1. Truyện chữ
Người Đến Núi Sông Lộng Lẫy

Chương 34

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Đại Ca nhảy khỏi ổ mèo, lười biếng lăn lộn một vòng, rồi nhảy phốc lên vai Bùi Dư Yến, sau khi xoay người, tìm một tư thế thoải mái, bất kể là ở tư thái từ trên nhìn xuống hay từ dưới nhìn lên, Đại Ca lúc nào cũng nhìn cô chằm chằm, giống như khóa chặt không thể di dời, mà cả người của Kỳ Trừng cũng cứng đờ, không dám lộn xộn.

 

Bùi Dư Yến lùi một bước, bất lực rót một chén nước nhỏ cho Đại Ca, nhìn nó uống ngon lành, anh biết chắc “thằng nhóc” này đã hoàn toàn hồi phục.

 

Kỳ Trừng nhặt chiếc khăn quàng cổ đã bị mình giẫm bẩn, tiện tay treo lên giá áo khoác, tóc cô hơi rối vì tự vuốt lung tung, đôi mắt cũng đỏ hoe sau khi khóc xong, thoạt nhìn chẳng khác gì một cô gái nhỏ vừa bị Bùi Dư Yến ức hiếp.

 

Kỳ Trừng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh Ba à, nghiên cứu khoa học nói rằng, đa số quyết định của con người đều là phản ứng tức thời khi đầu óc nóng lên...”

 

Bùi Dư Yến không giận, đáp lại: “Em nghĩ quyết định vừa rồi của anh là vì đầu óc nóng lên à?”

 

“Ừm...” Cô cúi đầu, không nói gì.

 

“Nếu em nghĩ vậy, thì anh chỉ có thể nói một điều, nghiên cứu khoa học cũng chứng minh rằng, Kỳ Trừng, mọi hành động của anh đối với em đều đã được lên kế hoạch từ lâu.”

 

Anh nhìn cô chằm chằm, nói rõ từng chữ một: “Anh đã lên kế hoạch lâu đến mức có thể đưa em vào quãng đời còn lại của anh.”

 

Kỳ Trừng bước lên một bước, tay chạm vào vạt áo sơ mi của anh, thậm chí còn cảm nhận được đường cong ở phần eo của anh, thon gọn mà không hề gầy yếu, nhiệt độ cơ thể là thứ dễ dàng khơi dậy mọi cảm xúc nhất, cô cũng cảm nhận được hơi ấm của anh một cách chân thực.

 

Tức thì, hơi thở của cả hai quấn quýt vào nhau.

 

Đại Ca rất biết điều, ngáp một cái rồi nhảy từ trên bàn xuống, lặng lẽ chui vào ổ mèo, không nhúc nhích.

 

Vành tai Kỳ Trừng đỏ bừng, dưới ánh đèn mờ ảo, đường nét khuôn mặt cô lại càng thêm dịu dàng.

 

Cô đổi giọng, cố ý trêu anh: “Chẳng may em thật sự đổi ý, vậy anh Bùi dự định sẽ làm gì đây?”

 

Kỳ Trừng biết mình đang vuốt râu hùm, cho dù anh có trả lời ra sao, Kỳ Trừng cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng cụ thể sẽ ra sao, cô lại không tưởng tượng nhiều như vậy.

 

Có điều ngay giây tiếp theo, Bùi Dư Yến đã vô cùng nghiêm túc đưa ra câu trả lời: “Vậy anh cũng chỉ đành vui vẻ cam chịu, mặc em xâu xé.”

 

Giữa dòng người tấp nập, sự chân thành chẳng đáng là bao, hối hận vì yêu, hối hận vì kết hôn, hối hận vì hai người từng yêu nhau lại đi đến bước đường không thể quay lại, có quá nhiều điều chưa biết, có quá nhiều thử thách, nhưng anh vẫn sẵn sàng dốc hết chân tình, người thấy không, vui vẻ cam chịu cũng được, mặc em xâu xé cũng thế, chẳng điều gì có thể ngăn cản, chỉ cần thích người, một tình yêu như vậy thực sự hiếm hoi.

 

Bàn tay Kỳ Trừng lướt qua vạt áo anh, vòng qua ôm lấy vòng eo gầy mà rắn chắc, nhìn thấy anh khẽ nuốt nước bọt, bèn kề sát môi vào, ngón chân hơi kiễng để chạm nhẹ vào yết hầu của anh, rồi vội vã quay đầu, giấu tay sau lưng, có trời mới biết cô đã lưỡng lự bao lâu với đôi bàn tay siết chặt ấy.

 

Yết hầu là nơi nhạy cảm của anh.

 

Dù chỉ là một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, nhưng hiếm khi cô chịu chủ động như vậy, con ngươi của Bùi Dư Yến nhiễm s@c tình, nhưng vẫn cố kiềm chế động tác của mình, dọa Kỳ Trừng vừa làm "chuyện xấu" nhưng lại không dám thừa nhận: “Tối nay không định về nữa sao?”

 

Kỳ Trừng nhếch môi: “Em có thể không về.” Cô lại nở nụ cười ranh mãnh: “Anh Ba về đi.”

 

“Chưa dọn vào ở mà đã đòi đuổi anh đi à? Em biết hành vi này gọi là gì không?” Bùi Dư Yến vẫn giữ nụ cười cưng chiều, động tác trên tay không dừng lại, chậm rãi cởi nút áo sơ mi ở cổ.

 

Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, chỉ riêng hành động tháo cúc áo một cách hờ hững ấy cũng đủ khiến Kỳ Trừng bất giác mơ mộng xa xôi.

 

Thời tiết mùa đông hanh khô, Kỳ Trừng li3m nhẹ lớp son dưỡng, nói bừa: “Qua cầu rút ván?”

 

“Không phải.”

 

Đôi mắt anh đầy ắp ý cười, lấp lánh như sao, dù vụn vặt nhưng luôn hội tụ lại ở một điểm: “Là cậy sủng sinh kiêu.”

 

Không ổn rồi, nếu cứ tình tứ thế này, việc sa vào lưới tình chẳng là gì, nhưng không về nhà được tối nay mới là chuyện lớn…

 

Ngay lúc đó, Bùi Yên vừa thanh toán chi phí xong, lập tức gọi cho Bùi Dư Yến: “Chị đưa Nam Nam đến ở nhà em một buổi tối, ngày mai em tiện đường thì dẫn nó đi tiêm nhé, có được không?”

 

Sắc mặt Kỳ Trừng cuối cùng cũng trở lại bình thường, như được đại xá, thật biết ơn quá, lúc nào chị Bùi Yên cũng xuất hiện đúng lúc như vậy.

 

Kỳ Trừng thu dọn đồ đạc linh tinh trong túi, cố gắng né tránh ánh mắt của anh hết mức có thể: “Nam Nam sắp qua rồi, em bắt xe về đây. Nhớ cho thằng bé uống thuốc đúng kỳ, mau chóng khỏe lại.”

 

“Được.”

 

Mặc dù ngoài miệng nói vậy, song ánh mắt của Bùi Dư Yến vẫn không rời khỏi Kỳ Trừng, đuôi mắt anh hơi cong vào trong, càng nhìn càng thấy dịu dàng.

 

Bùi Dư Yến đương nhiên biết thời cơ còn chưa chín muồi, gần đây lịch thi đấu xe đua của anh rất bận rộn, ngày mai là trận thi đấu thứ hai, vì vậy anh quyết định tạm thời để cô về.

 

“Để anh tiễn em xuống lầu.” Bùi Dư Yến mặc áo khoác, tay chưa kịp xỏ vào ống tay áo, chỉ khoác hờ trên vai.

 

Thang máy chưa đến.

 

Cả hai im lặng, đèn cảm ứng đột nhiên tắt.

 

Kỳ Trừng hắng giọng, đèn trên đầu dần sáng lên, vầng sáng từ từ lan tỏa, cô khe khẽ ngâm nga một giai điệu, mũi chân nhịp nhẹ xuống sàn, đầu nghiêng một bên, không biết đang nghĩ gì.

 

Bùi Dư Yến xỏ tay vào trong tay áo, chỉnh lại vạt áo, yên lặng lắng nghe giai điệu dịu dàng từ cô.

 

"The touch of hand says you will catch if ever fall…”

 

Đôi tay người khẽ chạm, như lời thì thầm với ta, dù cho chuyện gì xảy ra, người sẽ không buông tay.


Khi hát đến câu này, Kỳ Trừng quay lại, đưa tay ra, đôi mắt cô không mang sự tương phản rõ rệt giữa đen và trắng, mà ánh lên sắc nâu nhàn nhạt.

 

Bùi Dư Yến định nói gì đó, đã nghe được câu hát tiếp theo: "You say it best when you say nothing at all…" Mọi điều đều chẳng cần nói ra.

 

Nắm lấy bàn tay nhỏ bé, Bùi Dư Yến cảm nhận được sự mềm mại và có phần lạnh lẽo trên làn da của cô, Kỳ Trừng siết lại, tham lam cảm nhận nhiệt độ từ bàn tay anh. Lòng bàn tay anh có một lớp chai mỏng vì đua xe từ khi còn trẻ, anh nhẹ nhàng luồn qua những ngón tay của cô, khiến tim cô rộn ràng.

 

"Ting ——” Thang máy đến rồi.

 

Trước khi đi, Kỳ Trừng khẽ ngoắc ngón tay anh, bước vào thang máy và vẫy tay chào: "Em đi trước nhé, không cần tiễn em xuống đâu."

 

Bùi Dư Yến nhìn bàn tay vừa nắm chặt của mình, mỉm cười một mình, anh đứng trước cửa thang máy vài giây rồi mới hoàn hồn.

 

Quay về nhà, Kỳ Trừng bật máy sưởi, đun một ấm nước nóng. Khi tiếng sôi ùng ục vang lên, Kỳ Trừng rót nước ra ly, để lên bàn trà.

 

Từ khi trở về từ Thanh Hải, cô bận rộn với công việc tại triển lãm, vì muốn quảng bá hiện vật, viện trưởng đã tổ chức chương trình phát sóng trực tiếp giới thiệu hiện vật qua nền tảng trực tuyến, Kỳ Trừng được vinh dự, không phải, thực ra là bị viện trưởng ép buộc mà đảm nhận công việc này, dù muốn hay không, cô vẫn phải giữ nụ cười chuyên nghiệp.

 

Viện bảo tàng đã đăng ký cho cô một tài khoản riêng, buổi tối hôm nay là lần đầu tiên MC Kỳ chính thức lên sóng.

 

Không khí trong phòng dần ấm lên, Kỳ Trừng mặc chiếc áo khoác màu be, màu này rất kén người, nhưng khi Kỳ Trừng diện vào thì vô cùng hợp mắc, càng tôn thêm làn da trắng nõn của cô.

 

Cô ngồi khoanh chân trên đệm, buộc tóc thấp bằng một dây buộc đơn giản, vài sợi tóc lòa xòa bên thái dương khi cô kiểm tra thiết bị một lần nữa.

 

Kỳ Trừng không nghĩ nhiều, mục đích chỉ là quảng bá di sản văn hóa, khơi dậy sự quan tâm của người trong nước đối với văn vật, vậy thì cô chỉ cần trình bày rõ ràng và nghiêm túc là được, nếu không có ai xem, cô cũng chỉ có thể tự nhủ mình đã cố gắng hết sức.

 

Nhấp một ngụm nước ấm, Kỳ Trừng mở nền tảng phát sóng, nhờ sự quảng bá không ngừng nghỉ của viện trưởng suốt nửa tháng qua, lượng khán giả trực tuyến không quá ít, biết điều đó, cô mỉm cười chào khán giả qua màn hình:
"Chào mọi người, tôi là Kỳ Trừng, người hướng dẫn hiện vật hôm nay, tôi chuyên phục chế các hiện vật tranh chữ cổ, nếu có bất kỳ câu hỏi nào liên quan đến văn vật, mọi người hãy thoải mái đặt câu hỏi, tôi sẽ cố gắng trả lời từng câu một."

 

Vừa mới bắt đầu, đã có người bình luận trên màn hình —— "Chị gái xinh đẹp quá! Đã theo dõi!"

 

Kỳ Trừng bật cười khẽ, cố gắng giair thích: "Quá trình này có thể khá nhàm chán đối với những ai không hứng thú với hiện vật, tôi không muốn mọi người cảm thấy như đang học toán cao cấp, nếu thật sự thấy gượng ép, mọi người có thể thoát ra, xem chương trình giải trí hoặc đọc tiểu thuyết, chắc chắn sẽ thú vị hơn."

 

Không ngờ viện trưởng cũng đang theo dõi trực tiếp, thế là lập tức nhắn tin cho cô: "Kỳ Trừng à, đừng quên mục đích của nền tảng phát sóng hiện vật này nhé, khó lắm mới kéo được người vào xem thì cô lại đuổi họ làm gì, sau này chúng ta thực hiện những kế hoạch khác kiểu gì? Làm sao mà đạt được mục đích thu hút sự chú ý và yêu thích của khán giả tiềm năng đây?"

 

Kỳ Trừng thầm rủa, nếu ông có thể phát sóng trực tiếp một cách trôi chảy thì tự mà làm, nhưng người trên màn ảnh vẫn duy trì nụ cười giả tạo, đáp lại: “Viện trưởng, đây có tính là tăng ca không?!”

 

Viện trưởng đỡ trán, nước bọt gần như b ắn ra: “Sao có thể nói là tăng ca được? Đây là đại sứ quảng bá đấy, phải rồi, tôi lập tức đổi danh hiệu mới cho cô, giờ cô chính là đại sứ quảng bá của chúng ta.”

 

Kỳ Trừng: “...”

 

Nghĩ kỹ lại, tăng ca còn có được lương tăng ca, nhưng phát sóng trực tiếp chỉ là công việc không lương trong vô số trách nhiệm vất vả của mình.

 

Nói xong, Kỳ Trừng nhìn lại số lượng khán giả trực tuyến, nghĩ mình mệt nên hoa mắt, cô nhìn lại lần nữa, không phải cô hoa mắt ư, nếu không tại sao số lượng người xem lại tăng nhiều như vậy chứ?

 

Cô dồn ánh mắt về những dòng bình luận đang lướt nhanh, có vẻ như cô đã tìm ra lý do, dường như lời diễn giải vừa nãy của cô lại thu hút thêm nhiều khán giả hơn.

 

Đây là tâm lý càng không cho xem, càng không cần người, kết quả là có không biết bao nhiêu người tò mò kéo đến, kiên trì xem thử cuối cùng nó có thể nhàm chán cỡ nào à?

 

Kỳ Trừng điều chỉnh camera, để ánh sáng không quá chói mắt nữa, không khỏi cảm thấy buồn cười: “Không còn sớm nữa.”

 

Cô lại ngẩng đầu nói tiếp: “Mọi người muốn xem tôi phát sóng trực tiếp để dễ ngủ à?! Chắc hiệu quả cũng không tệ đâu nhỉ…”

 

Người xem A: “Chị đẹp quá, xem thế nào cũng không chán.”

 

Người xem B: “Phát sóng trực tiếp phong cách đuổi khách, thật là bá đạo, ha ha ha…”

 

Nhìn những dòng bình luận trôi qua, Kỳ Trừng cảm thấy có vài vị huynh đài tâng bốc nịnh nọt thật là lợi hại, không thể không bội phục.

 

Bùi Dư Yến đặt di động lên giá đỡ điện thoại, trên màn hình là nụ cười rạng rỡ của một cô gái, mi mắt cong vút, ánh đèn dịu dàng trên đỉnh đầu lột tả ngũ quan tinh tế của cô.

 

Kỳ Trừng bóc vài gói snack, vừa nhấm nháp đậu phộng lẫn hạt dưa, đến khi hơi no bụng, Kỳ Trừng mới dừng lại, nói chủ đề chính: “Tiếp theo chúng ta tâm sự vài chuyện về phục chế hiện vật nhé.”

 

“Trước đây mọi người thường hiểu lầm về nghề phục chế hiện vật, cho rằng phục chế hiện vật chỉ là công việc phục chế chỉnh sửa qua một lần rồi thôi, vô cùng nhẹ nhàng. Nhưng mọi người đừng quên, mỗi văn vật mà bọn tôi đối mặt đều là kho báu vô giá trong lịch sử, không chỉ mang giá trị lịch sử sâu sắc mà còn chứa đựng ý nghĩa to lớn. Hồi tôi học đại học, sinh viên khoa cơ khí còn phải mài búa để nhắc nhở mình về tầm quan trọng và trách nhiệm nghề nghiệp, nghề phục chế hiện vật cũng vậy, điều quan trọng nhất là giữ vững tâm huyết ban đầu của bản thân.”

 

Kỳ Trừng vừa đùa cợt vừa giảng giải hơn nửa tiếng đồng hồ, đến mức miệng lưỡi khô khốc, cô tránh màn ảnh, ngáp một cái, thật sự đã muộn lắm rồi, chỉ đành nheo mắt nói qua màn ảnh: “Thôi, phát sóng trực tiếp tối nay đến đây là kết thúc, bây giờ, nếu mọi người có câu hỏi gì thì cứ để lại bình luận nhé.”

background
TrướcSau