1. Truyện chữ
Người Đến Núi Sông Lộng Lẫy

Chương 47

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Bùi Dư Yến bất lực thở dài: “Được rồi, anh thừa nhận anh bị xây xát một tí.”

 

“Em nghĩ nếu anh nói thêm câu nữa thì em sẽ nổi điên mất.” Kỳ Trừng nhìn sắc mặt của anh nghiêm túc đến cực kỳ nghiêm túc hơn, thi đấu là thi đấu, mạng là mạng.

 

Ngày thường Bùi Dư Yến là người quyết đoán lạnh lùng, không ai dám cắt lời anh, nhưng bây giờ anh lại im miệng không hó hé gì, giống như một đứa nhóc phạm sai lầm nên bị trách phạt, ngoan ngoãn kéo ống quần lên, ánh mắt trông mong nhìn cô, chờ được tha thứ.

 

Kỳ Trừng vốn là người dễ mềm lòng, nào có chống lại được ánh mắt của Bùi Dư Yến? Có hung hăng mấy thì cũng trở thành ỉu xìu.

 

Cuối cùng, tình hình trở thành Bùi Dư Yến ở trong khám bệnh, Kỳ Trừng giữ quần áo và cúp cho anh, cô ngồi trên ghế dựa ngoài hành lang, không mặn không nhạt nhìn lướt qua mấy cuốn tạp chí.

 

Tuy nhiên cô cũng chẳng có tâm trạng đọc chúng, sách cũng cầm ngược.

 

Bùi Dư Yến kiểm tra sức khỏe xong thì rút cuốn tạp chí bị cầm người khỏi lòng ng ực cô, cười nhạo: “Bị lấy sách luôn mà còn xem tới xuất thần vậy?”

 

Kỳ Trừng giơ tay muốn lấy lại, hậm hực: “Em thích xem ngược, vậy thì sao chứ?”

 

Vì hành động này, Kỳ Trừng suýt nữa ngã ngồi trên người anh, nhưng lo cho vết thương ở đùi, cô miễn cưỡng chống lên tay vịn của ghế rồi ngồi xuống.

 

Một lát sau, đã có kết quả kiểm tra.

 

Kỳ Trừng nhìn bác sĩ cau mày, cẩn thận dò hỏi: “Bác sĩ, tình hình sao rồi? Nghiêm trọng lắm à?”

 

Bác sĩ khám bệnh là một phụ nữ lớn tuổi, bà ấy hỏi cô: “Cô là người nhà của bệnh nhân à?”

 

Kỳ Trừng gật đầu: “Phải, đúng vậy.”

 

“Cũng không có gì nghiêm trọng, nhưng nếu lệch thêm tí nữa là ảnh hưởng tới xương cốt rồi. Ai cũng biết thương gân động cốt, trăm ngày khó lành, nếu mà bị vậy thì phiền lắm.” Bác sĩ viết nguệch ngoạc vài nét trong sổ khám bệnh, Kỳ Trừng không rõ bác sĩ viết gì, chỉ đành ngoan ngoãn đợi bà ấy nói tiếp.

 

“Tôi có kê thuốc thoa ngoài da rồi, hai người đến khu vực nhận thuốc lấy thuốc đi.” Rồi bác sĩ lại dặn dò. “Về nhà phải chú ý dưỡng thương, không được dính nước, lúc tắm rửa phải cẩn thận.”

 

Kỳ Trừng dìu Bùi Dư Yến đứng dậy: “Cảm ơn bác sĩ, làm phiền bác sĩ rồi.”

 

Bùi Dư Yến cố tình nghiêng lên người cô, Kỳ Trừng cảm nhận được trọng lượng của người đàn ông này, tức giận hỏi: “Anh làm cái gì đó?”

 

“Anh đi không nổi.” BÙi Dư Yến vô tội đáp.

 

Kỳ Trừng chỉ đành hết lòng với “bệnh nhân”, cố gắng dìu anh, cũng may Bùi Dư Yến chỉ muốn trêu cô một chút, anh khẽ vòng tay qua vai cô, ngón tay anh lướt qua mái tóc cô như chơi đàn piano, làm cô đỏ mặt tía tai.

 

Kỳ Trừng hất tay anh ra, hung dữ trừng mắt: “Anh yên nào.”

 

Quả nhiên, suốt đường về, Bùi Dư Yến trở nên ngoan ngoãn, có lẽ do dư âm từ trận thi đấu, anh ngồi ở ghế sau chợp mắt một lát, mũ kéo thấp xuống, ánh đèn đường hắt vào từ ngoài xe làm nổi bật đường nét khuôn mặt anh, trông thực sự mệt mỏi.

 

Kỳ Trừng lặng lẽ nhìn ngắm anh, hàng mày, sống mũi, đôi môi mỏng, đường viền cằm, yết hầu, cô bất giác nghĩ câu người đẹp nhờ xương quả không sai chút nào.

 

Bùi Dư Yến chỉnh lại mũ, bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của cô trước khi cô kịp lảng đi, giọng anh trầm thấp và quyến rũ: “Nhìn lén anh à?”

 

Gió lạnh bên ngoài luồn qua khe cửa xe, giúp cô hạ bớt sự nóng bừng không biết từ đâu bốc lên, cô quay đầu, lầm bầm: “Em nhìn một cách quang minh chính đại mà.”

 

Bùi Dư Yến không buông tha, hỏi tiếp: “Thế... Có đẹp không?”

 

Kỳ Trừng khẽ nuốt nước bọt, nhìn xe đã về đến khu nhà, cô đẩy anh, lảng sang chuyện khác: “Về nhà rồi, xuống xe thôi.”

 

Xuống xe, cô mới nhận ra áo khoác của anh vẫn còn khoác trên người mình, cô kiễng chân cẩn thận khoác lại cho anh, Bùi Dư Yến ngoan ngoãn cúi đầu, nhìn động tác vụng về của cô, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười.

 

“Cúp của anh để đây nhé.” Kỳ Trừng đặt chiếc cúp F1 lên kệ đầy những giải thưởng của anh, ánh mắt cô ánh lên những tia sáng phản chiếu từ đèn trần.

 

Trọng lượng này, vinh quang này, quả thật chẳng dễ dàng gì mà có được.

 

Bùi Dư Yến từ phía sau vòng tay ôm cô, tựa đầu vào cổ cô, khiến cả người cô run lên vì tê dại.

 

Giọng cô nhỏ như muỗi kêu: “Phải bôi thuốc rồi.”

 

“Ừ, anh biết... Không cần gấp...”

 

Giọng anh thấp và đầy mê hoặc, gõ vào cánh cửa trái tim cô, khiến cô phải lùi lại liên tục.

 

Mấy ngày không gặp, lại vừa vào viện, trái tim cô treo lơ lửng cuối cùng cũng ổn định lại, nhưng ngay sau đó, một nỗi nhớ nhung mãnh liệt dâng trào, dẫu cả hai không nói lời nào, Kỳ Trừng vẫn cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trên người và sự kiềm chế đầy khó khăn của anh.

 

“Có nhớ anh không?”

 

Lại một câu hỏi thẳng thắn khiến cô không thể né tránh.

 

Kỳ Trừng tủi thân đáp: “Rõ ràng anh biết rồi còn gì.” Nói rồi, cô chủ động quay người ôm lấy cổ anh: “Nhớ anh lắm ấy chứ.”

 

Hơi thở ngọt ngào của cô khiến anh không nỡ buông tay, đối diện với sự “đầu hàng” chủ động của cô, Bùi Dư Yến càng khó kìm nén, anh nhìn chằm chằm vào cô: “Thế thì sao không chứng minh bằng hành động?”

 

Đại Ca lười biếng ngóc đầu ra khỏi ổ mèo, rướn người rũ lông, duỗi móng, lách vào khe hở chen giữa hai người, rồi mới ung dung thong thả dời bước đến bát thức ăn, ngoan ngoãn li3m thức ăn cho mèo.

 

Kỳ Trừng hơi nhích người cách anh một khoảng: “Tại vì em sợ làm phiền anh mà?”

 

Bùi Dư Yến vẫn giữ thái độ điềm đạm như mọi khi: “Em đang trách anh à? Hửm?”

 

Kỳ Trừng không đáp lời.

 

Bùi Dư Yến cúi xuống, nhẹ giọng dỗ dành: “Được rồi, đều là lỗi của anh, được chưa?” Đôi mày ánh mắt anh bỗng dịu dàng hiếm thấy, khí chất lạnh lùng tan biến. “Bà xã, chẳng qua anh sợ nhìn thấy em rồi lại phân tâm thôi mà.”

 

Hai chữ bà xã lập tức khiến Kỳ Trừng nhớ lại những lời anh nói sau trận chung kết hôm nay, đôi mắt dâng lên chút cảm xúc.

 

Anh cứ như vậy, dịu dàng mà khiến cô không thể không khuất phục.

 

Kỳ Trừng cố gắng tỉnh táo thoát khỏi dòng xoáy cảm xúc, nhớ ra vết thương của anh còn chưa được bôi thuốc, cô kéo anh ngồi xuống sofa.

 

Thuốc mát mát lạnh lạnh, bàn tay cô lại mềm mại ấm áp... Cơn đau rát như thiêu đốt dần được xoa dịu lúc nào không hay.

 

Bùi Dư Yến bật tivi, trên màn hình đang chiếu lại trận chung kết F1, anh xem rất chăm chú, từ một góc nhìn khác, theo dõi lại toàn bộ trận đấu của mình đúng là có một thú vị riêng.

 

Kỳ Trừng vẫn luôn nghĩ anh khi thắng giải cũng không biểu hiện vui buồn rõ ràng, lén liếc qua, quả nhiên vẫn mang tính cách của một chàng trai trẻ, vừa xem vừa cười lén., cô không nhịn được thầm than trong lòng.

 

“Em về trước đây.” Kỳ Trừng khoác áo dạ, đã cài hai cúc áo, nhưng bị Bùi Dư Yến ngắt lời. “Em nhẫn tâm quá đi.”

 

Tiếng động cơ xe trên tivi vẫn gầm rú, nhưng âm lượng rất nhỏ, cho nên câu nói oán trách ấy lại lọt vào tai cô không sót từ nào.

 

Kỳ Trừng dừng lại khi đang cài cúc, nhìn anh đầy thắc mắc.

 

Ánh mắt của Bùi Dư Yến cũng chẳng chút lảng tránh, nhìn thẳng vào cô: “Anh muốn đi tắm.”

 

Kỳ Trừng tiếp tục cài cúc, chỉnh lại tay áo, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Bác sĩ dặn anh phải hạn chế dính nước, nhất là khi tắm.”

 

Anh vẫn cố lý sự, từng bước từng bước tiến gần hơn đến mục đích thật sự: “Nhưng hôm nay anh đổ mồ hôi, mà anh có thói quen tắm hàng ngày.”

 

Kỳ Trừng không nhượng bộ: “Hôm nay không tắm được sao?”

 

Bùi Dư Yến nhắm mắt, làm bộ đau lòng không chịu nổi, lập tức bắt đầu phân tích đầy chặt chẽ: “Bác sĩ bảo hạn chế tối đa, nhưng anh một mình tắm không tiện. Với lại vết thương này ít thì một tuần lành, còn lâu thì... Chẳng lẽ bắt anh không tắm suốt thời gian đó?”

 

Kỳ Trừng lại lần nữa mủi lòng.

 

Nghe cũng có lý mà nhỉ?

 

Không đúng, nghĩ kỹ lại, lời của Bùi Dư Yến rõ ràng ám chỉ là muốn cô giúp anh tắm mà.

 

Thôi thì tắm là tắm, trong quan niệm của Kỳ Trừng, việc đó cũng không phải vấn đề gì lớn lắm.

 

Cô nhẹ nhàng đồng ý, cởi giày thay lại dép trong nhà, rồi đi vào phòng tắm thử nước, khi điều chỉnh được nhiệt độ vừa phải, cô bật vòi sen, xếp gọn các vật dụng cá nhân lên bồn rửa mặt theo thứ tự.

 

Thấy nhiệt độ không khí thấp hơn, Kỳ Trừng còn cẩn thận bật thêm hai công tắc sưởi để giữ ấm, hơi nước nhanh chóng làm phòng tắm mờ ảo hẳn đi.

 

Kỳ Trừng thò đầu ra từ phòng tắm, nhìn anh: “Nước chuẩn bị xong rồi, vào tắm đi.”

 

Bùi Dư Yến khẽ động yết hầu, ánh mắt mơ hồ khó đoán, khẽ đáp: “Ừ.”

 

Từng chiếc cúc áo được anh mở ra, để lộ nửa phần ngực. Thấy anh bước vào, Kỳ Trừng quay người định rời đi, nhưng lại bị anh gọi giật lại: “Anh không cử động được, khó xả nước lắm.”

 

Kỳ Trừng đứng hình tại chỗ, không ngờ còn có chiêu này, không biết là do hơi nước dày đặc hay do nhiệt độ trong lòng cô, cô cắn răng, xắn tay áo, mở vòi sen.

 

Dòng nước chảy xuống mái tóc anh, vì anh chưa cởi áo sơ mi, phần ngực trắng nõn không tránh được dính nước, khiến vải mỏng dính vào người, tạo cảm giác khó chịu.

 

Bùi Dư Yến ngồi trên ghế tắm, hưởng thụ "dịch vụ" của cô, Kỳ Trừng dù cố gắng giữ ánh mắt mình nhìn thẳng, nhưng trong lòng lại đang đấu tranh kịch liệt, có nên nhìn thêm một chút không nhỉ, trong lòng điên cuồng an ủi nhìn thêm chút chắc không sao đâu.

 

Bùi Dư Yến khẽ cử động người, Kỳ Trừng liền hỏi: “Sao vậy? Nước không vừa ý à?”

 

Nói rồi, cô lại đưa tay kiểm tra nhiệt độ lần nữa.

 

Bùi Dư Yến vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên: “Em chỉ giúp anh tắm nửa trên, chẳng lẽ không định tiếp tục à?”

 

Kỳ Trừng lập tức hiểu ý trong hành động vừa rồi của anh, mặt đỏ bừng: “Thì… Tại... Chân anh bị thương, không tiện, chỉ tắm nửa trên là được rồi.”

 

Anh hoàn toàn không có vẻ ngượng ngùng, chớp mắt nhìn cô: “Bình thường anh phải tắm toàn thân.”

 

Hơi nước bốc lên rồi ngưng tụ, từng giọt nước chảy xuống trên mặt gương, Kỳ Trừng quay đầu nhìn một cái, thấy mình ăn mặc chỉnh tề mà lại có cảm giác như đang làm chuyện mờ ám, ngược lại, người gây họa thì vô tư thoải mái, làn da lộ ra... Đúng là gợi cảm vô cùng.

 

“Nhìn đẹp không?”

 

Lại câu hỏi này! Đây là lần thứ hai hôm nay anh hỏi cô, cũng là lần thứ hai cô bị anh bắt quả tang.

 

Kỳ Trừng luống cuống nhét vòi hoa sen vào tay anh, không buồn quan tâm xem anh có tự tắm được hay không, nếu cứ tiếp tục, chắc cô không thở nổi mất.

 

Ra ngoài, cô cũng thấy đói, liền nấu hai gói mì ăn liền, một bát cho mình, một bát cho anh, còn cố ý gắp thêm mì vào bát anh.

 

Mái tóc của Bùi Dư Yến đã được sấy khô một nửa, khăn tắm thả lỏng trên vai, ăn mặc tùy tiện, giống như ngày đầu tiên cô gặp anh khi đến nhà.

 

Anh chống tay lên bàn bếp, chăm chú nhìn cô khi cô đang tỉ mỉ chia mì.

 

Kỳ Trừng chỉ thị: “Ra kia ngồi đi, sắp xong rồi.”

 

Bùi Dư Yến gật đầu, giọng đầy vẻ ngoan ngoãn: “Bà xã đại nhân, tuân lệnh.”

 

Kỳ Trừng phì cười, bưng hai bát mì ra bàn trà, đặt ngay ngắn.

 

Ăn xong bát mì, cả người cũng ấm áp hơn, lần này, Kỳ Trừng thật sự chuẩn bị rời đi, cô xách túi, vẫy tay với anh: “Ngủ ngon nhé.”

 

Anh vừa dọn dẹp bát đũa vừa nói: “Ngày mai không gặp không về.”

 

Kỳ Trừng thừa hiểu ý của người ta, ngày mai, đến giờ tắm rửa, không gặp không về!

 

Đến ngày thứ năm, trên đường Kỳ Trừung đến nhà Bùi Dư Yến, trời bắt đầu đổ tuyết.

 

Đây là trận tuyết đầu tiên của nửa năm nay ở Yến Ninh.

 

Tuyết rơi rất lớn, bay lả tả giữa không trung, từ trên trời đáp xuống đất, tan thành nước tuyết, khép lại một hành trình ngắn ngủi.

 

Nói đi cũng phải nói lại, tuyết rơi bất ngờ, cô không mang ô khi ra ngoài, lúc xuống xe, những hạt tuyết bám vào lông mi cô, vì đang đeo găng tay lông, cô chỉ biết chớp mắt liên tục, cố nhìn rõ đường đi trong làn tuyết mờ.

 

Ánh sáng mờ ảo chiếu theo những vệt tuyết đang di chuyển, Kỳ Trừng co ro toàn thân, nhét hai tay vào túi áo, bước đi vội vã về phía trước.

 

Bùi Dư Yến ở nhà suýt buồn chán đến mọc rêu rồi, nếu như có chút thú vui trong việc dưỡng thương, thì anh nghĩ thời gian tắm mỗi ngày chắc hẳn là thứ anh mong đợi nhất.

 

Nghe thấy tiếng chuông cửa, anh vội vàng chạy ra mở cửa, thấy khuôn mặt cô đỏ ửng vì lạnh, lông mi còn dính vài hạt tuyết, anh lo lắng bảo cô vào nhà sửa ấm, lấy cả chăn ra cho cô.

 

Kỳ Trừng run rẩy nói: “Không ngờ hôm nay tuyết rơi lớn như vậy.”

 

Bùi Dư Yến đưa tay xoa ấm cho cô, nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết vẫn bay lả tả, phải rồi, đã vào giữa đông.

 

Kỳ Trừng đưa ra câu hỏi nghi vấn vượt thời đại: “Hôm nay tuyết rơi thế này, anh còn định tắm à?”

 

Anh cười khổ: “Em định cướp đi thời gian vui nhất của anh à?”

 

Kỳ Trừng: “...”

 

Thời gian vui nhất? Không thể nào, đối với cô mà nói, đó thực sự là một kiểu tra tấn, cô còn không thể phản kháng lại nữa, ai thấu cho nỗi đau trong lòng cô đây?

 

Kỳ Trừng sợ tuyết trên người làm ướt sofa, liền đứng dậy treo đồ lên giá áo: “Anh Ba, còn áo khoác nào nữa không?”

 

Có lẽ là phản ứng tự nhiên, Bùi Dư Yến đứng dậy đi rất nhẹ nhàng, không còn vẻ vội vàng như mấy hôm trước, một lát sau anh đã đặt chiếc áo khoác nam màu bạc xám dày vào tay cô.

 

Kỳ Trừng ngơ ngác nhìn anh, sau đó mỉm cười: “Chân anh hết đau rồi à, cuối cùng cũng có thể tự tắm rồi! Tuyệt! Em được giải phóng rồi.”

 

Bùi Dư Yến không thể tin nổi: “...”

 

Trời ơi, anh vừa làm gì vậy? Tại sao lại tự mình đi lấy đồ cho cô, tự tay cướp đi niềm vui của mình như thế này?

 

Kỳ Trừng thấy vẻ mặt anh sầm xuống ngay lập tức, buồn cười mà an ủi anh: “Không sao đâu, tắm một mình tiện hơn mà.”

 

Bầu không khí ủ rũ của Bùi Dư Yến chỉ kéo dài một lúc rồi tan biến, anh lại không quan tâm nữa mà nói: “Chân đã lành rồi, nhiều thứ không làm được cũng có thể làm được rồi.”

 

Kỳ Trừng không nghĩ gì nhiều, tưởng anh đang nói về việc đua xe, chỉ thuận miệng đáp: “Ừ, giờ anh có thể lái Ferrari đỏ tiếp rồi.”

 

Bùi Dư Yến không đáp lại, không tỏ ý kiến.

 

Mãi sau anh mới lên tiếng: “Hôm nay tuyết rơi lớn thế này, nhiều đường sẽ bị phong tỏa.” Sợ cô không tin, anh mở kênh tin tức trên TV, quả nhiên là đang phát trực tiếp tình trạng giao thông tồi tệ.

 

Bùi Dư Yến nhìn có vẻ không có ý gì đặc biệt: “Tối nay em cứ ở lại đây đi.”

 

Kỳ Trừng vẫn không chịu buông tha, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, quả thật tuyết vẫn chưa ngừng rơi, dù sao, Bùi Dư Yến cũng là người cô tin tưởng, vì vậy đành buông xuôi: “Được rồi.”

 

Bề ngoài Bùi Dư Yến vẫn gợn sóng bất kinh, anh xoay người sang chỗ khác, khóe miệng không kìm được mà cười toe toét, tối nay vợ chịu ở lại rồi, tuyệt vời quá đi.

 

Kỳ Trừng chuẩn bị đi vào phòng tắm, nhưng lại nhìn áo quần, khó xử hỏi anh: “Em mặc gì bây giờ?”

 

“Trong tủ quần áo đấy, em cứ chọn đồ của anh.”

 

Áo sơ mi nam gì đó chẳng hạn, nhất định Kỳ Trừng mặc vào sẽ rất đẹp :)

background
TrướcSau