,, nhìn cô đối xử với Ôn Nam cùng chuyện đang canh cánh trong lòng, thở phì phò, trong lòng lại xôn xao.
Kỳ Trừng đi được nửa đường, dép lê dính đầy nước.
Hơn nữa gạch cũng không chống trượt, cô không cẩn thận trượt về phía trước, xung quanh rất trống nên không có vật gì có thể cho cô đỡ.
Hai mắt cô nhắm lại, nhíu chặt mày, đã chuẩn bị sẵn sàng để ngã xuống sàn nhà, nhưng kết quả, quay đầu lại thì Bùi Dư Yến đã vòng qua eo cô, bởi vì động tác quá nhanh nên Kỳ Trừng ngã lên giường lớn mềm mại, mắt long lanh.
Đêm tối phối hợp với ánh nến thường là thuốc k1ch dục tốt nhất, nếu không cũng sẽ không có câu nói “Nhìn mỹ nhân dưới ánh đèn, càng nhìn càng đẹp”.
Bởi vì mới vừa tắm xong, mái tóc đen nhánh mềm mại của cô lỏng lẻo xõa xuống, hình thành sự đối lập rõ ràng với cái giường, con ngươi cũng sáng lấp lánh dưới ánh nến chiếu rọi, rất giống một con nai con.
Bùi Dư Yến ngồi ở phía trên, hai tay chống ở hai bên cô, vị trí một chân cũng hơi xấu hổ, đúng lức đặt ở khe hở giữa hai ch ân cô, kẹt ngay góc chết.
Rõ ràng nơi nào cũng không tiếp xúc hoặc đụng phải, nhưng tiếng hít thở phập phồng của hai người lại nhiễm ý vị tình nồng.
Bùi Dư Yến nhanh chóng phản ứng, nghiêng người rời khỏi tư thế mập mờ này, khàn giọng nói: “Tôi cảm thấy tôi đã biết lai lịch đám người kia rồi.” Anh lại cong môi, nhẹ giọng dặn dò. “Về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Kỳ Trừng cũng nhanh chóng lăn lông lốc đứng từ trên giường lớn lên, không biết có phải là ảo giác của cô không nhưng vừa rồi hình như cô nghe thấy tiếng hít thở cố gắng nhẫn nhịn của Bùi Dư Yến, khoảng cách vừa rồi của hai người lại rất gần, tất cả hơi thở cô đều nghe được cực kỳ rõ ràng...
Cô thầm oán nói, cái hormone này, thật quá gợi dục mà.
