1. Truyện chữ
Người Đến Núi Sông Lộng Lẫy

Chương 32

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Kỳ Trừng thu nụ cười lại, trong ánh mắt vô tội mang theo vài phần giảo hoạt, trêu đùa trái tim run rẩy của Bùi Dư Yến, khiến anh lui về phía sau một bước, làm bộ như đang bình tĩnh nhưng tất cả suy nghĩ lại như dòng nước đổ ào, quả thực nước đổ rồi thì khó hốt.

 

Lúc Kỳ Trừng cười rộ lên, đôi mắt cô cong cong, híp lại như hai vầng trăng lưỡi liềm, hơi thở ngọt ngào nhanh chóng hiện ra: “Vậy... Anh Ba, ngủ ngon nha. Mấy ngày nữa thi đấu ở Yến Ninh...”

 

Cô biết không cần nhiều lời nên chỉ ra hiệu cho anh, nhưng không biết tại sao, khoảnh khắc anh nhếch môi cười, Kỳ Trừng lại che mặt bỏ chạy. Bùi Dư Yến nắm khăn quàng cổ cô vừa quấn quanh cổ mình, nỉ non với bóng lưng cách đó không xa: “Ngủ ngon.”

 

Kỳ Trừng nằm bò trên giường trong nhà, trùm đầu trong chăn, cà phê vừa pha bên cạnh vẫn còn bốc hơi nóng, cô duỗi chân, nhào nặn gối ôm, lăn qua lộn lại mấy hiệp.

 

Tất cả hình ảnh kia lại hiện ra khi cô nhắm mắt, trước giờ cô chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình sẽ muốn dành tất cả sự dịu dàng cho một người, là sự tồn tại ở đầu quả tim, cũng là bí mật không thể nói ra.

 

Rõ ràng mình ở những chuyện khác cô luôn duy trì tác phong quả quyết dứt khoát, nhưng hết lần này tới lần khác cô lại không thể dứt bỏ nó, không thể có được chút dũng khí nào.

 

Kỳ Trừng mở mắt, lấy điện thoại ra nhắn WeChat cho Nghê San San.

 

“San San... Hú... Cứu tớ.”

 

“Sao vậy? Có phải mẹ cậu lại ép cậu đi xem mắt không?”

 

“Thật ra thì không... Nhưng cũng có liên quan.”

 

Kỳ Trừng buồn rầu không biết phải miêu tả thế nào mới thỏa đáng, nhưng lúc này cô lại nhận được tin nhắn Bùi Dư Yến gửi tới, nội dung rất ngắn gọn: “Lúc khác có thời gian sẽ trả khăn quàng cho cô. Ngủ ngon, mơ đẹp.”

 

Cô do dự một lát, chuẩn bị trả lời Nghê San San trước, không hề chú ý mà nghiêng đầu đánh chữ: “Hình như chó độc thân tôi sắp nghênh đón mùa xuân rồi.” Sau đó cô lại nặng nề ngã xuống nệm, tâm tình phức tạp.

 

Bùi Dư Yến còn ở trong nhà chuẩn bị cho chuyến công tác, biết cô gửi nhầm tin nhắn nhưng lại không thể vờ như không phát hiệ, chà, thôi cứ trả lời vậy.

 

Chờ đến lúc đứng dậy uống cà phê, Kỳ Trừng suýt chút nữa đã bị sặc, cô nuốt một ngụm cà phê hòa tan lớn, tay cầm điện thoại di động trở nên run rẩy, rốt cuộc vừa rồi cô gửi tin nhắn cho ai vậy?!

 

Nghê San San vẫn còn tò mò nói bóng nói gió: “Theo ý này là cậu có để ý anh chàng nào à? Chia sẻ coi ~”

 

Nói thật, cô không dám mở đoạn chat có một dấu đỏ với Bùi Dư Yến ra luôn, anh đã đọc rồi,  giờ cô thu hồi cũng vô ích.

 

Biểu cảm khóc không ra nước mắt đọng lại trên mặt, Kỳ Trừng trơ mắt nhìn điện thoại di động lại có thêm một tin trả lời, hiện tại là hai tin nhắn chưa đọc.

 

Lúc cô mở ra, đập vào mắt đầu tiên là: “Hả? Vậy sao?”

 

Sau đó là: “Tốt mà.”

 

Nghênh đón mùa xuân?

 

Bùi Dư Yến tự mình cười cười, không biết phải đánh giá ví dụ này của cô như thế nào.

 

Gần đây Đại Ca ăn không ngon miệng, chạy mấy chuyến vào bệnh viện nhưng cũng không chịu ăn, trước kia giờ này nó còn phải ở nhà nhảy nhót một lát, bây giờ lại ngủ im lìm trong ổ từ sớm.

 

Bùi Dư Yến vẫn chuẩn bị thức ăn cho mèo cho Đại Ca như thường lệ, lại lấy thêm một chén nước nhỏ, ngồi xổm bên cạnh ổ mèo, xoa xoa nó, bình thường lúc này Đại Ca đã sớm phấn chấn tinh thần, dùng móng vuốt cào cào anh, nhưng giờ nó vẫn không chịu nhúc nhích, thoạt nhìn rất suy yếu.

 

Kỳ Trừng nhìn chằm chằm hai chữ “Tốt mà” thật lâu, trong lòng bất giác dấy lên sự chua xót, quả nhiên anh không thèm để ý những thứ này.

 

Tắt đèn chùm, trong phòng trở nên tối sầm, Kỳ Trừng không trả lời tin nhắn của Nghê San San mà mệt mỏi xoa trán, hoàn toàn tê liệt bất động trên giường.

 

*

 

Sáng sớm, Bùi Dư Yến đưa Đại Ca đến bệnh viện thú y, sau khi thanh toán tất cả khoản phí cần thiết, bận rộn hồi lâu, đến lúc nghỉ ngơi đã gần giữa trưa.

 

Đợt luyện tập đầu tiên của giải đua F1 sẽ bắt đầu vào buổi chiều. Mấy ngày tới là đợt luyện tập thứ hai, trải qua ba lần luyện tập sẽ tới vòng loại xếp hạng, cuối cùng là vòng chung kết được sắp xếp rất chặt chẽ, lịch thi đấu F1 ở Trung Quốc sẽ kết thúc hẳn.

 

Chiều dài một vòng đua là 5,4 km, điểm khác biệt giữa đường đua lần này và trước đây chính là khúc cua của đoạn đường lên dốc, vị trí giành được khi xuất phát và kỹ thuật vượt khúc cua chính là điều quan trọng nhất.

 

Anh gọi điện thoại cho Tôn Dật Kiệt: “Anh cả, buổi chiều thắng trận sao không mời cơm?”

 

Tôn Dật Kiệt tức giận trả lời: “Lúc đòi anh mời cơm mới biết gọi anh là anh cả rồi à?”

 

Bùi Dư Yến xoa tóc: “Anh vẫn luôn già hơn em mà.”

 

Tôn Dật Kiệt: “...” Coi như thằng nhóc cậu độc ác.

 

Rồi lại bổ sung: “Tại anh mệt quá mà? Không nhây nữa, cậu vào vòng luyện tập đầu tiên, cậu mời mới đúng chứ?”

 

Bùi Dư Yến đeo tai nghe bluetooth lên: “Tôn Dật Kiệt, anh cứ nói thẳng, có phải tiền tháng này chỉ đủ dẫn bạn gái đi ăn thôi không?”

 

Tôn Dật Kiệt ấp a ấp úng nói: “Thì ai cũng thừa biết...”

 

Bùi Dư Yến gửi giao diện đặt vé cho anh ta: “Vé vào cửa trận chung kết, đến lúc đó qua xem nhé.”

 

Tôn Dật Kiệt cười khà khà: “Ôi chao —— Vé của anh và bạn gái đều sắp xếp sẵn luôn à.”

 

Tôn Dật Kiệt lại nhìn kỹ hình ảnh một chút, phóng đại tấm số nơi đó, hỏi: “Ồ, cậu đặt ba vé lận à? Định để chị cậu đến à?”

 

Bùi Dư Yến hừ nhẹ: “Anh nghĩ được chắc? Giờ có đặt TV ở trước mặt chị ấy, phát sóng trực tiếp trận đấu của em thì chưa chắc chị ấy đã thèm xem. Chưa kể gần đây cứ lo chuyện thiết kế bộ sưu tập THE ONE, làm gì có thời gian quản em chơi bời chứ?”

 

Tôn Dật Kiệt chưa từ bỏ ý định truy hỏi: “Nói nãy giờ, cậu cũng không nói trọng điểm, rốt cuộc tấm vé này cho ai thế?”

 

“Kỳ Trừng.”

 

Bùi Dư Yến cũng không lảng tránh, dịu dàng nói tên của cô ra, lúc nói, khóe miệng anh còn bất giác giương lên.

 

“À ——” Giọng nói Tôn Dật Kiệt toát lên vẻ sâu xa, anh ta biết Bùi Dư Yến có cố gắng thật, dặn dò. “Đến lúc đó chúng ta đi ăn chung đi, anh giúp cậu dò ý của cô ấy.”

 

Trong đầu anh bất giác hiện ra vẻ mặt đỏ bừng, xoay người không thèm nhìn tới anh của ai kia, Bùi Dư Yến quyết đoán từ chối chủ ý thối nát của Tôn Dật Kiệt: “Đừng, em sợ anh dọa cô ấy.”

 

“Chậc, chưa ở bên nhau mà đã che chở như vậy rồi.”

 

Bùi Dư Yến rút chìa khóa xe ra, ánh mắt nguy hiểm: “Không muốn vé ở khán đài chính đúng không?”

 

Tôn Dật Kiệt: “...” Bàn về uy hiếp người, đúng là anh ta kém Bùi Dư Yến thật.

 

Đến ngày thi đấu.

 

Trên khán đài đã có một số ít nhân viên ngồi, vì là trận đấu đầu tiên nên vé vào cửa cũng không đắt đỏ như vé vào trận chung kết, nhưng người đến xem cũng không ít, dù mấy người vẫn luôn thích F1 mười năm như một không thể thực hiện giấc mộng đua xe của mình, đến đây xem người khác thi đấu thì chẳng còn gì tuyệt hơn.

 

Mấy ngày hôm trước, tất cả xe đua đều ở khu chờ, nhìn quanh bốn phía, Bùi Dư Yến đến khu chuẩn bị thử xe, làm nóng người trước.

 

Còn chưa mở động cơ, Bùi Dư Yến đã cảm giác điều gì đó cổ quái, lập tức đẩy cửa xe xuống xe, kiểm tra tình hình giao thông và vị trí lốp xe.

 

Cũng không hẳn là anh tinh thông Hậu Hắc Học*, tuy F1 đưa ra yêu cầu nghiêm khắc về tình trạng sức khỏe của tay đua, nhưng trong buổi luyện tập, bản thân tay đua cũng không được bảo hộ đầy đủ, bất kỳ tay đua nào cũng có thể tiến vào khu thử xe để xem tình hình giao thông, khó tránh sẽ có tay đua âm thầm hủy hoại xe đua vào phút chót trước khi thi đấu.

*Một quyển sách về ngoại giao của Lý Tôn Ngô, còn có tên gọi khác là “Lý thuyết Mặt dày Tâm đen”.

 

Điều này giống như tầm quan trọng của một đôi giày chạy với vận động viên vậy, ý nghĩa của xe đua với tay đua còn quan trọng hơn cả, bởi nó không chỉ là công cụ thi đấu với tay đua, mà còn là đồng đội kề vai chiến đấu, cho dù xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nó cũng là xe chở xác.

 

Có một cái đinh dưới lốp xe phía trước của chiếc Ferrari đỏ.

 

Chiều dài trung bình nhưng cực kỳ nhọn, dưới áp lực như vậy, cho dù là lốp xe đắt tiền hơn nữa cũng bị chọc thủng.

 

Bùi Dư Yến cúi người xuống, nhặt loại đinh này lên rồi dùng túi bảo quản cẩn thận. Khu chuẩn bị không có camera theo dõi, không có chứng cứ cụ thể nên nhân viên công tác cũng chỉ có thể bỏ qua, anh không muốn vì vậy mà đánh mất tâm trạng và tinh thần của mình.

 

Gặp phải loại chuyện này, đại đa số mọi người sẽ lựa chọn tức giận, từ đó dẫn đến tâm tình sa sút, nhưng tay đua thì khác, so về kỹ xảo thực lực với tất cả nhân viên thi đấu thể thao, điều bọn họ hơn người chính là ở tâm tình.

 

Sóng to gió lớn thấy nhiều, cho dù mũi đao để trên cổ, Bùi Dư Yến cũng cảm thấy là chuyện bình thường không có gì lạ.

 

Kỳ Trừng đúng hẹn đi tới, mặc kệ thế nào, đã nói hôm nay đến xem thì cô sẽ không lỡ hẹn. Vị trí cô mua vé là khu khán đài C, đối diện với màn hình lớn đang phát sóng trực tiếp, cũng tính là vị trí thưởng thức rất tốt.

 

Năm cái đèn đỏ và đèn tín hiệu tắt hết có nghĩa là trận đấu chính thức bắt đầu, nghe nhân viên phát sóng thông báo, trong vòng bảng này, Bùi Dư Yến là người cuối cùng lên sân khấu.

 

Đến phiên cuối cùng, sắc trời đã tối, nhưng tính tích cực của người xem tại hiện trường không chỉ không bị dập tắt mà còn sôi trào theo tiếng thông báo cuối cùng.

 

Nhóm cuối cùng được gọi là nhóm tử thần.

 

Thật trùng hợp, phân nhóm khéo thế nào mà người tiến vào có vị trí số một trong nhóm mùa giải thường lệ của Nga năm ngoái, một cựu binh đã tuyên bố giải nghệ cách đây mấy năm nhưng vẫn kiên trì đến bây giờ, còn về Bùi Dư Yến, so sánh trong nhóm thì anh không hề nổi bật, lúc thi đấu ở nước ngoài, vì giấu giếm thân phận của mình với người nhà nên anh đều dùng tên tiếng Anh trong toàn bộ trận đấu, tên tiếng Trung chỉ là một thanh niên trẻ trong đội thi đấu quốc gia, trước mắt là tình huống tràn ngập nguy cơ.

 

Vào vị trí xuất phát, Bùi Dư Yến tạm đứng thứ hai, xếp hạng phía trước anh chính là lão tướng người Nga dày dặn kinh nghiệm, vừa xuất phát đã áp chuẩn tuyến xe, dẫn đầu phía xa.

 

Kỳ Trừng nhìn phía sau chiếc Ferrari đỏ có hai chiếc xe theo sát, ý đồ rất rõ ràng, muốn vượt qua khúc cua tiếp theo.

 

Xe đua lên dốc đã có yêu cầu cực cao, huống chi là cua lên dốc, đây là khiêu chiến cực lớn với các tay đua, cho dù là lão tướng cũng phải chú ý nhiều hơn.

 

Kỳ Trừng nhìn gần như không chớp mắt, đến khúc cua, may mắn, Bùi Dư Yến đã có một đường cong xinh đẹp trên làn xe, anh khống chế tốc độ đến cực hạn, không hề để lại đường sống cho hai chiếc xe phía sau.

 

Nhưng vị trí thứ nhất gần như là trạng thái nhất kỵ tuyệt trần, người xem cũng không dự liệu được trận đấu cạnh tranh kịch liệt đến cuối cùng lại thành một trận so kè giữa hai người.

 

Họ dần tiếp cận giữa sân, chỉ còn lại hai vòng cuối cùng, chiếc Ferrari đỏ của Bùi Dư Yến và chiếc xe phía trước chỉ cách nhau nửa chỗ đậu xe.

 

Không khí lại nóng lên lần nữa.

 

Vòng cuối cùng, lần chạy nước rút cuối cùng, toàn bộ nhân viên ở đây đều khẩn trương theo, nín thở chờ đợi, ai sẽ là quán quân vòng bảng cuối cùng đây?

 

Ba người thắng trong trận đua nhóm sẽ có thể vào vòng trong, nhưng đối với tay đua mà nói, không đến một khắc cuối cùng thì không nên buông tha cơ hội tranh thủ.

 

Thao tác của Bùi Dư Yến vô cùng trôi chảy, không có vẻ kinh hoảng gì, vào thời khắc sắp xông tuyến cuối cùng, anh tăng thêm mã lực, im lặng gọi tên cô: “Kỳ Trừng.”

 

“Về đích rồi!” Theo tiếng hô của khán giả, trên màn hình lớn cũng nhanh chóng hiện ra bảng xếp hạng hiện tại.

 

Vừa rồi hai chiếc xe đồng thời về đích, vì tình hình chiến đấu ác liệt, mắt thường không thể phân biệt được ai về nhất.

 

“Bùi Dư Yến 33:16, xếp thứ 1.”

 

Đây là dòng đầu tiên nhảy ra, thành tích thứ hai cũng công bố ở giây tiếp theo, “33:18”.

 

Tranh giành từng giây.

 

Nói là may mắn cũng được, nhưng trong lòng Kỳ Trừng hiểu rõ Bùi Dư Yến có điều kiện quan trọng nhất để đoạt được quán quân, anh không dễ dàng từ bỏ, sự nhiệt tình kia không phải thứ mà tất cả mọi người có thể có được.

 

Kỳ Trừng cũng không biết tại sao, hốc mắt cô lại hơi ươn ướt, cô quay qua ngửa đầu, cho đến khi khán giả rời sân gần hết, cô mới đứng dậy.

 

Lúc đi ngang qua khu chuẩn bị, Bùi Dư Yến đã thay một bộ quần áo khác, Kỳ Trừng không nhìn anh, lập tức đi về phía trước, có ý tránh né.

 

“Kỳ Trừng.” Bùi Dư Yến đứng tại chỗ, giọng nói không nhẹ không nặng.

 

Coi cắn răng, cơ thể hơi run rẩy, nặn ra một nụ cười: “Anh Ba, chúc mừng, hôm nay anh phát huy... Tuyệt lắm.”

 

Bùi Dư Yến cất bước đi tới: “Cô biết tôi suy nghĩ gì vào giây phút cuối cùng không?”

 

Kỳ Trừng không hiểu.

 

Anh tự hỏi tự đáp: “Tôi đã nhớ em.”

 

Anh còn chưa nói ra câu tiếp theo, cô gái đã ôm lấy cổ anh, mũi chân nhón lên, thì thầm một câu bên tai anh: “Vậy thì để em ôm anh một lát, có được không?”

background
TrướcSau