Chương 38


Bùi Yên nói mớ lung tung, lại nghiêng người ngủ thiếp đi.
Sau khi biết chuyện đã qua, trong lòng Kỳ Trừng đủ mọi cảm xúc, cô chậm rãi lên tiếng: “Thật ra ở giữa những cuộc cãi vã này, người ảnh hưởng nhiều nhất vẫn là con trẻ. Nam Nam rất quấn anh, chứng tỏ thằng bé vừa bất an vừa khát khao có được một người ba. Phần cảm xúc thiếu hụt này, dù có làm sao cũng khó mà bù đắp được.”
Bùi Dư Yến đồng tình với cô: “Đúng vậy.” Rồi lại đậy nắp bút lại, trên trang giấy vừa nãy còn trắng đến lóa mắt, giờ lại bị anh viết viết vẽ vẽ kín hết.
“Từng có một khoảng thời gian anh rất ghét ba mình, thậm chí còn không muốn thừa nhận ông ấy là ba của anh. Đến tận bây giờ, ngoại trừ lễ tết, anh và ông ấy cũng chẳng có tí liên lạc nào. Năm nay ông nội của anh qua đời, anh e là ông ấy cũng lười giả vờ, sẽ chẳng về nhà nữa.”
Nói xong, Bùi Dư Yến lại cười tự giễu: “Nói cách khác, trong mắt ông ấy, bây giờ anh vẫn là một đứa không có công ăn việc làm, chơi bời lêu lổng mà thôi.”
Cho nên khi thấy có người cùng cảnh ngộ, trải qua những điều tương tự với mình, trong lòng Bùi Dư Yến hẳn là không dễ chịu chút nào…
“Thôi, đừng nhắc đến chuyện này nữa.” Anh kết thúc đề tài này, mỗi khi nhắc đến chuyện này, Kỳ Trừng luôn cảm nhận được trong lòng anh có vô số gai nhọn, ghim vào cổ họng, tuy rằng anh vẫn nói cho cô biết, vẻ ngoài như mây bay gió thoảng, nhưng lại là những nỗi đau cắt da rướm máu.
Kỳ Trừng lại nhìn sang bàn làm việc, ngắm nghía những dòng chữ xinh đẹp rõ ràng trên trang giấy trắng: “Anh vừa viết gì đấy?”
Anh kéo ghế dựa, trả lời: “Kịch bản trả lời câu hỏi phỏng vấn ngày mai.”
“Phỏng vấn?” Kỳ Trừng lấy làm khó hiểu.
Bùi Dư Yến giải thích: “Nếu không có gì bất ngờ, chúng ta sẽ tương kế tựu kế, ngày mai đối phương sẽ cho phóng viên hỏi về chuyện này ở trước cửa Bùi Thức, mục đích chính là muốn đánh phủ đầu Bùi Thức, để chúng ta không thể phát hành THE ONE, bọn họ tưởng rằng mình ra tay trước, nhưng lại không biết điều này cũng có thể giúp chúng ta một tay.”
Kỳ Trừng buột miệng nói ra suy nghĩ của mình: “Anh Ba, ý của anh là sẽ giao ra bản thảo của chị Bùi Yên và những người trong công ty ra, cho mọi người thấy thái độ và lập trường của Bùi Thức trước, đồng thời lợi dụng khoảng thời gian này để mà hấp dẫn thêm sự chú ý của đám đông, tranh thủ có thêm thời gian điều tra.”
“Cho dù là Phùng Húc hay là một ai khác, muốn chơi chúng ta thì chúng ta cứ theo đến cùng, tiết mục xuất sắc như vậy, thiếu ai thì tiếc quá.”
Giọng nói của Bùi Dư Yến đặc sệt chất giọng Bắc Kinh, chứng tỏ anh đang biểu lộ suy nghĩ thật lòng của mình.
Kỳ Trừng có thể nghe thấy tiếng khớp xương răng rắc khi Bùi Dư Yến duỗi tay, quả nhiên, vào thời điểm mấu chốt, khí chất tàn nhẫn trên người Bùi Dư Yến sẽ bộc lộ, không hề biến mất, ngược lại luôn luôn hiện hữu, càng lúc càng rõ rệt theo thời gian và sự kiện xảy ra.
Kỳ Trừng: “Nói vậy là, ngày mai anh Ba đã có sắp xếp để điều tra chuyện này rồi à?”
Bùi Dư Yến không trả lời đúng câu hỏi của cô, mà lại cợt nhã, không hề đứng đắn trêu chọc: “Có đi cùng anh không?”
“Ai nói em muốn đi cùng anh chứ?” Kỳ Trừng lập tức bĩu môi, ra vẻ không thèm để ý.
Bùi Dư Yến cố tình phân tích “sâu sắc”: “Giọng điệu của em, vẻ mặt của em, động tác của em đều chứng tỏ em muốn đi, hơn nữa còn là muốn đi cùng anh.”
Kỳ Trừng mất tự nhiên mà hắng giọng, nhưng vẫn không trả lời câu hỏi kia, mà hỏi ngược lại: “Đi chỗ nào, không nói địa chỉ thì sao em biết?”
Chậc, lại là một kẻ miệng thì chê nhưng thân thể lại rất thành thật.
Bùi Dư Yến liếc mắt nhìn cô, không ngờ lại chạm phải ánh mắt kiên định của Kỳ Trừng: “Khu phát triển, xưởng thủ công. Em muốn đi thật à?”
Cô suy nghĩ một lát: “Chỉ cần không phải nơi lòng dạ hiểm độc, chắc là em… Sẽ không sao đâu nhỉ?”
“Ôi chao, tình cờ ghê.” Anh híp mắt cười. “Chỗ đó lại là nơi lòng dạ hiểm độc…”
Rồi Bùi Dư Yến bày ra vẻ mặt xem cười vui, im lặng đợi cô phản ứng lại.
Kỳ Trừng mím môi, mất mặt thì cũng đã mất mặt rồi: “Vậy thì… Dù là nơi lòng dạ hiểm độc, em cũng sẽ đi.”
Kỳ Trừng kéo thân thể mệt mỏi về nhà, chỉ thấy bà Lâm đang ngồi chờ đợi ở phòng khách, ung dung quan sát cô một lượt, chậc, biểu cảm trên mặt bà Lâm có vẻ không hề vui, chỉ cần không bị gia pháp nghiêm trị, cô cảm thấy toàn bộ đều là phù du.
Bà Lâm biết rõ thời gian tan ca của cô, chỉ vào đồng hồ trên di động của mình: “Chà, muộn đến vậy rồi, con còn biết đường về à?”
Kỳ Trừng hậm hực lên tiếng: “Mẹ… Sao mẹ qua đây mà không gọi nói với con một tiếng vậy. Từ đó qua đây rất bất tiện, lỡ như con không về, chẳng phải mẹ uổng công qua đây à?”
Bà Lâm lấy một bình dưa muối ra khỏi giỏ xách: “Mẹ tới cứu đói cho con mà.”
Kỳ Trừng đau đầu nói: “Mẹ à, vì chuyện này thì mẹ mất công tới đây làm gì, mẹ nói con biết trước là được, gọi một cuộc điện thoại là con qua lấy mà.”
“Cái con bé này…” Bà Lâm suýt nữa là chỉ vào mũi mà mắng cô, nhưng đã kịp rụt tay lại. “Cái con bé này, sao mẹ không biết chứ? Mẹ mà bảo con qua, chắc chắn con sẽ nói mình bận, không rảnh về.”
Kỳ Trừng nuốt nước bọt, không nói gì, thật ra cô luôn ghét mấy món ướp muối, có điều thế hệ trước luôn tự muối đồ ăn để dùng trong ngày lễ tết, bà Lâm cũng chẳng quan tâm là cô thích hay không, trời đông khắc nghiệp, đồ muối là món ăn không thể thiếu được.
Bà Lâm cất số thức ăn vào chiếc tủ lạnh trống rỗng của cô, vừa nói tới đề tài không thể không nhắc gần đây —— Giang Quân.
“Lâu vậy rồi không hỏi, con và thằng bé Giang Quân tiến triển tới đâu rồi?”
Kỳ Trừng do dự một lát, rồi vẫn quyết định nói thật: “Lần xem mắt đấy thất bại rồi.”
Bà Lâm biết xưa giờ Kỳ Trừng là người có ánh mắt cao, bèn nghi hoặc hỏi lại: “Sao vậy? Thằng bé Giang Quân này khá tốt mà, sao con còn không ưng người ta vậy?”
Kỳ Trừng cũng giúp bà Lâm cho đồ ăn vào tủ lạnh: “Ừm… Thì là con không thích anh ấy, Giang Quân cũng không ưng con.”
Bà Lâm cũng đã nghĩ ngợi xong: “Ba của con có khuyên mẹ rồi, nói chuyện tình cảm có sốt ruột thì cũng vô ích, không được thì thôi vậy.” Rồi lại thay đổi sắc mặt. “Giang Quân không ưng con à! Mẹ cũng chả có ưng nhà họ đâu.”
Kỳ Trừng ngượng ngùng, bà Lâm đúng là cỏ đầu tường mà, một giây trước còn khen Giang Quân là thằng bé giỏi giang, một giây sau khi nghe cô kể lại, tức khắc lật mặt.
Trong lòng Kỳ Trừng lặng lẽ cảm ơn ông Kỳ đã nói đỡ cho mình, để bà Lâm tạm thời buông tha cô.
