Chương 6


Nghê San San hất mái tóc nhuộm màu tím, đi từ phòng triển lãm hiện vật về phòng nghỉ ở hậu đài, chiếc quần jean rách phối với vớ lưới làm lộ đôi chân thon dài trơn bóng. Cô ấy dựa vào cạnh cửa, quen tay mở bật lửa zippo để châm một điếu thuốc lá nữ vị bạc hà, khói tản ra, làm nhòa đi lớp trang điểm diễm lệ của cô ấy.
Kỳ Trừng dừng công việc phục chế trong tay lại, chỉ vào biển hiệu hiệu cấm hút thuốc rất lớn trước cửa, phòng nghỉ ở hậu đài cũng có trưng bày hiện vật chưa phục chế xong, mục đích cấm mồi lửa là để bảo vệ tính an toàn của hiện vật. Cô đối diện với đôi mắt mệt mỏi của Nghê San San, đôi môi đỏ mọng của đối phương trề xuống, chứng tỏ cô ấy đang rất khó chịu.
“Nghiêm túc thật.” Nghê San San hơi nhếch môi, dùng tay dập điếu thuốc.
Kỳ Trừng trêu chọc: “Sao đấy? Nhóc nhân viên mới chọc tức cậu à?”
Nghê San San lập tức phủ định: “Không phải.”
Kỳ Trừng và Nghê San San đã làm việc được một thời gian, cô biết đối phương là người ngạo mạn, ngoại trừ hiện vật, cô ấy chẳng thèm để mắt đến điều gì, nhưng Nghê San San tuyệt đối không phải loại người dùng thân phận người đi trước để bắt nạt bất kỳ ai.
“Nhưng không ngờ con nhóc đó có bản lĩnh lớn đến thế, mời được cả cậu đến đây.” Nghê San San nhướng mắt cười nhạo, hiển nhiên là đang hoài nghi lập trường của Kỳ Trừng.
Biết Nghê San San hiểu lầm mình, Kỳ Trừng cũng không giận, vẫn còn tâm trạng nói đùa: “Mời tớ thì có cần bản lĩnh gì đâu. Nhưng nếu là cậu, chỉ một bữa cơm là được thôi mà.”
Thái độ “bốn lạng đẩy nghìn cân”* này thật sự khiến người ta rất dễ mềm lòng, cho nên dù Nghê San San ngạo mạn thế nào thì vẫn luôn cư xử ngang hàng với Kỳ Trừng, không vì tranh đoạt danh hiệu “hoa trên núi cao” mà làm nhau không vui.
*Bốn lạng đẩy nghìn cân: tức lấy lui làm tiến, lấy không đối có, dùng sự mềm mỏng để hóa giải sự mạnh mẽ, cứng đầu.
“Phục chế xong rồi.” Kỳ Trừng phủi đôi tay dính bụi bặm, mặt mày cong lên, cho dù cơ thể mệt mỏi, song niềm vui khi phục chế được một món hiện vật như tiếp thêm động lực cho cô.
Thấy Nghê San San điều chỉnh kim đồng hồ, nhập tâm vào quá trình phục chế, Kỳ Trừng biết sóng gió đã lặng, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng xoa hai bên thái dương để khơi thông dây thần kinh căng thẳng nãy giờ.
Trước khi về, người mới lại vội vã chạy tới cảm ơn cô, có lẽ mâu thuẫn của cô nhóc với Nghê San San đã xí xóa, Kỳ Trừng xua tay: “Nghê San San ấy à, chị ấy mà phục chế đồng hồ thì không ai bì được đâu, em chịu khó đi theo học hỏi nhiều hơn, chắc chắn sẽ tiến bộ.” Cuối cùng, cô lo cô nhóc này sẽ sợ hãi, thế là trái lương tâm khuyên thêm: “Chị ấy chỉ không thích chủ động thôi, chứ không phải bỏ mặc hậu bối đâu, em đừng để bụng.”
Không bao lâu sau, Nghê San San liền nhắn tin lên án: “Kỳ Trừng, cậu rót canh mê hồn gì cho con nhóc này vậy? Giờ lúc nào nó cũng quấn lấy tớ hỏi này hỏi nọ, có phải muốn phiền chết tớ hay không? Danh hiệu hoa trên núi cao nhường cho cậu đấy, cậu vừa lòng chưa? Dù sao tớ… Tớ không muốn có một đứa học trò lảm nhảm suốt đâu!”
Cô tưởng tượng ra cảnh Nghê San San miêu tả mà cười thành tiếng trên tàu điện ngầm, rồi nhanh chóng thu lại nụ cười hưng phấn dưới đáy lòng, không ngờ rằng Nghê San San cũng có lúc không giải quyết được.
Vừa nói tới lảm nhảm, Bùi Dư Yến đã gửi WeChat tới, là hai ba tin nhắn thoại kéo dài một phút. Cô do dự trong chốc lát, nhìn cái chấm đỏ hiện lên nhưng không bấm vào, muốn nghe hết mấy tin nhắn thoại dài một phút thì chắc cũng phải là tình bạn chí cốt nhỉ?
Nhưng giọng nói Bùi Dư Yến quá mê hoặc quyến rũ, Kỳ Trừng trộm nghĩ nghe hai ba phút cũng không thiệt, liền trực tiếp nhấn vào giao diện, kết quả... Phát ra lại là giọng nói lảm nhảm của bạn nhỏ Nam Nam.
Không biết là do kích động hay khẩn trương mà Nam Nam nói chuyện nghe hơi lắp bắp: “Chị Trừng... Chị Quả Cam, em, ngày mai em muốn đi xem đua xe với Kỳ Triệt. Giải đua xe này, này là do câu lạc bộ của cậu em tổ chức, Kỳ Triệt nói chị phải đồng ý thì cậu ấy mới được đi, vậy… Nếu chị Quả Cam không yên tâm thì có thể đi xem cùng bọn em.”
Nam Nam nói xong thì liếc mắt nhìn Bùi Dư Yến đang ngồi trên sô pha, tư thế ngồi của Bùi Dư Yến rất đoan trang, anh chỉ lẳng lặng ngồi một chỗ đã giống như một bức họa, khí chất cậu ấm tự động toát ra.
Chị Quả Cam ư?
Kỳ Trừng bất đắc dĩ, nghĩ rằng Nam Nam đang cầm di động của Bùi Dư Yến để gửi tin nhắn thoại, nhưng không hiểu sao giọng của thằng bé lại lo lắng như vậy, cô dè dặt hỏi lại: “Cậu của em đâu?”
Nghe thấy âm báo tin nhắn, Bùi Dư Yến không xem nội dung đã thảnh thơi chỉ thị: “Cháu tự xử lý đi.”
“Cậu của em… Cậu bảo em tự xử lý đi.”
Nghe vậy, dáng vẻ tao nhã đoan trang của Bùi Dư Yến lập tức hóa thành mây bay, suýt làm đổ cả ly cà phê nóng hổi.
Gương mặt Bùi Dư Yến đen như đít nồi, nhếch môi cười nhạt với Nam Nam đang ngơ ngác, lúc anh cười như không cười là lúc đáng sợ nhất, Nam Nam ấm ức buông điện thoại di động xuống, đứng ở một góc.
Đột nhiên Bùi Dư Yến lại chậm rãi lên tiếng: “Lo trả lời đi, tiệc lớn tối nay đã sắp xếp xong rồi. Hơn nữa chị Quả Cam còn nói sẽ lì xì cho cháu đấy.”
Kỳ Trừng nằm trên giường lớn trong nhà, nheo mắt nhìn chằm chằm đèn chùm rực rỡ đến phát ngốc, một lát sau lại nhận được tin nhắn của Nam Nam: “Em nói chuyện này với cậu em, cậu ấy bảo em tự xử lý đi. Em năn nỉ mà, chị Quả Cam đi luôn nhé, để chị không phải lo lắng.”
Vì Kỳ Triệt thật sự rất thích đua xe, lúc trước cậu bé có nói với cô rằng muốn đi xem một cuộc đua xe thật sự, vừa hay cũng có dịp để hoàn thành giấc mộng cho thằng nhóc này, Kỳ Trừng trở mình nằm sấp trên giường, phản hồi: “Được rồi. Để hai đứa em đi với nhau, chị cũng thật sự không yên tâm, để chị kiểm tra địa chỉ và hành trình trước, hai đứa em ngoan ngoãn đi theo chị Quả Cam đó.”
“Đồng ý rồi sao?” Bùi Dư Yến nhướng mày, ý bảo có thể đưa di động cho anh.
Nam Nam đột nhiên gật đầu, xem ra thằng bé vui vẻ từ tận đáy lòng.
Nhận lấy điện thoại di động, ngón tay Bùi Dư Yến dừng lại ở tin nhắn gửi “chị Quả Cam”, bề ngoài thì không hề thay đổi, song khóe miệng đã vô thức nhếch xem, ra xem cô Kỳ đã chấp nhận biệt danh mới này.
Nghỉ ngơi một ngày, bệnh tới nhanh đi cũng nhanh, ngày hôm sau, Kỳ Trừng đã sảng khoái như thường, cảm thấy bản thân giống như trở lại đỉnh cao của đời người, là chúa tể thế giới.
Cô mở tủ quần áo bằng gỗ thật ra, quần áo bên trong rực rỡ muôn màu, sắp xếp riêng biệt, vô cùng gọn gàng. Sau cơn mưa, nhiệt độ ở Yến Ninh đã hạ thấp, Kỳ Trừng sợ mình lại bị cảm lạnh nên chọn một chiếc áo gió mỏng màu hồng nhạt, áo thun bên trong có một hình quả cam thật to, thật sự trở thành chị Quả Cam. Bên dưới là chiếc quần bò rách, tôn dáng đôi chân thon dài, khí chất không tầm thường.
Đến cuối tuần, dưới sự yểm trợ của Kỳ Trừng, Kỳ Triệt đã thành công trốn khỏi lớp học piano. Kỳ Trừng tự thấy không phải cô dung túng, nếu có sở thích chính đáng, giữ thái độ tích cực để cậu bé thấy cuối cùng sở thích của mình có thể phát triển tới mức nào là một chuyện tốt, chỉ là ba mẹ cô cảm thấy gia đình vốn theo truyền thống âm nhạc, vậy mà không có ai kế thừa, cho nên mới muốn Kỳ Triệt đi theo con đường đã được vạch sẵn từ trước.
“Chị Quả Cam...” Bạn nhỏ Nam Nam lanh mồm lanh miệng đã quen thuộc, thằng bé nhào về phía Kỳ Trừng giống như khi nhào vào người Bùi Dư Yến, Kỳ Trừng bất ngờ không kịp phòng bị đã bị thằng bé ôm chầm lấy, Kỳ Triệt thì kéo Nam Nam ra, tức giận nói: “Chị ấy là chị của tớ, cậu không được ôm.”
Nam Nam lảo đảo vài bước: “Hứ, nhưng chị ấy cũng là chị Quả Cam của tớ.”
Thấy tình hình hai bên không ổn, Kỳ Trừng lập tức tách hai đứa nhóc như tách hai gà con ra: “Hai đứa còn muốn xem đua xe nữa không?”
Chiêu này rất có tác dụng với Kỳ Triệt, cậu bé lập tức ngoan ngoãn đứng im, “cái loa nhỏ” Nam Nam cũng im bặt, khiến Kỳ Trừng cảm thấy tai mình thanh tịnh hơn nhiều. Bình thường, khi cô dẫn Kỳ Triệt ra ngoài chơi đã cảm thấy lực bất tòng tâm, giờ lại dẫn theo hai nhóc tì này, cô không khỏi than thở, đây đúng là địa ngục mà.
Lúc bước vào câu lạc bộ, Kỳ Trừng lập tức nhận ra mấy tấm ảnh Bùi Dư Yến dựa vào xe đua được chỉnh đen trắng, nếu thật sự lái xe đua, chắc chắn anh cũng thể hiện cá tính rất mạnh mẽ.
Câu lạc bộ có diện tích không nhỏ, phía trước là phòng triển lãm, trưng bày các mô hình xe đua và hình ảnh các cuộc đua trước đó. Khu vực rộng rãi phía sau là nơi kim chủ nhận thầu để làm sân thi đấu.
Sau khi vào sân, Kỳ Triệt hưng phấn nhìn trái nhìn phải, hoàn toàn không còn dáng vẻ thiếu sức sống như khi học đàn dương cầm, nếu không phải Kỳ Trừng cứ nhìn chằm chằm, có khi Kỳ Triệt đã nhảy cẫng lên, cách mặt đất ba thước luôn rồi.
*
Nhân viên tiếp tân lễ phép quen thuộc chào hỏi: “Chào anh Ba, đêm nay anh phải chơi hết mình đó.”
Bùi Dư Yến gật đầu chào lại, ngón tay ung dung xoay chìa khóa xe đua. Nhân viên tiếp tân đều biết, trước khi bắt đầu cuộc đua, tuyển thủ lên sàn đấu luôn là một bí mật, nếu anh Ba đem chìa khóa xe đua theo, chứng tỏ đêm nay sẽ có một cuộc đua cạnh tranh khốc liệt, rất đáng thưởng thức, ai được chứng kiến đều rất may mắn.
Dù gì cũng là anh Ba đích thân ra trận, địch càng mạnh thì đánh càng hăng, xưa nay chưa từng khiến ai thất vọng.
