Chương 41


Người nọ vừa vào đã la lên: "Tất cả ngừng tay, tổng giám đốc Bùi đến kiểm tra, mọi người phải dùng hết tinh thần để chào đón tổng giám đốc Bùi nhé.”
Bùi Dư Yến rất ghét những người nói một đằng làm một nẻo, lập tức ngăn lại: "Không cần, cậu cứ để mọi người làm theo quy trình bình thường là được."
Người nọ lại cáo mượn oai hùm: "Tổng giám đốc Bùi nói rồi đấy, mọi người hãy làm tốt trách nhiệm của mình.”
Bùi Dư Yến bỗng cảm thấy người bên cạnh không phải là "cái loa" mà là "cái máy phát lại", thấy mọi người bắt đầu bận rộn với công việc, anh cũng không do dự mà lao vào đám công nhân đang lao động trong nhà máy.
Vì đã đi theo cụ Bùi từ nhỏ, Bùi Dư Yến đã được ông cụ giáo dục theo kiểu quản lý từ cơ sở, nói cách khác, cụ Bùi cho rằng các nhà quản lý cấp cao muốn thực sự hiểu tình hình hoạt động của một doanh nghiệp thì cần phải dành thời gian đến thăm các nhà máy sản xuất cơ sở để tìm hiểu tình hình thực tế từ nhân viên chứ không phải từ các nhà quản lý.
Cụ Bùi có thể coi là một tấm gương điển hình cho việc quản lý này.
Trong mô hình vận hành và quản lý như vậy, tất cả các quản lý trong doanh nghiệp trở nên dễ dàng theo dõi hơn, trong công việc sau này, văn hóa và phong cách của doanh nghiệp đã được thiết lập theo một quy trình, áp lực của các nhà quản lý cũng giảm đi nhiều.
Kỳ Trừng cũng đang nghiêm túc khảo sát: "Chào ông, theo ông thì giai đoạn nào trong việc chế tác trang sức là quan trọng nhất?"
"Đương nhiên là đổ sáp đúc khuôn rồi."
Kỳ Trừng cười cười không nói gì, cô không tán thành cũng không phản đối.
Mỗi người mỗi vẻ, bất kể có phải là "bệnh nghề nghiệp" hay không, trong mắt Kỳ Trừng, điều quan trọng nhất vẫn là bước đầu tiên —— Chọn lựa nguyên liệu trang sức.
Nếu nguyên liệu sử dụng không đủ bền để hỗ trợ cho việc mài dũa sau này, thì toàn bộ quá trình chế tác trang sức sẽ bị hủy hoại ngay từ đầu.
Ra khỏi xưởng, Kỳ Trừng cũng thẳng thắn, không hề ngại ngùng: "Nguyên liệu mà công ty của Phùng Húc chọn đều là loại rẻ nhất, tất cả các bước tiếp theo đều sử dụng phương pháp đóng gói, mặc dù vậy, giá cả vẫn cao ngất ngưỡng, lừa dối người tiêu dùng, có thể coi đây là khuôn mẫu của một số thương nhân chỉ biết đến lợi nhuận."
Ánh mắt của anh không rời khỏi Kỳ Trừng: "Kết luận này dựa trên kiến thức phục chế hiện vật của em à?"
Cô tự hào ngẩng cao đầu, háo hức chờ đợi lời khen từ Bùi Dư Yến, nhưng giọng điệu lại không có gì biến động: "Cũng có thể coi là vậy. Việc xác định ngọc thạch có trong suốt hay không nằm trong khả năng của em mà."
Lúc này, Bùi Yên đang xoa trán, ngồi trong văn phòng cao tầng, trên bàn bày ra đủ loại kế hoạch và tài liệu, cùng với một bức công văn từ luật sư. Là Bùi Lâm Lộ vừa đưa cho cô ấy vài phút trước.
Dĩ nhiên cô ấy không muốn giải quyết chuyện này bằng kiện tụng, vừa tốn thời gian vừa tốn sức, quan trọng nhất là sẽ làm chậm thời gian ra mắt thị trường của THE ONE, điều đó sẽ khiến số tiền đã chi cho quảng cáo trước đó gần như trở thành công cốc.
Chưa kịp để Bùi Dư Yến lên tiếng, Bùi Yên đã điện thoại tới, anh thoải mái cầm một nửa chiếc điện thoại: "Alo, tổng giám đốc Bùi, bận lắm à?”
Giọng điệu của Bùi Dư Yến vẫn thờ ơ, mang theo chút bất cần, tay vốn chống lên nắp xe giờ buông lỏng, trở lại tư thế đứng thẳng, bộ vest cao cấp làm nổi bật đường nét của anh, Kỳ Trừng cảm thấy mình lại được mãn nhãn một lần nữa.
Người ta thường nói rằng các giải đua xe F1 có cường độ luyện tập rất cao, điều này thể hiện rõ ràng trên người các tay đua, đặc biệt là yêu cầu về sức mạnh cánh tay và sự phối hợp toàn thân. Về phần sức mạnh cánh tay, Kỳ Trừng cảm nhận được bởi lần trước đã bị một người nào đó dễ dàng bế qua bế lại…
Bùi Yên không biết phải làm sao với tính cách bình tĩnh của em trai trước mọi chuyện, trong ấn tượng của cô ấy, Bùi Dư Yến chưa bao giờ hoảng hốt hay tim đập loạn nhịp vì bất kỳ chuyện gì, mà cũng không thể trút giận lên Bùi Lâm Lộ, nên cô ấy chỉ đành thổ lộ: "Công văn của luật sư đã gửi tới cho chị rồi, em nói xem, có phải mọi việc đã sẵn chỉ chờ gió đông thôi đúng không?”
Bùi Dư Yến vận động cổ tay một chút, trả lời một cách nhạt nhẽo: “Gió đông mà thổi thì cũng chỉ châm ngòi bọn chúng mà thôi.”
Dù là Tân Bá Thụy dưới trướng Phùng Húc hay các công ty khác muốn nhân cơ hội kiếm lời, khi có bằng chứng có lợi được đưa ra để lật ngược tình thế, kịp thời ngăn chặn ảnh hưởng tiêu cực đến Bùi gia, ngọn lửa này không biết sẽ thiêu đốt ai đâu.
Anh tiếp tục hỏi: "Luật sư bên đối phương là ai?"
Bùi Yên ngã người ra ghế xoay, vẻ mặt chán nản: "Giang Quân. Người đàn ông này được mệnh danh là núi băng mặt sắt trong giới luật sư ở Yến Ninh. Không cần em nhắc, bọn họ cũng sẽ lục tìm, mời tới một vị khó đối phó như vậy.”
"Giang Quân..." Bùi Dư Yến lặp lại cái tên này, giọng anh không lớn nhưng vẫn lọt vào tai cô.
Khi anh và Bùi Yên giải thích xong tình hình cơ bản, Kỳ Trừng mới do dự mở miệng: "Anh Ba… Thật ra… Người mà lần trước em đi xem mắt, chính là Giang Quân."
Nói xong, cô cảm thấy bầu không khí có chút không ổn, Bùi Dư Yến không trả lời, cô nhỏ giọng gọi anh: "Anh Ba…”
“Giang Quân đúng không? Núi băng mặt sắt trong giới luật sư…” Bùi Dư Yến tuy chỉ hỏi một cách vô tình, nhưng không khí nguy hiểm dần lan tỏa.
Kỳ Trừng ngượng ngùng nói: "Cả đường đi em và anh ta nói chuyện không quá năm câu.”
“Ừ, tại mắt tên đó mù.”
Kỳ Trừng bỗng cười thành tiếng, hóa ra nãy giờ người này đang ghen tuông mà còn tức giận bênh vực cô. Chậc chậc chậc, thật là khó đoán.
Như vậy, người khó xử ở giữa vẫn là Kỳ Trừng, không nói đến mối quan hệ của cô với Giang Quân, cả dì Giang và bà Lâm đều không muốn mọi chuyện trở nên quá căng thẳng.
Nhưng lần này Giang Quân lại đứng về phía đối lập với cô và Bùi Dư Yến, khiến cô không biết phải mở lời như thế nào để trình bày sự thật này.
Hơn nữa, mặc dù chỉ là khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng "núi băng mặt sắt trong giới luật sư" này vẫn phải được cô bỏ phiếu. Trong những mối quan hệ xã hội mà còn như vậy, huống chi là trong công việc, anh ta luôn nói một không nói hai.
Gần như là không có khả năng khiến Giang Quân từ bỏ việc bào chữa cho Tân Bá Thụy.
"Đúng như chị Bùi Yên đã nói, nếu người gửi công văn luật sư là Giang Quân, thì tình huống của Bùi Thị lúc này rất bất lợi, anh ta rất khắt khe trong công việc, khó có thể vì lý do đúng sai mà từ bỏ việc bào chữa cho Tân Bá Thụy, dù chúng ta có đưa những việc mà Tân Bá Thụy đã làm ra trước mặt anh ta hoặc tự chứng minh sự trong sạch, theo tính cách của Giang Quân, anh ta coi danh tiếng thắng thua của luật sư quan trọng hơn nhiều so với sự thật."
Bùi Dư Yến hiểu Kỳ Trừng muốn anh thành thật nói cho cô biết tình huống hiện tại, anh đáp lại: "Tóm lại, trước tiên hãy để vụ của Phùng Húc được truyền thông phơi bày, chúng ta sẽ tiếp tục theo dõi động thái từ phía Giang Quân, trong cuộc chiến ác liệt luôn có sống chết, trong thương trường hay trên đường đua cũng luôn là như vậy."
Nghe những lời cảm thán của anh, Kỳ Trừng cũng hiểu được ý định thực sự của anh, đó là "giương đông kích tây". Phùng Húc phải xử lý tin tức tiêu cực của Tân Bá Thụy, lúc này anh ta ốc còn không mang nổi mình ốc, nhờ đó mà bọn họ sẽ có thời gian chứng minh trong sạch cho Bùi Thức.
Nói đến việc truyền thông phơi bày, Kỳ Trừng như bỗng nhớ ra điều gì đó, cô tháo chiếc camera mini từ mũ ra, "bằng chứng" cứ thế đặt trước mặt anh, cô tức giận khiến hai bên má không tự chủ được phồng lên: "Anh Ba, trước đây anh đã hứa với em như thế nào?"
Bùi Dư Yến hắng giọng, rồi lại nhìn lên trời, lại làm bộ suy nghĩ: "Hứa như thế nào nhỉ? Anh nhớ không rõ lắm, thật sự có chút không nhớ…”
Kỳ Trừng cắn răng nói đầy tự mãn: "Cõng em." Từ từ nói ra mấy chữ sau: "Lên Vạn Lý Trường Thành."
"Thật sao?" Anh sờ sau gáy. "Vậy mà anh thật sự không nhớ lắm… Ờ… Đi ăn trước đã, có một chỗ mới mở bán bánh mì gà cũng ngon lắm…”
“Vậy đợi anh cõng em lên Vạn Lý Trường Thành xong xuôi rồi chúng ta đi ăn." Môi Kỳ Trừng mím chặt thành một đường thẳng, cô rất cứng đầu, trí nhớ cũng không tệ, dường như vẫn còn ám ảnh về việc anh đã hứa sẽ cõng cô lên Vạn Lý Trường Thành.
Khi thực sự đến nơi, Kỳ Trừng lại cảm thấy ngượng ngùng, nhất quyết không cho Bùi Dư Yến cõng mình.
Mặc dù lúc này không có nhiều người, nhưng Kỳ Trừng cảm thấy người vừa mới phát biểu dường như không phải là mình, rõ ràng là mối quan hệ yêu đương, nhưng ở nơi đông người như vậy mà thể hiện tình cảm vẫn khiến cô xấu hổ không thôi.
Giữa mùa thu chuyển sang đông, vẫn có những chú chim di cư bay qua trên đầu, nhìn từ trên xuống, ngắm nhìn núi sông, ánh hoàng hôn buông xuống, ánh sáng còn sót lại nhuộm màu tất cả cảnh vật.
Một bà lão dìu ông lão đi lên bậc thang, đúng lúc đi qua trước mặt hai người đang ngượng ngùng.
Ông lão chỉ cây gậy chống qua: "Bà xã, bà xem, tuổi trẻ thật là tốt. Leo tới đây mà chẳng hề thở d ốc. Còn tôi thì phải để bà dìu đi, khổ cho bà quá.”
Bà lão cười tươi: "Thời trẻ ông cũng đã cõng tôi leo Vạn Lý Trường Thành mà, giờ thì cứng đầu cả đời không thay đổi, đến lượt tôi dìu ông rồi."
Kỳ Trừng bị đoạn đối thoại bất ngờ này đả kích mạnh mẽ, tai nghe không thấy âm thanh, nhưng trong lòng lại vang dội.
Cô bỗng dừng bước, ánh mắt không mang bất kỳ tạp chất nào nhìn về phía anh: "Khi chúng ta già rồi, đổi lại là em dìu ông cụ Ba đi à?”
Anh không trả lời, cố gắng kiềm chế sự xúc động, nhướng mày nói: "Đừng nhìn anh bằng ánh mắt như vậy…”
Kỳ Trừng ngẩn ra, không hiểu vì sao.
“Anh sẽ không kiềm chế nổi đâu.”
Thực ra, lòng anh đã mềm nhũn từ lâu.
Anh cúi đầu, những nụ hôn dày đặc bất ngờ rơi xuống, ban đầu chỉ là chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước. Thậm chí Kỳ Trừng có thể cảm nhận được hàng mi dài của anh lướt qua trên đôi mắt cô, nhẹ nhàng rung động, hơi tê dại.
Sau đó, Bùi Dư Yến không còn thỏa mãn với những chạm nhẹ giữa môi và môi, hơi thở dồn dập, anh nặng nề mài môi trên môi cô, đôi tay vốn yên vị bên hông cũng dần dần di chuyển lên, cảm nhận đường cong lưng cô, từ xương b ướm đến xương cụt, khiến cho mũi chân cô và tư thế bám vào gần như không vững vì run rẩy, nhưng bàn tay mạnh mẽ của anh giữ thăng bằng cho cơ thể cô, lực không lớn, nhưng như thể muốn hòa tan cô vào cơ thể mình vậy.
Lưỡi cô thử thăm dò trượt vào, cô chợt đỏ mặt, không biết làm thế nào để thở sau một lúc lâu, anh không ngừng lại, mà thì thầm bên tai cô một cách quyến rũ: "Mở miệng ra."
Kỳ Trừng không ngờ rằng ngay từ đầu đã là một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt, cô nắm chặt vạt áo của anh, cảm giác ấm áp lan tỏa trong khoang miệng, thậm chí cả vị bạc hà cũng khiến tim cô rung động, dịu dàng nhưng không thụ động, dẫu sao Kỳ Trừng toàn bộ thời gian đều bị dẫn dắt theo nhịp điệu của anh, trong khoảng thời gian dài, thỉnh thoảng có những khoảnh khắc, cùng người đang hôn nhau tận hưởng một chút tĩnh lặng không bị quấy rầy.
Một lúc lâu sau, anh mới buông tay, để cô có không gian thở.
Môi cô càng đỏ hơn, ánh mắt Kỳ Trừng cũng mờ đi, trong gương phản chiếu chỉ toàn là anh.
Cảm nhận được vị ngọt.
Bùi Dư Yến chưa bao giờ nghĩ rằng khả năng tự kiểm soát của mình một ngày nào đó lại có thể tan vỡ như vậy, trong im lặng, anh lại phát động đợt tấn công tiếp theo, khác với sự dịu dàng kéo dài lần đầu tiên, lần này nụ hôn của anh trở nên vội vã nhưng không thô bạo, Kỳ Trừng cũng thử thăm dò đáp lại anh, hình bóng quấn quýt, một lúc lâu không thể tách rời.
