1. Truyện chữ
Người Đến Núi Sông Lộng Lẫy

Chương 28

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Ánh nắng có phần chói mắt.

 

Kỳ Trừng đứng yên tại cửa ra sân bay, đeo kính râm che gần hết khuôn mặt, đã thấy Kỳ Triệt cách đó không xa đang chạy tới, cậu bé hoạt bát hiếu động như một con khỉ, quơ chân múa tay nói: "Chị, chị về rồi.”

 

"Sao? Có nhớ chị không?" Kỳ Trừng hơi nheo mắt, vò rối cưng nựng mái tóc của em trai.

 

Mẹ cô kéo Kỳ Triệt đang nhảy nhót lại, từ phía sau vòng ra trước mặt Kỳ Trừng, nhìn cô từ trên xuống dưới, thở dài: "Ôi chao, con lại ốm xuống nữa rồi, chắc gần đây khổ cực lắm…”

 

Kỳ Trừng câu được câu chăng mà đáp lại lời lải nhải của bà Lâm, bà Lâm đột nhiên ngừng lại, khiến Kỳ Trừng giật mình.

 

Thấy Kỳ Trừng mặc nhiều lớp áo, bà Lâm hỏi: "Bên đó lạnh lắm phải không? Quần áo mang theo có đủ ấm không? Không bị lạnh chứ?"

 

Thực ra, để không làm mẹ lo lắng, Kỳ Trừng đã cố tình mặc một chiếc áo len cao cổ màu xám, che đi vết thương trên cổ vẫn chưa lành. Nhưng hôm nay nhiệt độ ở Yến Ninh chưa đến mức cần phải mặc nhiều như vậy, đi một lúc, cô đã cảm thấy cơ thể hơi nóng.

 

"Cũng lạnh đấy ạ. Khi con tới thì trời đổ một trận tuyết to.” Rồi cô bình thản nói tiếp: "Mẹ yêu yên tâm, con mặc đồ dày lắm, không bị lạnh cũng không bị bệnh, giờ vẫn đủ sức nhảy nhót trước mặt mẹ mà.”

 

Bà Lâm nhíu mày một lúc rồi mới thả lỏng, nói tới "chuyện chính": "Vậy chúng ta về nhà ăn cơm thôi, ba con đang nấu ăn ở nhà, về tới là đồ ăn cũng chín rồi. Ba nấu món lẩu mà con thích đó, trời vào đông bây giờ ăn cho ấm bụng.”

 

Kỳ Trừng cảm thấy bà Lâm còn có mục đích khác, mắt không chớp nói: "Con định về bên đó trước đã. Còn nhiều thứ con phải dọn dẹp nữa…”

 

Bà Lâm vừa mới tiêu tan lửa giận lại giống như quả bom nổ chậm bùng nổ lần nữa: “Có cái gì mà cứ đòi dọn dẹp liền vậy? Đồ ăn cũng nấu sắp xong rồi, con mà về đó thì chắc lại gọi cơm hộp ăn thôi, sao mẹ yên tâm cho được?”

 

Kỳ Trừng bất lực lẩm bẩm: "Mẹ, con đã hơn hai mươi tuổi rồi, phải đến khi nào mẹ mới yên tâm đây?"

 

Bà Lâm lắc đầu: "Hơn hai mươi tuổi, hơn hai mươi tuổi, trong mắt của mẹ, con mãi mãi là một đứa con nít thôi. Này, cái tính ngoan cố này chắc là từ ba con mà ra chứ gì.”

 

Kỳ Trừng không dám hó hé, kỳ thật cô cảm thấy mình giống bà Lâm hơn, nhưng thấy bà Lâm làm như thể không muốn liên quan đến cô, thế là cô chậm rãi nuốt lại những lời định nói.

 

“Chị, chị về nhà ăn cơm với em đi mà.” Kỳ Triệt lắc cánh tay phải của cô, tỏ ra ngây thơ ngoan ngoãn.

 

Phản đồ, thằng nhóc này thay đổi lập trường cũng nhanh đấy.

 

“Đi công tác xa như vậy, ba lo cho con tới phát điên rồi, con gái ở một mình rất nguy hiểm…” Rồi bà Lâm bắt đầu đếm ngón tay, liệt kê cho cô những vụ án tội phạm nhắm vào phụ nữ mà bà thấy trên các bản tin gần đây.

 

Kỳ Trừng nhớ lại chuyện lần trước của Kinh Nhiên, nghĩ lại vẫn cảm thấy sởn tóc gáy, bèn chuyển đề tài: "Đội aerobics mẹ tham gia sao rồi?”

 

Bà Lâm lại hào hứng kể lại những kỷ niệm tổ chức aerobics của mình, thoạt nhìn rất vui vẻ và bận rộn.

 

 

Vừa bước vào nhà, quả nhiên, Kỳ Trừng phát hiện mọi chuyện không đơn giản như cô nghĩ. Ở cửa ra vào có thêm hai đôi giày không phải của bố mẹ cô, một đôi giày da nam, cỡ hơi lớn, một đôi giày cao gót mũi nhọn, rõ ràng là kiểu dáng dành cho người trung niên.

 

Thay đôi dép thêu hình uyên ương do bà Lâm tự tay làm, cô mới cảm thấy thực sự trở về Yến Ninh, bà Lâm thường chỉ có ba sở thích, mấy chuyện thêu thùa này dù có đeo kính lão cũng phải kiên trì, người khác khuyên bảo thế nào cũng vô ích.

 

Nghe thấy tiếng nói chuyện, Kỳ Trừng chần chừ không bước vào, như một bức tượng đứng bất động tại chỗ.

 

Bà Lâm tiến lên giới thiệu: "Đây là dì Giang, còn đây là Giang Quân… Cùng đến nhà chúng ta ăn một bữa."

 

Thấy Kỳ Trừng ngẩn ra, bà Lâm đẩy nhẹ cô một cái, thì thầm dặn dò: "Chào dì Giang và anh Giang Quân đi."

 

Kỳ Trừng lập tức biến thành cô gái ngoan ngoãn dịu dàng, trên mặt nở một nụ cười giả tạo: "Chào dì Giang, chào anh Giang Quân."

 

Bị tiếng gọi "anh Giang Quân" ngọt ngào của Kỳ Trừng thu hút, Giang Quân quay lại, thấy Kỳ Trừng đứng có phần lúng túng, cũng lịch sự đáp: "Chào em, Tiểu Trừng."

 

Dì Giang cố gắng kéo gần khoảng cách giữa hai người: "Hồi nhỏ hai đứa thường chơi với nhau lắm đấy."

 

"Đúng vậy, Tiểu Trừng lúc nào cũng theo sau Giang Quân xin kẹo, chơi ném tuyết cũng rất nhiệt tình…”

 

Kỳ Trừng: "..."

 

Nói thật, cô không có ấn tượng gì.

 

Bà Lâm nhìn hai người đang bế tắc, kéo ghế trước bàn ăn: "Đến đây, đừng ngại, đều là người nhà mà, ngồi xuống chuẩn bị ăn thôi." Thấy lẩu vẫn chưa được mang ra, bà Lâm gọi to vào trong bếp: "Ông Kỳ, sao lẩu còn chưa xong vậy?"

 

"Đã xong rồi, anh mang ra ngay đây." Ông Kỳ đeo găng tay, hai tay vững vàng bưng nồi lẩu ra, mùi thức ăn lan tỏa khắp căn phòng.

 

Nồi lẩu sôi sùng sục, Kỳ Trừng gắp một đũa rau xanh, im lặng ăn, lại nghe dì Giang mỉm cười hỏi mình: “Bây giờ Tiểu Trừng đang làm nghề phục chế hiện vật đúng không, công việc có vất vả không con?”

 

Kỳ Trừng dừng đũa lại, nhẹ nhàng trả lời: "Cũng bình thường ạ."

 

“Con gái con đứa mà mua nhà thì áp lực lớn lắm, sau này tìm một người chồng có sẵn nhà cửa, vậy cũng không phải vất vả nữa…” Dì Giang liếc nhìn Giang Quân đang im lặng. "Đúng lúc đầu năm nay, anh Quân của con mới bỏ tiền mua một căn hộ đấy, đã trả trước rồi, mà con nhìn đi, anh Quân của con đã từng tuổi này rồi mà chưa quen một cô bạn gái nào."

 

Bà Lâm cũng gia nhập vào đội ngũ khuyên bảo: “Mặc dù Giang Quân và con cũng đã không gặp nhau mười mấy năm, nhưng vẫn còn tình xưa nghĩa cũ lúc nhỏ, hai nhà cũng biết rõ nhau.”

 

“Lúc trước nếu không phải dì và người kia ly hôn, Giang Quân cũng phải đi theo ra nước ngoài thì hai đứa chính là thanh mai trúc mã rồi đó, đâu phải là hai người xa lạ như bây giờ.” Dì Giang thở dài, bàn tay đầy phỉ thúy ngọc bích lóe lên khiến Kỳ Trừng thấy chói mắt.

 

Bà Lâm gắp thịt viên cho con gái, nháy mắt ra hiệu: “Kỳ Trừng, chiều nay con rảnh mà đúng không?”

 

“Không ạ…” Kỳ Trừng cúi đầu, từ chối tín hiệu của bà Lâm.

 

“Lúc nãy con vừa nói với mẹ là chiều nay con rảnh lắm, muốn đi dạo phố mà không có ai đi cùng mà?”

 

Kỳ Trừng: “...” Cô nói vậy bao giờ chứ? Mẹ ruột sao có thể chơi cô như vậy!

 

Gương mặt dì Giang tức khắc vui mừng: “Thật à? Chiều nay Giang Quân cũng không có việc gì ở văn phòng luật, vậy để nó đưa con đi phố thương mại, tiện thể đi dạo phố với con, may quá, một mình đi dạo thì buồn lắm.”

 

Còn chưa kịp lên tiếng nói câu nào, Kỳ Trừng cảm thấy mình đã bị đưa vào tròng.

 

Miễn cưỡng ăn uống một hồi, Kỳ Trừng như muốn trốn sâu vào trong phòng mình. Căn hộ này cũng đã có tuổi, cô đã ở trong phòng này từ tiểu học đến trung học, thường thì đồ vật bên trong sẽ không bị xê dịch nhiều, chỉ có khi quét dọn thì sẽ dọn dẹp bớt. Giờ nhìn kỹ lại, rõ ràng bà Lâm đã có chìa khóa phòng cô, cũng đã chuyển vài thứ vào trong.

 

Đặt ở tầng trên cùng là một chiếc hộp được cô đóng gói kỹ, chính là bức tranh chữ mà cô đã phục chế xong trước khi đi Thanh Hải, cô dự định sẽ đưa cho Bùi Dư Yến vào ngày đi bệnh viện, không ngờ sự việc xảy ra đột ngột, bức tranh vẫn ở đây chưa trở về chủ cũ.

 

Tiếng gõ cửa vang lên.

 

Bà Lâm hắng giọng: "Kỳ Trừng, con thay quần áo xong chưa? Giang Quân đang đợi con ở dưới lầu đấy."

 

Kỳ Trừng cẩn thận cất bức tranh đi, nói lớn: "Con sắp xong rồi."

 

Xem mắt bất đắc dĩ, trò chuyện gượng gạo, không bằng lòng ngồi cùng một xe. Kỳ Trừng thật sự cảm thấy sau khi cô bay một chuyến đến Thanh Hải, bà Lâm càng dồn ép cô…

 

Giang Quân có khuôn mặt gầy gò, Kỳ Trừng ngồi ở ghế phụ có thể nhìn rõ xương hàm dưới của anh ta, lại thấy cổ họng anh ta hơi động đậy: "Tôi xin phép nói rõ trước nhé, tôi hoàn toàn không có hứng thú với cô, chiều nay hoàn toàn là vì hoàn thành nhiệm vụ thôi."

 

Ôi chao… Đàn ông…

 

Kỳ Trừng trưng ra bộ mặt chắc bà đây bằng lòng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không màng đến hình tượng, ngáp một cái rồi nói: "Nhiệm vụ của anh còn chưa bắt đầu đã có thể kết thúc rồi, anh đưa tôi đến nhà tôi nhé, tiền xe tôi sẽ chuyển cho anh qua Wechat."

 

Giang Quân cảm thấy mình bị ép làm tài xế, mím môi không nói gì.

 

Kỳ Trừng xé gói bánh quy vị việt quất, thấy ánh mắt nóng bỏng của Giang Quân nhìn vào… Chiếc bánh nhỏ trong tay cô, bị phát hiện, anh ta hắng giọng: "Tôi không ăn đâu."

 

Kỳ Trừng nhai bánh quy: "..." Cô cũng không định mời Giang Quân ăn.

 

Âm thanh nhắc nhở vang lên —— “Tiểu Trừng, cho dì xem bây giờ các con đang ở đâu, có đến trung tâm thương mại chưa?”

 

Phía sau là một icon mỉm cười tự động.

 

Còn… Còn có người giám sát luôn à?

 

Kỳ Trừng cũng gửi lại một icon mỉm cười dành riêng cho người lớn tuổi: "Dì Giang, bọn con vẫn đang trên xe."

 

Giang Quân dừng bãi đỗ xe, đi đến một cửa hàng đồ uống trên phố đi bộ rồi hỏi cô: "Uống gì?

 

Kỳ Trừng nhìn vào thực đơn, buột miệng thốt lên: "Smoothie đậu đỏ."

 

Giang Quân đặt hàng rồi thanh toán: "Một ly Americano.”

 

Trong cái lạnh thấu xương, tay cầm smoothie đậu đỏ đã mất cảm giác, nhưng Kỳ Trừng vẫn vui vẻ hút smoothie đậu đỏ, cảm nhận chất lỏng lạnh lẽo chảy qua cổ họng.

 

Trong lúc chờ Americano, Kỳ Trừng dựa vào quầy, tình cờ nhìn thấy mái tóc hồng của Nghê San San nổi bật trong gió lạnh... Khoan đã, người đàn ông bên cạnh cô ấy càng nhìn càng giống Tôn Dật Kiệt.

 

Cô dụi mắt, chắc chắn là mình nhìn nhầm, dẫu sao cận thị hơn bốn độ mà không đeo kính, từ đây nhìn qua, trong vòng một trăm mét không thể phân biệt được người với vật.

 

Càng đi đến gần, đúng là Nghê San San và Tôn Dật Kiệt, Kỳ Trừng hiện ra vẻ mặt khiếp sợ mỗi khi đi hóng hớt tin động trời.

 

"Ê ——" Tôn Dật Kiệt dừng bước, sau đó lại nhiệt tình vẫy tay. "Tôi còn tưởng mình nhìn nhầm, thì ra đúng là cô Trừng. . ."

 

Nghê San San ngậm cây kẹo m út vị táo xanh, không ngờ Tôn Dật Kiệt lại quen biết Kỳ Trừng, cây kẹo trong miệng suýt rơi xuống, mãi mới ngơ ngác hỏi: "Hai người quen nhau à?"

 

"Cô ấy với bạn thân của anh là…" Tôn Dật Kiệt ấp úng, không biết dùng từ gì để miêu tả mối quan hệ mập mờ giữa Kỳ Trừng và Bùi Dư Yến.

 

Nghê San San thoải mái nói: “Tớ còn đang định sắp xếp thời gian để hai người gặp mặt làm quen, không ngờ hai người đã quen nhau rồi."

 

"Giới thiệu chính thức, bạn trai tớ, Tôn Dật Kiệt."

 

"Hai người giấu kín ghê nhỉ." Kỳ Trừng hút một ngụm smoothie đậu đỏ, không, đây không phải smoothie, mà là thức ăn cho chó.

 

Cô khoanh tay, cười một cách không thiện ý: "Anh Dật Kiệt, trước đây Nghê San San nói với tôi, nếu cô ấy tìm được bạn trai, cô ấy sẽ bỏ thuốc lá. Bây giờ thì sao nhỉ?"

 

Nghê San San huơ cây kẹo m út trong tay, tự mãn nói: "Hứ, tớ đã bỏ thuốc lá rồi, chuyển sang ăn kẹo."

 

Biểu cảm của Kỳ Trừng cứng đờ, cô lại bị chơi nữa rồi, thế là không thèm hỏi nữa.

 

Americano đã xong.

 

Giang Quân cầm túi, đứng sau Kỳ Trừng, nhìn cô nói chuyện sôi nổi: "Nếu cô đã gặp bạn của mình rồi, vậy tôi đi trước đây."

 

Nghê San San chưa từng gặp Bùi Dư Yến, nhướng mày nói: "Vừa rồi là ai nói tới giấu kín nhỉ? Rõ ràng cậu còn giấu kín hơn…”

 

Biểu cảm của Tôn Dật Kiệt thì có chút không tự nhiên.

 

Kỳ Trừng vội vàng xua tay giải thích, giận dỗi bảo: "Mọi người nghĩ nhiều rồi. Đây là đối tượng mai mối mà mẹ tớ sắp xếp."

 

Lấy lý do gì đó gần như trở thành thanh mai trúc mã, chẳng phải là mai mối một cách gián tiếp sao?

 

Tôn Dật Kiệt muốn thay ai đó thăm dò ý kiến, giả vờ thờ ơ hỏi: "Vậy cô Trừng thấy đối tượng mai mối vừa rồi thế nào?"

 

"À." Kỳ Trừng cười lạnh. “Chuyện này cũng không đáng nói đâu.”

 

Tôn Dật Kiệt cũng không biết sao, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ngày nào anh ta cũng phải lo lắng.

 

Kỳ Trừng không muốn phá vỡ thế giới của hai người họ, chủ động rút lui khỏi vai trò "bóng đèn", tìm lý do để rời đi: "Tớ còn phải về đón Kỳ Triệt tan học, hai người chơi vui nhé."

 

Nghê San San không hiểu, hỏi lại: "Nhưng hôm nay là thứ bảy mà, Kỳ Triệt vẫn đi học sao?"

 

"À… Em ấy phải đi học thêm vào thứ bảy." Trong giây phút này, Kỳ Trừng cũng phải khâm phục khả năng phản ứng của mình.

 

Tôn Dật Kiệt và Nghê San San sóng vai đi ăn ở Space, Tôn Dật Kiệt gọi món xong thì ngồi xuống, anh ta hơi thất thần, nghĩ đi nghĩ lại, anh ta vẫn nói với Nghê San San: "Anh đi vệ sinh một chút, món ăn lên rồi, nếu em đói thì cứ ăn trước nhé."

 

Vội vã đi đến góc hành lang, Tôn Dật Kiệt nhanh chóng gọi điện thoại cho Bùi Dư Yến: "Cậu Ba, có rảnh không?”

 

Sau khi Kỳ Trừng rời đi, Bùi Dư Yến đã ngồi chuyến bay tiếp theo trở về Yến Ninh, vì giải đua F1 liên quan đến Trung Quốc sẽ bắt đầu vào tuần tới.

 

Kéo bịt mắt xuống, Bùi Dư Yến nheo mắt lại, có vẻ cáu gắt: “Quấy nhiễu mộng đẹp là một trong ba tội ác tày trời."

 

"Còn ngủ nữa à!?" Tôn Dật Kiệt lải nhải không ngừng: "Hôm nay anh gặp Kỳ Trừng, cô ấy đang đi dạo với một anh chàng ở phố đi bộ, nghe nói là đối tượng hẹn hò được gia đình sắp xếp."

 

“Người ta bị sắp xếp cho đối tượng khác luôn rồi, cậu thật sự không có tí phản ứng gì luôn à?”

 

Theo lý mà nói, với mối quan hệ từ nhỏ tới giờ giữa Tôn Dật Kiệt và Bùi Dư Yến, anh ta thừa sức trở thành con sâu trong bụng anh, anh có cảm xúc đặc biệt với ai, anh ta thấy rất rõ ràng.

 

“Nếu cậu cảm thấy chẳng sao cả, vậy thì anh nhìn nhầm, coi như anh chưa nói gì nhé."

 

Bùi Dư Yến chỉ trả lời mập mờ: "Em biết rồi."

 

Tôn Dật Kiệt: “...” Bây giờ anh ta hết biết phải nói gì rồi.

 

Bùi Dư Yến hoàn toàn tỉnh táo, sau khi rửa mặt xong lại muốn châm thuốc, anh nhớ đến ánh sao đêm đó, nhớ lời nói "trừ khi bạn gái tôi quản tôi" đã thốt ra, vậy là đành nhét điếu thuốc lại, đồng thời ném luôn cả một hộp thuốc vào thùng rác.

 

Rồi anh lướt qua trang danh bạ có tên Kỳ Trừng, mãi không gọi đi, bỗng nhớ ra Kỳ Trừng vẫn chưa giao bức tranh cho mình, cổ họng anh khẽ động đậy.

background
TrướcSau