1. Truyện chữ
Người Đến Núi Sông Lộng Lẫy

Chương 42

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Những chú chim di cư bay qua đầu cô, bay vòng vài vòng rồi tự giác bay đi, khi không khí trong phổi như sắp cạn kiệt, thì Kỳ Trừng mới đẩy nhẹ anh, phát ra một tiếng phản đối nhỏ.

 

Bùi Dư Yến cảm nhận được sự không yên lòng của cô, hiểu rằng nếu cứ hôn tiếp thì sẽ không thể vãn hồi, nên anh chỉ hôn nhẹ lên cô, rồi buông vòng tay đang ôm cô ra, nhìn thấy đôi mắt cô vẫn sáng lấp lánh.

 

Kỳ Trừng cũng không dám nghĩ lại nụ hôn vừa rồi, trong lòng không ngừng rung động, tất cả sự ngại ngùng chắc chắn đã bị anh nhìn thấy.

 

Quả thật, cảm giác khi hôn giống như anh tưởng tượng, ngọt ngào và mềm mại, đôi môi run rẩy… Không, còn chết người hơn cả những gì anh tưởng tượng, còn có sức sát thương mạnh mẽ hơn.

 

Người trước mặt đột nhiên ngồi xuống, Kỳ Trừng lùi lại một bước, không hiểu gì nhìn Bùi Dư Yến đang làm một loạt động tác.

 

"Lên đi."

 

Vì đang cúi người, đường cong lưng dưới lớp áo mỏng hiện rõ, Kỳ Trừng không ngờ anh lại thật sự coi trọng cược nhất thời của cô, cam tâm tình nguyện ngồi xổm xuống để thực hiện lời hứa này.

 

Thấy cô lúng túng, Bùi Dư Yến nở một nụ cười, trêu chọc: "Đâu phải lần đầu tiên, lúc tỉnh táo lại không biết phải làm gì sao?"

 

"Hừ." Kỳ Trừng không biết phản bác thế nào, cô ngại ngùng, nhón chân ôm lấy cổ anh, an tâm dựa mặt vào lưng anh.

 

Mỗi động tác của anh đều kéo căng cơ lưng của cô, còn có mùi nước giặt thoang thoảng quanh mũi cô.

 

Bùi Dư Yến bước xuống bậc thang, cũng không cảm thấy quá khó khăn, dù sao so với cường độ của một cuộc đua F1, việc cõng Kỳ Trừng xuống Vạn Lý Trường Thành vẫn là dư sức.

 

Anh lên tiếng hỏi: "Tình hình thầy Dương sao rồi?”

 

Kỳ Trừng vô thức mang theo chút dịu dàng trong mắt: "Nói ra cũng kỳ lạ. Bác sĩ đã thông báo với em rằng đó là một ca phẫu thuật có tỷ lệ thành công cực thấp, nhưng không làm phẫu thuật này thì cũng không có chút hy vọng nào, ban đầu sau khi phẫu thuật, tình trạng sức khỏe và các chức năng của thầy Dương không khả quan, nhưng sau khi Toái Tâm Tỏa Thạch trở về bảo tàng Yến Ninh, bây giờ thầy Dương đã dần dần hồi phục rồi."

 

Kỳ Trừng từ từ thở ra một hơi: "Anh Ba, trước đây, em là một người rất không tin vào số phận."

 

"Ừ." Anh đáp một tiếng, rồi nói tiếp. "Anh cũng vậy.”

 

Cô nghịch ngợm cổ áo của Bùi Dư Yến, thì thầm bên tai anh: "Nhưng có đôi khi, trước sinh lão bệnh tử, có những khoảnh khắc em bỗng cảm thấy, con người vẫn cần một chút điểm tựa. Giống như bệnh tình của giáo sư Dương vậy, dù có phải vì Toái Tâm Tỏa Thạch đã quay về cho nên thầy đã cảm nhận được hay không, em cũng chưa bao giờ hối hận về quyết định của mình."

 

Bùi Dư Yến dừng lại một chút, sau một thời gian dài mới mở lời, nói về một chuyện mà trước đây anh chưa từng chia sẻ với ai.

 

"Ông nội của anh ra đi rất thanh thản. Trước khi mất, ông cụ luôn uống thuốc, phối hợp điều trị, kiên trì đi công viên tập thể dục, giám sát công việc ở cơ sở xí nghiệp. Cho đến khi bác sĩ thông báo với gia đình anh —— Ông cụ cần nằm trên giường tịnh dưỡng, nhà anh mới đành để ông cụ ở nhà chăm hoa cỏ chim cò. Nhưng đến cuối cùng, ông cụ không còn sức để đứng dậy nữa. Hai ngày trước khi ông cụ ra đi, anh còn đến thăm ông cụ, ngạc nhiên phát hiện ông cụ có thể đứng dậy đi lại, lượng thức ăn gấp đôi bình thường. Anh còn tưởng rằng thật sự có thần linh phù hộ, anh không uổng công bái lạy Phật Tổ Bồ Tát. Nhưng kết quả thì luôn không như mong đợi, bậc trưởng bối rồi cũng sẽ đến hồi kết, càng lúc càng xa chúng ta.”

 

Lớn lên trong một gia đình như vậy, Kỳ Trừng cũng biết cụ Bùi quan trọng với anh thế nào, nếu không có sự dạy dỗ của cụ Bùi, có lẽ bây giờ anh sẽ không có nhiều kinh nghiệm sống như vậy.

 

“Phải…” Kỳ Trừng do dự nói. "Bọn họ đã dần dần xa cách chúng ta, nhưng trách nhiệm của thế hệ chúng ta thì vẫn chưa biết có gánh vác nổi hay không. Về sau, với tư cách là học trò mà thầy Dương tự hào nhất, em chỉ sợ là mình không thể truyền thừa kỹ thuật phục chế hiện vật thật tốt, làm hỏng thanh danh của mình thì thôi, nhưng nếu có điều gì tổn hại đến thầy Dương, em sẽ áy náy lắm.”

 

Thế hệ trước đã trải sẵn con đường cho chúng ta, đứng ở ngã tư, có thể mơ hồ phân biệt từng tia sáng phản chiếu phía trước, thầy Dương, cụ Bùi đã truyền đạt lý lẽ và kỹ thuật cho thế hệ này bằng đôi tay đầy nếp nhăn, còn lại chỉ phụ thuộc vào chính bản thân người sau.

 

Khi đi được một nửa quãng đường, Kỳ Trừng nghĩ rằng vài ngày nữa còn có vòng thi đấu, sợ anh mệt, cô nên nhất quyết nói rằng mình cảm thấy không thoải mái, kêu gào muốn xuống.

 

Độ ấm ở sau lưng vẫn còn đó, nhưng nhiệt độ của Yến Ninh lại đột ngột giảm xuống vào ban đêm.

 

Kỳ Trừng rùng mình, Bùi Dư Yến liền ôm cô vào lòng, cánh tay phải siết chặt hơn.

 

Mùa đông, cô không chỉ không thích vận động, có lẽ vì đã tiêu tốn hết năng lượng, Kỳ Trừng cảm thấy bụng đói nhanh hơn bình thường, vội vàng đi theo anh xuống bậc thang, lên tiếng hỏi: "Đi ăn bánh mì gà nhé?"

 

Bùi Dư Yến không có ý kiến: "Được. Nghe em."

 

Khi đẩy cửa bước vào nhà hàng Thái, hơi ấm bên trong va chạm với không khí lạnh bên ngoài, tạo ra một làn sương trắng ngay lập tức che khuất tầm nhìn của cô.

Cô tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ, rồi lướt qua thực đơn một cách nhàn nhã, sau đó gọi phục vụ: "Cho tôi một phần gà bánh mì, một phần cơm dứa." Rồi cô đẩy thực đơn về phía anh: "Anh xem đi.”

 

Bùi Dư Yến cũng không xem thực đơn, gọi thẳng: "Một phần giống vậy." Rồi anh chớp mắt bổ sung: “Thêm một chai rượu vang đỏ năm 82, cảm ơn."

 

Sau khi cất thực đơn, Bùi Dư Yến cẩn thận hỏi cô: "Uống vang đỏ được không? Có say không?”

 

Kỳ Trừng chống khuỷu tay lên bàn: "Hừ, vậy thì anh quá coi thường em rồi. Lúc ở nhà, ba em không tìm được bạn già nào để uống rượu thì sẽ kéo em ra cạn mấy ly đấy. Ba luôn tự hào tửu lượng rất tốt, con gái ruột của ông chắc chắn không thể kém được."

 

Bùi Dư Yến thấy cô vô thức mỉm cười khi kể về ba mình thì gật đầu nói: "Bác trai thật thú vị, mong là khi nào rảnh sẽ có dịp uống với bác một ly.”

 

“Anh và ba…” Kỳ Trừng nheo mắt lại, ấm ức nói: "Thì chắc không thể uống cùng nhau đâu."

 

Kỳ Trừng giải thích: “Ba em thích Nhị Oa Đầu*, còn anh Ba đây không phải Tequila thì cũng là Lafite năm 82, nếu thật sự ngồi lại uống rượu, không biết sẽ uống thế nào nữa?"

*Nhị Oa Đầu là một loại rượu mạnh, nước rượu trong, rất phổ biến trong giới lao động ở vùng Bắc và Đông Bắc Trung Hoa.

 

Bùi Dư Yến cười khan vài tiếng, bạn gái anh thật kỳ quái, đầu óc nhanh nhẹn, anh cũng không biết phải làm sao với cô.

 

Cách làm gà bánh mì rất đơn giản, hương vị cũng rất tuyệt, bánh mì mềm mại kết hợp với hương vị đậm đà của cà ri gà, Kỳ Trừng chỉ cảm thấy vị giác của mình đang k1ch thích, cộng thêm cái bụng đói meo cần thức ăn để lấp đầy, cô cũng không quan tâm đ ến cách ăn uống của mình.

 

Khi Tôn Dật Kiệt gọi điện đến, tay cô vẫn dính một ít vụn bánh mì, hiển nhiên không tiện mở điện thoại nghe trực tiếp.

 

Kỳ Trừng liếc mắt ra hiệu cho Bùi Dư Yến, nhờ anh giúp cô nhận điện thoại trước.

 

Anh nhấn nút nghe, trong lòng nghĩ nếu Tôn Dật Kiệt thật sự có chuyện gì thì cũng sẽ liên lạc với anh đầu tiên, nhưng điện thoại của anh không rung, chứng tỏ lần này Tôn Dật Kiệt chỉ tìm Kỳ Trừng.

 

Bùi Dư Yến cũng không khách sáo với Tôn Dật Kiệt, nói thẳng: "Có chuyện gì?"

 

Tôn Dật Kiệt vẫn đang làm thêm giờ ở cục cảnh sát, trời lạnh giá, vừa mới chạy đến máy lọc nước để rót nước nóng, kết quả nút nước nóng bị hỏng, anh ta chỉ có thể lục lọi tìm một miếng dán giữ ấm dán lên, vẫn cảm thấy không đủ ấm, co ro ngồi trên ghế nói: "Sao lại là cậu nghe điện thoại? Kỳ Trừng đâu?"

 

"Kế bên này, sao vậy?" Bùi Dư Yến đã nghe thấy sự run rẩy trong giọng nói của anh ta, "quan tâm" hỏi han. "Chưa về nhà à, tăng ca ở cục cảnh sát nữa hả?”

 

“Thì biết rồi đấy.” Tôn Dật Kiệt hắt xì một cái, cảm thấy lạnh lẽo vẫn len lỏi khắp cơ thể.

 

Những cụm từ "về nhà," "kế bên" và Bùi Dư Yến nghe máy lập tức khiến Tôn Dật Kiệt nghĩ đến câu chuyện kia, rồi lại nhìn bản thân còn đang tăng ca, không có chăn ấm nệm êm, không có bạn gái an ủi, quả thực rất thê thảm.

 

Tôn Dật Kiệt nhiều chuyện: "Thằng nhóc mày kiềm chế đi.”

 

Anh ta nghĩ thầm, thấy em gái mệt đến mức nào rồi, điện thoại còn không nhấc lên nghe nổi.

 

Vừa mới dứt lời, vì đang bật loa ngoài, tuy Kỳ Trừng không phản ứng nhanh nhạy nhưng cũng hiểu được ý của Tôn Dật Kiệt.

 

Còn đang ăn dở cơm dứa, Kỳ Trừng vội vàng nuốt miếng cơm xuống, ở bên cạnh hắng giọng, nhắc nhở Bùi Dư Yến đừng để Tôn Dật Kiệt nghĩ đến những điều kỳ quái.

 

Bùi Dư Yến khéo léo hóa giải sự ngượng ngùng: "Kiềm chế cái gì? Kiềm chế cái gì? Bọn em đang ăn cơm mà."

 

Tôn Dật Kiệt thổn thức: "Hai người vẫn đang ăn tối à. Ăn món gì? Lần sau anh và San San cùng đi ăn thử."

 

"Cơm dứa và bánh mì gà…” Nói xong, Bùi Dư Yến mới nhận ra chủ đề đang đi lệch, bèn kết thúc cái đề tài kỳ quái này. “Anh còn chưa nói tìm Kỳ Trừng để làm gì đấy, giờ anh nói đi."

 

Hồ sơ vẫn trải trên bàn, Tôn Dật Kiệt ngáp một cái, ngái ngủ nói: "Về chuyện Kinh Nhiên."

 

Mặc dù anh ta chỉ nói mập mờ, nhưng Kỳ Trừng vẫn phần nào hiểu được ý của anh ta, bèn hỏi lại: "Kinh Nhiên?"

 

Tôn Dật Kiệt xoay cây bút trong tay, chỉ vào sơ đồ mối quan hệ trên hồ sơ: "Đúng. Chính là người lần trước gọi em là đàn em đó, anh nghĩ hai người chắc đã quen nhau vài năm rồi."

 

"À." Kỳ Trừng vô thức lảng tránh: "Em biết anh ta, sao vậy?"

 

Tôn Dật Kiệt lại đọc bộ câu mẫu theo quy định chính phủ: "Anh chỉ muốn tìm em để biết một số chuyện thôi, em cũng không cần quá căng thẳng."

 

"Là như này, gần đây Kinh Nhiên bị cuốn vào một vụ án mạng, nạn nhân tên là Thiệu Lệ, em có biết không?"

 

Kỳ Trừng cảm thấy đầu óc mình như nổ tung, hỏi: "Không phải Thiệu Lệ nhảy lầu tự sát sao? Hơn nữa, chuyện này cũng qua một thời gian rồi, sao bây giờ cảnh sát lại đưa ra giả thuyết này một lần nữa vậy?"

 

"Đây không phải là giả thuyết." Tôn Dật Kiệt cầm một bức ảnh trong số các bằng chứng. "Trước khi chết, Thiệu Lệ đã nhận được một email nặc danh."

 

"Qua điều tra, bọn anh đã tìm ra các mối quan hệ của Thiệu Lệ, trong đó mối quan hệ phức tạp nhất là chuyện tình cảm giữa cô ta với Kinh Nhiên. Em có biết gì về mối quan hệ hay tiến triển của bọn họ không, hay là có manh mối nào có thể cung cấp cho bọn anh không?”

 

Nếu nói rằng Thiệu Lệ không phải tự sát, thì mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn, nếu không phải do Kinh Nhiên gây ra, thì càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi, dù là khả năng nào, Kỳ Trừng cũng không muốn những suy đoán của mình trở thành hiện thực.

background
TrướcSau