1. Truyện chữ
Người Đến Núi Sông Lộng Lẫy

Chương 3

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Bùi Dư Yến cực kỳ yêu xe đua, mọi người trong gia tộc đều rõ như ban ngày.

 

Từ khi mới hiểu chuyện thì anh đã yêu thích xe đua mô hình và xe đua điều khiển từ xa tới mức không nỡ rời tay, lúc học cấp ba, anh và hội anh em Yến Ninh họp thành một đội tay đua nghiệp dư tham gia thi đấu, cũng coi như có chút tiếng tăm trong cộng đồng tay đua nghiệp dư. Có điều lúc ấy cụ Bùi lấy lý do việc học quan trọng, ép anh quay về tiếp tục đèn sách, ngay cả khi cho anh đi du học ở nước ngoài cũng lựa chọn một ngôi trường kinh tế, đủ để thấy “thương nghiệp thế gia” này vô cùng phản đối sự nghiệp đua xe của anh.

 

Cô ấy chống tay lên bàn làm việc, văn bản kế hoạch chất đống thành một chồng, ly cà phê bên cạnh đã sớm không còn hơi ấm.

 

“Chuyện kinh doanh không cần em lo, nhưng phải để ý đến chuyện tình cảm một tí, có cô gái nào hợp mắt thì dẫn về cho chị xem, có nghe không đấy?”

 

Bùi Dư Yến bế Nam Nam lên lầu, nắm chặt chìa khóa xe, trả lời qua loa: “Chị à, không lẽ chị không biết là tay đua không cần bạn gái à? Bởi vì xe đua chính là bạn gái của tay đua.”

 

Sợ chị gái tiếp tục truy hỏi, Bùi Dư Yến vội vàng ngắt lời: “Nam Nam ngủ rồi, tối nay em còn có việc. Chị làm việc tiếp đi, nếu em nhớ không sai, hai tuần nữa THE ONE sẽ tổ chức họp báo rồi.”

 

*

 

Sáng sớm hôm sau, Kỳ Trừng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, trời chưa sáng tỏ, nhưng tiếng sửa chữa bên nhà hàng xóm đã vang lên không ngừng nghỉ. Vì là khu nhà vừa bắt đầu giao dịch, có không ít người sửa sang lại để dọn vào. Kỳ Trừng nói thầm, nhưng cũng đâu cần “yêu nghề kính nghiệp” tới mức này.

 

Dù vùi đầu sâu trong chăn thì tiếng máy khoan điện dường như vẫn còn có thể xuyên thấu qua màng nhĩ, phiền nhiễu lòng cô. Không chịu nổi nữa, Kỳ Trừng lộ nửa khuôn mặt, mái tóc dài xõa tung trên gối bị nàng vò đến rối, nhớ ra hôm nay còn phải tìm khách hàng để lấy tranh, cô kéo chăn xuống, quyết định dậy sớm.

 

Lúc xỏ giày, cô vô tình chạm vào miếng băng dán ở gót chân, trước mắt tự động hiện ra gương mặt anh tuấn của người đàn ông hôm qua, anh hơi nhếch mày, đôi mắt đào hoa cũng mang theo ý cười, không biết vì sao, trong ánh mắt toát lên sự dịu dàng lại mang theo khí chất lạnh lùng bẩm sinh, khiến người đối diện cảm thấy khó mà thân cận.

 

Xốc lại tinh thần, Kỳ Trừng ngăn mình không suy nghĩ linh tinh nữa, mang theo dụng cụ cần thiết để phục chế hiện vật từ trong phòng làm việc ra, cho vào va li nhỏ rồi ngồi tàu điện ngầm đến.

 

Hiện tại là khung giờ cao điểm đầu tiên trong ngày ở Yến Ninh, bộ phận nhân viên văn phòng dậy sớm đi làm đang chen chúc nhau, mùi đồ ăn sáng lan tỏa khắp nơi, hóa thành một hương vị kỳ lạ. Kỳ Trừng quay lưng hít sâu một hơi, lúc này, tàu điện ngầm đang ầm ĩ tiến vào sân ga, đám đông điên cuồng kích động bước ra, gần như xô đẩy cô về trước, mãi đến một giây sau khi cửa tàu điện ngầm và cửa sân ga đóng lại, rốt cuộc cô cũng có thể đứng vững trên mặt đất. Va li nhỏ vốn đã có góc nhọn, bị chèn ép một phen như vừa rồi, Kỳ Trừng cảm thấy xương cốt sau lưng đều ê ẩm kháng nghị.

 

Nhìn quanh bốn phía, lớp người tuổi trẻ bồng bột đáng lý phải tinh thần phấn chấn lại mặt ủ mày chau, hai mắt lờ đờ. Năm xưa bọn họ cũng từng có đôi mắt lấp lánh sáng ngời, tràn ngập nhiệt huyết với lý tưởng, sau khi đâm đầu vào tường, vỡ đầu chảy máu, đa phần mọi người lựa chọn một đời bình yên làm mục tiêu cuộc sống. Những cậu trai mơ làm Spider Man ngày bé ngày ngày bạo gan tăng ca, những thiếu nữ mơ có phép thuật lại phải lo toan cho gia đình lẫn sự nghiệp, vừa điên cuồng mua sắm vừa uất hận thề thốt đây là lần cuối cùng đốt tiền. Cô nhếch môi cười tự giễu, không phải bản thân cô cũng là loại người này sao?

 

Quả nhiên, vừa xuống tàu điện ngầm, bộ quần áo vừa mua của Kỳ Trừng đã “lên men”, cô bất đắc dĩ vuốt phẳng gấu quần, đành tự an ủi mình là vật hy sinh của “cuộc chiến tàu điện ngầm”. Địa chỉ mà Bùi Dư Yến cho cô là một khu dân cư ở trung tâm thành vố, vì gần khu thương mại mà giá nhà ở đây khá cao. Giữa những tòa lầu cao chót vót, cô loanh quanh mấy vòng mới tìm được địa chỉ chính xác.

 

Bùi Dư Yến nghe tiếng chuông cửa thì đứng dậy mở cửa, hôm nay anh ăn mặc rất thoải mái, chỉ tròng một chiếc áo cộc tay, quần vải lanh khiến đôi chân anh càng thêm dài miên man tít tắp. Tóc còn chưa được sấy khô, vẫn mang theo hơi ẩm, tạo thành khí chất khác xa ngày hôm qua.

 

“Anh… Anh Bùi…” Cô ậm ừ chào hỏi, đôi mắt hơi trợn lên, giống như một con vật nhỏ bị dọa sợ.

 

Thấy cô đứng im ngoài cửa, anh kéo tay nắm cửa, vẻ mặt bình thản: “Sao thế? Cô vào đi.”

 

Lúc này Kỳ Trừng mới phản ứng lại, người khôn khéo như anh, ắt là từ ngày hôm qua đã biết cô chính là nhà phục chế hiện vật đã nói chuyện trước đó, bản thân cô còn không hề nể mặt mà đốp chát với anh. Nếu biết trái đất tròn như vậy, bây giờ cô thật sự muốn tìm một cái lỗ rồi chui vào.

 

Trong nhà Bùi Dư Yến được bày trí theo phong cách tối giản thanh lịch, cộng với nội thất phong cách Bắc Âu màu sáng khiến không gian thêm phần ấm áp. Nắng sớm xuyên qua khung cửa kính sát trần rọi vào trong phòng, phủ một lớp dát vàng kim lên mọi vật. Trong phòng khách có một chiếc tủ rất lớn, bên trong trưng bày đủ loại mô hình xe đua và cúp đoạt giải, được sắp xếp rất ngăn nắp.

 

Cô buột miệng hỏi: “Anh Bùi thích đua xe à?”

 

“Phải, tôi thích lắm, đam mê từ nhỏ tới giờ.” Giọng anh kiên định, thật thà đáng tin, khiến Kỳ Trừng nhất thời cảm thấy chuyện này như một lý tưởng không ai lay động được. Bởi vì cô thấy rất rõ, lúc nói ra những lời này, trong mắt Bùi Dư Yến tỏa sáng. Nào có ai có thể giấu đi đam mê thiết tha, nhiệt huyết và cảm xúc toát ra từ xương cốt mãi mãi không thể che giấu được.

 

“Tôi còn tưởng…”

 

Không đợi cô nói dứt câu, Bùi Dư Yến nhướng mắt lên, hỏi ngược lại: “Tưởng tôi là nhân viên phòng kinh doanh à?”

 

Ánh mắt như cười như không khiến cô không biết đối đáp sao, chỉ có thể gật đầu nhẹ mấy cái như chim gõ kiến.

 

“Bình thường Kỳ Triệt thích xe đua mô hình nhất, cứ vòi vĩnh tôi mua cho nó suốt.” Vừa nói dứt lời, Kỳ Trừng mới hối hận, dù sao cô và Bùi Dư Yến mới biết nhau không lâu, nói những chuyện này có phần không thích hợp lắm.

 

Anh gác tay trái lên sô pha, nghiêm túc nói: “Nếu nhóc con thích mô hình xe đua thì để tôi tặng nó một chiếc.”

 

Cô vội vàng xua tay, ngại ngùng từ chối: “Không cần đâu.” Nghĩ ngợi một lúc, cô trịnh trọng nói: “Tôi cũng thích sưu tập hiện vật nên rất hiểu tâm trạng này, vật sưu tập rất có ý nghĩa trong lòng nhà sưu tập. Anh Bùi thích xe đua như vậy, những mô hình được trưng bày ở đây chắc hẳn đã được anh sưu tập từ lâu.”

 

Đoán được tính cách đại khái của Kỳ Trừng, Bùi Dư Yến biết chắc chắn cô sẽ không nhận, thế là đứng dậy lấy bức tranh từ trong phòng làm việc, mở ra trước mặt cô, giọng nói toát lên mị lực: “Cô giáo Kỳ, cô xem bức tranh này đi.”

 

Kỳ Trừng hơi giật mình vì hai chữ “cô giáo” này, bối rối vài giây, nhưng đã nói mà đối phương không nghe nên cô cũng chẳng thể làm gì. Cô lặng lẽ cúi đầu mở hộp dụng cụ, lấy khăn giấy, nhíp, giấy, dao lụa đã chuẩn bị sẵn từ trước, nhờ Bùi Dư Yến mang ra vài ly nước ấm.

 

Một nhà phục chế hiện vật giỏi có thể phỏng từ hiện trạng của hiện vật mà phỏng đoán tâm trạng và kỹ thuật của nhà phục chế đời trước, đây là mị lực từ những truyền thừa lâu đời của lịch sử Trung Quốc. Đương nhiên, khó nắm bắt nhất vẫn là “hoạ tâm”, tức là tâm trạng của hoạ sĩ và tình cảm người đó muốn thể hiện. “Đắc chí quên mình” cũng được, “chủ nghĩa hiện thực truyền thống” cũng không sao, dù là thể loại gì, đời sau đều có thể cảm nhận được cảm xúc từ câu chuyện thuở xưa ngày cũ, cho nên công việc phục chế hiện vật yêu cầu sự hiểu biết lịch sử và thấu cảm cao.

 

Chạm tay lên tranh, móng tay mỏng cảm nhận tính chất của giấy vẽ, Kỳ Trừng cẩn thận mường tượng nội dung và cảnh tượng trong tranh, bởi vì đã bị tổn hại, gương mặt nhân vật rất mờ, không thể đoán ra niên đại chính xác.

 

Cô thì thào: “Bức tranh này cũng có tuổi rồi.”

 

“Trước khi ông nội sưu tập bức tranh nó, nó đã lênh đênh trên một con thuyền tới Côn Minh trong cuộc kháng chiến chống Nhật, dọc đường gặp phải một trận oanh tạc ở cảng, suýt chút nữa đã bị thiêu hủy trong lửa đạn.”

 

“May thay, nhờ sự bảo vệ của phần tử trí thức ưu tú, những di tích văn hóa này vẫn được lưu truyền.” Kỳ Trừng vừa vuốt v e những chỗ bị hư tổn trên bức tranh vừa lẩm bẩm.

 

“Có điều tâm trạng của họa sĩ lúc ấy rất buồn, nhất định là khi vẽ bức tranh này, thời vận người ấy không tốt, số mệnh gặp nhiều chông gai.”

 

Nghe cô đưa ra kết luận, Bùi Dư Yến cúi người nhìn gần hơn, thấy bức tranh trước mắt hiện ra cảnh sắc tươi tốt xanh um, rõ ràng là khung cảnh cây lá tốt tươi, liễu xanh khói bạc như mộng, trên gương mặt của nhân vật rõ ràng còn mang theo ý cười, có nơi nào giống như chất chứa tâm trạng thê lương của họa sĩ đâu?

background
TrướcSau