Chương 48


Kỳ Trừng mở tủ quần áo ra, toàn bộ đều là quần áo màu đen và xám, cô chọn ra một chiếc áo sơ mi trắng, thoạt nhìn rất bình thường, nhưng trên cổ tay áo có họa tiết hình rồng uốn lượn, đường thêu mảnh, không dễ nhìn thấy ngay, nhưng lại là chi tiết thiết kế đắt giá, cổ tay áo có màu nâu gỗ, nếu nhìn kỹ, cũng là loại vải có hoa văn chìm.
Bùi Dư Yến chỉnh đèn tối xuống, thoải mái pha một ly rượu, đặt lên quầy bếp, áo tắm dài khoác hờ trên người, những chuyện còn lại chỉ cần bình tĩnh chờ đợi, anh đã chờ lâu như vậy rồi, kiên nhẫn thêm một chút cũng không hề gì.
Tối nay tốc độ tắm rửa của Kỳ Trừng rề rà hơn bao giờ hết, giống như ốc sên từ từ thoát xác, con ngươi cô dần dần nhiễm một lớp sương mù, dày đặc ở đáy mắt, song không hề trống rỗng.
Đại Ca đặc biệt ngoan ngoãn, hôm nay nó không cào cấu thứ gì, ăn no uống say rồi thì chui vào trong ổ mèo ngủ sớm, lúc này mới là khi “thế giới của hai người” thật sự bắt đầu.
Lần đầu tiên Bùi Dư Yến biết chờ đợi là cảm giác giày vò đến mức nào, anh dứt khoát bật loa lên, mở ngẫu nhiên một bài hát tiếng Pháp.
Chất giọng tiếng Pháp mang theo rung cảm nhẹ nhàng, giữa đêm khuya tĩnh lặng lại khiến bầu không khí đặc biệt mập mờ.
Mái tóc Kỳ Trừng vẫn còn ướt, cô mang đôi dép bông bước vào phòng khách, xuýt xoa: “Ái chà, biết hưởng thụ thật đấy.”
Anh cười khẽ, giọng mũi phát ra lọt vào tai cô, bất giác mang theo sự quyến rũ.
Thật ra Kỳ Trừng rất sợ lạnh, cô quấn kín mít từ đầu tới chân, chiếc áo phao vừa thay ra lại được cô khoác bên ngoài áo sơ mi, trông như thể đang ở trạng thái phòng thủ cấp mười.
Đôi mắt cô bị rượu vang đỏ thu hút, nhưng vừa bước thì chân khựng lại, cô nhớ tới mục đích thực sự của mình khi sang đây: “Anh Ba, máy sấy tóc ở đâu?”
“Em ngồi xuống đi.”
Cô ngồi xuống theo lời anh, không biết lý do.
Bùi Dư Yến cắm máy sấy tóc vào ổ điện gần đấy, động tác không quá thành thạo, hơi nóng phà vào đỉnh đầu cô, theo tiếng vù vù của máy sấy, anh cẩn thận vén mái tóc hơi ướt của cô lên, bắt đầu sấy khô.
Tóc mai bị thổi tung che khuất tầm nhìn, cô dứt khoát nhắm mắt lại, hưởng thụ sự chăm sóc đặc biệt từ Bùi Dư Yến.
Bàn tay của anh hơi lạnh lẽo, vừa vô ý vừa cố tình chạm vào gáy cô, bả vai cũng được anh xoa bóp, Kỳ Trừng vốn không thể trốn tránh, chỉ có thể bật cười vì nhột, cả người hơi run lên.
Sau khi tóc cũng được sấy khô, tiếng máy sấy tóc cũng ngừng lại, bầu không khí vốn dĩ đã yên tĩnh càng thêm ngại ngùng.
Bùi Dư Yến lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc: “Bây giờ buồn ngủ chưa?”
Cô xoay người, tựa lưng vào ghế: “Còn sớm mà, em chưa buồn ngủ.”
“Thế xem phim nhé.” Dứt lời, Bùi Dư Yến liền mở Blue-ray lên, điều chỉnh gì đó.
Cô cũng hưởng ứng: “Xem.”
Anh cho cô quyền lựa chọn: “Em muốn xem phim gì, nhưng ở đây anh chỉ có mấy bộ phim cũ thôi, em ngó thử có muốn xem không.”
Ánh mắt Kỳ Trừng nhìn lướt qua “Kiêu hãnh và Định kiến”, “The Shawshank Redemption”, “Kỳ nghỉ lãng mạn”, cuối cùng quyết định chọn “Bá Vương Biệt Cơ”, cô ôm một cái gối vào lòng, nói lí nhí: “Xem lại lần nữa đi.”
Bùi Dư Yến ngồi cạnh cô, ánh mắt không rời màn hình, thi thoảng Kỳ Trừng còn lên tiếng bình luận, nhưng rồi về sau lại không còn âm thanh nào nữa.
Bộ phim đang chiếu đến đoạn lên đài hát tuồng, tạo hình dù đã xem qua bao lần vẫn khiến người ta trầm trồ, Bùi Dư Yến nhìn sang cô, vừa hay cũng phát hiện Kỳ Trừng đã ôm gối ngủ mất rồi, cô nằm trên tấm thảm lông trải trên đất, dường như không cảm thấy lạnh.
Mái tóc buông xõa che non nửa gương mặt của cô, Bùi Dư Yên nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai cô, phát hiện vành tai cô đỏ ửng vì ấm, vừa mới nhìn thấy, lại khiến người ta không kìm được mà muốn gặm c ắn.
Những suy nghĩ không ngừng nhảy nhót trong đầu anh, anh càng ngày càng thấy mùi vị ấy thấm vào xương tủy, dẫu sao cũng đâu phải anh chưa từng nếm qua tư vị ấy tuyệt vời thế nào.
Cuối cùng, lòng Bùi Dư Yến không thể nào ngăn được cơn ngứa ngáy.
Hiện giờ Kỳ Trừng không hề trang điểm, làn da vẫn trắng ngần tự nhiên, nghĩ đến mỗi khi cô cười rộ lên, môi đỏ răng trắng, Bùi Dư Yến liền nghiêng đầu chống cằm, nghiêm túc ngắm nghía cô hồi lâu.
Kỳ Trừng chìm trong giấc mộng bỗng khẽ r3n rỉ, Bùi Dư Yến ghé tai lại gần, muốn biết nàng đang nói mớ cái gì, rồi thấy đôi môi đỏ của cô mấp máy: “Anh Ba…”
Đang gọi anh sao?
Hơi thở hòa vào nhau. Bùi Dư Yến chủ động kề sát lại, không muốn quấy rầy giấc mộng của cô, chuẩn bị đặt lên một nụ hôn nhẹ nhàng, tư vị của nụ hôn quá đỗi tuyệt diệu, ngọt ngào mà mềm mại, lông mi cô hơi run lên, có vẻ giấc ngủ cũng không còn yên ổn…
Thân thể Kỳ Trừng hơi ngả ra sau, trong cơn mộng mị, cô luôn cảm nhận được một đôi môi mềm mại, cũng muốn thử dùng đầu lưỡi để đáp lại.
Bùi Dư Yến thấy cô phản ứng thì hôn đến mức không thể vãn hồi, giống như cả hai không thể chia lìa. Cơ thể cô giống như bị rút cạn sức lực, hai mắt vẫn nhắm nghiền, từ từ trượt khỏi bàn thấp.
Cũng may có Bùi Dư Yến dùng tay đỡ sau đầu cô, cho nên cô cũng không té thẳng xuống thảm, mái tóc dài của Kỳ Trừng xõa tung trên thảm, áo khoác tròng vào bên ngoài hơi lộ ra, lồ ng ngực phập phồng theo nhịp thở, gương mặt đã sớm đỏ bừng.
Có lẽ là theo bản năng, vào khoảnh khắc Kỳ Trừng trượt xuống, cô đã dùng tay choàng cổ anh, cho nên Bùi Dư Yến cũng trượt xuống theo, nằm kế bên cô.
Bấy giờ Kỳ Trừng mới thật sự tỉnh táo, tuy không rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn tò mò hỏi: “Anh Ba, sao anh nằm ngủ trên thảm vậy?”
Mới vừa tỉnh ngủ, cô vẫn còn lờ đờ, dù sao cảm giác tỉnh dậy khỏi mộng giống như được vớt ra khỏi biển, vô cùng mệt mỏi.
Vẻ mặt của anh cực kỳ nghiêm túc, không hề do dự: “Tại vì hôn em.”
Anh luôn là người theo chủ nghĩa hành động, lập tức kéo cô nằm dưới người, nhưng không dám dồn cả trọng lượng xuống dưới, chỉ là giữ một khoảng cách kề sát.
Nụ hôn kế tiếp không ngây ngô như nụ hôn đầu, rõ ràng anh có nhiều kỹ xảo hơn, thăm dò giữa môi lưỡi của cô, khiến cô không thở nổi, chỉ có thể cẩn thận đáp lại…
Toàn bộ quần áo trên người cô đều rối loạn, cũng không biết từ bao giờ chỉ còn lại mỗi chiếc sơ mi nam, ánh mắt Bùi Dư Yến càng tối hơn, đúng là cô mặc rất đẹp.
Kỳ Trừng rầu rĩ vì mình không biết cố gắng, binh bại như núi đổ, trong khi anh lại ngắm nghía thỏa thê, quần áo chỉnh tề, hoàn toàn chiếm vị trí chủ động.
“Cởi giúp anh.”Anh kéo tay cô về phía thắt lưng của mình, ý đồ cực kỳ rõ ràng.
Kỳ Trừng thật sự tò mò sao anh có thể nói những lời này mà mặt không đỏ tim không đập, bình thản tự nhiên như đấy là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Tay cô cực kỳ vụng về, mất một hồi lâu vẫn không cởi ra được, nhưng người sốt ruột lại là Bùi Dư Yến, không cởi được thì thôi, mấu chốt là động tác tay cô khiến anh có phần khó mà kìm nén, ngo ngoe rục rịch…
Bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, tích tụ dày đặc phủ kín trên những ngọn đèn đường, một vài cành cây không chịu nổi sức nặng của tuyết, cong oằn rơi bịch xuống, hòa tan vào nước tuyết.
Giữa trời đông giá rét, vẫn có một hai chú chim sẻ chưa đi trú đông, đậu trên dây điện, vỗ cánh mổ tuyết, khi tuyết trên dây điện rơi xuống, chúng lại rúc vào chiếc ổ ấm áp.
Từ góc nhìn qua khung cửa kính trên cao, cả thế giới dường như khoác lên một lớp áo bạc tinh khôi, bát ngát mênh mông, trên không là khoảng trống được tuyết trắng lấp đầy, vô cùng tự tại.
Trong phòng vô cùng bừa bộn, quần áo của cả hai vương vãi đầy trên thảm.
Bùi Dư Yến sợ cô lạnh, ôm ngang cô lên, bàn tay ôm quanh eo cô, thấp giọng nói: “Vào trong phòng nào.”
Kỳ Trừng co rúm lại trong lồ ng ngực anh, chiếc áo sơ mi nam trước ngực bung mở vài nút áo, lộ ra làn da mềm mại.
Kỳ Trừng thấy động tác kế tiếp của anh thì vô thức muốn bỏ chạy, nhưng Bùi Dư Yến vẫn kiên nhẫn trấn an, ngón tay từ sau lưng men theo đường con, chậm rãi cởi nút áo sơ mi, giống như mở ra những gì tuyệt đẹp của một viện bảo tàng, rồi anh nhìn vào mắt cô, dùng toàn bộ sự dịu dàng của đời mình mà hỏi: “Có được không?”
Cô suy nghĩ mãi, nếu cô nói không thể, liệu Bùi Dư Yến có thật sự dừng tay vào khoảnh khắc tên đã lên dây hay không, nhưng cho dù là thân thể hay trí óc cô cũng đưa ra phản ứng thật thà nhất, cô tình nguyện, cho nên cô cũng không cần làm trái với ý nguyện và suy nghĩ chân thật của mình.
Hơi thở nguy hiểm lại một lần nữa lan ra, Kỳ Trừng khàn giọng, gần như nức nở: “Anh Ba… Vậy… Anh nhẹ thôi.”
Kỳ Trừng nhìn mái tóc đen của anh vùi vào, không kìm được mà hít hà một hơi, cô vô thức siết chặt ga giường, nhưng hiệu ứng thị giác đập vào mắt quá mãnh liệt, cô ngại không chịu nổi, thở gấp cầu xin: “Tắt đèn được không?”
Cô nghe thấy tiếng cười nhạt của Bùi Dư Yến, anh không nói gì, chỉ tắt đi ánh đèn đầu giường, vào khoảnh khắc căn phòng chìm vào bóng đêm, anh cũng tiến vào sâu hơn, Kỳ Trừng nhíu mày, cả khuôn mặt nhăn nhó, nước mắt rưng rưng, cô thật sự rất sợ đau, nhưng chỉ có thể chịu đựng, không dám hét lên.
Bùi Dư Yến dừng lại, một giọt mồ hôi từ trên trán chảy xuống mi mắt, anh chẳng buồn bận tâm, chỉ lo hôn lên mắt cô, an ủi vỗ về: “Anh sẽ chậm lại, nếu em vẫn đau thì nói anh biết, được không?”
Kỳ Trừng nuốt nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
Đêm dài đằng đẵng, Kỳ Trừng cảm thấy mình giống một chú cá thiếu oxy trong hồ, chỉ đành bám vào bờ vai anh, miễn sao cả người quấn lấy anh là được…
Sau ngày tuyết rơi là một ngày nắng.
Bọn chim sẻ lại tung tăng hưởng thụ ánh nắng mùa đông, Kỳ Trừng ngủ thẳng đến giữa trưa, cảm nhận trên người cực kỳ nhớp nháp, giọng nói cũng khản đặc, vì ải vì ai, không nói cũng biết.
Eo chân vô cùng tê dại nhức nhối, mấu chốt là kẻ đầu sỏ gây tội còn không ở trong phòng.
Cô dùng tay che chắn ánh nắng chói chang từ ngoài cửa sổ rọi vào, phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ, cô lấy quần áo bừa bãi trên thảm, đi vào phòng tắm rồi tắm rửa.
Nhìn vào gương, bây giờ mặt cô đã đỏ lên, cả người nóng bừng, vết hôn trên cổ cực kỳ rõ ràng, xem ra hôm nay cô phải choàng khăn cả ngày rồi.
Cô thay khăn tắm và đặt lên quầy, Đại Ca đột nhiên nhảy ra, ngoạm lấy chiếc khăn rồi chạy đi, Kỳ Trừng đang cảm thán, hôm qua nó ngoan ngoãn biết bao nhiêu, hôm nay lại nghịch ngợm như vậy, thật sự hết cách với tên nhóc này.
Kỳ Trừng nhìn thấy nó chạy một cách có mục đích, đường đi rõ ràng, hướng thẳng về phía cửa, đúng lúc đó, âm thanh mở khóa vang lên, Bùi Dư Yến vừa bước vào đã va ngay Đại Ca đang ngoạm chiếc khăn tắm, nhìn Đại Ca vẫy đuôi, không khác nào đang khoe chiến tích.
