1. Truyện chữ
Người Đến Núi Sông Lộng Lẫy

Chương 7

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Tất cả các cuộc đua xe của câu lạc bộ đua xe Yến Ninh đều phân biệt rõ ràng, cuộc đua xe go-kart sơ cấp thích hợp với người mới, đương nhiên rất nhiều tay đua tài năng cũng bắt đầu từ xe go-kart. Trong khi đó, các giải đua mô tô riêng lẻ được tổ chức cho những ai có hứng thú.

 

Nhưng nhiều tiền nhất, đặc sắc nhất vẫn là giải đua xe sắp bắt đầu.

 

Bởi vì Bùi Dư Yến có ánh mắt cao, cuộc tranh tài này gần như ngang hàng với tiêu chuẩn F1, nói là câu lạc bộ nghiệp dư thì đúng là khinh thường thực lực của người dự thi.

 

Kỳ Trừng nhìn đường băng đua xe tinh xảo, khoảng cách từng vòng từng vòng đua là sự đánh giá tốc độ, kỹ năng và dũng khí. Thắng bại trong cuộc đua là chuyện thường của binh gia, dẫn đầu thật xa, cuối cùng lại bị vượt ngược vì sai lầm không phải chưa từng xảy ra, cho nên đạt tới cảnh giới người xe hợp nhất, cực kỳ tập trung và tâm tính trầm ổn là hai yếu tố quan trọng, không thể thiếu điều gì.

 

Vào lúc này, Bùi Dư Yến đã kiểm tra và chuẩn bị xong trang bị ở hậu trường, hai tay anh sờ lên mui xe Ferrari đã được cải tiến giống như đang vuốt v e một vật thân yêu, chiếc xe này đã đi theo anh đã nhiều năm, cũng từng tiến hành cải tiến sơ bộ để có thể tăng tốc độ, từng chinh chiến vô số giải đua có lớn có nhỏ, những vinh quang mà anh đạt được đương nhiên không chỉ dựa vào một mình bản thân, từng chiếc cúp luôn có một nửa công lao của chiếc xe đua sóng vai bên anh.

 

Ngài J lặng lẽ đi tới, dùng mớ tiếng Trung sứt sẹo của mình giao tiếp với Bùi Dư Yến: “Cậu chủ Bùi, đã lâu không gặp.”

 

Ngài J là tay đua có tiếng trong giới đua xe quốc tế hiện giờ, nhưng tính tình cổ quái, như bây giờ vậy, rõ ràng đã mặc xong quần áo đua xe mà vẫn đeo khẩu trang che đi hơn phân nửa gương mặt dưới cặp mắt. Dáng người ông ta cao gầy, khiến hốc mắt hốc mắt lộ ra cũng lõm sâu xuống, con ngươi màu lam khiến ông ta trông như một gã phù thủy già nua trong thần thoại Châu Âu. Ngay cả việc chào hỏi cũng tuân theo các quy tắc rườm rà của giới quý tộc Anh ngày xưa, có thể thấy ông ta là một người đã được dạy dỗ một cách đàng hoàng.

 

Bùi Dư Yến vui vẻ đáp lại: “Đúng vậy, cũng đã qua mấy năm, chắc là năm, sáu năm rồi nhỉ, khi đó tôi còn ở nước ngoài.”

 

Năm, sáu năm trước, Bùi Dư Yến bị ông nội đưa ra nước ngoài du học, cũng trong khoảng thời gian này, kỹ thuật đua xe của anh tăng lên rõ rệt, chẳng qua đụng phải đối thủ đứng đầu bảng xếp hạng là ngài J.

 

Ngài J chưa bao giờ để lại mặt mũi cho người mới, cho dù ông ta vô cùng coi trọng Bùi Dư Yến lúc đó. Kết quả rất rõ ràng, Bùi Dư Yến thảm bại, đúng lúc ông nội gọi anh về nước phát triển, cho nên trận thi đấu lần hai vốn phải diễn ra từ sớm lại kéo dài năm, sáu năm mới có dịp.

 

“Caesar, hôm nay nhìn cậu có vẻ lo lắng nhỉ.” Mặc dù không biết vẻ mặt dưới lớp khẩu trang đó thế nào, nhưng đôi mắt màu lam kia giống như có khả năng nhìn thấu lòng người, ông ta không hề do dự đưa ra một câu đưa ra một câu trần thuật.

 

Ngài J đi vòng xung quanh anh, ngữ điệu lúc trầm lúc bổng, thoạt nghe rất mê hoặc: “Để tôi đoán nhé, người có thể làm cậu Bùi luôn bình thản phải lo lắng là ai nhỉ? Là người ngồi ở khán đài ư? Hay Caesar có bạn gái rồi? Đúng là càng ngày càng thú vị mà…”

 

Bùi Dư Yến siết chặt vòng tay, nói bằng giọng điệu hài hước lạnh lùng độc đáo của người Anh: “Tôi thấy về già, khi nào mà ông giải nghệ thì có thể đi làm nhà chiêm tinh, dù sao cũng đỡ tốn tiền hơn mua xe đua nhiều.”

 

Sau đó, Bùi Dư Yến hơi nhướng mày, sự lạnh lùng trong đôi mắt đào hoa càng sâu hơn, nói một cách kiên định bằng tiếng Anh: “Tonight, I will win back the honor.”

 

Đêm nay, tôi sẽ giành lại vinh dự thuộc về mình.

 

Khí thế hăng hái hay trầm luân trong thắng thua cũng được, tinh thần cạnh tranh không chịu thua là cảm giác trực tiếp nhất mà những giải đấu mang lại cho mọi người.

 

Anh nhất định phải thắng trận này.

 

“Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi.” Kỳ Triệt kéo Kỳ Trừng đang gà gật vì chờ đợi quá lâu, Kỳ Trừng giật nảy mình, mơ màng nhìn xung quanh, thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là chiếc xe đua ở vị trí xuất phát, đặc biệt là một chiếc xe sơn đỏ thẫm, thật sự vô cùng chói mắt.

 

Theo tiếng huýt sáo vang dài của trọng tài, hai chiếc xe đua không phân trước sau mà lao đi, tốc độ ban đầu cực kỳ nhanh nhẹn.

 

Sân thi đấu là đường băng hình vòng cung, lúc chiếc xe đỏ thẫm kia lọt vào trong tầm mắt của Kỳ Trừng, đầu óc cô nháy mắt trở nên trống rỗng. Chiếc xe này mang đến cho cô một cảm giác quen thuộc, mặc dù không thấy rõ kiểu dáng cụ thể, cô cũng không biết xe đua trong tấm ảnh đen trắng mà Bùi Dư Yến đã chụp có màu gì, nhưng trái tim cô vẫn đập thình thịch như sấm, không ngừng tăng theo tốc độ của chiếc xe đua màu đỏ thẫm kia.

 

Hai cậu bạn nhỏ không dám thở mạnh, một trái một phải níu chặt tay áo cô, cũng toàn tâm toàn ý ngẩng đầu dõi theo cuộc đua.

 

Ở chặng đầu, hai chiếc xe không phân cao thấp, nhưng khi đến đoạn giữa, chiếc McLaren màu đen liên tục tích lực, vận dụng kinh nghiệm để thoát khỏi cục diện bế tắc rồi tiến trước ở khúc cua kế tiếp, vượt qua chiếc Ferrari màu đỏ, lợi dụng chiến thuật lắc lư để không cho chiếc Ferrari màu đỏ bất cứ cơ hội vượt qua nào.

 

Trái tim cô cũng không tự chủ được mà thắt lại, nếu như, cô chỉ nói là nếu như, tay đua Ferrari màu đỏ là Bùi Dư Yến, Kỳ Trừng hoàn toàn không dám tưởng tượng tâm tình và trạng thái hiện tại của anh.

 

Những năm gần đây, hầu như không có ví dụ nào về các giải đấu F1 bất lợi ở chặng đầu nhưng có thể phản công, điều này cũng khiến khán giả cảm thấy nhàm chán.Lúc này đây, Kỳ Trừng quyết định được ăn cả ngã về không, đặt cược tất cả “vận may” vào chiếc Ferrari màu đỏ.

 

Cách trận đấu kết thúc chỉ có hai khúc cua, Bùi Dư Yến tính chuẩn thời cơ, đã dự đoán được quỹ tích và kế sách mà chiếc McLaren đen sử dụng, ngài J đang kéo dài thời gian để tranh thủ thắng lợi cuối cùng.

 

Bùi Dư Yến nhướng mắt, môi trái hơi nhếch lên, anh luôn giữ sự bình tĩnh, mà lúc này thì như cười như không. Một giây sau, anh quyết đoán đạp chân ga, lao thẳng đến đường nội tuyến, hai chiếc xe như thể sẽ phát sinh ma sát ở cự ly gần, nhưng Bùi Dư Yến đã tính toán từ trước, phản ứng nhạy bén, đầu tiên giảm tốc ở một đoạn ngắn, sau đó tăng tốc đến đỉnh điểm khi sắp qua khúc cua, lợi dụng ưu thế bên trong để hoàn thành một khúc cua hoàn mỹ, bỏ rơi chiếc McLaren đang đuổi theo, vọt lên đứng đầu.

 

Thật sự là quá đặc sắc, quá k1ch thích, chiếc Ferrari đỏ thừa thắng xông lên, không cho McLaren bất kỳ cơ hội để vượt qua nào.

 

Ferrari đỏ đã cán đích, cán đích rồi! Cán vạch đích rồi!

 

Kỳ Triệt và Nam Nam hưng phấn bật dậy khỏi ghế, hai mắt sáng bừng, hô vang về phía đường đua: “Ferrari đỏ, Ferrari đỏ!”

 

Không biết tên của tay đua nên khán giả ở khán đài chỉ có thể dùng tên của xe đua để thay cho sự ủng hộ, toàn bộ sân đấu yên ắng trong vài giây, như thể dồn sức để bùng nổ, cuối cùng tất cả đều reo lên: “Ferrari đỏ!”

 

Âm thanh vang vọng khắp sân thi đấu, khí thế bừng bừng, khiến ai nấy đều xúc động. Cảnh tượng nhiệt huyết cũng đốt cháy Kỳ Trừng, cô giống như hai đứa nhóc, hô vang cổ vũ để biểu thị sự kích động của mình. Cô cứ tưởng mình đã không còn sự bốc đồng và kích động của tuổi trẻ, nhưng giờ đây, lòng cô trở nên rối bời khi chứng kiến giải đấu trước mặt.

 

Đến cuối cùng, tay đua xe Ferrari đỏ cũng không lộ diện, người đó chỉ lái xe đến trước khán đài của Kỳ Trừng, nhấp nháy đèn flash, như một mật mã nào đó rồi chạy về hậu trường.

 

Trong lòng Kỳ Trừng càng thêm nghi hoặc, sự tò mò đã đến đỉnh điểm, cô nghiêng đầu hỏi: “Nam Nam, không lẽ người lái Ferrari đỏ là cậu em à?”

 

Nam Nam chẳng thèm suy nghĩ đã trả lời: “Chị Quả Cam thật là thông minh, vừa đoán đã đoán trúng rồi.”

 

“Chị Quả Cam đừng giận, em không cố tình giấu chị đâu, cậu muốn dùng cách này để thay lời muốn nói với chị đó.”

 

Chuyện đã đến nước này, Kỳ Trừng cũng đã hiểu ra suy nghĩ của Bùi Dư Yến, thứ nhất là muốn thực hiện tâm nguyện của Kỳ Triệt, thứ hai là sau khi nhận được tấm chân tình tha thiết của cô dành cho việc phục chế hiện vật, giải đấu này là sự hồi đáp của Bùi Dư Yến, giống như một cậu nhóc kiêu ngạo hất cằm với thiếu nữ, ánh mắt lấp lánh: “Cậu nhìn tớ đi!”

 

Ngay từ đầu, anh đã là một người như vậy.

 

*

 

Bùi Dư Yến bước xuống chiếc Ferrari đỏ, dựa vào cửa xe, chờ ngài J đến.

 

“Caeser, amazing!” Ngài J vỗ tay, kéo mạnh khẩu trang xuống, lộ ra một vết bỏng lớn trên nửa gương mặt, vừa nhìn thấy mà giật mình.

 

Nếu Bùi Dư Yến nhớ không lầm, ngài J luôn từ chối rất nhiều cuộc phỏng vấn với tiền thù lao cao ngất ngưởng, khi thi đấu với các tay đua khác cũng luôn mang theo khẩu trang như vậy, trong giải đấu năm, sáu năm trước cũng không ngoại lệ.

 

Không ngờ ngày hôm nay ngài J lại vạch trần lớp vỏ bảo vệ của mình, lộ ra vết sẹo tr ần trụi trước mặt Bùi Dư Yến.

 

Ngài J buông thõng tay, bông đùa: “Caesar, cậu thắng rồi, tôi đoán tương lai giới đua xe quốc tế sẽ chừa một cái ghế cho cậu rồi đấy. Có khi tôi phải về hưu làm nhà chiêm tinh rồi.”

 

“Là cô gái kia à? Bạn gái ư?” Ngài J tiếp tục nói chuyện phiếm, rõ ràng đã chú ý tới động tác bật đèn flash của anh.

 

“Không phải.” Bùi Dư Yến châm một điếu thuốc, hắng giọng, ánh mắt nhìn về phương xa.

 

Ngài J vẫn nói tiếp: “Còn đang theo đuổi à? Vậy cậu cũng phải thể hiện tinh thần như khi đua xe mới được.”

background
TrướcSau