Chương 25


Không biết Ôn Nam đã ngủ chưa, Kỳ Trừng mang dép lông xù vào, kéo rèm cửa sổ lại để che ánh sáng, nắm chặt một góc chăn ở mép giường rồi rón rén chui vào, trở mặt hướng ra ngoài.
Chỉ có thể nói hiện tại ý thức cô rất hỗn loạn, mí mắt không ngừng đánh nhau trên dưới nhưng cảm giác bên cạnh có người khác khiến cô không quen.
“Chị Kỳ Trừng...” Ôn Nam liếc nhìn Kỳ Trừng không biết đã ngủ chưa.
Lại nữa à?
Kỳ Trừng nhắm mắt lại, giả vờ như mình đã ngủ, phát ra tiếng hít thở đều đều khe khẽ.
Ngay khi cô nghĩ rằng màn trình diễn của cô là hoàn hảo, bụng của cô lại phát ra tiếng kêu “Ọt ọt ọt ——” rất không đúng lúc.
Kỳ Trừng cắn chặt răng, mặt đen xì, muốn phỉ nhổ mình ngàn vạn lần.
Trong đêm khuya thanh tĩnh, động tĩnh vừa rồi không tính là nhỏ, thành công khiến cho Ôn Nam nghi ngờ: “Chị Kỳ Trừng, chị chưa ngủ đúng không?”
Cô cũng không tiện ngụy trang nữa, lạnh nhạt lên tiếng, hỏi: “Sao vậy?”
Ôn Nam thò đầu từ trong chăn ra, nghe hơi bất an: “Chị nói xem Tiểu Hi còn có thể trở về không?”
Bởi vì đói khổ lạnh lẽo nên đầu óc cô rất hỗn loạn, phải một lát sau Kỳ Trừng mới phát hiện lúc trước mình không hỏi Ôn Nam về tên của người bạn họa sĩ kia.
Bầu không khí trở nên trì trệ, một lát sau, cô không trả lời mà hỏi lại: “Cô chắc rằng mình đã miêu tả rõ tất cả những gì bạn cô trải qua trước khi mất tích chứ?”
Chuyện này thiếu một manh mối, mà điểm mấu chốt lại nằm trên người bạn của Ôn Nam.
Nghĩ kỹ lại, có lẽ những chuyện Ôn Nam nói với cô thì lúc trước không nói dối, nhưng hẳn là có giấu diếm gì đó. Thiếu một vài... Những chuyện không thể thiếu về Bọ Cạp.
Ôn Nam như bị nghẹn, c ắn môi dưới, mãi không nói nên lời, thực sự kinh ngạc trước khả năng quan sát nhạy bén của Kỳ Trừng.
“Nếu cô đến cục cảnh sát mà không miêu tả rõ ràng mọi chuyện, vậy tôi nghĩ, có lẽ Tiểu Hi trong miệng cô vĩnh viễn không về được.” Ngữ khí Kỳ Trừng vẫn không cố ý, nói bóng nói gió thì không cần nói cũng biết.
“Em... Em thật sự không nhớ ra.”
Kỳ Trừng cũng không giận, chậm rãi nói: “Không nhớ ra cũng không sao, tôi cho rằng cô còn cả đêm để suy nghĩ và hồi tưởng.”
Dứt lời, cô không để ý tới sắc mặt rối rắm của Ôn Nam nữa, vừa ngả đầu đã tiến vào mộng đẹp.
Ôn Nam run rẩy mở miệng nói: “Tiểu Hi... Trong khoảng thời gian này cậu ấy gặp áp lực rất lớn.”
Kỳ Trừng cố nén cơn buồn ngủ, nín thở chờ câu sau.
Ôn Nam tiếp tục nói: “Tính tình của cậu ấy khá cực đoan, không cẩn thận dây vào một số thứ nên dây đến...”
Dây vào một số thứ không nên dây đến?
Kết hợp với những bức tranh kia, Kỳ Trừng cảm thấy mình đã sáng tỏ hơn, xoay người lại hỏi: “Trước khi mất tích, cô ấy có hút thuốc không?”
Ôn Nam: “Không... Bởi vì cậu ấy không có tiền.”
Túi nước nóng nhanh chóng mất đi hơi ấm, Kỳ Trừng dứt khoát chà xát hai cánh tay trơn bóng để tăng chút nhiệt độ.
Nhưng vấn đề kế tiếp cũng càng thêm thẳng thừng: “Vậy tại sao lúc cô đến cục cảnh sát báo án lại không nói? Sợ khi tra ra thì cô ấy sẽ bị liên lụy ư?”
Dưới sự nhạy bén của cô, dù Ôn Nam có dùng thủ đoạn cao minh cỡ nào cũng không thể ngăn được suy đoán và sự tìm tòi nghiên cứu về bản chất của cô, chỉ có thể đứng vững trước áp lực, mở miệng nói: “Em xin lỗi...”
Cô đã từng thấy một vạn lẻ một lời xin lỗi khác nhau, nhưng lời xin lỗi của Ôn Nam lại không thể vãn hồi bất cứ điều gì, ngược lại còn có vẻ hùng hổ dọa người.
Kỳ Trừng thở dài, trong lòng cô hiểu rõ, cũng đã suy đoán thêm được quan hệ giữa Tiểu Hi và Bọ Cạp —— Một người là nhà cung cấp, một người khác là người có nhu cầu, đơn giản chỉ là quan hệ giao dịch, anh ta là ngư dân, mà cô ấy là cá, vì mồi câu mà rơi vào vòng luẩn quẩn không có cách nào thoát khỏi. Kết cục của cá chỉ có thể là bị câu lên bờ, thiếu nước rồi chết.
Tiểu Hi? Nói thật, nếu như không có Ôn Nam bao che, tấm lưới dệt kia cũng đã sớm là kịch độc, thương tổn thể xác và tinh thần tuổi trẻ sẽ vắt kiệt mảnh đất cuối cùng, nhìn cành hoa dần héo rũ.
Thật ra Ôn Nam cũng nói rõ có thể có nguyên nhân dẫn đến việc Tiểu Hi mất tích, cô ấy cho rằng bọn họ muốn tiền nên muốn dùng tiền để hoàn thành giao dịch, nhưng cô ấy sai rồi, bọn họ, những kẻ liều mạng kia còn muốn người, nếu không thì sẽ không có chuyện đã lấy tiền mà người cũng mất hút.
Bây giờ, nghĩ về những bức tranh đen kia vẫn khiến cô cảm thấy rất sợ hãi, vẽ trong trạng thái tinh thần cực hạn không ổn định rất dễ bị ảnh hưởng, thậm chí mặc cho người ta bài bố...
Chắc hẳn những người liều mạng kia cũng đang theo dõi Toái Tâm Tỏa Thạch, là một hiện vật vật, nó là vật báu vô giá, nhưng ở trong mắt những người đó, nó chẳng qua chỉ là tảng đá cũ kỹ có thể mang đến cho bọn họ vô số tiền tài.
Xem thái độ của Bọ Cạp, có vẻ bọn họ khá bất mãn khi Bùi Dư Yến nhúng tay vào chuyện này, công kích lần trước giống như một lời cảnh cáo, không biết có dẫn đến một cơn bão mới không.
Nghĩ vậy, cả người Kỳ Trừng chợt cảm thấy không rét mà run, cô nghe tiếng thút thít của Ôn Nam nhưng không an ủi, cũng không quay đầu lại, chỉ nhẹ giọng nói: “Ngủ đi.”
Sáng sớm, bầu trời âm u, nhìn qua như thể sắp mưa to, Kỳ Trừng mới ngủ chung với Ôn Nam có một đêm mà giữa họ đã cách một lớp tường băng rất dày, đương nhiên, mặt tường này là Kỳ Trừng tự xây.
Bùi Dư Yến thuận đường cùng hai người xuống lầu ăn sáng, chỉ thấy Kỳ Trừng đứng bất động trước quầy hàng, hai mắt tỏa sáng: “Bà chủ, một phần bún xào cay, không cay.”
Tay cầm thìa của bà chủ dừng một chút, cảm thấy khá buồn cười với yêu cầu của Kỳ Trừng: “...”
Bùi Dư Yến: “Tôi cũng muốn một phần.”
Ôn Nam nhìn trái nhìn phải: “Vậy... Tôi gọi giống bọn họ.”
Bùi Dư Yến và Kỳ Trừng ngồi ở một bên bàn ăn, Ôn Nam ngồi ở đối diện, dù có lời muốn nói nhưng cũng bị bầu không khí xấu hổ đẩy về.
“Đây đây, ba vị cứ từ từ dùng.”
Bún xào nóng hầm hập mới ra lò được bưng lên bàn, cơn đói cả đêm khiến Kỳ Trừng như thể mất đi năng lực suy nghĩ, cô gắp đũa bún trơn trượt rồi cắn một miếng lớn, thật sự là rất thỏa mãn.
Tướng ăn của Bùi Dư Yến không bao giờ xoi mói được, giống như phán đoán lúc trước của cô, một chén bún xào cũng có thể ăn ra cảm giác trà chiều Anh quốc...
Tiếng ầm ầm vang lên.
Đầu tiên là tia chớp cắt qua chân trời, kế tiếp là tiếng sấm cuồn cuộn, bầu trời trở nên âm u hơn.
Không bao lâu sau, cơn mưa to tầm tã đổ xuống mặt đất, nước mưa tụ lại trên mái, đợi đến một mức độ nhất định thì tuôn xuống thành dòng.
Trong chốc lát, động tác gắp đũa cùng ngừng lại.
Kỳ Trừng mang ô, liếc mắt hỏi Bùi Dư Yến: “Đi không?”
Anh gật đầu, Ôn Nam cũng đuổi theo.
Thân hình cao lớn đứng ở phía sau cô, hơi thở ấm áp phả l3n đỉnh đầu, chờ động tác mở ô của cô.
Lúc này, người chuẩn bị rời đi trước quầy bún xào nhiều hơn nên hơi chật chội, cô nắm cán ô màu đen, vô thức dựa vào phía sau, lưng tựa vào lồ ng ngực ấm áp của người đàn ông.
Ô không lớn lắm, cô và Bùi Dư Yến cùng đi thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng che được.
Hơn nữa đầu cô chỉ có thể chạm tới cổ anh, lúc che ô phải giơ cao lên trên, chưa bao lâu sau tay cô đã mỏi nhừ, Bùi Dư Yến đành khom người, phối hợp với độ cao che ô của cô.
Bàn tay thô ráp vuốt v e mu bàn tay cô, ấm áp nóng bỏng.
Có lẽ thật sự nhìn không nổi dáng vẻ che dù khó khăn của cô, Bùi Dư Yến bèn cầm cán ô, nhân tiện... Nắm luôn tay cô.
Anh dịch bàn tay lên trên, cho cô cơ hội chạy trốn, Kỳ Trừng ngượng ngùng không tiếp tục cầm ô nữa, cô buông cánh tay xuống rồi đút vào trong túi.
Sau khi đến nơi, Kỳ Trừng mới phát hiện bả vai phải của anh đã bị mưa xối ướt một nửa, sợ là đã khiến chiếc áo khoác có giá cả xa xỉ của anh nhăn một chút, mà cô lại được ô che rất tốt.
Mấy chữ quán bar “Thanh Hòa” to lớn dùng đèn neon chiếu sáng nổi bật ở cửa, vì trời mưa và sương mù nên cánh cửa được trang hoàng phong cách kia cũng càng thêm huyền ảo.
Các bức tranh nghệ thuật trải rộng trên xung quanh tường, chỉ có điều bị mưa to xối một trận nên dù là các cô gái tao nhã thì tác phẩm vẽ nguệch ngoạc này vẫn không quá đẹp mắt.
Ngày hôm qua Bùi Dư Yến nói mình đã tìm được ngọn nguồn những người kia, nói vậy, quán bar Thanh Hòa trước mắt sẽ không thể thoát liên quan được.
Chẳng qua bây giờ là ban ngày, lại thêm mưa to và thời tiết ác liệt nên trong quán bar, ngoại trừ mấy bartender trước quầy thì trông nơi đây có vẻ khá trống trải.
Kỳ Trừng liếc nhìn nhạc cụ trên bàn, có trống, đàn dương cầm, còn có cây guitar, quay đầu hỏi bartender đang lau cốc: “Tối nay có ban nhạc nào đến không?”
Bartender hứng thú nói: “Cô đến đây du lịch sao, vậy cô đến đúng lúc rồi, ban nhạc ngầm này có thể coi là bảo vật trấn quán của quán bar chúng tôi đấy.”
Cô nhướng mày: “Nhưng hôm nay mưa to, hình như rất khó ngớt.”
Bartender nghe cô nói xong, tức giận nói: “Mưa to cũng sẽ có người hâm mộ mà đến chứ.”
Lúc chạng vạng, quán bar bắt đầu có đám người lục tục đến, đa số bọn họ trông như khách quen, lão luyện ngồi ở chỗ ngồi quen thuộc, gọi mấy ly uống trước.
Ba người bọn họ ngồi trên ghế ở quầy bar, Kỳ Trừng nhỏ giọng hỏi Bùi Dư Yến: “Có liên quan ban nhạc đêm nay sao?”
Bùi Dư Yến không vội trả lời, anh búng ngón tay gọi bartender tới, nói: “Một ly tequila, hai cô này thì cho rượu trái cây có nồng độ cồn thấp là được.”
Anh cố ý hạ thấp giọng nói: “Tôi nghi... Thanh Hòa là địa điểm bọn họ gặp nhau. Mà lúc ban nhạc này tới, chính là thời điểm bọn họ giao dịch.”
