Chương 39


Kỳ Trừng lập tức hùa theo bà Lâm: “Phải đó, mẹ à, bây giờ mẹ càng ngày càng hiểu thấu lẽ đời rồi, chuyện tình cảm vốn là nước chảy thành sông mà, dù có sốt ruột cũng đâu thể thành công ngay được.”
Bà Lâm liếc xéo cô: “Xem con nói chữ kìa, thành ngữ tục ngữ đủ hết, ba hoa chích chòe, đừng có hòng dỗ dành mẹ.”
“Làm gì có? Chưa kể, con có thể dỗ mẹ vui thì chứng tỏ con rất giỏi mà?”
Nhìn Kỳ Trừng không ngừng khoe khoang, bà Lâm liền kéo cô về chủ đề cười: “Vậy con nói thật cho mẹ biết, khi nào nước mới thành sông đây?”
Ngụ ý rõ ràng, Kỳ Trừng phải cho bà một kỳ hạn, bà Lâm phải gặp được người, không phải mấy hình mẫu bạn trai trong tiểu thuyết của cô, mà phải là người sống sờ sờ.
“À…” Nhắc tới chủ đề này, không khí lại rơi vào im lặng, Kỳ Trừng suy nghĩ vài giây. “Sang năm, sang năm con nhất định dẫn bạn trai về.”
Mặc dù nói vậy, bản thân Kỳ Trừng cũng không quá tự tin, thấy bà Lâm không nảy sinh nghi ngờ nào, Kỳ Trừng cũng bớt lo lắng trong lòng, cô ngồi xuống sô pha vươn vai, thở phào một hơi.
Bà Lâm thấy cô ngáp ngắn ngáp dài thì cũng không ở lại lâu, chỉ dặn dò: “Mẹ có mang thịt muối qua đấy, ăn cùng mì sợi cũng ngon lắm, lần sau con nấu thử xem.”
Kỳ Trừng còn không nhướng mắt lên nổi, cô lật người, dứt khoát kéo chăn mỏng, ra vẻ sẽ tạm bợ một đêm trên sô pha.
Đương nhiên bà Lâm không yên tâm, vào lúc giao mùa, Kỳ Trừng rất dễ cảm vặt, trước khi về, bà liền sửa soạn chăn mền, bảo cô lên giường ngủ cho ngon giấc.
*
Bùi Yên bị ánh sáng xuyên qua rèm che đánh thức, trong nhất thời, đầu óc có phần hỗn độn, cô ấy dùng tay che khuất ánh nắng chói chang, mất một hồi lâu mới mở mắt nổi, rồi tức khắc lâm vào ngây dại.
Bùi Lâm Lộ, trưởng phòng công ty không ngừng gọi điện cho cô ấy… Không thể không cảm thán, say sưa hỏng việc, rượu chè hư người.
Cô ấy còn nhớ tối qua mình nằm mơ, địa điểm chính là trong nhà Bùi Dư Yến bây giờ, gương mặt của người bên trong đều mơ hồ, nhưng cô ấy vẫn nhớ rõ trong giấc mơ đó có Kỳ Trừng, còn có thằng nhóc Bùi Dư Yến, hai người thì thầm gì đó mà cô ấy không nghe rõ, nhưng động tác cực kỳ mập mờ… Khiến người ta mê muội.
Mới vừa đứng dậy, Bùi Yên lập tức chống tay đỡ sô pha, trong ngực cô ấy còn đang ôm một con thú nhồi bông, nhưng khi hoàn toàn ngồi thẳng người, cô ấy không khỏi la lên “Ui da ——”. Quả nhiên là ngủ đến mức sái cổ rồi, vừa cử động là đau ê ẩm.
Trên bàn trà còn bát canh giải rượu mà tối qua cô ấy chưa uống hết, nhưng nhìn mọi thứ vẫn gọn gàng sạch sẽ, có lẽ tối qua cô ấy chưa say đến mức quậy tung lên…
“Giờ mới tỉnh à?” Bùi Dư Yến đã thay quần áo xong, trước giờ anh rất có gu chọn quần áo, mà tay đua cần phải tập thể hình quanh năm, cho nên gọi anh là một giá treo quần áo cũng không quá đáng.
Bùi Yên thưởng thức một phen, rồi thu hồi ánh mắt đánh giá, hỏi anh: “Ăn mặc như tổng giám đốc thế này, em định đi đâu vậy?”
Bùi Dư Yến biết Bùi Yên vẫn chưa biết tình hình công ty hiện giờ, mà cho dù cô ấy có biết thì cũng sẽ không lộ vẻ bối rối ra ngoài.
Cuối cùng anh đeo đồng hồ lên: “Hôm nay chị không gấp gáp đến công ty nữa à?”
Vì hôm qua say rượu, hốc mắc Bùi Yên vẫn còn đỏ, cô ấy đứng dậy mặc áo khoác, trả lời: “Không sao. THE ONE cũng chẳng có rắc rối gì lớn, chị cũng không cần bận tâm nhiều, mấy việc còn lại chị đã giao cho Bùi Lâm Lộ theo dõi rồi.”
Cho dù anh biết chuyện mình sắp nói sẽ đảo lộn suy nghĩ của Bùi Yên, khiến cô ấy lo lắng, nhưng giọng điệu của Bùi Dư Yến vẫn bình thản như cũ: “Tối hôm qua Bùi Lâm Lộ gọi điện cho chị nhiều như vậy, chị không gọi lại à?”
Bùi Yên càng lấy làm lạ, rõ ràng hôm nay Bùi Dư Yến đã hỏi cô ấy rất nhiều chuyện liên quan đến công việc, khiến cô ấy vô cùng khó tin.
Cô ấy ra vẻ tìm tòi nghiên cứu, nhưng vẫn trả lời bằng giọng điệu bình thản: “Sao vậy? Hay là đổi cho em quản lý đi? Cậu Bùi à, vị trí này chị nhường cho cậu.”
Bùi Dư Yến không có ý kiến, không hùa theo lời nói đùa của Bùi Yên.
“Có người tố cáo THE ONE vi phạm bản quyền thiết kế.” Bùi Dư Yến liếc sang Bùi Yên đang uể oải, gằn từng chữ một. “Bây giờ đã có không ít phóng viên chặn trước cửa công ty đấy, tổng giám đốc Bùi, bây giờ chúng ta đi được chưa?”
Bùi Yên kinh ngạc hồi lâu, không nói nên lời, rõ ràng cô ấy cũng bị sự bình thản của Bùi Dư Yến dọa đến choáng váng.
Lúc bình tĩnh lại, Bùi Yên chẳng bận tâm đ ến những chuyện khác, mở túi xách kiểm tra đồ đạc bên trong, hỏi anh: “Từ đây qua công ty, nếu không kẹt xe thì mười lăm phút nữa có tới nơi không?”
Bùi Dư Yến đã sắp xếp tài liệu cho cô ấy, lên tiếng: “Yên tâm, không thành vấn đề.”
Vì muốn tranh thủ thời gian, Bùi Yên chỉ đành trang điểm ở ghế sau, dáng vẻ đầu bù tóc rối vừa rồi của cô ấy không thể đối phó với một đám người đang dõi theo bắt chẹt cô ấy, nói không chừng còn vì vậy mà thêu dệt cho cô ấy —— “Tổng giám đốc Trang sức Bùi Thức tiều tụy xuống sắc, không thể đối phó với chuyện THE ONE bị tố cáo vi phạm bản quyền” hoặc những tựa đề tương tự.
Hầu hết mọi người chỉ giật tít, nếu không phân biệt ai đúng ai sai, cứ hùa theo đám đông, cuối cùng chỉ thiệt hại danh tiếng của Trang sức Bùi Thức.
Danh tiếng quan trọng thế nào với một thương hiệu lâu đời chứ?
Cụ Bùi khi còn điều hành Bùi Thức đã quyết định dù công ty bị rút vốn, cổ phiếu liên tục giảm, vẫn phải thực hiện các chương trình khuyến mãi đã cam kết với khách hàng, dù phải chịu lỗ. Chính điều này đã giúp Bùi Thức xây dựng được hình ảnh uy tín vững chắc.
Lúc này, dù cố gắng trấn an bản thân rằng không cần hoảng loạn, không làm sai thì phải thể hiện sự tự tin và kiên định, nhưng trong lúc kẻ mắt, Bùi Yên vẫn run tay khiến nét vẽ lệch ra một chút.
Cất dụng cụ trang điểm, Bùi Yên bất lực thốt lên: “Trời ạ! Tối qua lúc chị say xỉn bất tỉnh nhân sự đã xảy ra đủ chuyện rồi, không biết công ty bây giờ có lộn xộn không nữa?”
Bùi Dư Yến hạ kính xe, châm một điếu thuốc Marlboro bạc hà, ánh lửa yếu ớt nhảy múa theo gió.
“Em đã nhờ Bùi Lâm Lộ để ý giúp chị rồi.”
Nghe câu trả lời, vẻ mặt của Bùi Yên vẫn không mấy hài lòng: “Sao không gọi chị dậy sớm để xử lý? Nếu tối qua chị biết thì đã chuẩn bị trước cả phương án lẫn bài phát biểu rồi, giờ bắt chị đấu mồm với đám phóng viên đó, chi bằng để chị giám sát công việc ở cơ sở thì hơn.”
Bùi Dư Yến biết bây giờ các tòa soạn báo đều tìm mọi cách để “moi” tin nóng hổi, cho nên mọi hành động lời nói của người trong cuộc đều có thể dẫn đến nhiều suy đoán không đáng có khi lan truyền trên các phương tiện truyền thông.
Bùi Dư Yến nhìn cô ấy qua gương chiếu hậu, hỏi: “Chị cho rằng chị có thể bình tĩnh xử lý mấy chuyện này với tình trạng tối qua à?”
Bùi Yên: “...”
Nếu nói ai hiểu rõ tính khí của cô nhất, Bùi Dư Yến chắc chắn nằm trong số ít người đó.
Thấy cô ấy không trả lời, Bùi Dư Yến đã đoán được suy nghĩ thật sự của cô. Bùi Yên là người trọng tình nghĩa, nhưng điều này cũng khiến cô ấy dễ bị cảm xúc chi phối, khi mọi chuyện đan xen rối rắm, anh thực sự lo lắng Bùi Yên không thể đưa ra quyết định đúng đắn.
Bùi Dư Yến mở cửa xe cho cô, liếc nhìn đám đông nhốn nháo trước cổng công ty, vẫn chê chuyện chưa đủ lớn: “Tổng giám đốc Bùi, xuống thảm đỏ nào.”
Bùi Yên lườm anh một cái, tay siết chặt tập tài liệu.
Cô ấy vốn đã cao, lại mang một đôi giày cao gót khiến khí chất và phong thái càng thêm nổi bật, đúng là chẳng khác gì đang đi trên thảm đỏ.
Cô ấy bước xuyên qua đám đông, ánh mắt lướt qua từng gương mặt tò mò, không chút né tránh. Đợi đến khi những phóng viên náo nhiệt cũng im lặng, Bùi Yên mới nở nụ cười nhàn nhạt: “Chào buổi sáng các anh chị phóng viên, đến sớm thế này thật vất vả cho mọi người.”
Cô giữ thái độ tự nhiên, thoải mái đối đáp.
—— “Tổng giám đốc Bùi, tôi là phóng viên của Nhật báo Tân Giải Trí, xin hỏi cô có ý kiến gì về việc thương hiệu THE ONE bị kiện vì xâm phạm bản quyền không?”
—— “Tổng giám đốc Bùi, tổng giám đốc Bùi, tôi muốn hỏi, cô từng nói THE ONE là dòng sản phẩm mà cô xem trọng nhất, cũng đặt nhiều tâm huyết nhất trong Trang sức Bùi Thức, xảy ra chuyện thế này, cô sẽ giải thích như thế nào với công chúng?”
“Các anh chị phóng viên xin hãy bình tĩnh, tôi sẽ trả lời từng câu một.” Bùi Yên cong môi, ứng đối trôi chảy: “Cảm ơn mọi người đã dành sự quan tâm đ ến Trang sức Bùi Thức. Phóng viên vừa rồi nói không sai, bộ sưu tập THE ONE của Trang sức Bùi Thức là toàn bộ tâm huyết của tôi, từ thiết kế, lựa chọn nhân tài, phân phối, đối tác đều được đích thân tôi suy xét và lên kế hoạch toàn diện, tính độc bản là dấu ấn của Trang sức Bùi Thức, tôi có thể bảo đảm một trăm phần trăm là thiết kế riêng, hoàn toàn không xảy ra chuyện sao chép ý tưởng của ai khác.”
“Còn về câu hỏi của anh phóng viên này, tôi có ý kiến gì về chuyện bộ sưu tập THE ONE bị tố cáo vi phạm bản quyền thiết kế không, tôi chỉ có thể nói rằng, nếu muốn buộc tội người khác thì thiếu gì lý do? Có một số người muốn ra đòn phủ đầu với chúng tôi, nhưng liệu có ngờ đây là hành động vác đá đập chân mình không?”
Có thể nói, Bùi Yên trả lời cực kỳ khéo léo, cô tin rằng những kẻ muốn dồn Trang sức Bùi Thức vào chỗ chết chắc chắn sẽ theo dõi sát sao nội dung lần này, trên màn ảnh, cô ấy phải thể hiện rõ ràng lập trường và quan điểm của mình.
—— “Dù chưa có thông tin chính thức, nhưng có tin đồn rằng bộ sưu tập THE ONE sẽ công bố hợp tác với Viện Bảo tàng Văn vật sau khi ra mắt, có thật vậy không? Sự cố lần này liệu có ảnh hưởng đến quan hệ hợp tác giữa hai bên không?”
“Tôi đã nói, mọi đối tác hợp tác đều được tôi đích thân lựa chọn. Đối tác tin tưởng tôi, và tôi cũng sẽ tin tưởng họ vô điều kiện. Trong kinh doanh, điều quan trọng là cân bằng giữa lợi ích và đạo nghĩa, và tôi tin rằng cả hai bên sẽ đưa ra quyết định phù hợp với nguyên tắc.”
Những câu trả lời của cô ấy cho đến lúc này đều đầy tự tin và bình tĩnh, toát lên phong thái chuyên nghiệp.
—— “Gần đây có tin đồn rằng trong hội đồng quản trị của Trang sức Bùi Thức có một người con ngoài giá thú, cô có thể phản hồi về điều này không?”
“Gần đây Phùng Thức đang tìm kiếm đối tác mới, liệu tổng giám đốc Bùi có cân nhắc hợp tác trở lại với họ không?”
“...”
Những câu hỏi này đều cực kỳ nhạy cảm và sắc bén, sắc mặt Bùi Yên thoáng tối sầm, nhưng chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười lịch thiệp, cô ấy kiên định trả lời:
“Những câu hỏi các anh chị vừa nêu ra, tôi không thể trả lời được, cũng không muốn chia sẻ.”
Vừa dứt lời, Bùi Yên quay người, bước đi dứt khoát về phía văn phòng để gặp Bùi Lâm Lộ bàn bạc.
Một số phóng viên phía sau chưa nhận được câu trả lời vẫn cố đuổi theo, không chịu bỏ qua: “Tổng giám đốc Bùi, tổng giám đốc Bùi, xin cô trả lời những câu hỏi vừa rồi…”
Trả lời?
Mấy câu hỏi này, nếu là cô với tính tình nóng nảy trước đây, không mắng chửi lại đã là tốt rồi.
Bùi Yên yêu cầu đội bảo vệ tăng cường an ninh, không cho phép người không phận sự vào trong, sau đó bước thẳng vào thang máy mà không quay đầu lại.
Kỳ Trừng vẫn chưa biết hôm nay Bùi Dư Yến sẽ dẫn mình đến đâu, cô đặc biệt chọn một chiếc áo tối màu, làm nổi bật làn da trắng ngần của mình.
Vừa qua tiết sương giáng*, cái lạnh khiến người ta không khỏi run rẩy.
*Là một trong hai mươi tư tiết khí của lịch Trung Quốc, thường bắt đầu vào khoảng ngày 23 hoặc 24 tháng 10 dương lịch, kết thúc vào khoảng ngày 7 hoặc 8 tháng 11.
Kỳ Trừng đội một chiếc mũ len, mái tóc buông dài ôm lấy gương mặt, lộ ra đôi tai nhỏ nhắn đã ửng đỏ vì lạnh.
