1. Truyện chữ
Người Đến Núi Sông Lộng Lẫy

Chương 5

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Suy nghĩ chốc lát, cô chậm rãi trả lời, xóa đi rồi gửi lại: "Tôi đã lên xe rồi, cảm ơn ý tốt của anh Ba." Ngây người vài giây, cô lại ung dung bổ sung một icon đáng yêu ở cuối câu.

 

Trước cửa sổ sát đất, thành phố vẫn mưa to không ngừng, gió thổi vù vù dọc theo khung cửa khép hờ. Bùi Dư Yến nhìn thông báo "đối phương đang nhập" hiện mấy lần trong khung chat, cuối cùng, tin nhắn trả lời lại chỉ là một câu nói vô cùng đơn giản.

 

Cũng được, cuối cùng cũng chịu gọi là anh Ba rồi.

 

Bùi Dư Yến khá vui khi nhìn icon được cô thêm vào sau câu trả lời, bỗng nghĩ đến nụ cười đắc ý vừa rồi của cô nàng, dưới khóe miệng bên trái còn có một cái má lúm đồng tiền nhỏ, lúc cười rộ lên lại có thêm nét ngọt ngào trẻ con.

 

Kỳ Trừng trời sinh vốn tính kiêu ngạo, bình thường khi ở chung với người khác vẫn lễ phép khiêm tốn, nhưng cứ hễ giơ tay nhấc chân thì lại bị đánh giá là quá lạnh lùng, bạn cùng phòng lúc trước nhận xét Kỳ Trừng là —— "Hoa trên núi cao trong giới văn vật".

 

Hoa trên núi cao ư?

 

Nhưng ở trước mặt Bùi Dư Yến, hình như cô không thể lạnh lùng nổi.

 

Giống như sụp đổ thiết lập nhân vật vậy.

 

Kinh Nhiên quay đầu chiếc xe Cayenne, đánh giá Kỳ Trừng đang chăm chú nhìn vào di động, tươi cười rạng rỡ: "Giờ đàn em đang ở đâu?”

 

“Khu dân cư Cẩm Viên, cảm ơn anh.” Từ đầu đến cuối, Kỳ Trừng không hề ngẩng đầu nhìn anh ta.

 

Một giây sau, tay cô không khống chế được mà bấm vào vòng bạn bè của Bùi Dư Yến, trong này rất ít bài đăng, tất cả đều là ảnh chụp của anh cùng xe đua. Đều là ảnh không lộ mặt, hình ảnh đen trắng, anh dựa vào xe đua tạo dáng, chỉ có bóng lưng, rất đáp ứng tiêu chuẩn “cool guy”.

 

Uầy, có phải cô đã phát hiện chuyện gì ghê gớm rồi không?

 

Bởi vì thời gian đăng những bài này đều rất trùng hợp, lễ Tình Nhân, 11/11, lễ Thất Tịch, đột nhiên Kỳ Trừng cảm thấy Bùi Dư Yến ắt là một tảng đá lạc trôi giữa nhóm bạn. Trong những ngày được đút “cơm chó”, cậu Ba nhà họ Bùi đã ôm ấp “em xe đua” của mình rồi chụp ảnh thân mật, tận hưởng niềm vui.

 

Loại người này mà có bạn gái thì chẳng phải ngày nào bạn gái cũng sẽ ghen tuông với xe đua sao?

 

Cô giật mình trước suy nghĩ hoang đường của mình, Kỳ Trừng tự nhủ là mình độc thân quá lâu rồi, nhìn bạn bè xung quanh cũng có thể tưởng tượng được tình hình bọn họ có đôi có cặp.

 

Cất điện thoại di động vào, bên trong xe yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng cần gạt nước liên tục giơ lên hạ xuống, dứt khoát gạt bỏ dấu vết của nước mưa chảy xuôi theo cửa kính. Mưa tí tách không ngừng, cảm giác mát mẻ dần dà tràn ngập toàn bộ Yến Ninh.

 

Kinh Nhiên thử bắt chuyện: “Đàn em, thật ra anh và Thiệu Lệ chia tay lâu rồi. Những chuyện cãi vã trong quá khứ đừng cứ ghim mãi không quên nữa, anh mong sau này chúng ta vẫn làm bạn bè.”

 

Nhắc đến Thiệu Lệ, thật sự là chỉ nghe danh chứ chưa gặp bao giờ, cô ta toàn tâm toàn ý giúp đỡ cho sự nghiệp của Kinh Nhiên, còn vì thế mà cướp cả thành quả phục chế hiện vật của Kỳ Trừng. Vả lại, điều kiện gia đình Kinh Nhiên không tốt, nghe đồn thời đại học, ba của anh ta là dân cờ bạc, vì muốn bù vào chi tiêu trong nhà mà làm chuyện phạm pháp, cuối cùng bị bỏ tù. Mẹ của anh ta không chịu nổi chỉ trích và áp lực xung quanh nên bị bệnh tâm thần, đúng là khiến cho người ta đau lòng. Vậy nên Thiệu Lệ cũng trợ cấp tiền bạc cho Kinh Nhiên nhiều hơn, đè ép rất nhiều tin đồn về thân thế của Kinh Nhiên.

 

Kinh Nhiên cau mày, giọng điệu kích động: "Cô ấy càng ngày càng khống chế anh, ngày nào cũng vậy, giờ nào ở đâu, miễn là cô ấy gọi điện nhắn tin thì anh phải chạy qua, anh không thể chịu đựng cuộc sống như vậy nữa, cho nên chủ động nói chia tay.”

 

Từ nhỏ Thiệu Lệ đã là hòn ngọc quý được ba mẹ nâng niu trên tay, luôn luôn ngồi tít trên cao, như một nàng công chúa vênh váo tự đắc, hận không thể bắt tất cả mọi người vây quanh mình, không cần nghĩ cũng biết, h@m muốn khống chế của cô ta với Kinh Nhiên sẽ càng ngày càng dữ dội.

 

Kỳ Trừng không trả lời câu hỏi của anh ta, nhỏ nhẹ gằn từng chữ một: “Chắc là Thiệu Lệ hận anh lắm.”

 

Câu nói không hề có chút cảm xúc nào, chỉ là Kỳ Trừng có thể đoán được phản ứng của Thiệu Lệ, muốn cản lại để Kinh Nhiên thôi lải nhải nữa.

 

“Mấy năm nay đàn anh làm nhà đầu tư hay kinh doanh đều rất thành công mà, cũng không phụ lòng Thiệu Lệ đầu tư vào anh.” Kỳ Trừng ám chỉ mỉa mai, cô vô cùng ghét bỏ loại người dối trá như thế này, cũng không cách nào nhoẻn miệng xã giao, làm bộ làm tịch nữa.

 

Mưa tạnh, Kỳ Trừng mở cửa xe rồi rời đi, không hề quay đầu lại.

 

Sau cơn mưa, bầu trời Yến Ninh càng thấp xuống, giống như bị một lớp sương mù mơ hồ bịt kín. Một cơn gió lạnh thổi qua, cô mệt mỏi hắt xì một cái rồi quấn chặt áo khoác, chạy vào trong khu dân cư, giày cao gót nện xuống làm nước mưa bắn tung tóe, làm bẩn đôi giày mới.

 

Địa điểm tổ chức sinh nhật tám mươi lăm tuổi của thầy Dương là một khách sạn năm sao, cách khu dân cư Cẩm Viên của Kỳ Trừng không xa. Nhưng sáng sớm hôm sau vừa thức dậy, Kỳ Trừng đã cảm nhận được uy lực của cơn cuồng phong vũ bão ngày hôm qua, đầu cô đau như búa bổ, nghẹt mũi khó thở, tinh thần cực kỳ kém, nhìn vào tấm gương trước mặt, cô cũng phải hoảng hốt khi nhìn thấy màu môi trắng bệch của mình.

 

Uống xong thuốc cảm, Kỳ Trừng mơ mơ màng màng nghe điện thoại: "Chị Trừng, triển lãm hiện vật hôm nay có một số hiện vật có vấn đề, bây giờ chị có thể đến xử lý không?"

 

Kỳ Trừng chần chừ vài giây rồi nhanh chóng tỉnh táo lại, nghiêm túc hỏi: "Triển lãm hiện vật hôm nay đã sắp xếp người phụ trách tương ứng từ mấy tuần trước rồi, sao tới bây giờ còn chưa xử lý vấn đề nữa vậy?”

 

Cô gái ở đầu dây bên kia sốt ruột khóc nức nở, vâng vâng dạ dạ: "Em và Nghê San San bất đồng ý kiến trong chuyện phục chế hiện vật, cho nên quyết định tạm thời sẽ tự phục chế, nhưng thành phẩm vô cùng tệ. Sắp khai mạc rồi, chị Trừng tới đây sửa giúp tụi em được không? Em năn nỉ chị mà, chị ơi…”

 

Nghe đối phương khóc thút thít, Kỳ Trừng đưa điện thoại ra xa một chút, tùy ý đặt trên tủ đầu giường, hai chân ngồi xếp bằng rồi bực bội vò đầu.

 

Cô gái này vừa tốt nghiệp năm nay, mới được điều vào viện bảo tàng, Nghê San San cũng là đồng nghiệp có lý lịch giống Kỳ Trừng. Ngành phục chế hiện vật này khác với các công việc khác ở chỗ cực kỳ chú trọng quan hệ thầy trò. Mỗi nhân viên mới đều sẽ có một người hướng dẫn chỉ dạy ban đầu, hai thầy trò hợp tác hoàn thành công tác phục chế hiện vật ở triển lãm là một bước rất quan trọng.

 

Nếu đôi bên vui vẻ, làm ít công to. Nhưng nếu giống như tình huống của Nghê San San và người mới này, suy nghĩ bất đồng sẽ dễ dẫn đến sai lầm, công việc chuẩn bị hiện vật cho buổi triển lãm chắc chắn sẽ không lạc quan.

 

Vì ở cùng nhóm với Nghê San San, Kỳ Trừng cũng hiểu tính cách cố chấp của cô ấy, đặc biệt ở trong công việc, cô ấy tuyệt đối sẽ không nhận sai trước, mâu thuẫn giữa hai người cũng không thể hòa giải trong chốc lát, thế nên cô chỉ có thể cố nén khó chịu, nhận điện thoại lần nữa, sụt sịt khuyên nhủ an ủi: “Em đừng lo quá, tranh thủ ghi chú thật kỹ tình trạng của hiện vật đi, chị tới xử lý ngay đây.”

 

Trong xe lung lay lắc lư, Kỳ Trừng khổ sở bấu víu vào tay vịn của tàu điện ngầm, khi tàu thắng gấp trước trạm dừng, cô lảo đảo nhào về phía trước vài bước, gót giày nhọn hoắt của cô nàng phía trước lập tức giẫm trúng chân, vậy mà cũng không có tiếng xin lỗi, thậm chí ngó nghiêng một vòng cũng chẳng kịp thấy bóng đối phương. Trong lòng Kỳ Trừng không khỏi cảm thán, gần đây đã vào giai đoạn sao Thủy nghịch hành, đúng là xui xẻo tột độ.

 

Muốn đến viện bảo tàng phải đi bộ xuyên qua quảng trường, vì nằm ở vùng ngoại ô Yến Ninh, phần lớn các tòa nhà ở đây không quá cao, có vài tòa nhà cũ kỹ sắp bị phá bỏ di dời bò đầy dây thường xuân, từng vòng dây quấn quanh bờ tường xi măng đã bị oxi hóa, dù là ban ngày, nó không hề lộ ra chút sức sống nào mà còn u ám tăm tối.

 

Mới vừa đi vào hành lang triển lãm, cô đã thấy người mới đỏ hoe mắt đứng trước mặt mình, giọng nói run rẩy: "Chị Trừng, chị xem thử... Em đã ghi chép tình trạng lại, chị xem có thể xử lý được không.”

 

Kỳ Trừng nhanh chóng đọc lướt qua vấn đề trọng tâm, đưa ra kết luận rồi tiến hành phân công: "Nghê San San am hiểu phục chế đồng hồ hơn, để chị bàn bạc với chị ấy. Một hai bức tranh chữ này có thể phải làm lại toàn bộ, phần này chị sẽ xử lý, còn em, sắp xếp lại vị trí của hiện vật trong triển lãm lại đi, cố gắng tạo ra hiệu quả thị giác tốt nhất.”

 

Nhìn Kỳ Trừng gặp nguy mà không loạn, sắp xếp đâu vào đấy, lúc này cô gái kia mới tỉnh táo lại, tán thưởng: "Chị Kỳ Trừng... Chị giỏi quá. Sau này nếu chị cần gì, em sẽ dốc sức giúp đỡ.”

 

“Không cần khách sáo vậy đâu.” Ngay sau đó cô lại nghịch ngợm nói tiếp: "Mời chị một bữa là được.”

 

Người mới sửng sốt, không kịp phản ứng: "Dạ?”

 

Kỳ Trừng hỏi đùa ngược lại: "Không muốn sao?”

 

“Đương nhiên là được, chị Kỳ Trừng cứ chọn quán đi.”

 

Ái chà, lại một chú cừu non bị dọa rồi.

background
TrướcSau