Chương 35


Liếc nhìn đồng hồ điện tử, đã muộn thật rồi, Kỳ Trừng chuẩn bị đi rửa mặt đánh răng rồi leo lên giường ngủ, trước khi ngủ, cô lén nhìn qua mục bình luận trên nền tảng, một người dùng có tên “Goudan” đã thành công thu hút sự chú ý của cô.
Người này để lại ý kiến phản hồi cho nền tảng về cô —— “Cuộc sống người phát sóng trực tiếp thật là khổ quá đi, đề nghị đơn vị tăng lương : )”
Ôi chu choa!
Người này chắc là sâu trong bụng cô rồi, liệu có khiến người khác nghĩ đây là tài khoản phụ cô tự tạo để nói hộ lòng mình không nhỉ?
Dù sao cũng cuối tháng rồi, tháng này cô phải tự túc cho chuyến đi đến Thanh Hải, cộng thêm trả tiền khoản vay mua nhà, cô gần như cạp đất mà ăn.
Kỳ Trừng nhấn yêu thích cho bình luận can đảm của “Goudan”, tiện đà phản hồi lại: “Sếp ơi : ) Sếp có nghe thấy tiếng lòng của quần chúng không?”
Nhờ tương tác trả lời của cô, bình luận đó lập tức nhảy lên đầu.
Bùi Dư Yến thấy cô tương tác như vậy thì không khỏi bật cười, đúng vậy, anh chính là “Goudan”, cũng là “quần chúng” trong lời cô nhắc đến. Cảm giác khi chọc ghẹo Kỳ Trừng là như thế nào? Chính là như thế này đây, cũng không tệ lắm nhỉ?
*
Chiều hôm sau, Kỳ Trừng phải vội vàng đi họp phụ huynh cho Kỳ Triệt, gọi là họp phụ huynh, chi bằng nói là cô giúp Kỳ Trừng ứng phó với bà Lâm, diễn một vở kịch, bằng không, với kết quả môn ngữ văn tệ hại của Kỳ Triệt, nếu bà Lâm biết được, chắc chắn sẽ lôi cậu bé đến lớp học thêm ngữ văn.
Vừa xong kỳ thi giữa kỳ, chỗ đỗ xe trong và ngoài trường Tiểu học số Hai đều đã kín chỗ. Từ xa, cô đã thấy Bùi Yên đang đi về phía mình.
Bùi Yên vẫn ăn mặc rất chỉn chu, bộ vest nữ được may đo vừa vặn, tôn lên tỉ lệ eo và vai hoàn hảo, cô ấy lên tiếng chào hỏi Kỳ Trừng trước: “Cô Kỳ cũng đến họp phụ huynh à?”
Nhìn cô trẻ thế này, không lẽ đã kết hôn và có con sao?
Kỳ Trừng gật đầu: “Vâng, em đến họp phụ huynh cho em trai.”
Nghe cô đáp vậy, Bùi Yên vô thức thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục trò chuyện: “Trùng hợp thế, con của tôi cũng học ở đây này.”
Sau khi biết Kỳ Triệt và Nam Nam học cùng một lớp, hai mắt Bùi Yên càng sáng lạn hơn, tức khắc kinh ngạc vui mừng: “Thật vậy à? Vậy sau này chúng ta cũng có dịp liên hệ nhiều hơn rồi.”
Bùi Yên lại tiến thêm một bước, dò hỏi: “Cô Kỳ có bạn trai chưa?”
Kỳ Trừng khó xử, rối rắm không biết có nên nói thật với Bùi Yên hay không, tìm một cái cớ: “Chuyện này ấy à… Em cũng chưa vội lắm.”
Hiển nhiên Bùi Yên không định cho qua chuyện này, cô ấy cố chấp hỏi tới: “Cô Kỳ ưu tú như vậy, chắc có không ít người theo đuổi nhỉ, không biết là mẫu người lý tưởng sẽ thế nào?”
Kỳ Trừng vờ vịt, giống như tự hỏi: “À… Chủ yếu vẫn là cảm giác thôi.”
Rốt cuộc cô không thể nói bản thân thích mẫu người như Bùi Dư Yến được.
Bùi Yên lập tức chuyển đến chủ đề chính: “Vậy cô Kỳ cảm thấy em trai của tôi thế nào, lần trước đi ăn, hai người đã gặp rồi đấy, con người nó rất tốt bụng, lương thiện, dễ mềm lòng, nhưng vẫn biết gánh vác trách nhiệm, có điều trước giờ nó cứ một lòng tập trung vào chuyện đua xe, tôi không nói dối đâu, tôi chưa từng thấy nó dẫn một cô bạn gái nào về cả, bây giờ nó còn chưa sốt ruột, chứ tôi đã lo sốt vó đây này.”
Kỳ Trừng đột nhiên cảm thấy Bùi Yên có thể hợp thành một “tổ bà tám” với bà Lâm, ắt sẽ là tri kỷ trăm năm, sau đó sẽ mai mối cô với Bùi Dư Yến.
Kỳ Trừng thật thật giả giả mà đáp: “Em thấy em trai của tổng giám đốc Bùi cũng giỏi giang như chị vậy.”
Không ai không thích người ta khen mình, Bùi Yên cười tít mắt, có thể thấy được vết chân chim nơi đuôi mày: “Thật không, cô Kỳ có sao cứ nói vậy nhé.”
Ánh mắt Kỳ Trừng dán chặt vào cái bàn của Kỳ Triệt, cô quay sang nói với Bùi Yên: “Cuộc họp phụ huynh sắp bắt đầu rồi, chúng ta vào trước đi.”
Giáo viên các bộ môn thay nhau phát biểu, khen ngợi rồi phê phán, Kỳ Trừng đột nhiên cảm thấy, đây đâu phải là Kỳ Triệt đi học, mà là cô đang đi học luôn rồi, không khỏi cảm thấy đau đầu.
Cuối cùng giáo viên cũng dừng lại, kết thúc một buổi họp phụ huynh kéo dài cả buổi chiều, đứng trên bục giảng dặn dò: “Phụ huynh của Kỳ Triệt, Bùi Nam ở lại một lát nhé.”
Kỳ Trừng và Bùi Yên giống như có duyên phận với nhau, tới cùng một lúc, rời đi cùng nhau, cùng tìm giáo viên chủ nhiệm để hỏi chuyện.
“Chào phụ huynh của Kỳ Triệt, phụ huynh của Bùi Nam. Mục đích tôi tìm hai vị, không cần nói nhiều, chắc hai vị cũng đoán được phần nào, chính là vì thành tích của hai em ấy trong kỳ thi giữa kỳ vừa rồi.”
Giáo viên chủ nhiệm vừa nói, vừa rút ra hai bài thi trong một xấp bài thi thật dày, một bài là bài thi ngữ văn của Kỳ Triệt, một bài là bài thi toán của Bùi Nam.
“Trước khi tôi nói, hai vị hãy tự xem bài thi trên tay mình đi.”
Kỳ Trừng không kìm được mà lo lắng, cô lật mở bài thi ngữ văn của Kỳ Triệt, câu hỏi điền vào chỗ trống của bài thơ cổ, cậu bé không điền được một câu nào, ở bài luận miêu tả về “người mà em ngưỡng mộ nhất”, Kỳ Trừng ôm tâm lý tò mò, mất vài phú để đọc hết bài văn.
Cô biết Kỳ Triệt thích đua xe, nhưng không ngờ “người mà em ngưỡng mộ nhất” trong bài văn này lại chính là Bùi Dư Yến.
Hơn nữa trong bài văn, cậu bé luôn gọi Bùi Dư Yến là “chú”, cô là chị gái, Bùi Dư Yến lại là chú, nghĩ kiểu gì cũng thấy là cậu bé chê Bùi Dư Yến già, tuy đã nhịn cười, khóe miệng vẫn vô thức nhếch lên rõ tươi.
Nhưng khi Kỳ Trừng đọc nội dung bên dưới, nội tâm đang cười khằng khặc của cô đột ngột im bặt.
—— “Có một lần, em và chị gái đi xem giải đua xe của chú, chú rất lợi hại, xe Ferrari đỏ rất là ngầu, ở vòng cuối cùng đã vượt mặt đối thủ, đoạt giải Nhất. Cuộc thi diễn ra rất kịch tính, em đã xem xong mà vẫn thấy kích động không thôi, từ đó về sau, người chú này đã trở thành người mà em ngưỡng mộ nhất, em cũng muốn trở thành tay đua xe giống như chú ấy.”
Đoạn tiếp theo —— “Có người còn nói cho em biết, chú rất thích chị gái của em, nhưng em cảm thấy tính tình của chị em rất hung dữ, nhưng không phải không thể trở thành anh rể của em, về sau, chú có thể dạy em đua xe thì càng tốt.”
Tính tình hung dữ?
Đúng là em trai ruột thịt mà, bao nhiêu bao lì xì, bao nhiêu cuộc họp phụ huynh, cô sẽ dẹp quách hết, nếu Kỳ Triệt biết bài thi này sẽ được phụ huynh “đánh giá”, có bị đánh chết thì cậu bé cũng sẽ không cho cô đi họp.
Hơn nữa, ở đây còn nói Bùi Dư Yến thích cô, sao Kỳ Triệt biết được chuyện này thì không cần hỏi cũng đoán được bảy tám phần, “công trạng” của Nam Nam trong việc này ắt không nhỏ.
Thật ra Kỳ Trừng cũng không cho rằng mình là người hung dữ, nếu cô thật sự như vậy, bây giờ cô đã xé nát bài thi của Kỳ Triệt rồi.
Bùi Yên cầm bài thi toán của Nam Nam trên tay, ngoại trừ câu hỏi trắc nghiệm và câu hỏi điền vào chỗ trống, toàn bộ câu hỏi tự luận ở mặt sau đều bỏ trống.
“Hai người cũng thấy tình trạng cụ thể rồi. Cả hai em đều học lệch, nhưng học lệch hai môn chủ chốt là ngữ văn, toán học thì rất nguy hiểm. Tôi dự định học kỳ tới sẽ sắp xếp cho hai em ấy ngồi cùng bàn, bổ túc lẫn nhau, hai người thấy thế nào?”
Kỳ Trừng nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi thấy ổn.”
Bùi Yên cũng không có ý kiến: “Được, cứ làm theo lời cô giáo đi.”
Trên đường đi về, Kỳ Trừng lên tiếng hỏi han: “Gần đây tổng giám đốc Bùi bận rộn lắm à?”
Bùi Yên mệt mỏi xoa huyệt thái dương: “Phải, tôi cứ phải lo cho bộ sưu tập của công ty THE ONE, không được ngủ yên mấy ngày nay rồi.”
Kỳ Trừng quan tâm: “Còn phải đến họp phụ huynh nữa, cực cho chị quá.”
Bùi Yên thở dài: “Hết cách rồi, chiều nay em trai của tôi thi đấu đua xe. Hơn nữa toàn bộ sự nghiệp Trang sức Bùi Thức đều đè lên vai tôi, có muốn lười biếng hay tìm ai dựa dẫm thì cũng không có cơ hội nào.”
Nhìn Bùi Yên cười khổ, Kỳ Trừng cũng hiểu được tình cảnh và tâm trạng của cô ấy hiện giờ.
Cô tiễn Bùi Yên đi tới bãi đỗ xe, bỗng thấy Bùi Yên sững sờ tại chỗ, mất một hồi lâu mà không hề động đậy.
Chỉ thấy một người đàn ông xa lạ dựa vào một chiếc xe khác, đeo kính râm, vóc dáng không cao, hơi gầy gò, cầm theo một cặp tài liệu, hốc mắc hãm sâu, dùng giọng điệu khẩn cầu nói với Bùi Yên: “Bùi Yên, em tha thứ cho anh được không?”
Vừa dứt lời, anh ta mặc kệ ánh mắt chăm chú của người qua đường, lập tức quỳ xuống, gục đầu: “Bùi Yên, anh biết sai rồi, em cho anh gặp mặt Nam Nam được không, anh biết Nam Nam mới bị bệnh, hôm nay là ngày họp phụ huynh của nó, cho nên cố tình tới đây.”
Bùi Yên không hề liếc mắt nhìn đến anh ta, cười lạnh nói: “Phùng Húc, anh đi đi, tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu.”
Dáng vẻ lịch sự đàng hoàng của Phùng Húc đột ngột thay đổi, anh ta tức khắc gào lên: “Em bằng lòng để Nam Nam còn bé như vậy mà không có ba bên cạnh sao? Trang sức Bùi Thức ở trong tay em thật sự có thể càng ngày càng tốt ư, hay là nguy cơ cận kề?”
Kỳ Trừng đứng bên cạnh bị dọa đến phát ngốc, lúc trước cô có nghe Bùi Dư Yến nói qua những chuyện này, rằng sau khi Bùi Yên ly hôn với chồng trước, Trang sức Bùi Thức bởi vì có vấn đề với một số lượng lớn cổ phiếu đầu tư, rơi vào giai đoạn khủng hoảng, cũng vì chuyện này mà Bùi Dư Yến mới về nước.
Xem ra Phùng Húc và Bùi Yên yêu hận tình thù cũng không đơn giản, có dính dáng cả về tình cảm lẫn lợi ích, quan hệ phức tạp như mạng nhện này, dây dưa với nhau là mệt mỏi nhất.
Kỳ Trừng nhanh chóng đưa ra suy luận như thám tử, lại nghe những lời Phùng Húc vừa hét lên, hình như sau khi anh ta ly hôn, đến bây giờ thì đột nhiên hối hận, rồi tìm tới Bùi Yên, mong có thể hàn gắn.
“Phùng Húc, Bùi Nam họ Bùi, không phải họ Phùng, bây giờ anh không thể quản nó, càng không tư cách mà quản.” Bùi Yên nhếch mép khinh bỉ, rồi lại cười tươi: “Huống hồ, lúc Trang sức Bùi Thức bị công ty mấy người triệt đường sống, kề cận nguy cơ phá sản mà còn vực dậy được, thì còn sóng to gió lớn gì mà không vượt qua nổi?”
Phùng Húc đứng lên, phủi chỗ tro bụi trên đầu gối, nghiến răng gằn từng chữ một: “Bùi Yên, anh không ngờ em lại tuyệt tình như vậy.”
Bùi Yên “tuyệt tình” buông tay, ngẩng đầu: “Phùng Húc, anh đừng có quên, chính anh là người dạy tôi chiêu tuyệt tình này.”
“Anh qua mặt tôi để mà dan díu với loại đàn bà không rõ lai lịch, còn khiến ả có thai. Tôi và Nam Nam phải đi đâu để mà có lại được số cổ phiếu đầu tư vào Trang sức Bùi Thức đã bị anh rút đi trong một đêm chứ, cổ phiếu tụt giá, công nhân từ chức, hiện tại Bùi Thức không còn dính một xu của anh, đừng có nói là tôi tuyệt tình, tôi gầy dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, lòng không tàn nhẫn, không lẽ để anh sống sung sướng à?”
Dứt lời, nụ cười của Bùi Yên càng thêm sáng lạn, cô giống như không hề đau khổ, vỏ bọc kiên cường bên ngoài được xây dựng một cách hoàn hảo, không chút kẽ hở, chẳng ai xâm phạm được.
Thấy Phùng Húc vẫn còn đang đứng chắn trước cửa xe của mình, Bùi Yên lạnh mặt, cầm chìa khóa xe trên tay, nói: “Cút ngay.”
Phùng Húc vẫn không chịu thôi, trên trán nổi gân xanh: “Bùi Yên, lần đó thật sự là ngoài ý muốn, anh say quá… Không khống chế được bản thân cho nên mới làm vậy, anh không yêu cô ta, mấy năm nay anh vẫn mượn khói thuốc, rượu say để an ủi bản thân, hy vọng có thể trốn tránh, thậm chí quên đi quá khứ đã qua… Nhưng anh biết anh sai rồi, anh không quên được em, Bùi Yên… Cả Nam Nam nữa, nó mới học tiểu học thôi. Chỉ cần em chịu tha thứ cho anh, ba của anh nhất định sẽ tái đầu tư cho Trang sức Bùi Thức.”
“Nếu anh còn chưa chịu biến đi, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.” Bùi Yên hoàn toàn thờ ơ trước một loạt động tác của đối phương, nhập số điện thoại cảnh sát vào di động, thừa dịp Phùng Húc còn đang ngơ ngác, cô ấy kéo mạnh cửa xe, Kỳ Trừng đang mơ màng cũng bị Bùi Yên kéo vào ngồi ghế phụ.
Suốt cả đường đi, Kỳ Trừng càng thêm kinh hồn khiếp vía, Bùi Yên trước mặt Phùng Húc thì cực kỳ bình thản, chẳng thèm để bụng, nhưng vừa lên xe, Bùi Yên đã không còn duy trì bình tĩnh được nữa, cả người run rẩy, tốc độ chạy xe lúc nhanh lúc chậm.
Kỳ Trừng bối rối hồi lâu, không biết có nên lên tiếng hỏi han hay không, cuối cùng cô vẫn nhìn sang Bùi Yên, nhỏ giọng hỏi: “Tổng giám đốc Bùi, chị ổn không?”
Bùi Yên không nói gì, mãi hồi lâu mới rít lên vài chữ qua kẽ răng: “Tôi… Không sao.”
