Chương 27


Lần này Kỳ Trừng cũng nhìn thấy cô gái đó, mặc dù chỉ là nhìn bóng dáng sau lưng, tóc được búi cao thành đuôi ngựa, hình xăm hoa hồng ở phía sau cổ không lớn, nhưng từ góc độ này nhìn lại thì rất rõ ràng.
"Đi theo không?" Kỳ Trừng còn chưa hỏi xong, đã thấy Ôn Nam vội vã đuổi theo bước chân của cô gái vào phòng bao, cô lo lắng có chuyện không hay nên chỉ có thể nhanh chóng theo sau.
Ôn Nam kéo tay cô ta, sức lực không lớn, đồng tử hơi run: "Tiểu Hi…”
Ngay giây tiếp theo, lời của Ôn Nam bị nghẹn lại trong cổ họng, không thể nói ra một câu nào.
Cô gái trước mắt gầy đến mức không còn hình dạng, đôi mắt vô hồn, nhưng ánh nhìn hướng về cô ấy lại cực kỳ bình tĩnh, không hề có ý định tránh né.
Nhưng ánh nhìn đó quá lạnh lẽo, như thể dao nhỏ đâm vào Ôn Nam, khiến cô ấy luống cuống tay chân, thở hổn hển nói: "Tiểu Hi, cậu đi đâu vậy? Tớ đã tìm cậu rất lâu, mà cũng không nghe được tin tức gì của cậu? Tớ tưởng cậu đã mất tích, sao cậu không liên lạc với tớ? Tớ…”
Những câu hỏi của Ôn Nam liên tiếp bật ra, gần như không để ý đến xung quanh, nhưng trong phòng bao, Bọ Cạp chỉ nhàm chán nhìn lướt qua: "Nói chuyện cũ xong chưa?"
Tiểu Hi không nói gì, gần như chẳng buồn bận tâm đ ến những câu hỏi khẩn thiết của Ôn Nam, giống một con rối gỗ đi về phía trước, ngày càng cách xa, giống như bị ai đó điều khiển.
Kỳ Trừng và Bùi Dư Yến theo sau đẩy cửa phòng bao, tình huống không rõ ràng khiến Kỳ Trừng cảm thấy bất an, tiêu rồi, đây là kế hoạch gậy ông đập lưng ông của đối phương.
Bọ Cạp cũng đeo mặt nạ, vỗ tay, vừa giống một tràng tán thưởng vừa là một kiểu tuyên bố, trầm ngâm cất lời: "Chà, mọi người đã đến đông đủ rồi."
Giọng điệu không thể nghe ra gã muốn diễn đạt điều gì, nhưng ẩn hiện sự hài lòng hoặc có thể nói là mong đợi.
Người phụ nữ trong lòng gã cầm ly rượu vang lắc lư, ngửa cổ uống một ngụm rượu vang đỏ, trên mặt nở nụ cười: "Vậy bữa tiệc của chúng ta có thể bắt đầu rồi phải không?"
"Tất nhiên. Nhưng trước khi bắt đầu, chúng ta hãy xem một món đồ đấu giá đã."
Vừa dứt lời, một tên đàn em đã ôm “vật phẩm đấu giá" đặt lên bàn, món đồ vẫn được che bằng một lớp vải đen.
Gã ra hiệu cho người phụ nữ trong lòng mở lớp vải đó ra, Kỳ Trừng nín thở chờ đợi, hai tay vô thức nắm chặt thành quyền, siết chặt đến mức làm ngón tay cô đau.
Quả nhiên, là Toái Tâm Tỏa Thạch, giờ đây nó được đặt nguyên vẹn trên bàn, không hề có chút hao tổn nào.
Bởi vì hiếm có, nên việc xác định thật giả không khó, Kỳ Trừng chắc chắn đây chính là hiện vật thật sự mà cô đang tìm kiếm và muốn mang về trong chuyến đi này.
Bọ Cạp chú ý đến phản ứng khác thường của Kỳ Trừng, nở một nụ cười: "Tôi sẽ đếm ngược năm số, nếu không ai muốn đấu giá, món đồ này sẽ ngay lập tức được bán lại cho Đông Nam Á."
Rất nhanh, gã bắt đầu đếm: "Năm. . ."
Con số được phát ra một cách máy móc, giọng nói của Bọ Cạp không mang chút cảm xúc nào, nhưng Kỳ Trừng lại như đang bị thiêu đốt trong lửa, sắc mặt cô không tốt, vì trong tình huống này, cô biết dù có trả lời hay không cũng sẽ không có kết quả tốt.
Đếm ngược không dừng lại, âm cuối kéo dài: "Bốn… Ba…”
"Hai."
Kỳ Trừng cúi đầu, toàn thân run rẩy: "Rốt cuộc anh muốn gì?"
Nếu cần tiền, gã đã không cần phải đưa ra thách thức và hành động điên cuồng khiến Bùi Dư Yến rơi vào tình thế nguy hiểm.
Bọ Cạp dường như rất hài lòng với phản ứng của cô, đối phương càng bất an, gã càng phấn khích.
Bùi Dư Yến đứng chắn trước mặt Kỳ Trừng, xắn tay áo, ấn phẳng nếp nhăn, bình tĩnh nói: "Tao khuyên mày không cần phải đếm ngược nữa."
Biết rõ sức lực của anh, Bọ Cạp không tỏ ra thoải mái, hỏi: "Ý mày là gì?"
“Nói sao ý vậy.” Bùi Dư Yến tiếp tục nói. "Mày tới số rồi.”
Nghe vậy, Bọ Cạp còn cười to và điên cuồng hơn, như thể đang xem Bùi Dư Yến diễn một vở kịch độc thoại, rồi đột nhiên sắc mặt trở nên nghiêm nghị, ánh mắt hung dữ: "Người trước đây đe dọa tao như vậy đã bị ném vào núi sâu, không biết sống chết ra sao."
Gã lắc đầu, mở miệng nói: "Xem ra cậu Bùi vẫn còn non nớt quá, không biết lũ liều mạng như bọn ta chẳng có giới hạn gì đâu. Ở trên đầu tao, có những người như cậu Bùi đây, không lo cơm áo, mang danh cao quý, ngốc nghếch theo đuổi cái thứ gọi là ước mơ. Nhưng dưới bọn tao, mày có biết là cái gì không?”
Gã tự hỏi tự đáp: “Ngoại trừ vực thẳm thì cũng chỉ là vực thẳm thôi.”
“E rằng cậu Bùi đã sớm quên tao đây là ai rồi, dù sao thì ai lại nhớ rõ những kẻ đã từng thất bại dưới tay mình chứ."
Ký ức ùa về.
Bùi Dư Yến tìm kiếm trong đầu những đối thủ mà anh đã gặp khi còn tham gia các cuộc thi nghiệp dư, những cuộc thi lớn nhỏ, những vòng tròn chìm nổi, nếu nói về đội đua xe đó, chỉ có một đội đua là có khả nghi nhất.
Trận đấu đó cực kỳ khốc liệt, hoặc nói cách khác, cực kỳ tàn nhẫn.
Trong trận đấu đó, đội thua sẽ tự động bị giải tán và không được phép gia nhập hiệp hội dưới bất kỳ hình thức nào. Quy tắc rất nghiêm ngặt, cũng không thiếu những người háo hức tham gia, những tay đua không bao giờ để lại đường lui cho mình.
Lúc đó, đội đua của Bùi Dư Yến đã thua hai trận liên tiếp, nếu thua thêm một trận nữa, bọn họ sẽ bị loại và tự giải tán, đội đua đối thủ cũng trong tình trạng tương tự, vì vậy có thể coi đây là trận chiến sinh tử, thắng hay thua, đi hay ở, tất cả đều nằm trong một trận đấu.
Nhưng trận đấu đó đã xảy ra sự cố, có một tay đua không nắm bắt được nhịp điệu, lao thẳng ra ngoài rào chắn đường đua, xe mất người vong.
Nếu không nhớ nhầm, đó là thành viên của đội đua Bọ Cạp.
Bùi Dư Yến không phản ứng lại sự châm chọc và khiêu khích của gã, mà hỏi thẳng: "Vậy mày muốn đổi gì để lấy Toái Tâm Tỏa Thạch?"
Bọ Cạp gằn giọng: "Tao muốn mày phải rút lui khỏi giải F1 năm nay."
Người đầu tiên bị sốc không phải là Bùi Dư Yến, mà là Kỳ Trừng, không ngờ Bọ Cạp lại muốn anh đánh đổi cả giấc mơ và đam mê cả đời để lấy Toái Tâm Tỏa Thạch.
Rõ ràng, cả hai người đều rơi vào tình trạng khó xử.
Lựa chọn này được đưa ra cho Bùi Dư Yến, nhưng Kỳ Trừng không muốn để Bùi Dư Yến gặp khó khăn vì điều này, việc tìm kiếm Toái Tâm Tỏa Thạch là trách nhiệm của cô, nếu vì vậy mà Bùi Dư Yến rơi vào tình huống khó xử, đó là điều cô không muốn thấy nhất.
"Không bao giờ, đừng có mơ." Kỳ Trừng được Bùi Dư Yến bảo vệ chặt chẽ phía sau, nhưng trong mấy mươi giây im lặng, cô đã bước ra, không chút sợ hãi đứng vững trước mặt Bùi Dư Yến .
Đua xe chính là giấc mơ mà anh đã theo đuổi suốt bao lâu nay, là điều đã kéo anh ra khỏi vực thẳm… Cô không muốn thấy anh từ bỏ.
Biểu cảm của Bọ Cạp ngày càng phấn khích: "Thật sao? Có vẻ như quý cô đây cũng không quý trọng Toái Tâm Tỏa Thạch như tôi tưởng tượng nhỉ, cùng lắm thì tôi bán sang tay thôi.”
Bùi Dư Yến thở ra: "Mày không có cơ hội đó đâu.”
Rồi anh nói tiếp: “Tao rất muốn mời mày tới xem F1 một lần nữa, tiếc là…” Anh kéo dài giọng, khiến mọi người đều hồi hộp, ngay cả Kỳ Trừng cũng nghĩ chắc chắn anh sẽ chọn cuộc đua F1, nhưng rõ ràng, người đàn ông trước mặt cô không bao giờ hành xử theo quy tắc, nhưng lại luôn giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát: “Mày sẽ phải ngồi tù rục xương rồi.”
“Con mẹ mày…” Bọ Cạp chửi thề, cười khinh bỉ: “Chậc, lũ ngu tụi mày… Tụi bây cho rằng ông đây sẽ tin vào mấy lời dọa nạt của bọn mày à?”
Bùi Dư Yến cụp mắt không đáp, như đang chờ đợi điều gì, bên ngoài đám đông ồn ào lên, tiếng động không nhỏ.
Chưa kịp để mọi người phản ứng, cảnh sát địa phương nhanh chóng có mặt tại hiện trường, bắt giữ đối tượng đào tẩu và người liên can.
Làm sao có thể? Vừa rồi thậm chí anh còn không cầm điện thoại? Làm sao có thể gọi cảnh sát?
Trừ khi…
Trừ khi Bùi Dư Yến đã dự đoán trước hành động của đối phương tối nay.
Bùi Dư Yến tiến đến trước mặt Scorpion, từ trên cao nhìn xuống nói: "Mấy cái trò lựa chọn này, tao đã chơi chán từ mười năm trước rồi.”
Một cậu ấm ăn chơi trác táng là một bộ mặt, nhưng với mối quan hệ và thủ đoạn của anh, hơn nữa còn có quyết tâm nhất định phải đạt được, không có chuyện gì là anh không nắm chắc, mà anh cũng dám đánh cược một phen.
Nhân viên ở đây được sơ tán khẩn cấp, hàng hóa trong giao dịch đều bị thu hồi để kiểm tra, trước khi rời đi, Bọ Cạp muốn phá hủy Toái Tâm Tỏa Thạch, nhưng đã bị cảnh sát kịp thời ngăn chặn, còng tay dẫn đi.
Ồn ào náo loạn cuối cùng cũng lắng xuống. Lúc này Bùi Dư Yến mới lịch sự đưa tay ra: "Đội trưởng Giang, vất vả cho anh rồi.”
Đội trưởng Giang gật đầu: "Cũng phải cảm ơn cậu đã phối hợp với bọn tôi, tích cực báo cáo. Nhờ đó mà bọn tôi mới lần ra manh mối sau nhiều năm tìm kiếm."
Rồi lại thắc mắc: "Nghi phạm đã trốn nhiều năm rồi mà không có tin tức gì. Sao cậu lại biết được vậy? Chia sẻ cho bọn tôi suy đoán của cậu được không?”
“Giống như câu nói nhiều lời ắt sẽ sai lầm thôi. Gã càng để ý, giấu giếm thì càng hành động mờ ám, cuối cùng ánh sáng vẫn sẽ xuyên thủng bức tường, rọi vào bóng đêm.” Bùi Dư Yến từ tốn đáp lời.
Trong khi đó, Kỳ Trừng cũng tiến tới thương thảo với cảnh sát, bày tỏ danh tính và mục đích của mình. Lúc hai tay cô chạm vào Toái Tâm Tỏa Thạch, cô cảm thấy mũi mình cay xè, nhưng vẫn kiềm chế nước mắt không khóc, nuốt ngược vào trong, những nỗ lực này không hề uổng phí, không phụ lòng kỳ vọng của thầy Dương.
Cuối cùng, mọi thứ cũng đã ổn định.
Nhưng sao trong lòng lại cảm thấy trống rỗng như vậy? Giữa dòng người tấp nập, cô như đang đứng trên mây, một chân hụt xuống, không ngừng rơi xuống.
Con đường phía trước, sự đồng cam cộng khổ này, cảm giác rung động ban đầu này, sự giao thoa tuyệt vời này, liệu có tiếp tục không?
Cô không thể dự đoán, chỉ khi cùng Bùi Dư Yến bước ra khỏi quán bar Thanh Hòa, nhìn lên bầu trời đầy sao, cô chỉ tay về phía đó nói: "Anh Ba, anh xem, đó là chòm sao Orion."
Cảnh tượng đó giống hệt như một sinh viên mới ra trường đang khoe khoang trước mặt thầy Bùi.
Bùi Dư Yến nhìn chằm chằm một lúc, sóng vai bước đi cạnh cô, nhưng rồi lại dừng bước, ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ cuối cùng cũng bùng lên ngọn lửa, mang theo chút mơ hồ và ám muội, anh gọi tên cô: "Kỳ Trừng…”
Nói xong, Bùi Dư Yến cúi xuống, đặt đầu lên vai cô, nói với vành tai đỏ bừng: "Thuận buồm xuôi gió nhé.”
Tư thế như vậy…
Bàn tay Kỳ Trừng lơ lửng giữa không trung, mãi không biết để đâu, chỉ sau khi anh nói xong bốn chữ đó, cô nhắm mắt lại, yên tâm đặt tay lên lưng anh.
Là một cái ôm rất nhẹ.
Cô có thể ngửi thấy mùi rượu tequila và nước giặt tươi mát hòa quyện trên người anh, không khó chịu, lại như những đóa hoa nở rộ trong lòng.
