Chương 4


Khi Kỳ Trừng bước vào trạng thái làm việc, cô sẽ vô thức nói ra phán đoán của bản thân, lúc ý thức được, cô đã cảm thấy hơi thở của anh gần kề, phả vào cổ mình, dù chỉ trong khoảnh khắc, nhưng cảm giác tê dại vẫn lan tỏa toàn thân.
Cô điều chỉnh lại tư thế, thu hồi ánh mắt, nghiêm túc giải thích: "Toàn bộ khung cảnh gần rất rực rỡ, cảnh vật và nhân vật đều phù hợp với niềm vui khi dạo chơi, nhưng cảnh ngoài xa lại ảm đạm tối tăm, những sự vật vốn có thể phác hoạ đơn giản lại được hoạ sĩ nhấn mạnh, qua sự đối lập này, có thể thấy được tâm trạng của hoạ sĩ không thuộc về những người đang vui vẻ dạo chơi, người này chỉ đứng từ xa nhìn sang, ôm nỗi bi thương cô độc nhìn ngắm niềm vui của mọi người.”
Sợ anh vẫn chưa hiểu, Kỳ Trừng thẳng thắn giải thích: "Anh có thể hiểu là cảnh vui làm nổi bật nỗi sầu đi.”
Bùi Dư Yến không tự chủ được mà nở một nụ cười, dáng vẻ nghiêm túc của cô bây giờ dễ thương hơn nhiều so với lúc cô thi triển mồm mép sắc bén.
"Anh Bùi..." Cô vừa định mở miệng nhờ anh giúp cố định trục tranh, Bùi Dư Yến đã bình thản lên tiếng: "Đừng gọi thế nữa, gọi là anh Ba đi."
Giọng anh rất nhẹ nhàng, nhưng Kỳ Trừng lại sợ mình nghe không rõ, không khỏi hỏi lại: "Anh… Anh Ba?
Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuyên qua đỉnh đầu anh, khiến con ngươi của Bùi Dư Yến lúc này thêm phần nâu nhạt, đôi mắt đào hoa tràn đầy dịu dàng: "Ừ. Mọi người đều gọi tôi như vậy." Rồi anh đột nhiên quay sang nhìn vào mắt cô: "Thằng bé Nam Nam rất thích cô đấy."
"Thật sao? Nhưng hình như tôi cũng mới gặp thằng bé gần đây mà.”
Kỳ Trừng vừa trả lời, vừa bắt đầu bước thứ hai trong quy trình “rửa, bóc, bổ, thấm”* khi phục chế tranh, bước này rất thử thách sự kiên nhẫn và kỹ năng của người phục chế, một lần thử không thành công tương đương với việc phá hủy một bức tranh, về sau có sửa chữa thế nào cũng đều là vô ích. Nếu xử lý tốt, bức tranh có thể đạt đến trạng thái phẳng phiu, mềm mại, tới mức độ đong đưa cũng không phát ra tiếng sột soạt, mang lại cho người xem cảm giác thỏa mãn khi nhìn thẳng.
*Quy trình này gồm bốn bước: Đặt bức tranh phẳng trên giá treo, dùng một hàng cọ để chặn dòng nước, rửa sạch bằng muôi hoặc nhúng cọ vào nước nóng, rửa sạch rồi ngâm, cuộn khăn thành hình hạt gạo rồi đẩy ra ngoài cho đến khi loại bỏ được chất bẩn ở giữa tranh, sau đó dùng khăn thấm khô, lật tranh lại và đặt lên bàn, trải phẳng, đợi cho lớp giấy phía sau bong ra; sau đó bóc lớp giấy lót rồi đến giấy lõi, dùng bàn chải mềm để làm sạch những mảnh giấy còn sót lại; dùng một lớp giấy sống mới đặt vào giữa tranh, dùng phương pháp hỗ trợ là cạo lỗ và làm phẳng, sau đó dán keo lên tranh, sử dụng giấy bồi để đỡ tranh, lau khô rồi vá bồi lên tranh; cuối cùng dùng mực để bổ sung những khiếm khuyết, đợi cho mực khô. (Tham khảo và lược dịch)
Nhìn hàng mi rung động, động tác của đôi tay lại tinh tế và nhanh nhẹn, Bùi Dư Yến không nói tiếp, im lặng ngắm nhìn.
Chờ sau khi Kỳ Trừng hoàn thành bước phiền toái nhất, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, Bùi Dư Yến mới lên tiếng: "Cô phải tin tôi, giữa tiền tiêu vặt và cô, thằng bé đã chọn cô đấy.”
Nghe đến đây, Kỳ Trừng không nhịn được mà phì cười, cô không cho rằng mình có sức hút với những đứa trẻ nghịch ngợm tí nào, suy nghĩ một chút rồi đáp: "Chọn tôi à? Tôi cũng sẽ cho thằng bé tiền tiêu vặt, nó cũng không thiệt thòi đâu."
Không thể không nói, lần "bóc" này được xử lý rất tốt, giấy bồi đã cải thiện những chỗ gồ ghề của tranh gốc, toàn bộ bố cục bức tranh ngay lập tức được nâng lên một tầm cao mới.
Quan sát bức tranh đang được phục chế dở dang, Bùi Dư Yến khẽ cười, nói: "Thằng nhóc đó có thiệt thòi hay không thì tôi không biết, nhưng với tôi, bỏ ra một số tiền lớn cho bức tranh này thì không thiệt chút nào.”
Dù nghe thế nào, những lời này đều ẩn chứa đôi chút mập mờ. Kỳ Trừng chỉ tưởng rằng Bùi Dư Yến đang khen mình, như một đứa trẻ nhận được kẹo, cô liền nở một nụ cười tươi.
Công đoạn “bổ” phức tạp hơn, Kỳ Trừng quyết định mang bức tranh về nhà để xử lý phần còn lại, sau khi xách túi thì tạm biệt qua loa: "Anh Bùi, tôi đi trước đây."
Bùi Dư Yến biết cô đang phản kích lại mình, anh mím môi: "Lần sau gọi là anh Ba.”
Kỳ Trừng vốn là người chỉ cần đùa một chút thì đã vui vẻ, cô giả vờ ngây ngô vô tội, ngọt ngào đáp: "Vâng, anh Bùi."
Hứ, đúng là hết cách.
Không để ý đến biểu cảm thú vị của Bùi Dư Yến, Kỳ Trừng từ bên ngoài đóng cửa vào, lặng lẽ rời đi. Nói trùng hợp thì cũng có trùng hợp, vừa ra khỏi khu chung cư, ngẩng đầu lên thì đã thấy sắc trời bên ngoài trở nên xám xịt, bao trùm lên thành phố ngột ngạt, hơi ẩm của ngày đầu thu cũng lặng lẽ kéo đến. Chẳng bao lâu sau, một cơn mưa tầm tã đổ xuống, giống như bầu trời bị nứt một khoảng không, ào ào trút nước, hạt mưa to như hạt đậu, đập xuống mặt đất không chút thương tiếc.
Sự thay đổi thời tiết bất ngờ khiến những người đi đường không có ô phải vội vàng dùng tay áo che chắn, nhanh chóng chạy đi, bọt nước bắn tung tóe trên con đường phẳng. Anh chàng giao cơm hộp lau gương mặt ướt đẫm nước mưa, cố gắng nhìn rõ hướng đi để giao đơn hàng tiếp theo trong cơn mưa lớn.
Cô không có tâm trạng để cảm thán về người qua kẻ lại vội vàng, chỉ trách mình xui xẻo, ngoan ngoãn trốn dưới một cửa hàng tiện lợi chờ mưa tạnh, chiếc áo vốn đã nhăn giờ lại bị nước mưa làm ướt sũng, cả người bỗng chốc trở nên lôi thôi lếch thếch.
"Kỳ Trừng à?"
Giọng nói đó có vài phần không chắc chắn, nhưng giây tiếp theo, người nọ đã đứng trước mặt cô, ngữ điệu xen lẫn sự kinh ngạc: “Đúng là em rồi, anh không nhận lầm người.”
“Đàn anh, trùng hợp thế.” Trong lòng Kỳ Trừng có chút ngượng ngùng, song vẫn cố gắng nở nụ cười giả tạo, ánh mắt lại cực kỳ tránh né cái nhìn nóng bỏng của đối phương.
Thật lòng mà nói, cô cũng không ngờ sẽ gặp Kinh Nhiên ở đây.
Kinh Nhiên vừa thấy mặt cô thì bắt đầu nhung nhớ chuyện xưa, huyên thuyên không ngừng: "Hôm nay anh đến đây tham gia một buổi tiệc của đồng nghiệp, nhiều năm không gặp đàn em rồi, em đổi số rồi à? Hỏi ai cũng không liên lạc được với em, xem ra hôm nay cũng được gặp lại người xưa rồi.” Thấy Kỳ Trừng không để ý đến mình, ánh mắt anh ta lơ đãng, nhưng vẫn không từ bỏ, tiếp tục nói: "Đàn em còn đẹp hơn hai năm trước đấy."
So với hai năm trước, Kỳ Trừng đã gầy hơn, lại vì khuôn mặt nhỏ, các đường nét dường như càng trở nên tinh tế hơn, cộng với cách ăn mặc trang điểm có sự cải thiện rõ rệt, vẻ ngoài và khí chất của cô cũng nổi bật hơn đám đông.
Cô nghe câu được câu chăng, nghịch ngợm tay áo của mình, tâm trí không ở đây. Mặc dù trong lòng vô cùng khinh thường, nhưng khi không khí trở nên yên tĩnh gần như ngưng trệ, Kỳ Trừng thấy mưa vẫn không giảm mới tiếp lời: "Dạo này đàn anh thế nào?”
"Khá tốt, còn em?"
"Em à? Cũng vậy thôi."
Cô vén tóc ra sau tai, vô thức nhớ lại mối tình đầy thăng trầm giữa Kinh Nhiên và bạn cùng phòng của mình thời đại học, chỉ là tình tiết thường thấy về một gã đàn ông ăn bám phụ nữ rồi bội bạc, khi đó bạn cùng phòng của cô đã khóc lóc đến trời tối đất sập vì anh ta, giờ nghĩ lại thật không đáng.
Chắc hẳn lúc đó Kinh Nhiên cũng nghĩ rằng mình đã bay lên cành cao, thành ra nhanh chóng vứt bỏ cô gái ngây thơ một lòng một dạ với mình. Cô bạn gái mới của anh ta là một người xinh đẹp và giàu có, cô ta đã lợi dụng thế lực nhà mình, đơn phương chiếm đoạt toàn bộ thành quả của dự án phục chế hiện vật mà Kỳ Trừng và Tỉnh Nhiên cùng thực hiện, từ đó Kỳ Trừng rút lui khỏi dự án phục chế hiện vật, không còn liên lạc với mấy người Kinh Nhiên nữa.
Mặc kệ Kinh Nhiên có biết vì sao cô rút khỏi nhóm hay không, cô cũng không mất trí đến mức quên mất bộ mặt đáng ghét, thấy lợi quên nghĩa của anh ta, bèn chuẩn bị tìm một cái cớ để kết thúc cuộc trò chuyện ngượng ngùng này: "Cũng trễ rồi, em gọi xe rồi, em đi trước nhé.”
"Xe của anh đậu ngay bên cạnh, để anh đưa em về nhé." Kinh Nhiên lấy chìa khóa xe ra, cố ý lắc lư, đó là mẫu xe Cayenne mới nhất.
"Không cần đâu, xe em gọi đang đến rồi.”
Dù đối phương lạnh lùng từ chối, Kinh Nhiên vẫn kiên trì với người gọi là có giao tình với mình: “Con gái như đàn em đi một mình không an toàn đâu. Anh đợi em lên xe rồi anh sẽ đi.”
Rõ ràng lời nói dối của cô đã bị Kinh Nhiên nhìn thấu, cứ kéo dài cũng không phải là cách, Kinh Nhiên tiếp tục khích cô: "Huống hồ, mấy ngày nữa là sinh nhật tám mươi lăm tuổi của giáo sư Dương rồi, anh và mấy bạn học cũ đang chuẩn bị tổ chức sinh nhật cho thầy, đàn em là học trò cưng của thầy Dương, đến lúc đó nhất định phải tham gia đấy.”
“Giáo sư Dương có biết mọi người tổ chức tiệc không?”
“Bây giờ vẫn còn là bí mật.” Kinh Nhiên ra dấu im lặng, nói năng thần bí: “Đế ngày đó mọi người tụ họp lại, cho thầy một sự bất ngờ, chắc chắn thầy sẽ rất vui.”
Giáo sư Dương luôn đối xử tốt với cô, gần như đã truyền thụ toàn bộ tài học kinh nghiệm phục chế hiện vật một đời của mình cho cô. Các bạn học lúc đó đều biết giáo sư Dương không dễ dàng khen ngợi ai, nhưng luôn lấy Kỳ Trừng làm tấm gương, luôn miệng khen ngợi tấm tắc.
Ngành phục chế hiện vật cần có thiên phú, sự tỉ mỉ và tính kiên trì, không thể thiếu phẩm chất nào. Song, quan trọng hơn hết là phải có một trái tim chân thành đối với hiện vật, một tình yêu thuần khiết vượt lên trên những thứ bị gắn mác pha trộn giữa d ục vọng và danh lợi. Người lầm đường lạc lối, tham lợi trước mắt không xem hiện vật là để khôi phục, trẻ hóa linh hồn già cỗi, cũng không bảo vệ tình cảm đằng sau hiện vật và lòng tự hào dân tộc của bảo vật quốc gia, mà vì muốn kiếm lợi nhuận với giá trị cao, tham gia buôn lậu, làm hàng giả để trục lợi.
Trong những năm qua, Kỳ Trừng được xã hội mài giũa đến mức thu hồi những góc cạnh, bỏ đi cái tôi kiêu căng ngạo mạn, được xã hội nung nấu mà thay đổi, nhưng trong trái tim cô luôn giành một chỗ cho chức nghiệp, chỉ bởi vì thầy Dương đã dạy dỗ cô rằng, tinh thần trách nhiệm là điều không được phép lãng quên.
“Sinh nhật của thầy Dương mà, đương nhiên em phải đến chúc mừng rồi.” Kỳ Trừng không chịu thua kém, châm chọc anh ta: “Dù sao cũng chính thầy Dương đã dạy dỗ chúng ta trở thành một nhà phục chế hiện vật có phẩm giá mà.”
Kinh Nhiên khăng khăng muốn đưa cô về, Kỳ Trừng cũng giả vờ không để bụng chuyện cũ mà đồng ý, để khỏi phải chen chúc trên tàu điện ngầm.
Vừa lên xe, Kỳ Trừng liền phát hiện có một cuộc gọi nhỡ, đồng thời nhận được yêu cầu kết bạn WeChat từ Bùi Dư Yến, cô vừa nhấn đồng ý, lập tức nhận được tin nhắn từ Bùi Dư Yến —— “Còn ở dưới lầu không? Nếu trời mưa lớn, không tiện thì để tôi đưa cô về.”
