Chương 45


Thật ra nếu Kỳ Trừng không ngại, Bùi Dư Yến hoàn toàn có thể nói rõ mọi chuyện cho Bùi Yên một cách nhẹ nhàng, dù sao, khi đó cũng không phải là anh hỏi ý kiến Bùi Yên, mà chỉ là một lời thông báo, có điều có vẻ Kỳ Trừng vẫn chưa quen với sự thay đổi thân phận trong mối quan hệ này, anh cũng không vội vàng thúc ép.
Bùi Dư Yến cố tình lảng sang chuyện khác: “Đột nhiên đổi ý thôi. Em phải đem xe tới cửa hàng bảo dưỡng đây, chị làm việc tiếp đi nhé.”
Bùi Yên còn chưa kịp hỏi thêm gì, đối phương đã cúp máy, cô ấy không khỏi làu bàu trong miệng: “Lạ thật đó…”
Cuối cùng chỉ đành bất lực phàn nàn với Kỳ Trừng: “Xem ra nó vẫn quan tâm tới chuyện đua xe hơn chị nhiều, nếu sau này nó có bạn gái, địa vị của chị chắc nằm ở xó nào mất…”
Giờ phút này, người bạn gái của Bùi Dư Yến là Kỳ Trừng đang ngồi đối diện với Bùi Yên, cô chỉ đành giảng hòa: “Chị Bùi Yên nói vậy, người làm chị gái như em cũng đồng cảm lắm ạ.”
Bùi yên nghe xong cũng hiểu ý mỉm cười, cả hai nói chuyện qua lại một lát, bầu không khí cũng hòa thuận.
Ngày hôm sau, Yến Ninh trời trong, nhiệt độ mát mẻ, cũng có thể xem là ấm áp hơn mấy ngày qua, ánh mặt trời mùa đông xuyên qua thân cây khô trụi lủi, chiếu xiên xuống nền đất đầy lá khô do bị mưa gió tàn phá mấy ngày vừa qua.
Xem trận chung kết chỉ cần đến sớm nửa tiếng là được, Kỳ Trừng sợ kẹt xe nên đi sớm, cô nheo mắt nhìn khung cảnh tràn đầy ánh nắng, trời đông nắng ấm, màn đêm cũng buông sớm hơn.
Khán giả vây xem xung quanh đa số là đàn ông, lời qua tiếng lại bàn tán xôn xao, Kỳ Trừng tháo kính râm xuống, nghểnh cổ, đột nhiên không thấy buồn ngủ nữa, bèn nghe mọi người bàn tán trò chuyện.
“Tao mới hóng đua xe gần đây thôi, hôm nay bên nào nắm phần thắng vậy?”
“Tao xem không biết bao nhiêu mùa giải đấu F1 rồi. Trận lớn trận bé đều xem sạch, tao cảm thấy trận Yến Ninh này, Lawrence có khả năng đạt quán quân đấy. Thứ nhất là người này từng tham gia giải đấu F1 cách đây hai năm, có nhiều kinh nghiệm hơn, thứ hai là, nghe nói năm nay anh ta lấy một chiếc… Do kỹ sư thiết kế ô tô lừng danh thế giới thiết kế và đích thân tham gia quá trình chế tạo, nghe bấy nhiêu đây thôi là thấy đáng mong chờ rồi.”
“Thế à? Tao cũng chẳng theo dõi lắm. Nhưng tao xem mấy trận gần đây, thấy tuyển thủ của nước ta cũng không tệ đâu, ở trường đua phản ứng cũng nhanh nhẹn, kỹ năng đua xe cũng ổn định.”
“...”
Kỳ Trừng hít sâu một hơi, không khỏi cảm thấy lo lắng.
Trong lúc cô đang bần thần đi dạo xung quanh, hai người Tôn Dật Kiệt và Nghê San San đã nắm tay đi tới, Kỳ Trừng nhìn bọn họ giống như uyên ương khó mà chia lìa, không kìm được mà trêu chọc: “Đúng là chưa bao giờ thấy hai người rời tay luôn đấy.”
Nhìn thay bàn tay còn lại của Tôn Dật Kiệt cầm băng rôn, Kỳ Trừng tò mò hỏi: “Ở đâu ra vậy?”
Tôn Dật Kiệt tự hào hất cằm, mở băng rôn trên tay mình ra cho cô ngắm: “Anh tự tay làm đấy, sao hả? Thể hiện được tinh thần lắm đúng không?”
Kỳ Trừng thật sự không dám nhìn thẳng, nhưng cũng không kìm được mà đọc lời chúc trên băng rôn, cũng khá ngạc nhiên trước sự “ủng hộ nước nhà” của Tôn Dật Kiệt.
Cô chợt nghĩ mình và hai người này là ba vé liên tiếp, nếu Tôn Dật Kiệt đứng lên đong đưa cái thứ băng rôn này, Kỳ Trừng cảm thấy cô nhất định phải cực kỳ bình thản, giả vờ như không hề quen biết với nhân vật kỳ quặc bên cạnh.
Trước khi bắt đầu vào trận đấu, Kỳ Trừng mua quà lưu niệm độc quyền bán ở bên ngoài sân vận động Yến Ninh, là mô hình xe đua nhỏ và một chiếc móc khóa có logo giải đấu F1, thầm nghĩ chắc bây giờ Bùi Dư Yến cũng chuẩn bị bước vào trường đua.
Có đôi khi, trải qua mười năm mài giũa, kết quả cũng đã không còn quan trọng với người trong cuộc nữa, chẳng qua trong đầu mọi người sẽ cảm thấy mình đã trả giá nhiều như vậy, cũng phải đạt được điều gì đó, nếu không còn tin vào điều đó nữa, có lẽ người đó cũng sẽ chẳng còn động lực cố gắng.
Hai ngày nay, Kỳ Trừng sợ làm phiền đến quá trình luyện tập của anh, ngay cả tin nhắn cũng không gửi, có điều sự trông mong trong lòng vẫn nghẹn ngào, chực chờ bùng nổ, cô tự hỏi, nếu mình không chủ động liên lạc, có phải Bùi Dư Yến cũng mặc kệ luôn không, chí ít cũng phải hỏi thăm một chút chứ? Cô không mong bọn họ sẽ dính nhau như sam, gắn bó keo sơn giống Tôn Dật Kiệt và Nghê San San, song tình yêu không quá cuồng nhiệt không có nghĩa là cô không ôm hy vọng được đối phương xem trọng.
Quả nhiên, con người mà, trong chuyện tình yêu thì chỉ có nói mồm là hay.
Cô luôn cụp mắt, Nghê San San tưởng cô ngẩn người, huơ tay trước mặt cô, hỏi han: “Sao vậy? Tớ thấy từ lúc cậu ngồi xuống là như người mất hồn vậy?”
Tôn Dật Kiệt cười khà khà: “Lo cho cậu Ba của anh chứ gì?”
Kỳ Trừng không đáp, chỉ nở nụ cười gượng gạo cho có lệ.
“Để anh kể cho em nghe, hôm nay cậu ta gọi điện cho anh, vẫn còn giỡn hớt được đấy, huống hồ tâm trạng cậu ta luôn bình tĩnh mà, cứ phát huy như mọi khi là sẽ ổn thôi.” Tôn Dật Kiệt đang kể lể thao thao bất tuyệt, bất chợt thấy sắc mặt Kỳ Trừng đanh lại, tưởng mình dông dài quá, anh ta ngượng ngùng gãi đậu. “Ôi chao… Anh vừa chém gió là chẳng biết điểm dừng, em dâu đừng để bụng nhé, cậu ta ra sao, dĩ nhiên em rõ hơn anh mà, nãy giờ anh nói gì, em cứ nghe cho vui thôi nhé.”
Kỳ Trừng: “...” Rất lâu sau, cô mới nghiến răng nặn ra một từ: “Vâng.”
Cô chợt cảm thấy ánh nắng ngày đông cũng chẳng ấm áp gì cả.
Nghê San San chạy đi mua một hộp bắp rang, ngồi giữa ba người, không hề kiêng dè mà nhai nhồm nhoàm, vị ngọt bung tỏa nơi đầu lưỡi, cô ấy đưa qua, muốn mời Kỳ Trừng ăn cùng.
Kỳ Trừng cũng bỏ vài miếng bắp răng vào miệng, bắp rang giòn tan rộp rộp, nhưng cũng không nói thêm gì. Nãy giờ mí mắt phải cô cứ giật mãi, người ta thường nói “giật mắt phải, gặp vận rủi”, khiến lòng cô cũng trở nên thấp thỏm, chỉ hy vọng hôm nay mọi thứ thuận lợi là được.
“Bắt đầu rồi ——!”
Tiếng reo hò kích động của đám đông khiến Kỳ Trừng thoát khỏi những suy nghĩ tiêu cực, ánh mắt cũng hướng về phía đường đua và màn hình lớn.
Khác với giải đấu câu lạc bộ, giải đấu F1 là một cuộc thi có thể nhanh chóng lăng xê các tay đua trở nên nổi tiếng. Đã qua nhiều năm, quán quân giải đấu F1 đều bị các tay đua nước ngoài chiếm ngôi, ở sân nhà, Bùi Dư Yến là tay đua người Trung Quốc duy nhất, cho nên vẫn có thể thu hút sự chú ý của khán giả.
Khi các tay đua bước ra chào hỏi, Tôn Dật Kiệt thật sự nhảy dựng lên, hưng phấn vẫy tay về phía Bùi Dư Yến, hô to khẩu hiệu tiếp ứng của mình, ai mà không biết, chắc hẳn sẽ tưởng rằng giữa hai người bọn họ còn có một mối quan hệ sâu kín nào đó.
Bùi Dư Yến là tay đua lịch sự nhất khi ra sân, anh ôm mũ bảo hiểm bằng tay trái, cúi đầu chào khán giả ở mọi hướng một cách tôn trọng và chân thành. Trên màn hình lớn, mái tóc rẽ ngôi được cắt ngắn hơn, toát lên khí chất sảng khoái và sạch sẽ. Bộ quần áo đua xe rất tôn dáng anh, khiến anh trông đặc biệt rắn rỏi.
Nếu ai để ý và nhìn theo ánh mắt của anh thì sẽ phát hiện, tầm mắt của anh chưa từng rời khỏi hàng ghế thứ mười ở khu vực trung tâm, là loại ánh mắt mềm mại mà kiên định, như chất chứa vô vàn điều trong cả vạn năm.
Bước vào giải đấu, anh hiên ngang quyết đoán, nhưng vào giây phút trước khi đội mũ bảo hiểm, sự dịu dàng nơi cõi lòng như bùng nổ, đã mấy ngày không liên lạc với cô, anh thật sự không kìm được, càng nhớ mong cô hơn.
Trước khi giải đấu bắt đấu, màn hình lớn phát ra thông báo cuối cùng —— “Các tuyển thủ hãy chuẩn bị sẵn sàng nào, trận đấu của chúng ta sắp bắt đầu rồi. Quý khán giả ở trường đấu vui lòng giữ trật tự, trong hai tiếng đồng hồ tiếp theo, chúng ta hãy cùng nhau chứng kiến sự ra đời của quán quân giải đấu F1 được tổ chức tại sân vận động Yến Ninh nào!”
