1. Truyện chữ
Người Đến Núi Sông Lộng Lẫy

Chương 8

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

"Tôi quên mất nhà chiêm tinh cũng thích giúp người ta phân tích chuyện tình cảm.” Bùi Dư Yến nói lảng đi, anh phủi những đốm tàn thuốc bám lên áo mà mình vừa lơ đãng làm rơi.

 

Ngài J đeo khẩu trang, chậm rãi nói: "Cậu không trả lời thì tôi cũng nhìn ra mà. Cảm xúc của cậu bây giờ khác năm, sáu năm trước nhiều.”

 

Lúc du học, tuy Bùi Dư Yến đã học cách giấu mình, nhưng vẫn là một thanh niên kiêu ngạo thực sự, hành động nổi loạn, thường xuyên xảy ra tranh cãi với gia đình vì chuyện đua xe. 

 

Nếu không phải vì chị gái và chồng cũ ly hôn, khiến việc kinh doanh của gia đình gặp nhiều biến động, thì cho dù cụ Bùi có tự bay sang Anh mời về, với tính cách của anh năm đó, chắc chắn anh sẽ không đồng ý về nước. 

 

Sau khi ngài J rời đi, Bùi Dư Yến mới phát hiện trong túi có tờ giấy ngài J để lại: "Wait for you. Gặp ở F1." 

 

Gặp lại ở giải đấu F1 một lần nữa, vừa là chờ mong, vừa là áp lực đối với anh. Giải đấu F1 năm nay sẽ sớm bắt đầu, có nghĩa là Bùi Dư Yến phải vượt qua rất nhiều vòng tuyển chọn, gia nhập vào đội ngũ có thứ hạng nổi tiếng thế giới, nhưng với thực lực hiện tại của anh, chỉ cần phát huy ổn định, sẽ rất có khả năng vào được F1.

 

Không lâu sau, các anh em trong câu lạc bộ đã tụm năm tụm bảy ồn ào bước đến —— 

 

"Anh Ba à, hôm nay thắng trận, tối mai có phải nên biểu hiện một tí không? Không đãi một bữa là không được đâu đấy nhé…”

 

Một đàn em khá thân thiết với Bùi Dư Yến mở miệng: “Trước đó anh Ba đã cá cược với tao một trận đấy…”

 

Mọi người không rõ chuyện gì, bèn im lặng chờ đợi, bày ra vẻ mặt hóng hớt.

 

“Lần đó anh Ba thua dưới tay ngài J, sau khi giải đấu kết thúc đã nói với tao, nếu lần tới không thắng được ngài J, vậy cả đời sẽ ở góa với xe đua. Hôm nay đã thắng được rồi, có phải chứng tỏ chúng ta sắp có chị dâu không đây?”

 

Vốn tưởng tất cả sẽ náo nhiệt hẳn lên, nhưng rốt cuộc bầu không khí đột nhiên lạnh xuống, một đàn em lên tiếng: “Đâu phải mày không biết, anh Ba nhà mình từ chối bao nhiêu cây si rồi, anh Ba đúng là sát thủ vô tình đấy.”

 

Có người phụ họa: “Lúc trước tao cũng hỏi anh Ba định sống với xe đua cả đời à, rốt cuộc anh Ba trả lời tao là xe đua chính là bạn gái của anh… Tao cũng không nói nổi…”

 

Nghe đám đàn em lên án mình, Bùi Dư Yến liếc mắt ra hiệu cho mọi người im lặng, hai con ngươi tối sầm xuống: “Anh thấy bọn mày ngứa đòn rồi…”

 

“Anh Ba, mau đánh em đi, anh mà đánh là sẽ thành Pikachu…”

 

Bùi Dư Yến nở nụ cười hiền hậu vô hại, khóe mắt hơi cong lên, dùng giọng điệu dịu dàng nhất trong đời nói tiếp: “Có chắc chưa? Tụi mày muốn đi ăn nữa không? Còn muốn lãnh tiền thưởng của câu lạc bộ nữa không?”

 

Mọi người lập tức r3n rỉ: “Đừng mà, anh Ba à, anh là cha là mẹ, là chân là tay của bọn em, anh cho tụi em chén cơm đi mà!”

 

Bùi Dư Yến méo miệng: “Ông đây không có lũ con cái như bọn mày.”

 

Sau đó anh nghiêm túc nói: “Đặt chỗ trước đi, anh tới trả tiền.”

 

“Anh Ba muôn năm! Ferrari đỏ muôn năm!”

 

Trong khung cảnh náo nhiệt, vệt đỏ cuối cùng biến mất ở đường chân trời, sắc trời đen như mực cũng đến nhanh hơn mọi khi. Cách đó không xa, những chiếc đèn đường màu trắng sữa đồng loạt sáng lên, thắp sáng đêm thu ở Yến Ninh. Chưa đến mùa gió lạnh Siberia, nhưng cái rét đã căm căm cắt da cắt thịt, thấm vào tận xương tủy. 

 

Kỳ Trừng khó chịu trước nhiệt độ thay đổi thất thường, cô quấn chặt chiếc áo gió màu hồng nhạt, co ro giống như một con nhím bước đi lên. Sau khi lần lượt đưa Kỳ Triệt và Nam Nam về nhà, vừa lúc mẹ còn đang tập aerobics dưỡng sinh trong nhà, bà còn tưởng là Kỳ Triệt vừa tan học piano, Kỳ Trừng đi đón cậu bé.

 

Bà không giận mà uy: "Kỳ Triệt, con về phòng ôn lại các tác phẩm của Bach* một lần nữa đi."

*Tức Johann Sebastian Bach (1685 - 1750), một nhà soạn nhạc, nghệ sĩ người Đức.

 

Kỳ Triệt tiu nghỉu như cà tím gặp sương, không còn hồ hởi như lúc xem đua xe nữa, cậu bé buồn thiu đi vào phòng, hai chân như đeo chì, đi bước nào nặng nề bước đấy, giống như mỗi bước đều tốn rất nhiều sức lực vậy.

 

Đầu óc Kỳ Trừng vẫn còn thả hồn theo đường đua, cô thất thần lên tiếng: “Mẹ, con về trước đây.”

 

“Kỳ Trừng à, con bé này thật là không hiểu chuyện mà, con vì công việc mà tám trăm năm không về nhà được lần nào, khi về nhà cũng không nói được với mẹ một câu đàng hoàng. Còn chuyện nhà cửa của con, ba mẹ đã bàn bạc rồi, chỉ dựa vào một mình con để trả khoản vay mua nhà thì áp lực lắm. Con trai của dì Vương mới đi du học Úc về, người ta học đầu tư tài chính, vẫn còn độc thân, nếu thành đôi, căn hộ đó vẫn đứng tên con…”

 

Đối mặt với sự tấn công lải nhải không dừng, đầu óc của Kỳ Trừng ở nửa đoạn sau đã rơi về tình trạng trống rỗng, bật chế độ tự động loại bỏ.

 

Bà Lâm nói một thôi một hồi đến thấm mệt, nhìn thấy Kỳ Trừng cứ ngơ ngác thì hỏi lại: “Con có nghe mẹ nói không vậy?”

 

"Dạ? Con đang nghe mà."

 

Cô đúng là nghe theo nghĩa đen, chỉ nghe mà không hiểu, còn thản nhiên hỏi: “Mẹ, mẹ thấy con trai của dì Vương tốt ở điểm nào?”

 

“Công việc ổn định, thu nhập cao, ba đời nhà họ ở Bắc Kinh, đã có nhà rồi, điều kiện thật sự tốt. Con hỏi vậy là có hứng thú với con trai dì Vương đúng không? Mẹ sẽ sắp xếp cho con ngay.”

 

Kỳ Trừng vội vàng từ chối: "Không không không, không cần đâu, con chỉ hỏi thử tiêu chuẩn của mẹ thôi.”

 

Tâm trạng hừng hực như lửa sau khi xem giải đua xe lập tức bị dội một gáo nước lạnh, nguội như tro tàn, giống như bãi sậy rũ xuống khi trời đột ngột trở lạnh.

 

Kỳ Trừng vẫn dùng giọng điệu như thường lệ mà nhắn tin WeChat cho Bùi Dư Yến —— "Anh yên tâm, tôi đưa Nam Nam về nhà rồi." 

 

Anh nhanh chóng trả lời: "Cô không có gì muốn nói với tôi sao?" 

 

"Không có." Kỳ Trừng xóa lời mở đầu “Tôi muốn nói” rất nhiều lần, sự vướng mắc trong lòng cô lại bộc phát không đúng lúc, cô muốn nghe thử Bùi Dư Yến nói gì trước khi đưa ra phán đoán. 

 

"Nhưng tôi muốn." 

 

Ba từ đơn giản như dòng nước lũ phá vỡ bức tường cao do Kỳ Trừng tự xây dựng, xuyên thấu trái tim cô, ngay lập tức nhấn chìm tiếng động cơ xe nổ vang, tiếng gió lạnh thấu xương, tiếng lải nhải của mẹ, dòng nước tràn ra, không thể kiểm soát. 

 

Anh nhìn chằm chằm vào chiếc đèn chùm sáng lấp lánh trên đầu, gõ chữ: "Câu lạc bộ chúng tôi phải giữ bí mật về danh tính của tất cả các tay đua, nên tôi không cho Nam Nam và cô biết mình tham gia đua xe cũng là vì lý do này, không biết cô thấy vui hay sợ đây?”

 

Kỳ Trừng ngã xuống giường, chôn đầu vào gối, đọc tới đọc lui vài lần rồi mới chậm rãi trả lời: "Nói thật, lúc anh xuất hiện, tôi đã có linh cảm người lái chiếc Ferarri đỏ là anh. Lúc sau, tôi vừa hy vọng là anh, vừa hy vọng không phải anh. May là anh không làm bất kỳ ai thất vọng.”

 

Đây cũng là toàn bộ cảm xúc của cô sau giải đấu hồi hộp vừa rồi.

 

“Anh Ba, tôi thật sự mừng cho anh.”

 

Lúc nhắn xong, Kỳ Trừng phát hiện lòng bàn tay của mình nóng rực, ý cười trong mắt cũng không giấu được.

 

Cái gió Siberia quái quỷ gì thế này, bây giờ cô chỉ có thể ngửi thấy mùi sườn đang sôi trong nồi, bùng lên từng bọt, bao trùm cả ngôi nhà lạnh lẽo bằng một lớp hơi ấm, trong lòng cũng vô thức bình tĩnh lại. 

 

"Chị Quả Cam đừng khách sáo." 

 

Tiếng “chị Quả Cam” bật ra từ miệng Bùi Dư Yến khiến Kỳ Trừng ở phía bên kia màn hình muốn lao tới đánh nát đầu anh, nhưng lại tự an ủi mình rằng sườn thơm như vậy, không thể phá hỏng tâm trạng ăn uống tốt đẹp, cô đè phím thật mạnh: “Anh Bùi, xin nói năng cẩn thận :)”

 

Bùi Dư Yến cảm thấy một cơn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, bản năng sinh tồn lập tức trỗi dậy, không còn dáng vẻ oai phong lẫm liệt, nói một không hai trước mặt anh em nữa. 

 

Chà, Kỳ Trừng nghĩ thầm, canh sườn thật thơm. 

 

 

Nhận được thiệp mời dự sinh nhật của giáo sư Dương, Kỳ Trừng cẩn thận chọn một chiếc váy dạ hội phù hợp, không quá trang trọng nhưng cũng đủ thanh lịch. Vì khách sạn ở gần, từ giờ đến lúc tiệc bắt đầu vẫn còn dư thời gian, Kỳ Trừng cũng không nhìn kỹ, cầm theo thiệp mời rồi gõ cửa phòng. 

 

"Để bia ở đây là được.”

 

Thấy cửa không đóng lại, mọi người mới ngẩng đầu lên, Kỳ Trừng đứng sững tại chỗ, nhìn thấy Bùi Dư Yến ngồi ở vị trí chính giữa cùng rất nhiều người, có nam có nữ, vừa ôm vừa ấp, cô vội vàng đóng cửa lại, nhìn số phòng được gửi đến thì bất lực xoa trán, vừa nãy đi quá vội, phòng đãi tiệc sinh nhật hình như ở bên cạnh. 

 

Nhưng thật trùng hợp, phòng ăn của Bùi Dư Yến lại ở ngay bên cạnh, chỉ cách một bức tường. 

 

Chưa kịp suy nghĩ về cảnh tượng vừa rồi, Kinh Nhiên đã đi tới, ánh mắt chăm chú nhìn cô có chút kỳ lạ: "Đàn em, chúng ta qua kính thầy một ly nào.”

 

Cô ra ngoài một mình sẽ không uống rượu vì cảm thấy không an toàn, bèn từ chối: “Gần đây em bị dị ứng rượu, em lấy nước trái cây thay rượu nhé.”

 

Mọi người chen chúc lại gần, Kỳ Trừng nhận lấy ly nước cam từ Kinh Nhiên thì cũng uống một ngụm lớn, lễ phép kính thầy Dương, chúc mừng thầy thọ tám mươi lăm tuổi.

 

Giữa tiếng người ồn ào, đột nhiên một cơn choáng váng ập đến, Kỳ Trừng cảm thấy đứng không vững, cô lảo đảo bước vào nhà vệ sinh của khách sạn, ôm ngực thở d ốc nghỉ ngơi.

background
TrướcSau