Chương 26


Giữa ánh sáng đan xen, bartender điệu nghệ điều chế rượu, bưng hai ly rượu trái cây và một ly tequila tới, đặt ở trước mặt ba người.
Lúc này, tiếng nhạc của quán bar vang lên, mở bài “Wizard”. Vừa rồi mọi người còn mệt mỏi nghe khúc nhạc dạo, giờ tinh thần đã trở nên phấn chấn, như có thể cổ vũ sự thay da đổi thịt, hoàn toàn vứt phiền não ban ngày đi, ẩn trong bóng đêm cuồng hoan.
Bùi Dư Yến cầm ly rượu lên lắc lư, rượu tequila đi vào cổ họng, anh cảm giác được mùi rượu nồng đậm bắt đầu phát tán.
Dù là người không biết uống rượu như Kỳ Trừng cũng biết, tequila ở Mexico được gọi là “Tội phạm tuyệt vọng”, vị vừa cay vừa đắng, phải phối hợp với chanh xanh mới có thể giảm bớt, vậy mà Bùi Dư Yến còn không thèm nhìn miếng chanh trên miệng cốc, uống xong, lông mày anh cũng không nhướng lên một cái, sắc mặt rất tự nhiên.
“Ba người có hứng thú tham gia trò chơi mặt nạ đêm nay không?”
Giọng nói của người mới tới vừa ngọt ngào vừa dịu dàng, giọng điệu vừa phải, khơi gợi sự hứng thú của người ta lên.
Chỉ thấy người phụ nữ đó đi một đôi giày cao gót màu đỏ, gót giày kia khá nhỏ nhưng cô ta lại đi rất vững vàng. Mái tóc xoăn lơi tùy ý tản ra trên vai, vừa có vẻ lười biếng vừa gợi tình, sườn xám hoa hồng đỏ bao bọc dáng người xinh đẹp, phải, bản thân sườn xám có thể làm nổi bật một loại vẻ đẹp nữ tính, một loại dịu dàng, kiều diễm, hai thứ dung hợp với nhau mà chẳng hề lạ mắt.
Đối phương dời mắt, nhưng khi nhìn về phía Bùi Dư Yến, cô ta lại cố tình chớp mắt, giương khóe mắt lên.
Kỳ Trừng nhấp một ngụm rượu trái cây, nhìn Bùi Dư Yến, trưng cầu ý kiến của anh.
“Được.” Đôi mắt anh trong ngần, giao thoa muôn màu muôn vẻ, như một tấm gương không trộn lẫn tạp chất.
Suy đoán một hồi, có lẽ thừa dịp đông người, đám người kia sẽ tận dụng những thứ hoa hòe lòe loẹt này để che giấu giao dịch ngầm, nếu Toái Tâm Tỏa Thạch bị lấy đi thì cũng chỉ có thể tại đây và ngay lúc này.
Vì là trò chơi mặt nạ nên mọi người có thể tùy ý chọn mặt nạ và phụ kiện mong muốn. Không lâu sau, Bùi Dư Yến đã thay vest đuôi tôm, quần áo rất vừa vặn, phối hợp với chiếc trâm cài áo màu vàng sáng loáng, dù anh đeo mặt nạ nhưng khí phách vẫn có thể hiện hữu, khiến cô nhìn chằm chằm đến ngây người.
Khi đám đông im lặng, người đàn ông trên sân khấu cầm micro tuyên bố chương trình của trò chơi: “Vòng đầu tiên của trò chơi mặt nạ là —— Ném phi tiêu, có tổng cộng ba cơ hội, người có điểm số cao nhất sẽ nhận được một thùng bia.”
Kỳ Trừng quay đầu dò hỏi: “Chơi không?”
Ánh mắt của cô trông trống rỗng nhưng không phải là không có sức sống, chỉ bởi quá mức mờ mịt, chẳng có gì có thể khảm vào trong đó.
Biết tính ham vui của Kỳ Trừng, Bùi Dư Yến cưng chiều lên tiếng: “Cô chơi đi, tôi xem.”
Người chơi phi tiêu không ít, có nam có nữ, cạnh tranh cũng rất kịch liệt. Không giống các tuyển thủ khác luôn căng thẳng xoa tay một lúc trước khi ném, Kỳ Trừng lại chẳng nao núng, động tác ném rất nhanh và trôi chảy, không hề dây dưa dài dòng, chỉ lộ ra chút tàn nhẫn khiến người ta phải liếc mắt nhìn.
Phi tiêu trong tay cô được dùng rất tự nhiên, lần nào ném ra cũng đâm thẳng hồng tâm, vững vàng rơi vào vòng mười.
Sau mấy trận đấu, cô phát huy rất ổn định, chẳng hề hồi hộp mà ôm một thùng bia về.
Sau khi vòng thứ nhất kết thúc, một người đàn ông xa lạ bưng một ly rượu đi tới trước mặt cô, chặn đường trở về quầy bar của cô, giọng nói có chút kích động: “Quý cô, tôi có thể mời em uống một ly không?”
Kỳ Trừng phản ứng lạnh nhạt: “Không.”
“Em ném phi tiêu rất lợi hại, một ly rượu mà thôi, chắc là không sao đâu nhỉ.” Người đàn ông không ngừng đến gần cô, cũng không cho cô đi qua.
Bùi Dư Yến xem xong trận đấu nhưng không thấy người trở về, chỉ thấy Kỳ Trừng đang rối rắm vì bị người ta chặn lại, mặt anh biến sắc, nói với người đàn ông xa lạ đối diện: “Ngại quá, bạn gái tôi.”
Người nọ thấy Bùi Dư Yến cực kỳ có khí thế nên không dám trêu chọc quá mức, sầm mặt bưng rượu đi.
Có nghe không?
Là tiếng tim cô đập thình thịch. Khi Bùi Dư Yến nói ra ba chữ “bạn gái tôi” thì tim cô lập tức đập thình thịch trong lồ ng ngực, trong ánh mắt trống rỗng cũng tràn đầy khuôn mặt của anh., dù biết đó chỉ là lý do thoái thác giúp mình giải vây nhưng Kỳ Trừng vẫn dừng bước một lúc, cúi đầu không dám nhìn ánh mắt nóng bỏng của anh.
Dưới lớp mặt nạ, cô vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt hoa đào của anh lộ ý cười, khiến cô phải cảm thán rằng khoảnh khắc vừa rồi Bùi Dư Yến rất giống kỵ sĩ Tây Âu.
Có trời mới biết sao hai người bọn họ lại tâm linh tương thông như thế, giây tiếp theo, Bùi Dư Yến thản nhiên nói: “Đi thôi, công chúa điện hạ của tôi.”
Giống như ngàn đống tuyết trải đầy phố dài tan rã bởi dung nham nóng bỏng, Kỳ Trừng đã thực sự bị tiếng “công chúa điện hạ” này trêu chọc. Vì không thể để cho người ta trầm luân một mình nên Kỳ Trừng bĩu môi không chịu thua.
Đám người lại xôn xao. Ôn Nam chạy tới, thở hổn hển nói: “Em... Hình như em nhìn thấy Tiểu Hi rồi.”
Kỳ Trừng: “Có chắc là cô ấy không?”
Ôn Nam: “Lúc đầu em cũng rất nghi ngờ, vì ánh đèn lờ mờ, mọi người đều đeo mặt nạ nên em sợ mình nhận lầm người, nhưng sau gáy Tiểu Hi có hình xăm hoa hồng, chắc chắn em sẽ không nhìn lầm.”
Giọng điệu Kỳ Trừng rất gấp gáp, như sương mù đã tan, có thể nhìn rõ mọi thứ: “Cô ấy đâu?”
“Có quá nhiều người, khi em tìm thấy cô ấy, cô ấy đã biến mất ở chỗ rẽ rồi.”
Theo đó, mặc kệ có phải bị uy hiếp hay không, ít nhất vẫn chứng minh được Tiểu Hi còn sống, mạng người lớn hơn trời, chỉ cần còn sống thì vẫn còn có hy vọng.
Từ Yến Ninh đến đây, Kỳ Trừng chưa bao giờ từ bỏ hy vọng và lùi bước, cho dù trong lòng rất phức tạp, nhưng khi chân tướng chưa nổi lên mặt nước, cô vẫn giữ tư duy bình tĩnh: “Chắc chắn cô ấy không ở một mình. Đêm nay bọn Bọ Cạp sẽ hoàn thành giao dịch ở đây.”
Trong lòng cô hiểu rõ, đây là một ván cược.
Thắng cược, Toái Tâm Tỏa Thạch mới được đối đãi đúng mực, thua cược, cô không biết có thể góp phần vào không, nhưng nếu làm chuyện gì đó mà quá cố kỵ hậu quả sẽ quên mất chuyện bản thân đã tính, càng trở nên sai lầm.
*
Trong ghế lô.
Tông màu hồng nhạt phối hợp với ánh đèn mê ly, “Bọ Cạp” ôm bả vai người phụ nữ, nói với mọi người: “Đồ đâu? Có mang tới chưa?”
Đàn em vội vàng đưa đồ vật bọc vải đen lên, cúi đầu khom lưng nói: “Đây ạ, anh xem đi.”
Gã vén tấm vải đen lên, nhìn Toái Tâm Tỏa Thạch hoàn hảo không tổn hao gì, toàn thân sáng bóng, gần như không có khuyết điểm, hài lòng nói: “Tìm chỗ cất cho kỹ càng đi. Lần này làm việc không tệ, mày nhận đơn tiếp theo luôn đi.”
Hai mắt tên đàn em kia tỏa sáng: “Cảm... Cảm ơn đại ca.”
Người phụ nữ mặc sườn xám bị Bọ Cạp ôm vào trong ngực, hai tay cũng không ngoan ngoãn, tùy ý khiêu khích người đàn ông bên cạnh.
“Bọ Cạp” dùng một tay bế cô ta ngồi lên đùi, không hề để ý mọi người ở đây, có vẻ gã đã sốt ruột đến mức không nhịn được.
Người phụ nữ như thể đang đùa giỡn gã, đẩy lồ ng ngực, đôi môi đỏ mọng mấp máy: “Bùi Dư Yến cũng tới đó.”
“Vậy sao?” Bọ Cạp hừ lạnh: “Thằng nhãi này nghe ngóng tin tức nhanh đấy, lần trước đã để nó tránh được một kiếp mà giờ chủ động đưa tới cửa, em nói xem, mẹ nó, có phải nó ép anh phải ra tay không?”
Người phụ nữ không nói gì, cô ta uống một ngụm rượu trái cây rồi hôn gã, ung dung đứng dậy: “Anh có muốn biết trong lòng anh ta, đua xe và phụ nữ, cái nào quan trọng hơn không?”
Bọ Cạp khoát hai tay lên sô pha, bảo đàn em lui ra, hỏi: “Tức là sao?”
Cô ta nhếch môi: “Anh ta đưa một người phụ nữ theo, hình như đang tìm Toái Tâm Tỏa Thạch...”
Bọ Cạp: “Em nói người thằng Sáu gặp lần trước à?”
“Đúng, hôm nay em còn hỏi anh Sáu, anh ta nói lần trước người phụ nữ kia rất chấp nhất với Toái Tâm Tỏa Thạch, thậm chí... Đến ngay cả mạng cũng không cần.” Nói xong, lát sau cô ta lại phát ra tiếng cười nhạo khinh thường.
Người phụ nữ vặn vẹo vòng eo như rắn nước, nũng nịu trong lòng gã: “Muốn chơi thử không? Xem nó lựa chọn thế nào.”
