1. Truyện chữ
Người Đến Núi Sông Lộng Lẫy

Chương 44

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Kỳ Trừng nhận được điện thoại của Bùi Yên, bảo cô đợi cô ấy dưới đại sảnh của Bùi Thức. Lúc này Kỳ Trừng đang èo uột tựa mình vào sô pha, nhìn nền gạch men sứ bóng loáng của đại sảnh đến ngây ngốc, cũng không biết khi nào Bùi Yên xong việc rồi mới nhớ tới cô.

 

Cách đó không xa có một giọng nói quen thuộc truyền đến. Cũng thành công khiến Kỳ Trừng có hứng thú, cô đang nhàm chán, sợ không có trò giết thời gian đây.

 

Giang Quân đang trao đổi gì đó với lễ tân, vẻ mặt vô cùng tức tối.

 

Đột nhiên, anh ta hơi xoay người về sau, đuôi mắt liếc qua chỗ Kỳ Trừng vừa hé mũ ra nhìn, tuy có ngơ ngẩn vài giây, nhưng cuối cùng anh ta vẫn bỏ qua, dời tầm mắt đi.

 

Cũng giống như lần đầu tiên gặp cô, lạnh lùng cao ngạo, không muốn thân thiết với ai.

 

Kỳ Trừng khịt mũi, Giang Quân không thích cô, cô cũng chẳng muốn nhìn thấy Giang Quân.

 

Chuyện bên quầy lễ tân có vẻ vẫn chưa xử lý xong, nhân viên lễ tân là một cô gái trẻ, có vẻ vừa mới tốt nghiệp đại học cách đây không lâu, không có nhiều kinh nghiệm làm việc, đối mặt với sự cãi cọ của Giang Quân, cô bé vẫn kiên quyết trả lời: “Ngại quá, em kiểm tra rồi, anh và tổng giám đốc Bùi chưa có lịch hẹn trước, tổng giám đốc Bùi thật sự không có thời gian gặp anh, mong anh ghé lại vào dịp khác.”

 

Giang Quân một mình đến tìm Bùi Yên à?

 

Không biết vì sao, Kỳ Trừng cũng không hề rụt rè nhìn đối phương, nở một nụ cười sâu xa, cũng không biết lần này anh ấy tới với tư cách cá nhân hay là Tân Bá Thụy.

 

Có lẽ Bùi Yên đã xong việc, nhân viên lễ tân lại nở nụ cười lịch sự, bước tới nói: “Chị Kỳ, tổng giám đốc Bùi ở lầu 37, em dẫn chị lên.”

 

Kỳ Trừng đứng dậy, quấn gọn tai nghe cất vào túi, gương mặt vô cảm bước ngang qua Giang Quân, mí mắt cũng chẳng buồn nhấc lên, hoàn toàn xem anh ta như không khí.

 

Giang Quân cũng vô cùng kinh ngạc, anh ta không ngờ Kỳ Trừng và Bùi Yên lại quen biết nhau, mà thái độ của Bùi Yên đối với cô cũng đặc biệt hơn người bình thường, anh ta ngơ ngác mấy giây, khó lắm mới thốt được vài câu khỏi cổ họng: “Chào em, Kỳ Trừng, tình cờ ghê.”

 

Cô chưa bao giờ thích thú với cái chuyện lôi kéo quan hệ như vậy, nghe Giang Quân gọi mình là “em Kỳ Trừung” thì càng cảm thấy sởn cả da gà, nhưng vẫn chỉ có thể làm bộ mặt ngơ ngác chẳng biết gì, hỏi anh ta: “Tình cờ thật đó, anh cũng đến tìm tổng giám đốc Bùi à?”

 

Thái độ của Giang Quân bây giờ rõ ràng thân thiện với cô hơn hẳn, ánh mắt sáng lên: “Em và tổng giám đốc Bùi thân nhau à?”

 

“Luật sư Giang cho rằng hai chúng ta thân thiết lắm à?” Kỳ Trừng cười rộ lên, lộ ra núm đồng tiền nho nhỏ trên má, dù cô mỉm cười lịch sự, nhưng giọng điệu lại sắc bén kinh người. “Nếu câu trả lời là chúng ta không thân lắm, nói vậy thì em cũng không cần nói cho luật sư Giang biết em và tổng giám đốc Bùi có thân hay không.”

 

Giang Quân bị một cô gái nhỏ hơn vài tuổi đáp trả, gương mặt hiện rõ vẻ đau điếng, nụ cười cũng cứng đờ. Biết Kỳ Trừng là một kẻ mồm mép sắc lẹm, thoạt nhìn là một cô gái dịu dàng, nhưng nói câu nào là đau câu đó.

 

Gió lạnh xuyên qua khung cửa đang mở ra dưới đại sảnh, Kỳ Trừng không muốn dây dưa thêm, lùi một bước, gật đầu tạm biệt: “Nếu không còn gì khác, em đi trước đây. Cho em gửi lời chào đến dì Giang.”

 

Thang máy lên thẳng lầu 37. Kỳ Trừng vô cùng hào hứng đánh giá khu vực làm việc, không thể không nói, phong cách trang trí của trụ sở Bùi Thức vô cùng xa hoa, chỉ nhìn vào bố cục tổng thể và các phòng họp hội thôi là có thể cảm nhận được khí thế tiền đè chết người rồi.

 

Kỳ Trừng bước xuyên qua hành lang trống trải, hỏi: “Chỗ này không có nhân viên làm việc à?”

 

Nhân viên lễ tân vẫn giữ nụ cười lịch sự, kiên nhẫn trả lời: “Tầng 37 là khu vực làm việc cá nhân của tổng giám đốc Bùi, không dành cho nhân viên.”

 

Nói tóm lại, cả tầng này dành cho Bùi Yên.

 

Kỳ Trừng: “...” Đúng là khoa trương.

 

“Đến nơi rồi.” Cửa chỉ khép hờ, nhân viên lễ tân giơ tay gõ hai cái, Bùi Yên lập tức trả lời. “Vào đi.”

 

Kỳ Trừng lại bắt đầu tò mò nhìn xung quanh văn phòng Bùi Yên, diện tích rất lớn, cửa sổ đón nắng, các xấp tài liệu được sắp xếp ngay ngắn gọn gàng trên kệ, cũng giống như khí chất của chủ nhân nó, sạch sẽ, dễ chịu.

 

Cô tập trung quan sát, trên bàn còn có mấy người máy trí tuệ nhân tạo, đôi mắt tròn xoe, dù không nhúc nhích nhưng vẫn nhìn cô chằm chằm.

 

Bùi Yên thấy Kỳ Trừng đến, vội đặt bút trong tay xuống, nhân viên lễ tân đã lui ra ngoài rồi đóng cửa lại, Kỳ Trừng thấy Bùi Yên vẫn mặc trang phục công sở, có điều bên ngoài mặc thêm một chiếc áo khoác da, vừa hay bao lấy bờ vai thon gọn của cô ấy.

 

Mặc dù biết rằng không ngoài ý muốn, sau này cô cũng phải thay đổi xưng hô với Bùi Yên, nhưng “mối tình vụng trộm” vẫn chưa công khai, Kỳ Trừng vẫn thật thà gọi: “Tổng giám đốc Bùi, chào buổi sáng.”

 

Bùi Yên sợ cô ngại ngùng, kéo ghế đối diện cho cô ngồi, bản thân thì ngồi xuống ghế bành: “Sao em cứ gọi chị là tổng giám đốc Bùi mãi thế? Chị đâu phải sếp em, chị lớn tuổi hơn, cứ gọi là chị là được rồi.”

 

Kỳ Trừng chỉ cười không đáp, cầm ly ca cao nóng mà Bùi Yên đã chuẩn bị sẵn cho mình, uống ừng ực mấy ngụm, đột nhiên cảm thấy mùa đông không thể sống thiếu ca cao nóng được, nếu vẫn không sống nổi, vậy thì hai ly ca cao nóng.

 

Người máy trí tuệ nhân tạo nhỏ bé trên bàn phát ra tiếng “Ting ——”, một giọng nói máy móc vang lên: “Một ly ca cao nóng, cần đốt cháy 110 kcal.”

 

Kỳ Trừng vừa rồi còn đang đắm chìm trong thế giới ca cao nóng, đột nhiên giống như bị người ta tạt một xô nước lạnh, cô chần chừ nhìn ly ca cao nóng đã vơi đi một nửa ở trong tay mình.

 

Bùi Yên ngại ngùng mỉm cười, giải thích: “Chị ăn uống nghiêm ngặt lắm, có Tiny U thì tiện hơn nhiều, chị không muốn làm em ngại đâu.”

 

Kỳ Trừng nghẹn họng, trong đầu toát ra một vài suy nghĩ kỳ quái, ví dụ như vì sao Bùi Yên có thể chấp nhận người máy trí tuệ nhân tạo mà không thể chấp nhận Bùi Dư Yến có sự nghiệp đua xe.

 

Bùi Yên chỉ uống trà thảo dược, chuyện này cũng khiến Kỳ Trừng hiểu rõ, đêm đó Bùi Yên đã đau khổ cỡ nào mới không màng đến những luật lệ nghiêm khắc mà tự cô ấy đã vạch ra.

 

Bùi Yên nói vậy để cô thả lỏng, rồi mới nghiêm túc ngồi xuống: “Thật ra hôm nay chị gọi em tới đây là vì muốn nói chuyện hợp tác. Bộ sưu tập THE ONE xuất hiện vấn đề rất lớn, khiến em gặp phiền phức. Cảm ơn em vẫn tin tưởng chị trước sau như một, bằng không thì chị nhất thời cũng không tìm được đối tác ở giai đoạn này, khi đó tổn thất của Bùi Thức cũng không phải chỉ là một hợp đồng hợp tác, còn có thể bị kiện cáo.”

 

“Không đâu. Phải có tinh thần hợp tác mà, hơn nữa, danh tiếng của Bùi Thức và tổng giám đốc Bùi trong mắt mọi người vẫn có uy tín, cho nên em mới có thể lấy danh dự mà bảo đảm.” Kỳ Trừng nói xong thì đột nhiên nhớ tới chuyện khi nãy, cô cảm thấy mình vẫn nên báo cho Bùi Yên thì tốt hơn. “Vừa rồi luật sư Giang ở dưới đại sảnh, nói là muốn gặp chị.”

 

Bùi Yên cũng cảm thấy khó hiểu, hỏi lại: “Giang Quân?”

 

Kỳ Trừng không tỏ ý kiến, Bùi Yên nhanh chóng đoán ra được: “Bây giờ tới tìm chị chủ yếu là chuyện rút đơn kiện thôi. Nếu Phùng Húc không tỏ thái độ, tạm thời Tân Bá Thụy sẽ không có động tác gì mới, hiện tại chị cũng không muốn gặp anh ấy.”

 

Dẫu sao, Bùi Thức cũng đã cứu được THE ONE trong cuộc chiến không có khói thuốc súng này, xem như là gặp nguy nhưng không tổn thất.

 

“Xong họp báo THE ONE, chị sẽ nghỉ ngơi một thời gian.”

 

Nghe Bùi Yên quyết định, Kỳ Trừng hơi ngạc nhiên.

 

Bùi Yên giải thích thêm: “Khi đó trên dưới công ty cũng đã sắp xếp ổn thỏa rồi, Lâm Lộ tạm thời tiếp quản chức vị của chị, cũng không phải vấn đề gì lớn. Dư Yến cũng xong giải đua xe F1 của nó, mặc kệ kết quả thế nào, xem như cũng hoàn thành được tâm nguyện rồi.”

 

Kỳ Trừng biết cô ấy là một “con nghiện công việc”, không khỏi kinh ngạc: “Sao tự dưng chị lại có ý định này vậy?”

 

“Lần trước Nam Nam bị bệnh, chị chăm sóc thằng bé, tự thấy mình không đủ quan tâm nó, sẽ có lắm lúc chị không cân bằng được gia đình và sự nghiệp, khiến bản thân càng thêm mệt mỏi. Cho nên muốn cho mình thư thái vài hôm, dẫn Nam Nam đi chơi xung quanh khu nghỉ dưỡng, Tiểu Trừng có rảnh tham gia không?”

 

Bùi Yên lại khuyên nhủ: “Kỳ Triệt và Nam Nam là bạn cùng bàn, cho Kỳ Triệt theo cùng, hai đứa nhỏ chơi với nhau cũng vui hơn.”

 

Kỳ Trừng hơi do dự: “Chị Bùi Yên định nghỉ ngơi để chơi cùng Nam Nam mà, sao em lại mặt dày quấy rầy mọi người được?”

 

Bùi Yên đột nhiên nhớ ra điều gì, cầm di động trên bàn lên, gọi một cuộc điện thoại: “Cậu ấm nhà họ Bùi à, đang trốn ở xó nào đấy?”

 

Bùi Dư Yến vừa tập luyện ở trường đua xong, bỏ mũ bảo hiểm xuống, vào những lúc này, người bình thường sớm đã hết hơi chống đỡ, thậm chí thở hổn hà hổn hển, nhưng tay đua cần phải có tố chất thể lực hơn người, cho nên Bùi Dư Yến cũng chỉ bước chậm hơn bình thường mà thôi: “Em đang tập luyện ở trường đua.”

 

Bùi Yên biết em mình rất quan trọng chuyện đua xe, cũng đã chịu khổ và cố gắng rất nhiều, vốn dĩ không hề ủng hộ, nhưng giờ đây cô ấy cũng mắt nhắm mắt mở.

 

“Lúc trước chị có bàn bạc với em rồi đó, em đặt thêm hai vé cho chị đi, cho Kỳ Trừng với em trai của cô ấy, bọn chị sẽ đi cùng nhau.”

 

Bùi Yên nhướng mày hỏi: “Khu nghỉ dưỡng hả? Chỗ tắm suối nước nóng à?”

 

“Phải, em muốn đi cùng không? Có thêm em, không chừng thằng nhóc Nam Nam mừng lắm đấy.”

 

Kỳ Trừng như đứng đống lửa, ngồi đống than, cô còn chưa đồng ý sẽ đi, Bùi Yên không chỉ bảo Bùi Dư Yến đặt vé, còn tiện thể kêu anh đi cùng.

 

Tưởng tượng bản thân và Bùi Dư Yến phải vờ vịt như không quen nhau ở trước mặt Bùi Yên, Kỳ Trừng liền cảm thấy không được tự nhiên, đây là bài kiểm tra diễn xuất à?

 

Đầu dây bên kia lại sảng khoái trả lời: “Không thành vấn đề.”

 

Bùi Yên cực kỳ khôn khéo, cũng hiểu quá rõ con người và tính cách của Bùi Dư Yến, không khỏi lấy làm lạ: “Hai lần trước chị kêu em đi cùng, sao em nói bận công việc gì đó mà? Hôm nay nghe nói có Kỳ Trừng và em trai đi cùng, em lại đổi ý ngay vậy?”

background
TrướcSau