1. Truyện chữ
Người Đến Núi Sông Lộng Lẫy

Chương 33

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Kỳ Trừng nhắm mắt lại, sợi tóc cô lướt qua khuôn mặt anh, mềm mại tê dại, còn mang theo mùi dầu gội đầu vị chanh, bị anh hít vào trong phổi.

 

Điện thoại từ Tôn Dật Kiệt phá hỏng bầu không khí của hai người, Kỳ Trừng buông hai tay đang ôm ra, bỗng trở nên luống cuống.

 

Nghe giọng Tôn Dật Kiệt thì có vẻ tâm tình không tệ: “Anh ở nhà xem truyền hình trực tiếp, thằng nhóc cậu cừ đó, anh đã ra ngoài sân thi đấu rồi, giờ nhất định phải để anh mời cậu.”

 

Bùi Dư Yến dừng lại mấy giây, tưởng lỗ tai mình xảy ra vấn đề: “Có phải hôm nay anh được phát lương không?”

 

Tôn Dật Kiệt: “...” Cái này chú mày cũng biết à?

 

Anh ta hắng giọng: “Khụ khụ khụ, tóm lại để anh trả tiền là được.”

 

Bởi vì bị Tôn Dật Kiệt cắt ngang nên vẻ mặt Bùi Dư Yến cũng không quá vui vẻ, dù gì thì anh vẫn còn chưa ôm đủ mà?!

 

Nghê San San kéo tay Tôn Dật Kiệt đi tới, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Kỳ Trừng và Bùi Dư Yến sóng vai đi cùng nhau, hơn nữa trạng thái hai bên có vẻ gì đó không bình thường.

 

Tôn Dật Kiệt giới thiệu với Nghê San San: “Bạn thân từ nhỏ của anh, Bùi Dư Yến, lúc lái xe đua thằng nhóc này rất cừ đấy.”

 

Ánh mắt Nghê San San lướt qua Bùi Dư Yến từ đầu đến chân, không cần nhiều lời, trong lòng cô ấy đã có suy đoán và kết luận. Mắt nhìn của Kỳ Trừng rất tốt, bất luận là bề ngoài, dáng người hay nghề nghiệp của Bùi Dư Yến đều là tồn tại không thể chê vào đâu được.

 

Hai bên chào hỏi nhau xong, Nghê San San chạy đến bên cạnh Tôn Dật Kiệt, nhỏ giọng nói: “Lát nữa ăn xong thì chúng ta đi trước đi, để hai người đó có thời gian ở một mình.”

 

Tôn Dật Kiệt cũng tỏ vẻ đồng ý, lập tức bàn bạc các loại lý do rời đi sớm.

 

Kỳ Trừng nhìn hai người phía trước ngọt ngào, như keo như sơn, bèn lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, cô len lén liếc Bùi Dư Yến, không ngờ Bùi Dư Yến cũng đang nhìn cô, ánh mắt hai người giao nhau trên không trung, Kỳ Trừng đành thu hồi ánh mắt chăm chú trước.

 

Ăn được nửa buổi, Nghê San San làm nũng với Tôn Dật Kiệt: “Em không thoải mái lắm, muốn về nhà trước.”

 

Kỳ Trừng lại trợn mắt há hốc mồm, trước giờ cô chưa từng thấy Nghê San San làm nũng bao giờ.

 

Tôn Dật Kiệt quen thuộc đưa đầu vai cho cô ấy dựa vào, trấn an nói: “Được được được, vậy chúng ta đến bệnh viện khám trước đã, được không?”

 

Tôn Dật Kiệt thở dài, giải thích với hai người: “Ngại quá, San San không khỏe từ trước rồi, nhưng em ấy nhất quyết muốn đi cùng, nãy giờ cũng gắng gượng nhiều rồi, giờ thật sự không trụ nổi nữa, anh đưa cô ấy đến bệnh viện khám thử, hai người cứ ăn đi, anh thanh toán rồi.”

 

Dứt lời, Tôn Dật Kiệt lập tức đỡ Nghê San San đứng lên. Kỳ Trừng quá hiểu Nghê San San, Bùi Dư Yến và Tôn Dật Kiệt cũng cùng lớn lên từ nhỏ, tất cả động tác của hai người này là thật hay giả, họ chỉ cần liếc mắt một cái là biết, nãy giờ diễn trò cũng lộ liễu quá đi mà…

 

Đồ ăn trên bàn cũng không nhiều lắm, mà chỉ còn lại Kỳ Trừng và Bùi Dư Yến, Kỳ Trừng dứt khoát nói: “Anh Ba, em cũng ăn no rồi.”

 

Bùi Dư Yến gật gật đầu, xuống lầu lái xe ra khỏi bãi đậu, mở miệng hỏi: “Có thể đến bệnh viện thú y trước không?”

 

Kỳ Trừng còn chưa biết tình trạng của Đại Ca, nhẹ giọng đáp: “Được.”

 

Bác sĩ của bệnh viện thú y thấy anh tới, vội vàng đi tới nói rõ tình hình: “Anh Bùi, chào anh. Tạm thời bé mèo của anh đã đỡ hoảng sợ rồi.”

 

Kỳ Trừng hoảng hốt nhìn anh: “Trước đó Đại Ca làm sao vậy?”

 

Bác sĩ đẩy mắt kính: “Hai người yên tâm. Chú mèo này ăn thức ăn hỗn tạp nên khó chịu, sau đó xuất hiện triệu chứng chán ăn, khiến trị liệu không có hiệu quả tốt, kết quả, có người cầm hộp thức ăn nhanh vào, nó đã lập tức nhào tới, li3m sạch đầu lon. Vừa rồi tôi còn kiểm tra lại cho nó một lần, đã không còn đáng ngại nữa.”

 

Bùi Dư Yến tức khắc yên tâm, sau khi trao đổi đơn giản vài câu thì đến phòng khám để chuẩn bị đón Đại Ca về nhà.

 

Đại Ca vừa thấy anh đã vẫy đuôi: “Meo meo ——”

 

Kỳ Trừng híp mắt cười nói: “Xem ra nó nhớ anh lắm rồi.”

 

Bùi Dư Yến giơ móng vuốt của nó lên, quơ quơ với Kỳ Trừng: “Tại vì nó đói bụng thôi, nhóc con này thông minh lắm.”

 

Lúc trước anh không ở Yến Ninh, Tôn Dật Kiệt không có kinh nghiệm nuôi mèo nên chắc thừa dịp anh không có ở đây, anh ta đã cho con mèo béo này tự mình đi ra ngoài rồi ăn thức ăn không sạch sẽ, không cho nó một bài học thì cũng coi như anh nhân từ nương tay rồi.

 

Bùi Dư Yến muốn lái xe nên tạm thời giao Đại Ca cho Kỳ Trừng chăm sóc, Đại Ca ở trong lòng cô như biến thành một con mèo khác, vốn một ngày không phạt là nó lì lợm hẳn, mà bây giờ lại dịu ngoan nằm trên đùi Kỳ Trừng, tham luyến sự mềm mại và ấm áp của chị gái.

 

Kỳ Trừng ôm con mèo mập mềm mại, không dám nhúc nhích: “Đưa Đại Ca về nhà anh trước đi.”

 

Anh từ chối cho ý kiến.

 

Suốt đường đi, Đại Ca rất ngoan ngoãn, Bùi Dư Yến cởi mũ và khăn quàng cổ cởi ra, đặt ở bên cạnh giá áo.

 

Kỳ Trừng nhìn bố cục căn nhà, tò mò nói: “Anh Ba, hình như bố cục ở đây khác lúc trước thì phải.”

 

Bùi Dư Yến dựa một tay lên sô pha, nói: “Đúng rồi. Gần đây anh tìm người thiết kế lại một chút, em thấy thế nào?”

 

Đồ nội thất lúc trước là kiểu Bắc Âu, thiên về phong cách lãnh đạm hiện đại, giờ lại có thêm vài phần ấm áp, vị trí cũng giống như khu công cộng của gia đình.

 

Kỳ Trừng thành thật đáp: “Em thấy đẹp.”

 

“Nhưng sao đột nhiên lại muốn đổi bố cục lại thế...? Bố cục trước đó cũng đẹp mà.”

 

Đầu lưỡi Bùi Dư Yến xẹt qua hàm răng: “Trước kia chỉ có anh và mèo ở trong phòng, tương lai không xa...”

 

Anh tập trung tầm mắt vào Kỳ Trừng: “Sẽ có một nữ chủ nhân vào ở mà.”

 

Bùi Dư Yến đứng dậy khỏi sô pha lười, lấy khăn quàng cổ hôm qua cô đưa cho mình ra.

 

Giọng anh càng đè càng thấp: “Kỳ Trừng, anh biết em thông minh như vậy, chắc chắn đoán ra kế tiếp anh muốn nói gì...”

 

Kỳ Trừng khẽ mím môi, lắc đầu như trống bỏi rồi lập tức gật đầu, mãi không nói được câu nào.

 

“Căn nhà này thay đổi là vì em, em muốn vào ở bất kỳ lúc nào đều được…”

 

Ám chỉ rất rõ ràng.

 

Mặt Kỳ Trừng đã đỏ bừng, tính chỉ dẫn của câu nói kia không chỉ liên quan đến hiện tại, nếu cô nguyện ý, thậm chí anh còn miêu tả rõ ràng bản thiết kế tương lai, khiến cô cảm thấy chân thật đến mức có thể thấy được.

 

Không biết tại sao, hôm nay nước mắt Kỳ Trừng rất nhiều, cô còn chưa mở miệng, hai hàng nước mắt đã tràn mi, thấm vào khăn quàng cổ, dán sát vào cổ.

 

Bùi Dư Yến chưa từng thấy cô rơi lệ trước mặt mình, lúc này cũng mờ mịt hoảng hốt, dùng ngón tay lau nước mắt trên mặt cô, kiên nhẫn dỗ dành: “Có phải những gì anh nói khiến em không vui không? Em không muốn thì thôi, anh xin lỗi, em đừng khóc mà?”

 

Hốc mắt của cô rất giống con thỏ nhỏ với đôi mắt đỏ hoe trên khăn quàng cổ, tiếng thút thít không ngừng vang lên, lời nói của cô cũng đứt đoạn liên tục: “Ai nói là... Em không muốn?”

 

Bây giờ lại đến lượt tim Bùi Dư Yến chậm một nhịp.

 

Đôi mắt Bùi Dư Yến sáng lên, lời nói mang theo ý sâu xa: “Vậy là muốn, đúng không?”

 

Âm cuối của anh mập mờ gợi cảm.

 

Nước mắt Kỳ Trừng bị lau khô, nhớ tới hàm nghĩa không đơn thuần trong lời nói của anh: “Không muốn, không muốn...”

 

Bùi Dư Yến từng bước tới gần, khăn quàng cổ trắng của cô rơi xuống đất, bị cô giẫm lung tung một cước.

 

Bùi Dư Yến che khuất tầm mắt cô nhìn về phía trước, nhếch môi: “Đổi ý cũng vô dụng rồi.”

background
TrướcSau