Chương 30


Kỳ Trừng cảm giác nhiệt độ cơ thể mình đang tăng vọt, cô vội vàng lách ra từ khe hở của hai người, mãi không biết nên nhìn đi đâu.
“Bữa cơm đó được xí xóa rồi.” Giọng nói Bùi Dư Yến đã nhiễm tình d ục, anh thu hồi ánh mắt nóng bỏng lại, chỉ có lý trí khiến anh duy trì tỉnh táo vào không thời gian không thích hợp này.
Không vội, còn nhiều thời gian, anh vẫn luôn rất kiên nhẫn với Kỳ Trừng.
Kỳ Trừng nghiêng đầu, gương mặt cô phản chiếu trong chiếc gương trước tủ quần áo vẫn còn ánh đỏ chưa tan, trên vành tai phảng phất như còn lưu giữ cảm giác tê dại mềm mại mà anh để lại, Kỳ Trừng rụt lại, trốn tránh theo bản năng, cô đẩy cửa phòng ra, nhìn trộm phòng khách không có ai, chắc chắn bà Kỳ đã xuống phòng bếp nấu cơm nên đánh bạo nói: “Mẹ, con xuống dưới một lát, con về ngay.”
Cửa phòng bếp không đóng kín, ngửi thấy một mùi khó ngửi, Kỳ Trừng biết ngay bà Lâm lại đang sáng chế một món hắc ám gì đó.
Cô vừa bảo Bùi Dư Yến ra khỏi nhà, bà Lâm đã thò đầu từ phòng bếp ra: “Mẹ đang nấu canh bổ thận bổ khí, chỉ có lợi chứ không có hại, con đưa qua cho anh Giang Quân của con nhé.”
Kỳ Trừng đứng ở cửa chột dạ liếc mắt nhìn Bùi Dư Yến đang đứng chờ ở hành lang, lại không thể từ chối “ý tốt” mà bà Lâm vất vả nấu, bèn nhìn chằm chằm vào bát canh màu đen, hỏi: “Mẹ... Mẹ nấu cái gì mà nhìn kinh khủng quá vậy.”
Nếu không vì chưa muốn chết, cô đã buột miệng nói hai chữ “buồn nôn” rồi.
Bà Lâm nhét chiếc hộp vào tay cô, lải nhải: “Trẻ con như con sao hiểu được, trong này toàn là đuôi trâu, củ từ, hạch đào...”
Kỳ Trừng nghĩ đến bộ dáng phúc đức không ai bì nổi của Giang Quân, bĩu môi phản bác: “Nhưng không phải mẹ nói ngay từ đầu con gái không thể quá chủ động sao?”
“Đây là quan tâm, là âm thầm mà tinh tế, con không biết sao?”
Phải, cô luôn không thuyết phục được bà Lâm. Chỉ là, dù thứ tình cảm này có song phương cố gắng chắp vá, dù chủ động hay bị động thì cũng sẽ không nên chuyện.
Kỳ Trừng mang theo cái hộp tỏa ra mùi hương quỷ dị, khó xử nhìn Bùi Dư Yến đang chờ ở góc cầu thang: “Anh Ba, mẹ tôi nói đây là canh bổ thận bổ khí, nếu anh không ngại...”
Vốn là để bù đắp bữa cơm chưa làm xong kia, giờ vừa lúc, Kỳ Trừng lại cảm thấy không nỡ để Bùi Dư Yến nuốt món ăn hắc ám này, thu hồi lời nói: “Thôi thôi...”
Bùi Dư Yến nhìn chằm chằm hộp canh kia trong chốc lát, nhướng mày nghiền ngẫm hỏi: “Cô cho rằng tôi cần uống cái này để bồi bổ ư?”
Kỳ Trừng lập tức phản ứng lại, đây là canh bổ thận bổ khí đấy. Cô xoắn xuýt đến mức đầu lưỡi thắt lại: “Không phải, không phải, bổ sung nhiều luôn chỉ có lợi chứ không có hại mà...”
Cô không nói tiếp, sao cảm giác mình càng tô càng đen vậy.
Bùi Dư Yến tiếp nhận món ăn hắc ám giơ giữa không trung, mím môi cười khẽ: “Bác gái nấu, tôi nào dám không hài lòng chứ?”
Nếu Kỳ Trừng hi vọng anh bổ sung nhiều một chút, tất nhiên anh sẽ không từ chối, ngày tháng còn dài, đến lúc đó cô không nên hối hận là được...
Chỉ thấy Bùi Dư Yến không chút do dự uống một miếng lớn, song song xuống lầu cùng cô, hồi lâu sau mới nói: “Cũng không tệ lắm.”
Kỳ Trừng muốn khuyên anh đừng miễn cưỡng, nhưng lúc thấy Bùi Dư Yến ăn canh, ánh mắt nhìn về phía mình lại có chút u ám không rõ, cô đột nhiên có cảm giác mình bị sói theo dõi.
Bởi vì nơi này khá giống khu dân cư cũ, nhà lầu không cao cũng không lắp thang máy nên Kỳ Trừng vẫn cùng Bùi Dư Yến đi xuống dưới lầu, Cayenne màu đen của anh dừng ở dưới lầu nhà các cô.
“Vậy tôi đi trước.” Bùi Dư Yến mở cửa xe, vẫy tay với cô, Kỳ Trừng rụt cổ trong áo len, hơi thở trắng toát nhất thời bốc lên, cũng gật đầu với anh, đợi đến khi xe Bùi Dư Yến chạy khỏi tầm mắt.
“Tiểu Trừng, vừa rồi con chào hỏi ai thế.” Ông Kỳ cầm hộp cờ tướng của mình, quay đầu nhìn mới phát hiện chiếc xe vừa rồi đã sớm không mất hút.
“Không ạ, chủ xe dừng xe ở đây.” Kỳ Trừng cảm thấy hiện tại mình nói dối cũng chẳng đỏ mặt, lập tức chuyển đề tài: “Ba, tình hình chiến đấu hôm nay của ba thế nào?”
Ông Kỳ hừ lạnh: “Nhất định là cây cổ thụ của ba không được tưới nước tốt, hôm nay chơi cờ tướng lại thua một trận.”
Kỳ Trừng không dám trả lời, thật ra là hôm nay lúc cô trồng hành tây không cẩn thận... Được rồi, là cô cố ý vùi nó sâu trong đất.
“Không phải ba thường nói thắng bại là chuyện thường của binh gia sao? Chờ ngày mai thời tiết ấm lại, cây cổ thụ sẽ có thể phát triển tốt hơn.”
Cuối cùng cũng dỗ được ông Kỳ, Kỳ Trừng thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô không có cách nào báo cáo kết quả công tác cho bà Lâm, đành phải giúp ông Kỳ cầm hộp cờ tướng, cười hì hì nói: “Ba à, ba cứu đứa con của mình đi.”
Từ trước đến nay ông Kỳ không bao giờ từ chối được cô nhóc nhà mình, không thì cũng sẽ không tranh luận với bà Lâm khi bà cực lực phản đối Kỳ Trừng học phục chế hiện vật, hy vọng bà cho cô chọn một công việc mà mình thích.
“Con bé này... Ôi, nói đi.”
Nghe giọng điệu định giúp đỡ, Kỳ Trừng lắc lắc cánh tay ông, nói: “Ba, con biết ba tốt với con nhất mà.” Sau đó cô lặng lẽ cúi xuống bên tai ông Kỳ, kể lại ngọn nguồn câu chuyện một lần.
Bà Lâm bưng đồ ăn lên bàn ăn, kinh ngạc nhìn Kỳ Trừng đi theo: “Sao con đưa canh nhanh vậy?”
Kỳ Trừng dùng ánh mắt ra hiệu cho ông Kỳ, ông Kỳ hắng giọng: “Khụ... Vừa lúc tôi gặp con bé ở dưới, thấy canh kia ngon nên uống rồi.”
Bà Lâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Kỳ Minh Tu, đồ tôi hầm cho con, ông lọ mọ làm gì vậy, có phải buổi tối ngủ sàn nhà còn đủ không? Đúng là... Già đầu rồi mà còn thế này, cả ngày cứ như một đứa trẻ không bớt việc, tôi thấy, Kỳ Triệt còn trưởng thành hơn ông đấy…”
Kỳ Trừng vừa thương hại vừa áy náy nhìn ông Kỳ đang được bà Lâm “dùng gia pháp” mà ông đã thuộc lòng.
Máy giặt dừng lại.
Kỳ Trừng phơi quần áo xong, cảm giác buồn bã mất mát trong lòng lại kéo tới.
Nếu như, cô chỉ nói nếu người vừa rồi làm hành động đó với cô là Kinh Nhiên hoặc là Giang Quân, đẩy ra cũng tính là hời cho bọn họ rồi.
Nhưng nếu Bùi Dư Yến, cô lại chẳng thấy phản cảm gì, thậm chí suýt chút nữa đã sa vào sự dịu dàng của anh. Về phần né tránh, cô không biết nên dùng tâm tính và vẻ mặt gì để đối mặt với Bùi Dư Yến nữa. Cô còn chưa hiểu rõ tâm ý của anh, sợ anh chỉ hứng thú nhất thời.
Cô là một người yêu ghét rõ ràng, lựa chọn rất quyết đoán, nhưng những thứ này trước mặt Bùi Dư Yến lại như hóa thành hư ảo, khiến cô ném mũ vứt giáp, binh hoang mã loạn, không còn chút sức lực nào, nhưng Bùi Dư Yến lại mãi thản nhiên như thế, nhất quyết phải làm.
Cô ngẩng đầu nhìn, bầu trời buổi tối ở Yến Ninh xám xịt, ở chỗ này không nhìn thấy chòm sao Orion, vì cách sân bay không xa nên chỉ có thể nhìn thấy dấu vết hình cung khi máy bay phá tan tầng mây giữ lại, không nhiều không ít, vài đường đan xen vừa khéo tạo ra hình dạng giống như hình trái tim.
Buổi tối ở Yến Ninh rất lạnh, run rẩy cả người, Kỳ Trừng rời ban công rồi chui vào trong chăn.
Cô trở mình trên chiếc giường không lớn, không cẩn thận đụng phải cái gì đó, cô đưa tay với cũng không tới nên đành không tình nguyện nhoài dậy, ôm mèo nhồi bông và gối sưởi ấm, híp mắt tìm kiếm.
“Hửm?” Kỳ Trừng cũng hoài nghi không biết có phải mình hoa mắt không, đây không phải là đồ trang sức cô và Bùi Dư Yến mua khi đi ngang qua cửa hàng trước khi đi ăn phở xào ở Thanh Hải sao?
Là một chiếc lắc tay rất nhỏ, dùng ngọc thạch ở địa phương chế thành, đối với một chuyên gia như Kỳ Trừng, cô nhìn ra được thật giả nửa này nửa kia, nhưng giá cả vừa hợp lý lại thuận mắt, chỉ là lúc ấy có việc gấp nên cô chỉ nhìn vài lần, cũng không hề có ý định muốn mua, không ngờ rằng sau đó Bùi Dư Yến còn đặc biệt đi mua về tặng cho cô.
Kỳ Trừng là một người vô công bất thụ lộc, nếu Bùi Dư Yến trực tiếp cho cô, kiểu gì cô cũng không nhận, không biết có phải anh thừa dịp cô vùi hạt giống mà lặng lẽ đặt ở trên tủ đầu giường cô không, khả năng quan sát tinh tế và nhạy bén của anh thực sự vượt quá người thường.
Nhưng đúng là cô vừa vui vừa cảm động, ngay cả một chút chi tiết nhỏ của mình mà anh cũng nhớ rõ ràng như vậy, Kỳ Trừng ma xui quỷ khiến cầm lắc tay lên ướm thử, ngay cả kích thước cổ tay cũng thích hợp.
...
Toái Tâm Tỏa Thạch trở về và trưng bày đã gây ra chấn động không nhỏ trong giới hiện vật, dù sao đây cũng là hiện vật ở thế kỷ trước, đã được cả giới công nhận là hoàn toàn mất tung tích.
Là người trình lên, Kỳ Trừng đột nhiên bị một số tuần san văn vật và báo chí theo dõi, không biết họ lấy được phương thức liên lạc của cô từ đâu, ai cũng tỏ vẻ chỉ cần cô phối hợp phỏng vấn và đưa tin, bọn họ sẽ nguyện ý trả thù lao tương ứng cho cô.
Lúc trước Kỳ Trừng không hề nghĩ tới, nhưng từ giờ về sau, cô đều không muốn tiếp nhận phỏng vấn theo hình thức này.
Cô vừa trốn vào trong phòng bệnh của giáo sư Dương đã thấy ông đã phẫu thuật thành công, sắc mặt chuyển biến tốt đẹp, lại có người gọi tới —— “Xin chào cô Kỳ. Tôi biết cô có thể là một người rất khiêm tốn, không muốn cũng không cần tuyên truyền chuyện này ra ngoài để kiếm tiền hoặc làm rạng danh tiếng của mình. Tuy rằng mục đích tôi gọi tới hôm nay không khác gì đại đa số người, nhưng vẫn hy vọng cô nghe tôi nói hết suy nghĩ của tôi.”
Giáo sư Dương còn chưa tỉnh, Kỳ Trừng vội vàng chạy đến một góc để nghe máy: “Cô nói đi, tôi nghe.”
Giọng nữ cực kỳ trầm ổn, biểu lộ thân phận: “Tôi là người phụ trách Trang sức Bùi Thức, hiện tại tôi chuẩn bị mở buổi họp báo bộ sưu tập trang sức THE ONE.”
Đợi đã, Trang sức Bùi Thức? Nếu như cô nhớ không lầm, trước đó Bùi Dư Yến có nói cho cô biết mình từ bỏ việc kinh doanh trang sức của gia tộc.
“THE ONE sử dụng nguyên liệu trang sức khá quý giá, vì vậy bộ sưu tập này của chúng tôi nhằm vào người tiêu dùng tương ứng. Mà Toái Tâm Tỏa Thạch là một trong những hiện vật cực kỳ quý giá, có giá trị thẩm mỹ cực cao. Nếu chúng ta có thể kết hợp giữa triển lãm hiện vật Toái Tâm Tỏa Thạch và bộ sưu tập trang sức, chắc chắn sẽ là một tình huống đôi bên cùng có lợi, người dân sẽ có nhiều hiểu biết hơn về hiện vật, thay vì để nó bị phủ bụi và đặt trong tủ bảo quản chặt chẽ, đây chắc chắn cũng không phải là tình huống mà cô Kỳ muốn nhìn thấy.”
Không thể không nói, tài ăn nói của đối phương vô cùng tốt, lại nói đúng suy nghĩ trong lòng cô, thừa dịp Kỳ Trừng do dự, đối phương biết cô đã dao động, tiếp tục nói: “Không biết cô Kỳ có thời gian đi ăn với tôi không? Cho dù có hợp tác với nhau hay không, tôi cũng muốn kết bạn với một nhà phục chế hiện vật tài năng như cô Kỳ.”
Không thể trách Nam Nam vẫn luôn đi theo Bùi Dư Yến được, chị Bùi Dư Yến đúng là cô gái mạnh mẽ điển hình, tự thân vận động mọi việc, cũng chính bởi vì có năng lực này, Trang sức Bùi Thức mới có thể nhanh chóng phát triển và đẩy mạnh tiêu thụ trong nước những năm gần đây, bao phủ tất cả người tiêu dùng ở mọi độ tuổi khác nhau.
Nói đến đây, Kỳ Trừng cũng ngại từ chối, sảng khoái nói: “Em cũng vậy, chị chọn địa điểm đi.”
Bùi Yên nói xong thì cúp điện thoại, ngồi trên ghế xoay liếc nhìn cà phê lạnh thấu tim, cô ấy còn chưa ăn bữa sáng, nhưng đột nhiên cũng không muốn ăn nữa.
“Tối mai có bận gì không?” Giọng điệu Bùi Yên không trong trẻo như vừa rồi nữa, ánh mắt cũng cực kỳ mệt mỏi.
Bùi Dư Yến mới từ trường đua về, hừ nhẹ: “Em từ chối lời mời của chị bao giờ chưa? Nói đi, có phải cần em làm gì không?”
Bùi Yên trêu chọc nói: “Chuyện tốt, theo chị đi ăn cơm, em còn không vui sao? Nhưng Tiểu Vương bị chị điều đi đón tổng giám đốc Lý nên em vinh hạnh từ nhân viên công ty không dùng đến thăng chức lên làm tài xế đó.”
Bùi Dư Yến biết gần đây cô ấy bận rộn chuyện hợp tác của THE ONE, bèn đồng ý: “Được được được, chắc chắn em sẽ phục vụ toàn diện, còn không cần trả tiền lương.”
