1. Truyện chữ
Người Đến Núi Sông Lộng Lẫy

Chương 46

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Nín thở chờ đợi.
 

Ngón tay cô tái nhợt, ngón trỏ gõ nhịp lên ghế, đôi mắt không chớp lấy một lần, ánh nhìn vẫn dán chặt vào màn hình lớn.

 

Tất cả các tay đua đều sẵn sàng xuất phát, ngồi trong xe thực hiện những bước chuẩn bị cuối cùng.

 

"Ba —— Hai ——" Nhân viên bắt đầu đếm ngược lần cuối.

 

"Một!"

 

Một hiệu lệnh vang lên, toàn bộ xe đua lập tức lao vút đi, với tốc độ chóng mặt ấy, có thể hình dung được lực ly tâm mà các tay đua phải chịu đựng và sức mạnh tim phổi mà họ cần có để điều khiển xe.

 

Rất nhiều người bắt đầu đam mê đua xe vì "vua F1" Michael Schumacher*,bỗng dưng, Kỳ Trừng thấu hiểu thế nào là "mong mỏi trở thành", vinh quang không bằng sức ảnh hưởng, luôn có người theo bước những người đi trước, tiếp tục khai phá con đường mới, quay đầu nhìn lại, ngay cả một người bình thường nhất cũng có thể vô tình trở thành anh hùng của người khác.

 

*Michael Schumacher là một cựu tay đua F1 người Đức. Với thành tích từng 7 lần vô địch giải đua xe F1 thì Michael Schumacher được công nhận là một trong những tay đua vĩ đại nhất trong lịch sử giải đua xe F1 nói riêng và lịch sử các môn đua xe thể thao nói chung.

 

Hoàn thành một vòng đua, "ứng cử viên sáng giá cho chức vô địch" Laurence dẫn đầu một cách vượt trội, thân xe vốn đã nổi bật, nay trên đường đua lại càng như chắp cánh bay, mọi động tác đều liền mạch, không chút thừa thãi.

 

Ngay sau đó là một tay đua trẻ người Đức, dù chỉ mới mười chín tuổi nhưng đã đạt được những thành tích ấn tượng trong một số giải đua xe công thức trên thế giới, với gương mặt góc cạnh, đường nét sâu sắc và ánh mắt cuốn hút, anh chàng này đã nổi đình nổi đám trên các mạng xã hội quốc tế, thu hút một lượng lớn người hâm mộ nữ.

 

Có thể nhận ra rằng sau lần thi đấu trước, Bùi Dư Yến đã tiến hành cải tiến chiếc Ferrari đỏ, đặc biệt tập trung vào phần lốp xe và khung gầm, những thiết bị “giảm tải” rõ ràng được thêm vào nhằm giảm trọng lượng xe để tăng tốc độ.

 

Tuy nhiên, việc "giảm tải" lại đồng nghĩa với việc tăng mạnh lực ly tâm, trọng lượng xe nhẹ hơn khiến việc ôm cua trở nên khó khăn hơn, đòi hỏi Kỳ Trừngt tay lái cực kỳ cao, nếu không cẩn thận, mọi sự cố ngoài ý muốn đều có thể xảy ra.

 

Ở khúc cua chữ T tiếp theo, lão tướng Laurence mắc phải một sai lầm khi chiếc xe đua lệch khỏi quỹ đạo ban đầu và suýt nữa đã trượt ra khỏi đường đua.

 

Khán giả trên sân đồng loạt thốt lên kinh ngạc: "Mấy năm trước Laurence thi đấu đỉnh lắm mà!”


"Năm nay gặp lỗi ở khúc cua chữ T thế này cũng dễ hiểu, nhưng tôi dám chắc đây không phải phong độ thật sự của anh ấy..."
 

"Quả nhiên, phản xạ tại chỗ của tay đua rất quan trọng."

 

Hai người đàn ông trung niên ngồi phía trước anh một câu tôi một câu,đến khi tay đua trẻ người Đức vượt qua Laurence, họ liền mất bình tĩnh: "Mau nhìn kìa, vượt rồi! Vượt rồi!"
 

"Nhìn đi! Chiếc Ferrari đỏ cũng vừa vượt Laurence rồi, giờ tay đua Trung Quốc đã lên vị trí thứ hai."

 

Bầu không khí trên sân đấu bùng nổ chỉ sau 20 phút từ lúc bắt đầu.

 

Hai cô gái ngồi sau Kỳ Trừng nghiêng người về phía trước, từng lời nói đều lọt vào tai cô —— “Tiêu rồi, tiêu rồi, tớ bị anh chàng Ferrari đỏ hút mất hồn rồi.”

"Nhưng tớ thấy anh chàng người Đức đẹp trai hơn chứ!"
 

“Đến đây, chiến một trận đi.”

 

“Hứ, ai thèm đánh nhau với cậu? Cậu không biết anh chàng người Đức kia đã đăng ảnh cùng bạn gái lên mạng xã hội rồi à? Hàng ngàn trái tim của các fangirl tan nát hết rồi! Nhưng mà, nghe nói anh chàng lái Ferrari đỏ thì cực kỳ khiêm tốn, cậu có thấy ánh mắt anh ấy nhìn về khán đài này không? Trời ơi, tớ tình nguyện đầu hàng trước sự dịu dàng đó cả đời này luôn!"

 

Kỳ Trừng không tránh khỏi chút ghen tị, hừ, cái tên “hormone di động” này sẽ rù quến không ít “tình địch” cho mà xem.

 

Trên sân, trận đấu đã bước vào giai đoạn kịch tính nhất.

 

Cô gái ngồi sau thở dài: "Đây mà là đua xe sao? Rõ ràng là một cuộc chiến nhan sắc đỉnh cao thì có! Thật thương anh chàng người Đức một giây."
 

"Nhưng anh ấy đang dẫn đầu mà! Tớ nói cho cậu biết, nếu Ferrari đỏ thua thì đừng có khóc đấy nhé!"

 

Kỳ Trừng ngồi phía trước: "..."

 

Sao nghe mà lại thấy hơi vui nhỉ?

 

Giải đấu F1 là một cuộc chiến giằng co, trong suốt hai tiếng có lên có xua, đối với những tay đua là bài kiểm tra nghị lực rất lớn, ai có thể giữ được đầu óc tỉnh táo và sức bền ổn định suốt cả trận sẽ là người chiến thắng cuối cùng.

 

Nghê San San tựa vào vai Tôn Dật Kiệt, sắc trời tối dần, nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch lớn, cho nên buổi tối là lúc tiết trời lạnh nhất. Nhưng không khí nhiệt huyết tại khán đài vẫn bừng cháy, hiện tại, khoảng cách giữa Ferrari đỏ của Bùi Dư Yến và chiếc xe của tay đua người Đức đã rất sát nút, khiến mọi người dõi theo màn hình lớn, chờ đợi trận đua cao trào nhất.

 

Đến khúc cua lớn cuối cùng, khúc cua khó nhằn nhất trên toàn bộ đường đua, ngay cả từ góc nhìn của Kỳ Trừng, cô cũng cảm nhận được đây là một "khúc cua ma quỷ”, mỗi một chi tiết, mỗi một thao tác đều phải đạt mức hoàn hảo mới có thể vượt qua.

 

Âm thanh ồn ào trên khán đài bất ngờ lắng xuống.

 

Tất cả ánh mắt dồn vào khúc cua cuối cùng, đây là thời khắc quyết định!

 

Nếu Kỳ Trừng không nhầm, đây chính là cơ hội cuối cùng để Bùi Dư Yến vượt qua tay đua người Đức, chắc chắn anh sẽ không dễ dàng từ bỏ.

 

Quả nhiên, chiếc Ferrari đỏ tăng tốc hết mức, đôi mắt Bùi Dư Yến dưới lớp mũ bảo hiểm chăm chú nhìn chằm chằm vào vạch đích không xa, cuối cùng, giấc mộng nhiều năm của anh chỉ còn cách một bước chân, chỉ cần vượt qua tay đua người Đức ở khúc cua này, anh không có lý do gì mà không chiến đấu hết mình.

 

Lốp xe ma sát với mặt đường phát ra tiếng rít chói tai ——

 

Xe của tay đua trẻ người Đức không xử lý tốt góc đánh lái, quỹ đạo di chuyển lệch hẳn về bên phải, suýt nữa đã va chạm với chiếc Ferrari đỏ ở phía sau.

 

Màn hình lớn bất ngờ bị ngắt quãng, khiến khán giả hàng ghế đầu không thể kiềm chế, đồng loạt đứng bật dậy, cố nhoài người nhìn xuống đường đua để xem chuyện gì đang xảy ra.

 

Bùi Dư Yến không còn lựa chọn nào khác, nếu cứ giữ nguyên quỹ đạo hiện tại, anh chỉ có thể lao vào xe phía trước, không phải ngươi chế thì là ta sống, hoặc bẻ mạnh vô lăng sang phải, tạo cơ hội để xe phía trước thoát hiểm, nhưng cái giá phải trả là đối mặt với lực ly tâm và xung lực khổng lồ, có thể sẽ gây hỏng động cơ xe, thậm chí bản thân tay đua cũng có thương tổn khi va đập.

 

Bùi Dư Yến quyết đoán đạp mạnh chân ga, Kỳ Trừng nhận ra ý đồ của anh, anh muốn lợi dụng lực ly tâm để giữ vững chiếc xe khi bẻ lái, nhưng đồng nghĩa với việc đem tính mạng mình ra đánh cược.

 

Kỳ Trừng cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt, cô muốn hét lên ngăn cản, nhưng cổ họng như bị nghẹn lại, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

 

Cô dùng tay áo che mắt, tức khắc không còn đường đua, không còn chiếc Ferrari đỏ, không còn đám đông... Chỉ là một màu đen thẫm.

 

Khi cô dám hé mắt nhìn lần nữa, chiếc Ferrari đỏ đã không hề bị tổn hại, dẫn đầu vượt qua chiếc xe của tay đua trẻ người Đức.

 

"Về đích rồi! Về đích rồi!"

 

Không biết ai hét lên trước, ngay lập tức làm bùng nổ cả khán đài với tiếng vỗ tay rầm trời.

 

Giải đấu F1 ở Yến Ninh chính thức khép lại, nhà vô địch là Bùi Dư Yến!

 

Ý nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu Kỳ Trừng, cô vẫn chưa kịp phản ứng thì Tôn Dật Kiệt đã nhảy dựng lên ăn mừng, kéo theo pháo hoa cầm tay đã chuẩn bị sẵn, tung lên chỗ ngồi, nước mắt nước mũi tuôn trào, Kỳ Trừng thấy nếu không có Nghê San San ở bên cạnh cản lại, Tôn Dật Kiệt có thể phấn khích đến mức vượt qua đám đông, xông lên ôm chặt Bùi Dư Yến.

 

Gương mặt Nghê San San cũng nở nụ cười tươi rói, nhưng cũng giận dỗi trách cứ Tôn Dật Kiệt đang phấn khích tới mức không màng xung quanh: “Anh nhìn lại đi, bạn gái của người ta còn chưa kích động như anh đó!”

 

“Ôi trời, anh là người nhìn Bùi Dư Yến đua xe từ nhỏ đến giờ, trận lớn trận nhỏ của cậu ấy anh đều xem sạch sẽ, chỉ có mỗi trận này là cả quá trình hay gian lao đều không còn quan trọng, thằng nhóc này giỏi thật đó! Nói được làm được!”

 

Nói xong, Tôn Dật Kiệt lại lau nước mắt.

 

Kỳ Trừng nhìn chiếc Ferrari đỏ vừa cán đích, đột nhiên bật cười, không phải là một nụ cười dịu dàng, mà là niềm vui thật sự vì anh, tự hào vì anh. Kỳ Trừng đột nhiên hiểu ra câu nói của bà Lâm là có ý gì.

 

—— “Cảm giác đầu tiên giữa hai người yêu nhau là muốn bảo vệ nhau, cảm giác cao nhất là tri kỷ, hay nói cách khác là thần phục.”

 

Bùi Dư Yến bước ra khỏi chiếc Ferrari đỏ, rõ ràng vẫn còn thở d ốc, nhưng các phóng viên lập tức vây kín xung quanh.

 

“Xin chào, xin hỏi cảm giác của anh khi giành được quán quân giải F1 khu vực Yến Ninh là như thế nào, anh có thể chia sẻ cảm xúc không?”

 

“Trước tiên, tôi muốn cảm ơn chiếc xe của mình, người bạn đã đồng hành cùng tôi qua biết bao cuộc thi lớn nhỏ.” Nói xong, Bùi Dư Yến cúi xuống, đặt một nụ hôn lên bề mặt chiếc Ferrari đỏ, cảnh tượng này được máy ảnh ghi lại hoàn hảo, vẻ ngoài điển trai kết hợp với khoảnh khắc xúc động như vậy, chắc chắn sẽ bùng nổ trên mạng xã hội vào ngày mai.

 

“Tiếp theo, tôi muốn gửi lời cảm ơn tới các thành viên trong câu lạc bộ, đội đua của chúng tôi, nhờ có mọi người mà tôi mới có thể thực hiện được giấc mơ của mình.” Anh cúi đầu trước ống kính.

 

“Cuối cùng…”

 

Phóng viên nhận thấy khoé môi anh nhếch lên, nở một nụ cười.

 

“Tôi muốn cảm ơn một người đang có mặt trên khán đài. Cô ấy là bạn gái của tôi, và sắp trở thành vợ tôi rồi.”

 

Phóng viên cũng gật đầu, tỏ vẻ tò mò: “Sắp có tin vui rồi, chúc mừng, chúc mừng.”

 

Kỳ Trừng được nhắc đến thì lập tức lấy tay che mặt, được tỏ tình ngay trên sóng trực tiếp và trước mặt hàng loạt phóng viên khiến cô cảm thấy vô cùng ngại ngùng.

 

“Bởi vì có cô ấy, tôi mới thấy thế giới này đẹp đẽ đến vậy.”

 

Bùi Dư Yến hướng ánh nhìn về phía hàng ghế thứ mười, chỉ tay về phía đó, rồi lại đặt tay lên ngực, trên bộ đồ đua của anh, quốc kỳ Trung Quốc nhỏ bé được in ngay vị trí trái tim.

“Trái tim tôi, chỉ chứa được từng này thôi.”

 

Dù cho lúc này Kỳ Trừng không quen biết Bùi Dư Yến, cô cũng cảm thấy mình sắp bị hạ gục bởi lời tỏ tình này. Cả cuộc đời huy hoàng, cả giấc mơ lớn lao của anh, nhưng điểm tựa tinh thần của anh, một là mảnh đất anh đang đứng, và hai là cô.

 

Hai cô gái ngồi sau lưng cô đồng loạt phát ra tiếng than thở —— “Trời ơi, tại sao chứ! Mấy anh chàng đẹp trai thời nay ai cũng có bạn gái hết rồi! Hôm nay tớ chính thức thất tình.”


“Chúng ta thua thật rồi, sự thật chứng minh, các anh chàng đua xe quả là rất được săn đón!”

 

Lễ trao giải được tổ chức ngay sau đó, Bùi Dư Yến bước lên bục vinh quang, hai tay nâng cao chiếc cúp nặng trĩu, mang theo cảm giác vừa thật vừa không thể tin.

 

Kỳ Trừng đứng dưới khán đài, vỗ tay cho anh. Đã hứa là không khóc, nhưng đến khi Bùi Dư Yến thốt lên câu nói ấy, nước mắt cô không kìm được, lặng lẽ rơi xuống.

 

Tôn Dật Kiệt muốn để khoảnh khắc quý giá này dành riêng cho hai người, nên sau lễ trao giải, chỉ có một mình Kỳ Trừng ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, chờ anh hoàn thành các hoạt động rồi cùng nhau trở về.

 

Bùi Dư Yến cởi bỏ bộ đồ đua xe, giữa trời đông giá rét, nhưng áo bên trong của anh đã ướt đẫm mồ hôi, có thể thấy được sự căng thẳng mà cuộc đua vừa rồi mang lại.

 

Kỳ Trừng nhanh chóng nhận ra điều bất thường ở chân anh, lập tức chạy tới đỡ anh: “Sao vậy? Kéo ống quần lên, em xem chân của anh thử!”

 

Bùi Dư Yến giữ chặt mép quần, hít hà: “Không sao đâu, chắc là mệt quá thôi.”

 

Kỳ Trừng nhìn thẳng vào mắt anh, bàn tay giữ mép quần không buông, trực giác mách bảo cô rằng Bùi Dư Yến  đang nói dối.

 

Cô tức giận: “Nếu không sao, tại sao không cho em xem?”

 

“Anh sợ em lo lắng.” Giọng anh khản đặc, sắc mặt lại không được tốt.

 

Cô không chịu nhượng bộ: “Em muốn xem, ngay bây giờ!”

 

Rồi bất chấp tất cả, cô thẳng tay kéo ống quần của anh lên, quả nhiên, bắp chân anh tím bầm, đầy vết va đập, một vài chỗ còn bị rách da, máu đã khô lại dính trên lớp vải.

 

Lực ly tâm mạnh như vậy khi anh quyết định bảo vệ chiếc Ferrari đỏ hẳn là nguyên nhân khiến anh bị thương, nhưng suốt nửa sau chặng đua, anh đã nghiến răng chịu đựng cơn đau, hoàn thành cuộc đua, trả lời phỏng vấn trước ống kính và nhận giải thưởng một cách thản nhiên, chỉ có trời mới biết anh có nghị lực kiên cường tới mức nào!

background
TrướcSau