Chương 31


Tám giờ tối.
Bùi Dư Yến kéo cửa xe trước, làm động tác mời, Bùi Yên run rẩy xuống xe, nhiệt độ bên trong không quá thấp, nhưng khi giày cao gót chạm đất thì giống như que kem dính chặt xuống nền, khiến cô ấy mất một hồi lâu vẫn chưa thể cất bước.
Bùi Yên là kiểu phụ nữ vì đẹp mà không màng tới khái niệm quần tất mùa thu, vẻ khó chịu trên mặt chỉ duy trì vài giây, rồi cô ấy lập tức khôi phục vẻ trấn tĩnh tự nhiên, không rõ hỉ nộ, giống như không cảm thấy chút giá rét nào nữa.
Bùi Dư Yến định cởi áo khoác phủ lên người cô ấy, nhưng lại bị ánh mắt sắc lẹm của Bùi Yên chặn lại giữa chừng, anh biết tính tình Bùi Yên mạnh mẽ, sau khi ly hôn càng một lòng vì sự nghiệp, tới đâu cũng thể hiện “hình tượng nữ vương”, sợ người khác nhìn thấu sự yếu ớt dưới vẻ ngoài hoàn mỹ của cô ấy.
Lúc Kỳ Trừng đến, Bùi Yên đang tao nhã vắt chân, nhàn nhã lật xem thực đơn. Từ chỗ Kỳ Trừng nhìn lại, mặt mày Bùi Yên và Bùi Dư Yến rất giống nhau, có điều khi Bùi Yên nhướng mắt lên, trong con ngươi của cô ấy có sự trưởng thành kiều mị.
Thấy Bùi Yên mặc một chiếc váy đen trong bộ sưu tập mùa thu mới nhất của YSL, vòng eo rất nhỏ, ôm sát đường cong, kiểu dáng tối giản, tuy có điểm xuyến hạt cườm nhưng không quá xa hoa, Kỳ Trừng đột nhiên cảm thấy bản thân trang điểm thật thua chị kém em, có phần không quá trang trọng.
Với cô mà nói, đây chỉ là một buổi cơm tối đơn giản, có điều đã đặt bàn ở nhà hàng Duyệt Hòa, mà tay chơi đàn violon tối nay cũng rất ra sức, khiến Kỳ Trừng không dám phá hoại khung cảnh đẹp như tranh này.
Bùi Yên chống cằm trên bàn, liếc nhìn đồng hồ, nhàm chán đóng thực đơn lại.
Tiếng đàn violon đột ngột im bặt.
Bùi Yên cũng ngước mắt, nhìn chăm chú vào Kỳ Trừng, Kỳ Trừng chủ động bước lên chào hỏi: “Chào chị, em là Kỳ Trừng, nhà phục chế hiện vật, rất vui được gặp chị.”
Bùi Dư Yến vòng ra sau, cười nhẹ, cô Kỳ vẫn luôn là người nghiêm túc như thế.
Bùi Yên nhẹ nhàng chạm vào tay cô, lễ phép gật đầu: “Rất vui được gặp. Bùi Yên.”
Bùi Dư Yến kéo ghế dựa ở đối diện cho Kỳ Trừng ngồi xuống, ung dung từ tốn bóc tôm, Kỳ Trừng hơi ngạc nhiên, không biết có phải anh đang vờ vịt trước mặt chị gái hay không, mà từ lúc ngồi xuống thì Bùi Dư Yến chưa hề ngẩng đầu.
Đối với việc Bùi Dư Yến tiện đưa người đến rồi đi theo ăn chực, Bùi Yên đã quen rồi, chỉ giới thiệu qua loa với Kỳ Trừng: “Đây là em trai của tôi, Bùi Dư Yến.”
“Chào cô Kỳ.” Anh nhếch mắt, cái giọng điệu ái muội mập mờ này thật hợp với đôi mắt kia, đúng là hút hồn chết người!
Kỳ Trừng đột nhiên thấy lồ ng ngực nghẹn lại, căng da đầu đáp: “Chào anh Bùi.”
Bùi Yên trách móc Bùi Dư Yến: “Em xem lại mình đi, chẳng ra hồn gì, người ta là một cô nhóc đàng hoàng, bị em dọa mất rồi đấy.”
Quay đầu lại, cô ấy liền thay đổi sắc mặt: “Cô Kỳ đừng khách sáo, thích ăn gì cứ gọi, cứ xem như ở nhà nhé.”
Vừa dứt lời, Bùi Dư Yến đã bóc xong đ ĩa tôm tươi, đẩy tới trước mặt hai người, lúc này anh mới lơ đãng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn cô cũng cực kỳ nóng bỏng.
Sao có thể bình yên ăn xong bữa này đây?
Cảm xúc khóc không ra nước mắt của Kỳ Trừng không thể qua mắt Bùi Yên, Bùi Yên quan tâm hỏi han: “Sao vậy? Có món nào không hợp khẩu vị cô Kỳ à?”
Kỳ Trừng buông đôi đũa đang lơ lửng giữa không trung, vội vàng xua tay: “Không có, không có, đều là những món em thích ăn.”
Đâu chỉ là hợp khẩu vị thôi? Quả thật đây là những món ăn mà cô thích nhất.
Bùi Yên nghiêng người thì thầm bên tai Bùi Dư Yến: “Sao hôm nay tử tế vậy? Ngay cả vỏ tôm cũng lột s@ch luôn rồi?”
Bùi Dư Yến bày ra vẻ phúc hậu và vô hại: “Em muốn giúp chị hợp tác lâu dài mà.”
Lạ thật, xưa giờ Bùi Dư Yến chưa hề quan tâm đ ến việc kinh doanh của cô ấy, có đi theo ăn chực cũng mang vẻ ăn chơi trác táng của một cậu ấm, nếu có cô gái nào hỏi đến, anh cũng chỉ đáp “ở nhà chơi” một cách qua loa lấy lệ, chưa bao giờ bằng lòng nói mình là một tay đua cả.
Thấy cô mãi không ăn đ ĩa tôm đang được anh bóc kỹ càng, giọng điệu của Bùi Dư Yến tràn đầy tủi thân: “Cô Kỳ không thích ăn tôm à?”
Thật ra cô rất thích, nhưng thấy Bùi Yên mãi không động đũa, thế là cô cũng không động tới, nhưng giờ nếu không ăn, có vẻ lại không tôn trọng sự vất vả cần cù hy sinh của đối phương.
Bùi Yên giải thích: “Tôi bị dị ứng tôm, cô Kỳ thích thì cứ ăn nhiều hơn nhé.”
Kỳ Trừng gắp một con tôm tươi non đỏ hỏn, rồi bất chợt nhận ra, nếu Bùi Yên dị ứng với tôm, nói cách khác, nãy giờ anh chỉ bóc tôm cho mỗi cô mà thôi, bàn tay cầm đũa của cô không khỏi khựng lại.
Chà, mùi vị món tôm này không tồi.
Kỳ Trừng ăn xong thì nhoẻn miệng: “Làm phiền anh Bùi rồi.”
Lễ phép khách sáo lại có phần xa cách.
Giả vờ không quen biết chính là việc mà Kỳ Trừng giỏi nhất, cô chỉ phát huy việc mà mình giỏi nhất mà thôi.
Đột nhiên có một đám thanh thiếu niên đi vào nhà hàng, trang điểm kỳ dị, đều mặc áo choàng đen, trong mũ có vô số… Kẹo?
Đến khi lại gần, Kỳ Trừng đang tò mò đánh giá mới thấy rõ, đúng thật là kẹo, có điều bao bì cũng được chọn lựa tỉ mỉ, theo phong cách tối màu.
Cô quên mất hôm nay là Halloween, chẳng trách Yến Ninh lại… Đông nghịt hơn mọi ngày.
Bùi Yên chuyển chủ đề: “Trước khi thiết kế sản phẩm cho THE ONE, trong đầu tôi đã có vô số ý tưởng và thiết kế cho bộ sưu tập trang sức rồi, nhưng khi nhìn bản thiết kế mà nhân viên trình lên, tôi cứ mãi không ưng ý, cảm thấy không thể đạt được hiệu quả như tôi mong đợi, trong lòng tôi cứ không vui. Cho nên trước khi họp báo bắt đầu, tôi chỉ tập trung vào công tác thay đổi thiết kế xung quanh THE ONE, cả tháng nay tôi còn không có thời gian lo cho con mình.”
Lúc nhắc đến con cái, trong đầu Kỳ Trừng để ý tới vẻ mặt thoáng xúc động của Bùi Yên, chỉ khi nói đến Nam Nam, vẻ ngoài kiên cường và không thân thiết với ai của cô ấy mới bộc lộ ra sự dịu dàng và áy náy khó mà phát hiện.
Bùi Yên thu hồi ánh mắt mơ màng nhìn vào khoảng không: “Lúc trước tôi cũng không hiểu lắm về nghề nghiệp của những nhà phục chế hiện vật, mãi đến khi gặp cô Kỳ, tôi mới biết mình đúng là kiến thức nông cạn. Hôm đó nhìn thấy nguyên trạng của Toái Tâm Tỏa Thạch trên View Weekly, tôi đột nhiên có một ý tưởng táo bạo, đó là biến bộ sưu tập THE ONE thành bộ sưu tập thật sự độc nhất. Toái Tâm Tỏa Thạch hiếm thấy rất xứng với lời hứa chân thành của bộ sưu tập nhẫn cầu hôn của THE ONE, thật sự khiến cho người ta mộng mơ đẹp đẽ.”
“Thứ nhất, cô Kỳ không vì lợi lộc mà chiếm làm của riêng, thứ hai không vì danh tiếng mà nhận lời phỏng vấn rầm rộ của các phóng viên, chứng tỏ cô Kỳ thật sự có trách nhiệm và lòng yêu văn vật cháy bỏng, mới chấp nhận bước trên con đường không nhiều người đi. Cho nên nếu có một nơi có thể trưng bày Toái Tâm Tỏa Thạch, có thể kết hợp giữa hiện vật quốc gia nước ta và khoa học kỹ thuật hiện đại, kinh tế ngày nay để mà tạo thành một bước tiến mới, tôi nghĩ đôi bên đều vui với kết quả này.”
Bùi Yên đổi cách nói, tiếp tục giải thích lý do của mình: “Ai cũng nói người làm kinh doanh chỉ theo đuổi lợi ích tối đa, nhưng tôi cho rằng Trang sức Bùi Thức đóng một vai trò chủ lực trong việc thực hiện tránh nhiệm xã hội. Ông nội của tôi, Bùi Kính Tuyên, là một người rất yêu thích hiện vật, thậm chí có thể gọi là nhà sưu tầm, nếu ông cụ trên trời có linh thiêng mà thấy được ý tưởng của THE ONE, tôi tin kế hoạch mở rộng kinh doanh mà lúc sinh thời ông cụ chưa kịp thực hiện sẽ được như ý nguyện.”
Dù đa số mọi người không chấp nhận việc ba mẹ áp đặt mong muốn của mình lên con cái, song tất cả kỹ thuật, thành tựu và kinh nghiệm đều được truyền lại qua từng thế hệ, dù là gia tộc kinh doanh hay quan hệ thầy trò giữa cô và giáo sư Dương, cầu nối giữa bọn họ chính là hai chữ "truyền thừa".
Kỳ Trừng suy tư một lúc: "Em rất tán thưởng quan điểm của tổng giám đốc Bùi, nếu có thể, em nghĩ không chỉ thầy của em mà bản thân em cũng rất mong muốn chứng kiến một sự hợp tác hài hòa."
Bữa ăn trên bàn đã vơi gần hết, Bùi Yên vẫn giữ thái độ bình tĩnh, nói:
"Được, sau này mong cô Kỳ có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”
Cô ấy lại đưa tay ra, lần này không phải là cái chạm hờ mà là nắm chặt tay Kỳ Trừng, Kỳ Trừng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trên làn da mịn màng của cô, nhưng Bùi Yên không hề dao động, khi cùng xuống lầu, điện thoại của Bùi Yên vang lên, cô ấy liếc nhìn tên người gọi rồi quay lưng nghe máy: “Nam Nam bị làm sao à?”
“Gần đây giao mùa, Nam Nam phát sốt, cứ nằng nặc đòi gặp mẹ nó.”
Bùi Yên nhíu mày, nghĩ đến việc đã một tháng nay mình không gặp Nam Nam, trong lòng không khỏi lo lắng cho sức khỏe của thằng bé: "Nam Nam đã uống thuốc hạ sốt chưa? Chị về ngay đây."
Kết thúc cuộc gọi, Bùi Yên quay sang dặn dò Bùi Dự Yến: "Đưa cô Kỳ về nhà giúp chị nhé, Nam Nam bệnh rồi, chị về xem thằng bé thế nào.”
Mặc dù trong lòng Kỳ Trừng cũng lo cho Nam Nam, nhưng cô không tiện lên tiếng hỏi thăm, chỉ đành đứng dưới lầu, chỉnh lại tay áo lông thùng thình.
Bùi Dư Yến trao đổi với Bùi Yên xong thì bình thản đi qua: “Lần này về nhà nào?”
Kỳ Trừng chấp nhận số phận: “Về cái nhà mà tôi phải trả khoản vay thế chấp.”
Lúc này, đám thanh niên kia cũng bước ra, người đi đầu đội một chiếc mũ bí ngô, chỉ lộ ra hai mắt, vươn tay ra trước mặt Kỳ Trừng, có ý đòi kẹo Halloween.
Kỳ Trừng lúc nào cũng mang kẹo bên mình, thoải mái đưa ra, tiện tay cho Bùi Dư Yến một viên, lần này là kẹo sữa Đại Bạch Thố.
Bùi Dư Yến cất kẹo sữa vào túi, mở cửa xe giúp cô, bàn tay đỡ trên thành xe, đề phòng đầu cô va vào, anh còn chỉnh lại cổ tay áo sơ mi bị lỏng, nói với cô: “Bác gái sốt ruột muốn tìm bạn trai cho cô lắm à?”
Kỳ Trừng thở dài: “Ừ, sốt ruột lắm rồi, giống như chỉ hận không thể đuổi tôi ra khỏi nhà ngay lập tức vậy.”
Cô nhướng mày: “Gần đây còn định giới thiệu cho tôi ai đó, nói là bạn học từ nhỏ, nhưng mà… Tôi chẳng có chút ấn tượng nào cả. Cũng may đối phương cũng không có hứng thú với tôi, cho nên lần đó xem mắt cũng khá là nhạt nhẽo.”
Giọng điệu của Kỳ Trừng rất vui sướng, giống như đã quăng được một mớ phiền phức.
Bùi Dư Yến hơi nhếch khóe môi: “Về chuyện hợp tác, cô không cần nể mặt ai đâu, cô cứ dựa theo cảm tính của bản thân, cho dù cô quyết định ra sao, tôi tin cô có lý do và suy nghĩ của riêng mình. Bùi Yên đúng là người kiên cường không dễ chịu thua, nhưng chị ấy sẽ không ép buộc người khác.”
Anh lại nói thêm, giống như đang đùa vui: “Có điều chị ấy cứ ép buộc tôi mãi, mong tôi có thể kế thừa sự nghiệp Trang sức Bùi Thức, hy vọng tôi có thể tìm được một cô bạn gái dịu dàng hiền thục… Trong mắt chị ấy, đua xe là một thứ cực kỳ nguy hiểm.”
Kỳ Trừng hiểu ý anh, anh không muốn cô khó xử, Kỳ Trừng ngoái nhìn những ngọn đèn như tan ra ngoài cửa sổ.
Thật ra trọng điểm của chuyện ép buộc khiến Kỳ Trừng thấy suy sụp chính là ở câu nói “hy vọng tôi có thể tìm được một cô bạn gái dịu dàng hiền thục” của Bùi Yên, cô vốn không phải người dịu dàng, càng không hiền thục, có thể nói là một mẫu người trái ngược với hai tính tình này.
Giang Quân gọi điện cho cô: “Tuần sau là sinh nhật của mẹ tôi, mong cô có thể ghé qua.”
Không phải dò hỏi mà giống như truyền đạt một mệnh lệnh, không đợi Kỳ Trừng đáp lại, Giang Quân liền ngắt điện thoại. Ngay sau đó, dì Giang đã gửi tin nhắn WeChat cho cô: “Tiểu Trừng, tuần sau là sinh nhật của dì, con và mẹ có rảnh không, qua đây ăn bữa cơm nhé?
Bởi vì bà ấy gửi tin nhắn thoại, không chỉ mỗi cô, cả Bùi Dư Yến cũng nghe không sót chữ nào, bàn tay nắm vô lăng liền siết chặt.
“Cô muốn đi à?”
“Không đi.” Kỳ Trừng bất đắc dĩ trả lời, tìm cớ thoái thác.
Đêm về, độ ẩm càng thấp hơn, vì lo cho sự an toàn của cô, Bùi Dư Yến khăng khăng muốn tiễn cô đến dưới lầu của khu dân cư.
“Vết thương trên cổ sao rồi?”
Con ngươi của Kỳ Trừng bị một lớp sương mù che phủ, cô gật đầu đáp: “Không sao.”
Quay đầu nhìn lại, anh chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, không đeo khăn quàng cổ, cần cổ trơn bóng bị gió lạnh thổi qua, Kỳ Trừng gỡ bỏ khăn quàng cổ, vì chênh lệch chiều cao, cô phải nhón chân mới có thể choàng khăn qua cổ anh, Bùi Dư Yến nhanh nhẹn phản ứng lại, cúi đầu để cho động tác của cô có thể dễ dàng hơn.
Trên khăn quàng màu trắng còn có hình thỏ con, quấn quanh cổ Bùi Dư Yến, Kỳ Trừng cảm thấy hơi buồn cười, không kìm được mà bật cười thành tiếng.
Bùi Dư Yến đột nhiên thấy ấm áp hơn hẳn, cúi đầu nhìn xuống hình con thỏ kia, khoảng cách giữa cô và anh càng thêm gần nhau, ánh mắt cũng càng tối xuống…
