1. Truyện chữ
Người Đến Núi Sông Lộng Lẫy

Chương 37

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Lời nói của Bùi Dư Yến rất có uy lực, người trong lòng anh tức khắc yên phận, không lộn xộn nữa.

 

Bởi vì tư thế này, Kỳ Trừng chỉ đành bám chặt vai anh, nếu không thân thể cô sẽ lơ lửng, nên vòng tay cô cũng vô thức mà ôm chặt anh hơn.

 

Đây là lần đầu tiên Bùi Dư Yến phải chào thua, đối mặt với “thế công” của Kỳ Trừng, anh gần như không có sức chống cự, chỉ đành lui về một bước.

 

Kỳ Trừng vẫn cau mày rầu rĩ, đôi mày không hề buông lỏng: “Vậy… Em nên nói chuyện này với chị Bùi Yên như thế nào đây?”

 

Bùi Dư Yến kìm lại cảm giác muốn hút thuốc, đầu lưỡi đưa đẩy kẹo m út ngọt lịm, giọng nói vẫn cực kỳ rõ ràng hữu lực: “Dựa theo tính tình của Bùi Yên, phản ứng đầu tiên của chị ấy chắc chắn không phải là ngăn chặn tổn hại kịp thời, mà tìm cho bằng được kẻ đã tiết lộ cơ mật quan trọng trong công ty. Nhưng còn mấy ngày là tới ngày họp báo của THE ONE và chính thức ra mắt ở thị trường rồi, đối thủ muốn làm loạn tầm mắt của người tiêu thụ, sỉ nhục tính sáng tạo của thương hiệu THE ONE, vậy chúng ta cứ chờ thôi, ăn miếng trả miếng là chuyện thường ngày ở trên thương trường mà.”

 

Kỳ Trừng hơi nhướng mày, dáng vẻ rối rắm, muốn nói lại thôi.

 

“Sao vậy? Muốn nói chuyện gì?” Bùi Dư Yến ngước mắt, vuốt v e mái tóc mượt mà của cô, khiến cô không khỏi rùng mình.

 

“Ừm.” Kỳ Trừng nhẹ nhàng đáp, cô nói tiếp: “Về chuyện tiết lộ bí mật công ty… Em… Không biết có nên nói không?”

 

Lời nói của cô mang ý đồ rõ ràng, cô đang trưng cầu ý kiến của Bùi Dư Yến, hoặc sợ khi mình nói ra, Bùi Dư Yến sẽ không vui.

 

“Dựa theo em suy đoán, chuyện này có dính líu đến chồng cũ của chị Bùi Yên hay không?”

 

Kỳ Trừng hít sâu một hơi, quan sát vẻ mặt của Bùi Dư Yến, sợ suy nghĩ lung tung của mình sẽ quậy đục nước ao vốn đã đen ngòm, chạm vào “vùng nước ngầm” mà cả nhà họ Bùi đều không muốn nhắc đến.

 

Không ngờ Bùi Dư Yến lại không có phản ứng gì, chỉ lạnh nhạt tự lẩm bẩm: “Phùng Húc ư?”

 

Rồi anh thả lỏng đôi mày, hơi nheo mắt lại, ra chiều đăm chiêu.

 

“Hôm nay Phùng Húc đã nói gì với Bùi Yên vậy?”

 

Kỳ Trừng cố gắng nhớ lại, chậm rãi kể: “Ừm… Chủ yếu anh ta tìm chị Bùi Yên để xin tha thứ, muốn quay lại, cũng có nhắc đến chuyện của THE ONE nữa…”

 

“Thật ra cũng không có gì mà không nói được cả.” Bùi Dư Yến nhìn cô ngồi hờ hững, sợ cô không ngồi cẩn thận sẽ ngã xuống, dứt khoát vòng tay ôm ngang eo cô, lúc này mới cảm nhận được trọng lượng thật sự của cô.

 

Kỳ Trừng cảm giác người ở phía sau khẽ cười, đột nhiên thấy thẹn thùng: “Anh cười cái gì? Có phải chê em nặng hay không?”

 

Dứt lời, cô giống như muốn giãy dụa, đứng dậy khỏi người anh.

 

“Lúc trước đã trải nghiệm rồi.” Bùi Dư Yến vẫn còn nhớ rõ, anh từng bế Kỳ Trừng, khi đó anh đã cảm thấy thật là thần kỳ, thoạt nhìn cô rất gầy yếu, nhưng khi đè trên người thì đúng là… Không nhẹ chút nào.

 

Kỳ Trừng nghe xong, vờ như muốn dùng chùy gõ vào đầu chó của Bùi Dư Yến : )

 

Bùi Dư Yến bắt lấy cổ tay của cô, giữ yên tay cô ở một bên, cười cợt lên tiếng: “Em nỡ xuống tay với một gương mặt đẹp trai như vậy à?”

 

Kỳ Trừng không biết trả lời thế nào, sao trước đây cô lại không biết tên nhãi Bùi Dư Yến này lại có vẻ mặt đểu cáng này vậy?!

 

Kỳ Trừng cười rộ lên: “Anh Bùi à, anh còn mặt mũi không vậy?”

 

“À… Ở trước mặt em, nó trốn đi rồi.” Bùi Dư Yến cũng nở nụ cười phúc hậu và vô hại, hùa theo Kỳ Trừng.

 

Kỳ Trừng chửi thầm trong lòng, tên này có thể mặt dày đến mức nào vậy?

 

“Phùng Húc chỉ là thứ sống dưới cống ngầm thôi.” Bùi Dư Yến mệt mỏi hừ một tiếng, trong mắt lộ rõ sự khinh bỉ.

 

Bùi Dư Yến cũng nhìn anh, quen biết anh lâu như vậy, cô biết Bùi Dư Yến không phải người dễ chọc vào, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe anh dùng giọng điệu này để đánh giá một người.

 

Kỳ thật, lúc Kỳ Trừng nghe Bùi Yên đáp trả vào chiều, cô cũng hình dung được phần nào, việc cấp bách bây giờ là cứu vãn danh tiếng của THE ONE, hoặc xa hơn là lợi dụng nhiệt độ của làn sóng này mà chuyển sang hướng có lợi cho Trang sức Bùi Thức.

 

Bùi Yên được đút canh giải rượu thì đầu óc vẫn luôn mơ mơ màng màng, hai mắt cứ díu lại, dựa vào ấn tượng đại khái mà đoán ra đây không phải là nơi quá xa lạ, có lẽ là trong nhà của Bùi Dư Yến.

 

Đầu váng mắt hoa, Bùi Yên khổ sở bò dậy khỏi sô pha, cũng không biết có phải mình hoa mắt hay không, hình như vừa rồi cô ấy đã thấy Kỳ Trừng.

 

Kỳ Trừng cực kỳ nhạy bén với động tĩnh, vừa nghe thấy tiếng bước chân loạt xoạt, liền biết Bùi Yên đã tỉnh, cô cuống quýt nhảy xuống khỏi người Bùi Dư Yến, ngồi bên ghế bành, vẻ mặt nghiêm túc, thoạt nhìn có vẻ đang ngồi trò chuyện cực kỳ đàng hoàng.

 

Bùi Dư Yến bị dáng vẻ của cô chọc cười, cũng giả vờ như chưa hề xảy ra chuyện gì.

 

Sau khi tỉnh rượu, Bùi Yên cảm giác giọng nói của mình trở nên khản đặc, cô ấy hắng giọng, Bùi Dư Yến lập tức cảm nhận được Bùi Yên muốn nhìn thấu cảm xúc của mình, ánh mắt của cô ấy nhìn anh bây giờ không khác gì lúc nhìn cấp dưới phạm lỗi…

 

Kỳ Trừng có phần không được tự nhiên, tuy cô đã ngồi cách Bùi Dư Yến một khoảng, nhưng nghĩ thế nào cũng cảm thấy chột dạ.

 

Bùi Yên lên tiếng thăm dò: “Hai người…”

 

Bùi Yên kéo dài âm cuối, khiến Kỳ Trừng không khỏi sốt ruột, còn lo hơn cả lúc bị bà Lâm dò hỏi.

 

“Hai người sao lại ở đây vậy?”

 

Nghe câu này, Kỳ Trừng lập tức thở phào nhẹ nhõm, xem ra Bùi Yên chưa bị canh giải rượu làm cho tỉnh táo, giờ phút này Bùi Yên vẫn còn mang vẻ mặt hoang mang ngơ ngác.

 

Bùi Dư Yến bình thản đáp lời: “Vậy chị phải tự hỏi bản thân đi chứ, quý bà Bùi Yên.”

 

Bùi Yên liếc mắt nhìn anh: “Gọi! Chị! Gái!”

 

Bùi Dư Yến bất đắc dĩ thả tay, nhướng mắt nhìn sang: “Đúng là còn chưa tỉnh táo mà.”

 

“Ai nói chị chưa tỉnh.” Bùi Yên vươn vai, chỉ vào Kỳ Trừng. “Ai thế này?”

 

Sau đó, cô ấy háo hức bước đến trước mặt cô, đánh giá trên dưới một lượt: “Chà, chị thấy em rất giống bạn gái của em trai chị.”

 

Kỳ Trừng thật sự không phân biệt được Bùi Yên say thật hay đã tỉnh táo, chỉ sững sờ đứng im một chỗ. Bùi Dư Yến lập tức cản lại hành động tiếp theo của Bùi Yên, kéo cô ấy xuống sô pha: “Ngoan nào, chị ngủ đi.”

 

“Được. Ngủ thôi.” Rất nhanh đã có tiếng hít thở đều đều truyền đến.

 

Kỳ Trừng vuốt ngực, phù, nguy hiểm thật, Bùi Yên là người thông minh như vậy, nếu chị ấy thật sự tỉnh táo, sao có thể không nhìn ra manh mối chứ?

 

Suy nghĩ này đột nhiên ập đến lòng cô, Kỳ Trừng cũng không hiểu rõ lòng mình, không biết tại sao mình lại cảm giác như vậy, chỉ là tưởng tượng đến, cho dù là đối mặt với bà Lâm hay chị Bùi Yên, chính cô cũng không biết làm sao để nói ra sự thật mình và Bùi Dư Yến đang ở bên nhau.

 

Bây giờ nhìn lại, hai người giống như đang vụng trộm vậy.

 

Không biết Bùi Dư Yến có thuật đọc tâm hay không, lúc nào anh cũng đoán được lòng cô, vuốt v e nắp bút của bút máy: “Sau giải đấu thì cũng gần đến năm mới rồi, lúc đó anh sang thăm hai bác, có được không?”

 

Kỳ Trừng nghĩ ngợi, không nói là được hay không được, mà lại lảng sang chuyện khác: “Chị Bùi Yên… Có phải thích người dịu dàng hiền thục không? Nếu chị ấy biết là em, e rằng sẽ thất vọng lắm.”

 

Kỳ Trừng phải gom hết dũng khí để mà hỏi câu này, nói thật, cô có thể hiểu tâm trạng của Bùi Yên, Bùi Dư Yến đã trải qua quá nhiều thăng trầm, đủ chuyện lớn lớn bé bé, thời thơ ấu thì thiếu tình yêu thương của cha mẹ, đều là người làm chị gái như Bùi Yên dùng tình cảm gấp trăm nghìn lần để bù đắp, cho nên Bùi Yên vừa có vô vàn mong đợi cho chuyện tình cảm của Bùi Dư Yến, lại có phần áy náy.

 

“Cô bé ngốc nghếch này.”

 

Bùi Dư Yến đột nhiên hôn lên trán cô, đôi môi lạnh lẽo chạm vào làn da mát mẻ, lại khiến cô đột ngột cảm thấy cơ thể nóng bừng, kỳ thật nụ hôn này chẳng phải chuyện mây mưa, chỉ là một dạng trấn an, nhẹ nhàng, ấm áp, giống như một vật trân quý nhất thế gian đang ở trong tay mình, cho nên muốn nâng niu, chỉ trong chớp mắt, lòng cô có vô số sóng to gió lớn, đánh sâu vào ranh giới lý trí.

 

Đôi môi anh cũng men theo khuôn mặt cô, chậm rãi lướt xuống, rồi đột nhiên dừng lại, Kỳ Trừng dùng một chút lý trí còn sót lại đẩy vào lồ ng ngực anh, nhẹ nhàng cản lại, vốn dĩ là vì anh nhường nhịn cô, chứ bằng đấy sức lực của cô, anh vốn có thể hoàn toàn phớt lờ, song Bùi Dư Yến lại không làm thế, động tác của cô thể hiện sự cự tuyệt, chứng tỏ cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, anh có thể chờ đợi cô thật sự bằng lòng.

 

Kỳ Trừng vùi đầu vào cổ anh, thẽ thọt vài tiếng: “Này, chị của anh còn ở đằng kia đó.”

 

À, thì ra cô chỉ ngượng ngùng thôi.

background
TrướcSau