1. Truyện chữ
Người Đến Núi Sông Lộng Lẫy

Chương 40

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Bùi Dư Yến nhìn cô một vòng, thấy chiếc mũ len sáng màu rũ xuống đầu cô thì bật cười khanh khách: “Anh thấy trời mà vào đông thì chắc em quấn cả chăn ra ngoài luôn mất.”

 

Kỳ Trừng bĩu môi, kéo vành mũ xuống thấp hơn: “Ngoại trừ mẹ em, anh là người thứ hai nói vậy đấy.”

 

Bùi Dư Yến không đáp lời, thôi, bạn gái làm gì thì anh cũng phải dỗ.

 

Bên trong xe mở máy sưởi, khiến cửa xe phủ một lớp sương mờ. Kỳ Trừng nổi tính ham chơi, bèn vẽ vời trên mặt kính, viết chữ “Bùi”, rồi trộm ngó thử xem anh đang nhìn ở đâu.

 

Bùi Dư Yến luôn nhạy cảm với ánh nhìn, đang định điều chỉnh ghế ngả ra sau để xem cô đang làm trò gì với cửa kính xe, thì thấy Kỳ Trừng che kín một khoảng, hung hăng nói: “Khi lái xe phải tập trung chú ý, không được nhìn đông nhìn tây.”

 

Hay lắm, bây giờ anh còn không được nhìn luôn à?

 

Bùi Dư Yến cố tình lái sang chuyện khác: “Trước đây em từng giám sát thi công bao giờ chưa?”

 

Quả nhiên Kỳ Trừng chú ý sang chuyện này, có hơi sửng sốt: “Hả?”

 

Cô vừa quay đầu, khoảng kính mà cô vừa che kín lập tức lộ ra, “tác phẩm lớn của Kỳ Trừng” hiện lồ lộ trên mặt kính cửa xe.

 

Bùi Dư Yến nhìn chằm chằm cái hình móng heo kia hồi lâu, nói sao nhỉ, cô vẽ rất sinh động, anh nên khen thế nào đây? Em đã thể hiện được hết tinh túy của móng heo à?

 

Tuy không biết cái đầu nhỏ bé của Kỳ Trừng suy nghĩ chuyện gì mỗi ngày, nhưng khi nổi tính trẻ con, bọn họ chưa biết ai đã hơn ai, nhiều khi Nam Nam mới là người trưởng thành nhất…

 

Kỳ Trừng nhịp tay lên ghế dựa, không hề để ý đến ánh mắt và hành động của Bùi Dư Yến, chỉ lo kể chuyện: “Thật ra thì em chưa làm bao giờ, nhưng em có xem người khác làm rồi. Lần đó cần phải khai quật một số hiện vật, cần có thông tin tư liệu, giáo sư Dương bèn dẫn em đến xem tình trạng nguyên vẹn của những hiện vật đó.”

 

Cô lại hỏi tiếp: “Có điều hôm nay chúng ta đến giám sát xưởng ‘đen’, liệu… Có ổn không?”

 

Bùi Dư Yến đánh lái: “Yên tâm, anh nhất định sẽ cho em trải nghiệm niềm vui giám sát.”

 

Kỳ Trừng: “...” Cô hối hận rồi, đồng đội ơi, cứu với.

 

Nói thật, trong ấn tượng của cô, bên trong những xưởng “đen” đều dơ dấy không thôi, các loại nguyên liệu trộn lẫn chẳng phân biệt được, mùi vị cực kỳ buồn nôn, nếu không vì chuyện hợp tác với THE ONE, cả đời này cô cũng chẳng muốn bước vào xưởng “đen” chút nào…

 

Hứ, cô tới đây chắc chắn không phải tại tên móng heo kia.

 

Thấy vẻ mặt của cô biết chết không sờn, Bùi Dư Yến an ủi: “Anh Ba của em sẽ chiến đấu anh dũng ở trước, em cứ ở phía sau hùa theo là được.”

 

Kỳ Trừng liếc mắt một vòng, hai mắt sáng lên: “Thật không? Sao anh dám chắc?”

 

Bùi Dư Yến hí hửng: “Nếu anh Ba của em mà trái lời… Em cho anh ôm một cái là được.”

 

Kỳ Trừng liếc mắt nhìn anh, cô thấy gần đây Bùi Dư Yến hơi tào lao rồi đấy.

 

Bùi Dư Yến thấy bạn gái sa sầm mặt thì lập tức sửa lời: “Không phải, không phải… Nếu anh không giữ lời thì sẽ biến thành cái móng heo giống em vẽ, được chưa? Tùy em đem hấp hay xào lăn cũng được ha?”

 

Kỳ Trừng lập tức có chút đắc ý, nhưng nghĩ lại, thôi rồi, quả nhiên gã đàn ông này đã nhìn thấy móng heo mà cô vừa vẽ lúc buồn chán, chết mất thôi chết mất thôi, cô lại cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, một hai phải dạy dỗ trừng trị cho “anh Ba tò mò” biết tay mới được!

 

Kỳ Trừng cười ác độc: “Anh cứ chờ mà cõng em leo Vạn Lý Trường Thành đi.”

 

Ái chà chà, cô nhóc này đúng là có thù tất báo, lúc trước nói sao, bây giờ lại ăn miếng trả miếng như vậy.

 

“Cầu mà không được.”

 

Cô không kìm được mà bật cười, đến lúc đó sẽ cho anh biết mùi.

 

Xe dừng lại trước khu khai thác.

 

Từ xa đã nhìn thấy người đến gặp gỡ đang co ro chờ đợi trong gió lạnh, thấy xe dừng lại, người nọ lập tức chạy đến trước mặt Bùi Dư Yến, niềm nở nói: "Tổng giám đốc Bùi, anh lái xe đến sớm quá, vất vả rồi.”

 

Bùi Dư Yến hất chiếc cằm sắc sảo, ngửa đầu đánh giá khung cảnh xung quanh: “Ừ, giá đất khu này thế nào?”

 

Người nọ vừa nghe thì cho rằng Bùi Dư Yến là người ngoài ngành, bèn cười gượng: “Cũng tạm, cũng tạm, chỉ cao hơn Yến Ninh một chút.”

 

Bùi Dư Yến lạnh nhạt hỏi lại: “Thật à?” Rồi anh lại buông một câu đầy ẩn ý: “Sao lúc chọn địa điểm lại chọn một chỗ phong thủy bảo địa tấc đất tấc vàng ghê gớm vậy?”

 

Nụ cười gượng gạo trên mặt người nọ càng cứng đờ, gã xoa đỏ hai bàn tay đang lạnh cóng: "Không thì làm sao cấp trên lại phái ngài đến giám sát được chứ, ngài đúng là người hiểu biết sâu rộng, ngay cả tiểu tiết cũng nắm rõ rành rọt."

 

Tóm lại, nguyên tắc của gã chỉ có một —— Tổng giám đốc nói sao, gã sẽ nói vậy, hùa theo như thế, có ai mà không thích nghe lời nịnh nọt chứ, chỉ cần phía trên không phái người tới điều tra nữa, vậy thì các công việc dưới tay hẳn sẽ không gặp vấn đề gì lớn.

 

Bùi Dư Yến mím nhẹ đôi môi mỏng, hôm nay anh đeo kính gọng vuông, tròng kính rất mỏng, kết hợp với biểu cảm thờ ơ không coi ai ra gì, khiến khí chất lạnh lùng toát ra từ trong ra ngoài.

 

Nụ cười ngượng ngập trên mặt người nọ dần đông cứng vì sự im lặng của Bùi Dư Yến, anh đúng là hòa thượng quá cao không sờ tới đầu*. Chẳng phải lãnh đạo đều thích được cấp dưới khen ngợi sao? Nhưng vị tổng giám đốc này lại khó đoán, mãi giữ vẻ mặt cao ngạo, khiến gã càng thêm bực bội trong lòng.

*Chỉ sự khó đoán, không biết đối phương nghĩ gì.

 

"Nếu tôi nhớ không nhầm ——" Bùi Dư Yến kéo dài giọng, vẫn là khí chất của một cậu ấm không dính khói lửa nhân gian. Đôi mắt anh hơi nhướng lên, từ góc độ này lại càng lộ rõ vẻ khinh khỉnh, nhưng rồi anh nhẹ nhàng chuyển ánh nhìn ra xa, như đang cân nhắc, quan sát.

 

Câu nói trước đó có vẻ như chứa đôi chút không chắc chắn, nhưng lời tiếp theo lại thẳng thừng như một câu khẳng định: “Lúc trước ở đây là bãi rác nổi tiếng ở Yến Ninh."

 

Lời vừa dứt, người nọ lập tức như bị giáng một đòn bất ngờ, trong tiết lạnh sương dày mà trán gã lại đổ đầy mồ hôi lạnh: "Nói thật thì... Đúng là như vậy... Nhưng mà gần đây chính quyền thành phố đã cải cách, bãi rác này cũng được đưa vào quy hoạch phát triển xanh bền vững, tái sử dụng tài nguyên cũng là chuyện tốt mà, anh thấy có đúng không?"

 

Lúc này, Bùi Dư Yến mới để lộ chút vẻ dính khói lửa trần gian, gọng kính trên mũi anh trượt xuống thấp, chỉ được sống mũi cao và thẳng của anh giữ lại, không rơi hẳn, khóe miệng anh thoáng nhếch lên, tựa như đang cười, nhưng lại là nụ cười nửa vời khiến người khác cảm thấy khó nắm bắt.

 

Anh đáp với giọng điệu hờ hững, không để lộ rõ thái độ: "Cậu nói đúng mà cũng không đúng... Tái sử dụng tài nguyên đúng là tốt, nhưng việc nơi này nằm trong quy hoạch phát triển bền vững của chính quyền thành phố, sao tôi lại không biết nhỉ?"

 

Kỳ Trừng đi theo Bùi Dư Yến, nghe anh dùng giọng nói dễ nghe nhưng điệu bộ lại chẳng hề dịu dàng mà chất vấn đối phương: “Trước kia, nơi này là nơi chuyên xử lý rác thải sinh hoạt của Yến Ninh, tất cả rác rưởi đều bị chôn ở khu này, muốn xử lý ô nhiễm trắng cũng phải tốn mấy trăm năm, trong khoảng thời gian đó, thổ nhưỡng sẽ chịu sự tàn phá cực kỳ nghiêm trọng. Quy hoạch đô thị hiện nay đã quy định rõ ràng, các doanh nghiệp không được phép sử dụng mảnh đất này để sản xuất chế biến sơ cấp."

 

"Nhưng vì giá đất rẻ, lại thêm vị trí địa lý thuận lợi, một số công ty vẫn bất chấp lệnh cấm, đánh cược với chính sách, ‘xưởng đen’ sống sờ sờ kia chính là điển hình đấy.”

 

Người đi cùng không dám trả lời, thấy đã gần tới địa điểm giám sát, gã bèn cười lấy lòng: "Anh chờ một lát, tôi đi lấy mũ giám sát cho hai vị."

 

Kỳ Trừng đi một đoạn, thân thể bắt đầu thấy ấm lên, nhìn quanh khung cảnh hoang vắng, cô lên tiếng hỏi: "Vậy nhà xưởng dưới này là của công ty nào vậy?"

 

"Phùng Húc."

 

Kỳ Trừng khẽ cười lạnh: "Phùng Húc quả thật là..."

 

Bùi Dư Yến nói tiếp: "Trước đây, khi Phùng Húc đầu tư vào Bùi Thức, Tân Bá Thụy chủ yếu tập trung vào thị trường quốc tế, việc kinh doanh chủ yếu là xuất khẩu, nhưng mấy năm gần đây, việc cạnh tranh ở thị trường quốc tế càng ngày càng gay gắt, thị trường nội địa lại dần mở rộng, càng có nhiều người có nhu cầu với trang sức cao cấp, cho nên Tân Bá Thụy cũng muốn chuyển hướng đến người tiêu dùng trong nước, nhưng ở Yến Ninh hiện tại, những khu vực chế tác tốt đều có giá đất rất cao, cho nên Phùng Húc tự cho mình thông minh, thật ra chỉ là tưởng bở, tìm được kẽ hở mà thôi.”

 

Kỳ Trừng tò mò hỏi, vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Giá đất ở Yến Ninh đúng là cao, vậy tại sao Tân Bá Thụy không chuyển cơ sở sản xuất đến gần nguồn nguyên liệu hơn?"

 

Bùi Dư Yến liếc nhìn cô, tay đẩy nhẹ gọng kính lên trên: "Nếu có thể, Tân Bá Thụy đã chẳng phải tìm cách lách luật. Quy trình gia công trang sức vô cùng phức tạp, trước sau gộp lại cũng hơn hai mươi công đoạn. Ông nội của anh đã từng tự mình trải nghiệm sự tỉ mỉ trong việc chế tác này, đặc biệt là yêu cầu về Kỳ Trừngt, những nơi khai thác nguyên liệu vốn không có thiết bị và điều kiện như vậy.”

 

Bây giờ Kỳ Trừng mới thấy rõ người đàn ông trước mặt mình, thận trọng từng chút, không cao ngạo, không nóng vội.

 

Những gì Phùng Húc gây ra cho Bùi Thức, cho Bùi Yên, anh đang đòi lại từng tí một, nhưng vẫn im hơi lặng tiếng, đứng ngoài vòng xoáy. Anh có vẻ nho nhã lệ độ, vững vàng trước sóng gió, song ấy là để giấu đi sự quyết đoán sát phạt và thủ đoạn mạnh mẽ.

 

Người nọ mang mũ giám sát vàng quay lại, Kỳ Trừng đành phải tháo chiếc mũ len xuống, vuốt lại mái tóc dài của mình, nhưng loay hoay mãi cô vẫn không cài được mũ.

 

Bùi Dư Yến thấy cô đang vật lộn với dây mũ, vẻ mặt cau có đầy bực bội, bèn ung dung bước tới, khẽ khuỵu gối xuống, đôi tay dài và thon của anh luồn qua những lọn tóc và sợi dây mũ, chỉ vài động tác đã cài được cho cô.

 

"Đi nhanh lên thôi." Kỳ Trừng hơi ngượng, đẩy nhẹ anh về phía trước.

 

Bùi Dư Yến vòng tay qua vai cô, thực ra chỉ là chạm hờ, nhưng từ góc độ khác nhìn vào, hai người lại trông như đang ôm nhau, khiến người nọ không dám thúc giục, chỉ có thể đứng đợi ở cửa.

Anh cúi sát, hơi thở ấm áp phả vào tai cô, từng chữ đều khiến tim cô đập rộn ràng: "Anh đã gắn một chiếc camera nhỏ ở chỗ vành mũ của em. Đến lúc đó, em chỉ cần quay lại quá trình cho rõ là được, biết chưa?”

 

Kỳ Trừng không vui, đáp lời với vẻ hậm hực: "Em biết ngay mà, chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả, anh làm em giống hệt đặc vụ ấy."

 

Bùi Dư Yến véo má cô một cái, cảm giác vừa mềm vừa đàn hồi, giọng nói ẩn chút ý cười: "Được, được, đặc vụ Kỳ, đến lúc đó tôi sẽ nghe theo chỉ thị của quý cô."

 

Dù nói vậy nhưng trong lòng Kỳ Trừng vẫn đầy căng thẳng. Biết chiếc camera nhỏ gắn ở chỗ vành mũ, cô cứ lo sợ mọi thứ bị bại lộ, tức khắc những lời tự tin, những câu hùng hồn lúc trước đều biến mất sạch sành sanh.

background
TrướcSau