Năm nay cũng là năm đầu tiên tôi sống xa nhà,cảm giác được sống trên một đô thị phồn hoa,ban đêm cũng rất khó ngủ vì tiếng xe ồn ào.Đó có lẽ là đặc điểm nổi bật của thành phố Hồ Chí Minh,nơi mà tôi ao ước được đến sống từ lâu lắm rồi.
Do ba mẹ sợ tôi trên thành phố sẽ tập tành nên thói a dua,đua đòi nên đã “cấu kết”cùng ba mẹ thằng bạn học từ năm lớp 10 của tôi tên là Tiến và mướn cho hai chúng tôi một căn nhà nằm ở quận 1.Ngôi nhà tuy không lớn lắm nhưng cũng đủ cho tôi và thằng bạn sống qua ngày.
Xuyên tới Tống triều, nhà chỉ có bốn bức tường, nghèo rớt mồng tơi.
Nhà chỉ có mẹ già, hai mắt bị mù, dở ngây dở dại.
Danh tự không biết, thân phận không biết, cha ruột không biết, cái gì cũng không biết.
Thiếu niên Triệu Trăn 45° nhìn qua cửa sổ, lòng tràn đầy tang thương…
Bỗng nhiên có một ngày, một mỹ thanh niên toàn thân y phục đỏ thắm từ trên trời giáng xuống:
“Tại hạ Triểu Chiêu!”
Bỗng nhiên có một ngày, lão trung niên mặt đen trăng khuyết giữa trán mừng rớt nước mắt:
“Lão thần Bao Chửng!”
Thiếu niên Triệu Trăn đột nhiên ngộ đạo: “Chẳng lẽ ta chính là vị thái tử trong Li miêu tráo Thái tử kia sao?!”
Nàng, tuy cơ thể yếu đuối, mong manh nhưng lại thanh khiết, thông minh. Vì thành toàn cho người hữu tình mà thay người đó gả cho một nam nhân, theo truyền thuyết là kẻ bất khả chiến bại, giết người không chớp mắt, tàn bạo vô tình khiến cho người ta vừa mới nghe qua đã sợ mất mật — U Linh Vương.
Nàng không hiểu tại sao phải gánh chịu hết tất cả nhục nhã này, từ tiến cung nghiệm thân (xem có còn trinh tiết không) cho đến bị vũ nhục trước mặt mọi người, rồi bị vứt bỏ ở lãnh cung, nhận hết đủ loại hình tra tấn sỉ nhục, mà nàng lại không biết bản thân đã làm sai chuyện gì? Nhưng nàng vẫn kiên cường sống sót, đơn giản là nàng không thể chết được…
‘Vân Yên, ngươi không cần dùng ánh mắt vô tội này nhìn ta, như vậy sẽ chỉ càng làm cho ta thêm ghê tởm, lẽ ra ta nên móc hai mắt của ngươi.’ Hắn dùng tay bóp chặt lấy cằm nàng, khóe môi gợi lên một nụ cười lãnh khốc, tàn nhẫn.
‘Được.’ Nàng không hề tỏ vẻ sợ hãi nhìn chằm chằm hắn, nói: ‘Nhưng hãy cho ta biết lý do, lý do khiến ngươi oán hận ta.’
‘Bốp.’ Hắn tát nàng một cái, hung hăng tiến về phía trước, lấy tay dùng sức bóp lấy yết hầu của nàng, ánh mắt bắn ra tia nhìn như muốn cắn nuốt người khác ‘Còn muốn tiếp tục giả vờ vô tội trước mặt ta sao?’
“Ta vốn vô tội, cực kỳ vô tội.” Khóe miệng dính máu của nàng lộ ra một nụ cười châm chọc, chậm rãi nhắm mắt lại, thân thể ngã xuống một bên…
Truyện Người Mẹ Vị Thành Niên là một truyện mới được tác giả Thiên Cầm giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện online. Truyện gửi đến bạn đọc một thông điệp về sự cẩn trọng, về tình yêu, về ý thức trách nhiệm; truyện cũng giống như lời nhắn nhủ trong truyện Nhật Ký Mang Thai Khi 17. Tuổi trẻ bước vào đời với nhiều cạm bẫy, nhưng lo lắng và cả sự lỡ làng nhưng tất cả rồi sẽ vượt qua được, hãy thận trong và suy nghĩ thật chín chắn, đọc truyện ngôn tình này và rồi bạn sẽ hiểu rõ điều này.
Nàng là Lâm Duyệt, một người nghèo vừa học vừa làm, nàng từng nghĩ sao mình có một cuộc đời quá thê thảm bi thương như vậy. Đột nhiên một ngày, bốn người đàn ông mặc đồ đen đi vào phòng học, trước mặt tất cả học sinh cung kính kêu nàng một tiếng “thiếu phu nhân”, cũng đưa nàng vào trong một biệt thự to nhưng quỷ dị.
Ở nơi này, nàng gặp được người xưng là chồng của nàng, người đàn ông đẹp trai đến yêu mị, còn có... một bé gái hai tuổi giống nàng như đúc. Mà bé gái hai tuổi kia hưng phấn gọi “Mẹ”, Lâm Duyệt thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh! Trời ạ! Nàng mới 18 tuổi, học sinh cấp ba, không nên có con gái lớn như vậy chứ? Còn nữa... nàng kết hôn từ khi nào chứ?
Hắn là Mạc Lặc Nghị Phàm, một sát thủ lãnh khốc vô tình, người lãnh đạo tối cao của tập đoàn Thụy Tạp. Vài năm trước hắn bị một tiểu nữ sinh làm cho thầm mến dẫn đến một phút cả hai cũng đồng điệu, xuất phát từ trách nhiệm, hắn mang đi tiểu nữ sinh... ngoài ý muốn có được đứa nhỏ. Hạnh phúc không bao lâu, sau ngày nàng sinh con bị người thần bí mắt cóc, từ đó về sau bặt vô âm tín. Sau ba năm tái ngộ, nàng đã quên hắn... Truyện sẽ còn tiếp diễn đến đâu nữa, mời bạn đón đọc truyện và đi tìm câu trả lời.
Bại gia tử của gia tộc luyện dược
Xuyên tới tương lai
Không học vấn không kĩ năng chỉ biết xài không biết kiếm
Vì giấc mộng trở thành dược sư mà bất đắc dĩ phải bán mình
Sau đó giặt quần áo nấu ăn luyện đan ấm giường
Cùng thực vật tranh đấu quyết liệt nghiên cứu dược thiện rượu thuốc chế dược luyện đan
Hăng hái phấn đấu cường thế thay đổi
Cuối cùng viết lên một câu chuyện xưa về một đại đại luyện đan sư
Tác phẩm này kiên trì 1vs1
Cường đại muộn tao công cùng các loại tiểu ôn nhu
Tra thụ đại nghịch tập ngốc đến không đứng đắn
Xuyên qua tương lai bàn tay vàng mĩ thực dị năng manh sủng một cái cũng không thể thiếu ! Tác giả tinh khiết tân nhân, thỉnh chớ bái bảng cảm ơn!