Chương 9


Không lẽ gió rét lợi hại đến vậy, khiến cô bị cảm nặng sao?
Ngay sau đó, Kỳ Trừng cảm nhận được rất rõ tay chân mình bắt đầu yếu đi, đầu óc nặng cả nghìn cân, kéo cơ thể cô xuống, tầm nhìn trở nên mờ mịt.
Không ổn, cảm giác nguy hiểm như những con kiến nhỏ đánh thức giác quan và nhận thức của cô, ly nước cam vừa rồi có vấn đề!
Cô muốn đẩy cửa buồng, nhưng tay lại không thể với tới, trong lúc vật lộn, Kỳ Trừng cắn chặt môi dưới để giữ mình tỉnh táo, từ ngăn trên của túi lấy ra điện thoại muốn gọi cho người có thể liên lạc, trong đầu vô thức hiện lên cái tên Bùi Dư Yến, anh đang ở phòng bên cạnh, chạy đến đây cũng không tốn quá nhiều thời gian.
Gần như dùng hết sức lực, Kỳ Trừng bấm số, nghe thấy bên kia kết nối mới nghiến răng nói: "Cứu tôi, anh Ba, cứu tôi..." Sau đó, cô không nghe thấy gì nữa, bên tai như có tiếng nước chảy, lúc xa lúc gần, thậm chí cơ thể cũng tự dưng cảm thấy nóng lên, bỏng đến tâm can…
Bùi Dư Yến không nghe rõ Kỳ Trừng nói gì, chỉ nghe được mỗi một chữ "cứu", anh hoảng hốt, hỏi đi hỏi lại mà bên kia không có phản hồi, chỉ có sự im lặng như dao cắt, khiến lồ ng ngực trái của anh nhói lên.
“Anh Ba, chúc anh đã thắng cuộc, anh cụng một chén với em được không?” Không biết là ai đã mời cô gái này đến, cô ta mặc một chiếc váy hai dây màu đen, kiểu dáng gợi cảm, lộ ra một mảng ngực trắng, ly cocktail còn chưa chạm tay anh, cả người cô ta giống như không có xương mà sà vào.
Vốn dĩ độc thân, giàu có và điển trai, Bùi Dư Yến gặp rất nhiều trường hợp thế này, dù ai tổ chức tiệc thì sẽ luôn có những thành phần thế này, nếu là bình thường, anh chỉ lạnh nhạt từ chối, giữ thể diện cho đối phương.
Nhưng lúc này, anh không có thời gian và tâm trạng để bận tâm nhiều như vậy, anh nhanh chóng đứng dậy, tránh né sự tiếp xúc, gương mặt tối sầm lại, bực bội quát: “Biến.”
Dù có buồn vui, anh cũng không thể hiện nhiều cảm xúc, cho nên cử chỉ vừa rồi khiến mọi người không khỏi chú ý, có người khuyên nhủ: “Là thằng nào dẫn cô em này tới vậy, đúng là không biết ý tứ gì, khiến anh Ba giận rồi, có phải muốn trở mặt với anh em Yến Ninh không hả?”
Mọi người trong phòng không dám động đậy, chờ xem thái độ của Bùi Dư Yến, ai ngờ anh chỉ quăng thẻ lên bàn rồi nói: “Mọi người ăn xong cứ quẹt thẻ đi, anh có việc gấp, đi trước đây.”
“Anh Ba, chậc, anh Ba à…” Mấy người ở phía sau lớn tiếng gọi lại, thấy anh đi ra khỏi phòng ăn thì mắt to trừng mắt nhỏ rồi nhìn vào chiếc thẻ vàng trên bàn, không biết phải làm sao.
Nhân viên lễ tân nhận ra anh, lên tiếng chào hỏi: "Chào anh Bùi, tối nay anh ăn ngon miệng chứ?"
"Tôi làm rơi đồ ở quán của các người, tôi muốn xem lại camera giám sát." Bùi Dư Yến không biết Kỳ Trừng đang ở đâu, nếu vừa rồi cô còn ở trong phòng ăn bên cạnh, vậy thì hiện giờ ắt vẫn chưa ra khỏi nhà hàng, cho nên anh cố tình đẩy sự việc trở nên nghiêm trọng hơn, để có thể dò la hành tung của Kỳ Trừng.
Nhân viên lễ tân lập tức biến sắc, anh ta biết Bùi Dư Yến là một thế lực lớn ở Yến Ninh, nếu làm mất đồ quý giá ở chỗ bọn họ thì dù có trăm miệng cũng khó cãi được, anh ta vội cúi đầu khom lưng cam đoan: “Là do bọn tôi làm việc sơ suất, mời anh đến phòng giám sát.”
Anh đi theo nhân viên, cởi áo khoác da, bắt đầu tìm từ thời điểm tương ứng trong camera, cho đến khi một bóng dáng gầy gò xuất hiện trong tầm mắt, dù cô đi qua rất nhanh, camera chỉ ghi lại được vài giây, nhưng Bùi Dư Yến cũng nhanh chóng tìm thấy Kỳ Trừng, cô từ phòng bên cạnh đi ra rồi vào nhà vệ sinh nữ bên trái, đã lâu mà vẫn chưa ra.
Sau khi biết được vị trí, Bùi Dư Yến bỏ mặc chiếc áo da giá vài nghìn đô sang một bên, vội vàng gọi một nhân viên đi theo anh về phía nhà vệ sinh nằm bên trái hành lang. Trong khi đó, Kinh Nhiên ngồi trên ghế liên lạc với người phục vụ: "Chắc cô ta đi vệ sinh rồi, cậu dìu cô ta vào phòng tôi đi, đừng để người khác phát hiện, trong thời gian ngắn cô ta chưa tỉnh lại được đâu, nếu cô ta tỉnh táo thì cậu cứ chuốc thêm thuốc cho cô ta, khi nào xong việc, tôi sẽ chuyển cho cậu một nửa thù lao còn lại.”
Sương mù.
Xung quanh đều là sương mù, cô không nhìn rõ đâu là hướng ra khỏi rừng cây, chỉ có thể mơ màng đi lòng vòng tại chỗ, có ai, có ai cứu cô ra khỏi đây không?
Cửa buồng mở toang, Kỳ Trừng cảm nhận được có một cái ôm ấm áp, nhẹ nhàng, chậm rãi kéo cô ra khỏi sương mù, đi về lối ra…
Bùi Dư Yến thấy cô hôn mê đến mức không thể đi nổi, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy vinh dự cõng người đi ra ngoài. Cô vùi đầu vào cổ anh, hơi thở ấm áp phả vào sau tai anh, một tay vì không có sức lực đã trượt từ vai trái sang vai phải của anh, khiến anh nổi da gà.
Dù biết bây giờ cô không thể nghe thấy, Bùi Dư Yến vẫn quay đầu nói: "Nắm chặt nhé."
Lưng của anh vừa vững vừa rộng, nhưng xương sống nhô ra vẫn khiến cô thấy đau, ngay giây tiếp theo nước mắt liền trào ra, Kỳ Trừng vô thức lẩm bẩm: "Đau quá."
Bùi Dư Yến lo lắng cõng cô, dồn trọng tâm nghiêng về phía trước, cố gắng không đè lên cô, như thể đang đối xử với một hiện vật quý giá nhất thế giới, còn quý hơn cả những bức tranh chữ mà cụ Bùi để lại, chỉ sợ nếu bong tróc một tí sơn mài, anh sẽ trách cứ chính mình không thôi.
Cứ thế mà đi, liệu có thoát khỏi sương mù không?
Không ai biết câu trả lời.
Áo da bị vứt bừa ở cửa phòng giám sát, nhân viên còn lại thì ngơ ngác, nhưng đêm nay, những điều này đã không còn quan trọng, chí ít anh đã đưa cô rời xa khỏi sương mù.
Lúc người phục vụ đến nhà vệ sinh, bên trong đã không còn bóng người, gã vội gọi điện cho Kinh Nhiên: "Alo, có đúng không vậy? Đâu có ai trong nhà vệ sinh đâu.”
Kinh Nhiên nốc cạn ly vang đỏ trên bàn, thấp giọng nói: “Sao lại như vậy? Tôi vừa thấy cô ta đi vào, cô ta sẽ không tự tiện rời khỏi đây đâu, có phải cậu không muốn cầm số tiền thù lao còn lại không hả?”
"Kinh Nhiên, dạo gần đây anh bận bịu gì vậy?" Giáo sư Dương chống gậy, không biết xuất hiện từ khi nào.
Kinh Nhiên tắt điện thoại, thu lại vẻ tức giận, nói lái sang chuyện khác: "Sao thầy Dương không nhập tiệc ở trong phòng đi?”
Giáo sư Dương gõ đầu gậy xuống đất, nghiêm túc hỏi: "Tôi hỏi anh đấy, sao anh không trả lời tôi? Hả?"
"Không đáng nhắc đến, gần đây em bận vài dự án hợp tác thương mại, ngày nào cũng tiếp khách." Cảm xúc của Kinh Nhiên dành cho thầy Dương khá phức tạp, anh ta không tôn kính người thầy này, nhưng lại sợ hãi, cũng muốn phản nghịch. Anh ta không đồng tĩnh với quan điểm lỗi thời của ông cụ, nhưng lại e dè vì mình từng là học trò của giáo sư Dương, cũng vì lợi ích của đồng tiền mà phản bội lương tâm nghề nghiệp của một nhà phục chế hiện vật.
Giáo sư Dương thẳng lưng, liếc nhìn Kinh Nhiên, hừ lạnh: "Vậy tôi còn phải cảm ơn anh vì đã dành thời gian quý báu đến đây nhỉ? Kỳ Trừng đâu rồi, tôi mới thấy con bé đàng hoàng đứng đó, sao chớp mắt không thấy đâu hết, nó đi lâu như vậy còn chưa quay lại à?”
Kinh Nhiên ứng phó: "Em ấy có việc nên về trước rồi."
Giáo sư Dương nghi ngờ lý do thoái thác của Kinh Nhiên: “Con bé có việc gấp gì mà không nói với tôi một tiếng được? Một lát tôi sẽ tự liên lạc với nó, xem rốt cuộc đã có chuyện gì.”
Nóng quá, khát quá.
Bùi Dư Yến dọn tạm một căn phòng, đưa Kỳ Trừng vào, trong lúc Bùi Dư Yến đun nước, cô bồn chồn cởi áo khoác ra, hai chân giống như củ sen trắng nõn buông thõng ở mép giường, trắng đến chói mắt.
Còn chưa đến gần, Bùi Dư Yến đã lấy một chiếc áo sơ mi từ trong tủ quần áo ra, phủ lên phần da thịt cô vừa để lộ.
Mèo con bò ra khỏi ổ, chạy đến chỗ Kỳ Trừng, ngửi trái ngửi phải, dùng móng vuốt lật tới lật lui chiếc áo sơ mi của chủ nhân, rồi mới cuộn tròn thiếp đi bên cạnh.
“Đại Ca à, mi không ngủ ở ổ của mi mà chạy lên giường làm gì, tối nay tao cho nhịn đói đấy.” Bùi Dư Yến vỗ mông nó, ôm về ổ mèo.
Đây là con mèo hoang anh nuôi sau khi về nước, gọi là Đại Ca, bình thường ngoài việc rụng lông, ăn ăn uống uống thì không có kỹ năng nào khác, nếu chiều chuộng nó, nó có thể lật tung cả nhà, điển hình cho mẫu người chỉ có thể cứng chứ không thể mềm.
"Meo ——" Đại Ca ngáp một cái, không để tâm đ ến lời đe dọa của chủ mình, Bùi Dư Yến nhìn những sợi lông mèo rơi trên giường, mèo chưa xù lông, anh đã xù lông trước: "Đại Ca, nếu sau này mi không nghe lời, tao sẽ không để bộ lông này trên người mày nữa đâu!”
Đại Ca trợn tròn mắt, hoảng sợ chui vào ổ, ngoan ngoãn nằm xuống, sợ mình sẽ bị hói, hành vi cử chỉ hoàn toàn khác với con mèo vừa rồi.
“Vậy mới ngoan." Bùi Dư Yến hài lòng gật đầu, liếc nhìn Kỳ Trừng đã sắp lăn xuống giường, anh không khỏi lẩm bẩm trong lòng, chậc, con mèo này thì không ngoan chút nào.
