Tần Du xuyên qua trở thành Đại thiếu phu nhân của nhà họ Tống, gia đình phú thương ở Dũng thành.
Chồng cô, Tống Thư Ngạn đi du học trở về bị buộc phải thành thân, không thèm vén khăn trùm đầu màu đỏ của cô dâu lên đã chạy tới Thượng Hải.
Mẹ chồng sợ con trai bị chồn hoang ở bên ngoài câu mất hồn phách, sai Tần Du đi Thượng Hải tìm Tống Thư Ngạn, sớm sinh cháu đích tôn cho nhà họ Tống.
Tần Du: Đi Thượng Hải thì đi, còn tìm chồng sinh con thì thôi đi.
Trích đoạn:
Tô Dung nghiêng đầu nhìn bên ngoài qua cửa sổ thủy tinh, vốn sắc mặt bình tĩnh đột nhiên bị phá vỡ.
Không biết từ lúc nào, bên ngoài cửa sổ có một tầng sương mù nhàn nhạt dâng lên, phía sau sương mù, cây cối đã trở nên mơ hồ không thấy rõ, đen nhánh cao gầy một mảnh, thật giống như tay chân vặn vẹo. Lấy mắt thường có thể thấy sương mù đang trở nên dày đặc, trong chớp mắt đã không nhìn thấy rõ cảnh sắc phía xa.
Không chỉ có một mình cô chú ý vấn đề này, một bà bác bên cạnh cũng bày ra vẻ mặt kinh hoàng, giọng nói chói tai, mang theo chút run rẩy: "Ông trời của tôi ơi, sương mù ở bên ngoài đâu ra thế?"
Kiếp trước, ta nhắm mắt xuôi tay trên giường sinh nở, còn kẻ đáng ra phải chịu tang ta lại vội vã khoác lên mình bộ tân hôn rực rỡ.
Thời khắc ta hấp hối, phu quân ta tay đã cầm sẵn thiệp cưới mới, tay kia còn ung dung điểm trang cho người kế muội.
Huynh trưởng tay nâng thánh chỉ, khẽ cất tiếng cười nhạt:
“Hoàng thượng lại muốn Thẩm gia chúng ta tiến cúng thêm một vị đích nữ để kết tình thông gia.”
Ta được tái sinh, đúng vào cái lúc ả ta đang ôm mặt, điêu ngoa giả dạng bị ta hãm hại.
Không một chút do dự, ta xoay cổ tay, đem cây trâm vàng ròng ấn mạnh lên gò má mịn màng của ả, khiến làn da trắng sứ kia tức khắc lõm sâu.
“Đã muốn dựng nên cái tiếng ác độc cho vị đích nữ này,”
Ta kề sát vành tai ả, thì thầm bằng một giọng cười khẽ, đủ lạnh lẽo để máu từ vết trâm rỉ ra từng giọt:
“Thì ít nhất cũng phải nhuốm chút máu tươi mới xứng danh chứ.”
Lâm Cảnh Lan, sắp sửa tốt nghiệp tiến sĩ, bất ngờ xuyên không trở về năm 1980,
trở thành một nữ sinh trung học vừa trượt kỳ thi đại học.
Dựa vào kỹ năng học bá đã luyện đến mãn điểm kiếp trước, cộng thêm hệ thống học bá đời này tặng kèm,
nàng quyết định:
HỌC! BÁ! ĐẾN! CÙNG!
Mỗi một người trong đời sẽ gặp khoảng 29.200.000 người, nhưng xác suất hai người yêu nhau chỉ là 9. Tăng Duy Nhất đính hôn với Kỷ Tề Nguyên là để làm cho người đàn ông khác là Lâm Mục Sâm khó xử. Sáu năm sau, cô kết hôn với Kỷ Tề Nguyên, một mặt là để cho con trai có cuộc sống ưu việt, mặt khác cũng để bản thân trở lại giới thượng lưu. Chỉ là, Kỷ Tề Nguyên, người từng bị cô bỏ rơi, không còn là thiếu niên trầm lặng thầm yêu cô năm xưa nữa. Sinh con, kết hôn, có lẽ có tình yêu, trải nghiệm của Tăng Duy Nhất hoàn toàn ngược lại với người khác, liệu người phụ nữ kiêu ngạo không hiểu tình yêu này có gặt hái được hạnh phúc của mình không?
Mùa hè năm 1984, tại địa điểm đăng ký thi đại học.
Ôn Tình nhìn chăm chú vào khẩu hiệu sơn đỏ trên tường 'Hôm nay gắng sức thi đại học, sang năm nghiên cứu khoa học vì nước', một lần nữa xác định rằng mình thật sự đã trọng sinh quay về bốn mươi năm trước.
Nữ nhân trong tộc chúng ta, mỗi người đều là não yêu đương chết vì tình yêu.
Vật cực tất phản (1), cho nên đời này mới có một độc phụ như ta, liên tiếp hại mấy đời hôn phu.
________
(1) Vật cực tất phản: một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ của giới hạn thì sẽ phản đảo lại. Đạo lý của “vật cực tất phản” chính là điều gì cũng cần phải có chừng mực, đừng quá cưỡng cầu. Nếu không làm được như vậy sẽ khiến sự tình phát triển theo chiều ngược lại
Tên truyện: Chưởng mệnh nữ
Tác giả: Cựu Nhai Thập Thất Lộ - 旧街十七路
Dịch: Animism & Me
FB: I will tell you lovely stories
Kiếp trước, Chu Chiêu Chiêu là một người vô cùng oan ức, chỉ đến khi chết cô mới biết rằng gia đình tan cửa nát nhà đều do một tay người chú thứ hai gây ra.
Nợ kiếp trước, kiếp này trả!
Còn người đàn ông chết tiệt kia, một lần tái sinh, Chu Chiêu Chiêu quyết định đối xử tốt với anh ta hơn một chút.
Người em họ đối chiếu: "Chẳng qua chỉ là một gã thô kệch làm tài xế, có tương lai gì đâu? Cô lấy hắn rồi sẽ chỉ có khóc thôi!"
Ai ngờ, gã thô kệch kia bỗng chốc biến thành một vị thủ trưởng trong quân đội?!
Người em họ đối chiếu mãi chờ xem Chu Chiêu Chiêu lấy gã thô kệch sẽ sống một cuộc đời bần hàn như thế nào.
Nhưng cô ta đợi đến——
Chu Chiêu Chiêu tay không xé nát hoa sen trắng, đấm đá lũ đàn ông xấu xa! Đấu tranh với kẻ xấu, trừng trị lũ tiểu nhân, vào đại học, mở cửa hàng, kiếm tiền...
Cuộc sống nhỏ của cô ngọt ngào đến mức không thể ngọt ngào hơn!
Chỉ có điều duy nhất khiến cô phiền lòng chính là người đàn ông thô kệch kia, ngày ngày đeo bám cô, đòi âu yếm, ôm ấp...
Chu Chiêu Chiêu xoa bóp eo thon, than thở: "Cuộc sống này thật không thể tiếp tục được nữa!"
Thôi biểu ca, người từng kinh tài tuyệt diễm, nay lại mất trí hoá ngây dại.
Cô mẫu hỏi ta, có nguyện ý gả cho hắn không?
Tất nhiên là ta đồng ý.
Cuộc sống không phải lo cơm ăn áo mặc, có tiền, có thời gian, lại thêm tướng công chẳng thể hành phòng —— ấy là cuộc sống mà ta đã thắp hương cầu khấn suốt ba năm mới đổi lấy được.
Thế nhưng, đến nửa đêm, hắn lại dán sát người vào lưng ta, thân thể nóng rực, bên tai còn có tiếng thì thầm mềm mại tựa như nước…
Ta càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng lắm.
Hiện đại, thiên tài máy tính Giang Thiên Ca vì đất nước mà hy sinh, sau đó trọng sinh.
Cô trọng sinh về chính kiếp trước của mình. Chỉ là kiếp trước này có chút thảm: Thân phận là thiên kim tiểu thư thật sự, nhưng lại bị ác ý tráo đổi, bị đánh bị mắng, bị ép gả cho gã đàn ông bạo lực đã qua một đời vợ, vì phản kháng mà bị đánh chết, thi thể còn bị bán đi kết minh hôn...
Giang Thiên Ca: Bi kịch cái gì! Gϊếŧ hết đám người cặn bã các người! Trước tiên sẽ khiến cho mọi chuyện rối tung lên, sau đó sẽ lôi ra ả thiên kim giả kia, đánh cho ả ta trở về hình dạng ban đầu.
Cuối cùng, cha giả mẹ giả, con gái giả, tất cả đều thay phiên nhau hành hạ, đóng gói xong rồi ném vào tù! Về phần cha mẹ ruột để lạc mất con gái mà cũng không biết, Giang Thiên Ca không muốn nhận: Tôi là một thiên tài máy tính thế kỷ 21, không làm thiên kim tiểu thư thì cũng có thể sống một cuộc đời tự do tự tại.
Bẻ khóa thông tin mật, chặn máy bay trinh sát, vớt tàu ngầm hạt nhân, nhận giấy khen, bận lắm rồi. Chỉ là, cô không muốn nhận, nhưng người thân lại cầu xin được nhận cô. Người cha là quân nhân mỗi ngày đều quan tâm hỏi han, tặng nhà, tặng sổ tiết kiệm, cô lừa người khác, cha cô liền đi theo sau lấp hố.
Người ông nội thì vô tư bênh vực cháu gái, thậm chí còn viết bản kiểm điểm thay cho cô. Người mẹ ruột ở nước ngoài, lại càng mang về cho cô năm người cậu cực kỳ lợi hại để cưng chiều cô...
Hả? Hình như làm thiên kim tiểu thư thật sự cũng được đấy chứ? Nhưng mà không có ai nói cho cô biết, sau khi làm thiên kim tiểu thư thật sự rồi, mỗi ngày đều phải đối mặt với hiện trường tranh giành cưng chiều nịnh nọt như vậy!
Giang Thiên Ca: Haiz ~ được hoan nghênh quá cũng phiền phức đấy. - Nhìn trúng một anh chàng quân nhân anh tuấn, Giang Thiên Ca quyết đoán cưa đổ anh. Sau đó phát hiện, người sĩ quan này có nguồn gốc rất sâu xa với cha cô.
- Biết được Lục Chính Tây và con gái mình đang hẹn hò, ông bố vợ Giang Viện Triều chau mày: "Tôi coi cậu như anh em, vậy mà cậu lại định hái hoa nhà tôi?"
Ta là một thứ nữ do sấu mã [*] sinh ra, là kẻ thấp hèn nhất trong phủ Thừa tướng.
Đích tỷ của ta cao quý vô song, còn là nữ nhân của Hoàng đế.
Thế nhưng, nàng ta lại chẳng thể sinh con!
Vậy nên, một kẻ hèn mọn như ta lại trở thành công cụ để nàng ta giữ vững ân sủng...
[*] sấu mã (瘦马): những cô gái nghèo bị bán vào các gia đình giàu có để làm vợ lẽ hoặc tỳ thiếp, có cuộc sống khổ sở, không được coi trọng.
Ta giả chết, âm thầm rời khỏi hoàng cung.
Ở Ích Châu, ta mở một tửu lâu nhỏ.
Cách Trường An nghìn dặm, vậy mà vẫn nghe thực khách rôm rả bàn chuyện lập hậu nơi triều đình.
Có người tiếc thương cho hoàng hậu bạc mệnh, ra đi quá sớm.
Cũng có kẻ mừng thay bệ hạ, cuối cùng cũng có thể cưới nữ tướng Thôi Tri Vũ làm chính thê, danh chính ngôn thuận.
Ta đứng trong bếp, tay áo xắn cao, chậm rãi chỉ dạy tiểu đồ nướng thịt dê sao cho vừa lửa, thơm mềm, đậm vị.
Khói bếp lượn lờ, mơ hồ khiến ta nhớ về lần đầu gặp hắn.
Khi ấy, chúng ta từng vì một phần thịt dê nướng cuối cùng mà tranh nhau không nhường.
Về sau, hắn lập ta làm hậu, từng nắm tay ta, trịnh trọng hứa:
“Cả đời này, trẫm sẽ đưa nàng ăn hết mọi sơn hào hải vị trên đời.”
Giờ nghĩ lại, không cần ai ban cho, ta cũng đã có thể tự tay nướng lấy một xiên thịt thơm mềm.
Hóa ra, lời hứa ấy… ta vẫn có thể tự mình hoàn thành.
Bạn trai đã đuổi tôi ra khỏi biệt thự khi tôi đang mang thai.
Đêm đó, trời mưa như trút.
Anh ta dúi vào tay tôi một tờ đơn thuốc, lạnh nhạt ra lệnh:
“Đi mua thuốc hạ sốt cho Lộ Lộ. Cô ấy yếu, không chịu được mưa gió.”
Còn tôi—mang thai hơn ba tháng, toàn thân ướt đẫm, lê từng bước dưới cơn mưa như thể chính mình là người thừa trong chính cuộc đời mình.
Kết quả, tôi sảy thai ngay trên đường về.
Tỉnh lại trong bệnh viện, việc đầu tiên tôi làm là gọi điện cho anh ta.
Nhưng giọng trả lời từ đầu dây bên kia… lại không phải anh.
“Alo, là tôi, Lộ Lộ đây.”
Giọng cô ta nhẹ nhàng, mang theo ý cười:
“Anh Phụ Từ nói tôi nên dạy chị một bài học để chị bớt kiêu căng.
Tôi nghĩ mình đang giúp chị đấy, Sở Nhiên à.
Chị sẽ không nổi giận chứ?”
Tôi siết chặt điện thoại.
Trái tim như bị bóp nghẹt. Nhưng lạ thay, tôi không khóc.
Bạn bè, người thân, tất cả đều về phe anh ta.
Họ gọi cho tôi, trách móc:
“Nhiên, em gây chuyện vô lý quá rồi. Mau quay về nhận lỗi đi, đừng làm Phụ Từ mệt mỏi thêm nữa.”
Tôi mỉm cười, môi lạnh như thép:
“Trùng hợp thật.
Em đang nằm viện vì bị sảy thai, nên không thể quay về được.”
Đầu dây bên kia im bặt.
Rồi một giọng hốt hoảng:
“Em… em vừa nói gì?”
Tôi không trả lời.
Vì từ giây phút đó, tôi không còn gì để nói với họ nữa.
Khi bà ngoại tôi hấp hối, mẹ tôi, một người phụ nữ đã bước qua tuổi sáu mươi, níu lấy bàn tay của người mẹ chín mươi tuổi của mình, nghẹn ngào hỏi rằng bà đã phụng dưỡng mẹ hơn nửa cuộc đời, cớ sao vẫn không hề được mẹ nhìn nhận?
Bà ngoại đã gạt tay mẹ tôi, cố gắng duy trì chút sinh khí mong manh để đợi bằng được bác cả và dì út đến.
Cho đến tận lúc từ giã cõi đời, bà ngoại vẫn không hề đáp lại câu hỏi của mẹ.
Kể từ đó, mẹ tôi chỉ giam mình trong căn phòng riêng, ngày ngày nằm bất động trên giường.
Mẹ không còn tìm thấy niềm vui hay sự quan tâm ở bất kỳ điều gì nữa.
Cơ thể mẹ đau mỏi triền miên, đôi tay run lên không ngừng.
Ai cũng cho rằng, mẹ tôi vì nỗi đau mất đi người mẹ kính yêu mà trở nên suy sụp như vậy.
Duy chỉ có tôi thấu hiểu, mẹ tôi thực sự đã lâm bệnh.
Và căn bệnh ấy, đã giày vò mẹ tôi suốt cả nửa đời người.
“Thôi thì, ta đây xin gả.”
Khi lời này vừa thốt ra, lòng ta bỗng nhẹ nhàng lạ thường, chẳng có gì to tát cả, đây chẳng phải cũng là phúc phận của ta sao?
Vân Kiểu là nha hoàn thông phòng của Tạ Duẫn Khâm.
Không phải thê, cũng chẳng phải thiếp, cùng lắm cũng chỉ là một nô tỳ có chút địa vị hơn mà thôi.
Ba tháng sau ngày Tạ Duẫn Khâm thành thân, nàng chuộc lại tự do.
Từ đó, trời rộng đất cao, mỗi người một ngả.
Nàng chẳng còn vì hắn mà rơi dù chỉ nửa giọt lệ.
Sau giờ ngọ định mệnh, thế giới thức tỉnh một tồn tại khủng bố——【 Quỷ Quái Hệ Thống 】xâm nhập vào xã hội loài người.
Từ hôm đó trở đi, sự kiện quỷ dị liên tiếp bùng phát. Tỷ lệ t·ử v·ong tăng vọt, nhân gian rơi vào hỗn loạn.
Ngay tại khoảnh khắc nhân loại tuyệt vọng nhất, một tiếng chuông điện tử vang vọng khắp toàn cầu:
「Đinh —— Chúc mừng, ngươi đã bị chọn tham gia 《Show Tạp Kỹ Khủng Bố》~」
「Bởi vì ngươi sở hữu độ nổi tiếng vừa đủ cao, cho nên —— ngươi được ban cho cơ hội sống sót trong phó bản địa ngục này! Hãy lợi dụng nhân khí để sống tiếp đi, nếu không...」
「Thông quan thất bại, nhân khí cạn kiệt —— xin hãy biến thành bữa tối của quỷ quái nhé ~」
「—— Hoặc là nổi tiếng, hoặc là ch·ết. Hi~」
Ta dùng b//úa làm biểu ca có ý đồ khinh bạc mình bị thương, thẩm nương giận dữ bán ta cho Vương mama đầu thôn.
Ta đẫm lệ nói với Vương mama: "Xin mama đừng bán con vào chốn phong trần, có bát cơm ăn là được, làm trâu ngựa con cũng cam tâm."
Đôi mắt ranh mãnh của Vương mama đánh giá ta hồi lâu: "Tam công tử Cố gia ở kinh thành bệnh nguy kịch sắp chếc, gả qua xung hỉ cho hắn, con chịu không?"
Vương mama còn nói: "Nếu sau này hắn mệnh hệ gì, con ít ra cũng là thiếu phu nhân, thủ tiết còn hơn làm xướng kỹ. Nếu con có số hưởng, Tam công tử không chết, hắn cũng chỉ là kẻ tàn phế, chẳng làm khó dễ được con, con cứ việc hầu hạ hắn chu đáo, cũng coi như có chỗ dựa."
Nói đến cuối, Vương mama có chút chột dạ: "Cây héo chếc cũng là cây, núi hoang vu cũng là núi, con nói có phải không?"
Ta cắn răng: "Con gả!"
Chân Nguyệt, một cô gái từ thời hiện đại bị cuốn vào một thế giới cổ đại sau khi tận thế kết thúc. Điều đáng chú ý là cô không chỉ xuyên không mà còn có năng lực đặc biệt, trong trường hợp này là dị năng hệ Mộc (có thể là khả năng điều khiển cây cối, thiên nhiên).
Ngay khi cô vừa nghĩ rằng mình có thể bắt đầu một cuộc sống mới sau tận thế, cô lại rơi vào một tình huống hết sức khó xử. Không chỉ bị đưa đến một thôn xóm nhỏ, mà cô còn trở thành một "nông phụ cực phẩm", nổi tiếng trong vùng vì những tài năng đặc biệt, và còn đang mang thai sáu tháng mà không biết vì sao mình lại có thai. Điều này gây ra sự bối rối và tức giận cho Chân Nguyệt, vì cô không hề có mối quan hệ nào với người đàn ông nào trong quá khứ.
Lúc ta xuyên vào vai bạch nguyệt quang chuyên dính cơm thừa canh cặn, thì câu chuyện đã bước đến hồi kết.
Tiểu thế thân được cả thiên hạ cưng chiều, đắc ý đứng nhìn ta bị treo ngược trên Tru Hồn trận, toàn thân đầy vết thương dữ tợn, chỉ chờ sau buổi thẩm phán là sẽ bị hồn phi phách tán.
Vị sư tôn xưa nay vẫn chán ghét ta lạnh giọng nói:
“Ngày thường ngươi ghen tị với việc Vãn nhi được tông môn sủng ái thì thôi đi, giờ lại ngoan cố không sửa, còn hạ độc hủy đi kim đan của Vãn nhi. Đến nước này rồi, ngươi có chịu nhận tội không?”
Gió dữ thổi ngày càng mạnh, khiến ta không mở nổi mắt.
Nhận tội gì chứ?
Trước khi tới đây, hệ thống còn nói với ta đây là nhiệm vụ hiện đại, sao lại bị truyền đến tu chân giới thế này?
Còn chưa kịp để bộ não rối bời của ta hiểu được rốt cuộc đang ở đâu, hệ thống bỗng hét toáng lên:
【Hỏng rồi, truyền nhầm thế giới rồi!】
【Chạy thôi! Mau rút! Ta đưa cô tới thế giới nhiệm vụ thật sự!】
Dưới chân ta, Tru Hồn trận đỏ như m á u, yêu dị quỷ mị, phù chú chực chờ xé x á c ta thành từng mảnh.
Lời tra hỏi còn vang rền bên tai, ta lại thản nhiên giãn mày nở nụ cười an lành:
“Nhận, tội gì ta cũng nhận! Nhiệm vụ gấp, thời gian không chờ đợi ai, mau ra tay để ta hồn phi phách tán đi cho kịp giờ!”
Ta đã trót yêu một ám vệ.
Khi ta đem lời này thưa cùng hoàng huynh, ngón tay người vẫn thản nhiên lật giở trang sách, chỉ khẽ cất lời: “Chữ ‘thích’ trong lời muội, ý nên giải nghĩa ra sao cho phải?”
Đương nhiên, cách hiểu của hoàng huynh, kẻ sở hữu tam cung lục viện giai lệ ba nghìn, khác xa ta. Trong mắt người, hình ảnh một vị công chúa chưa xuất giá như ta rốt cuộc là gì?
Chẳng lẽ bởi ta mãi chưa chịu kết tóc se duyên, bị người trong ngoài cung cấm trêu ghẹo thành “lão công chúa”, nên người cho rằng ta đã đến độ chẳng thể kiềm chế nổi nữa ư?
Hoàng huynh hoàn toàn chẳng mảy may phản ứng với lời vặn hỏi của ta. Người chẳng hỏi đó là ám vệ nào, chỉ lạnh lùng phán một câu về phía bóng tối trong điện: “Đưa hắn đi đi.”
Rồi phất tay áo, ý muốn đuổi ta.
Ta biết, chuyện này đã thành. Lân- tổ chức ám vệ hoàng gia độc nhất vô nhị, được Thái Tổ khai quốc dày công vun trồng, thủ lĩnh của tổ chức vĩnh viễn ẩn mình trong bóng tối sau lưng thiên tử.
Trên đường trở về, tâm tư ta chẳng lấy gì làm hoan hỉ. Hoàng huynh chấp thuận quá nhanh, tựa như ta đòi người món đồ chơi trẻ con vậy. Người cho rằng ta lại muốn một món đồ tiêu khiển nhỏ bé. Muội muội của thiên tử, công chúa tôn quý, muốn một ám vệ làm kẻ hầu cận, quả là chuyện nhỏ đến không thể nhỏ hơn.
Nhưng ta thực lòng ái mộ hắn, A Cửu, ám vệ đã bảo hộ ta từ thuở còn thơ ấu.
Mẫu thân ta và hoàng huynh, chính là Quý phi được tiên hoàng sủng ái nhất. Khi hoàng huynh cất tiếng khóc chào đời, trong cung rộ lên lời đồn đãi, nói rằng Tam hoàng tử sẽ uy hiếp vị trí thái tử của Hoàng hậu. Lời đồn này đã khiến mẫu phi và hoàng huynh phải chịu không ít khổ sở, không biết bao nhiêu là dày vò.
May mắn thay, tiên hoàng đã phá lệ ban cho mẫu phi và hoàng huynh ám vệ của Lân, nhờ đó hoàng huynh mới bình an trưởng thành, còn ta cũng có thể chào đời một cách an toàn.
Khi sinh ta, mẫu phi suýt chút nữa hồn lìa khỏi xác. Tiên hoàng đã túc trực ba ngày ba đêm. Ta cũng nhờ họa mà được phúc, trở thành vị công chúa duy nhất trong số các tỷ muội có thị vệ riêng.
Từ thuở bé, phụ mẫu đã dạy ta phải làm người lương thiện. Ta kính trên nhường dưới, đặt người trước bản thân, thế nhưng ngày tháng trôi qua, cuộc sống lại càng lúc càng bế tắc.
Phu quân sủng ái tiểu thiếp, nhi tử lười nhác không chịu học hành, ái nữ thì coi ta như kẻ thù.
Đường cùng ngõ tận, ta treo cổ quyên sinh.
Nào ngờ, một hồn phách đến từ dị thế lại thừa dịp chiếm lấy thân xác ta.
Ta cả kinh thất sắc.
“Sao ngươi có thể như vậy? Ngươi là ai?”
Đối phương thản nhiên đáp:
“Ta là một kẻ tiện nhân!”
Kiếp trước, vị hôn phu đại đội trưởng Thẩm Minh Dịch của Khương Trà đã kết hôn với chị họ cô, Lâm Uyển. Còn cô trở thành trò cười cho cả làng, cuối cùng lại chết thảm vì tai nạn giao thông.
Sống lại một đời.
Khương Trà dứt khoát từ bỏ vị hôn phu, chọn gả cho thanh mai trúc mã Cố Bắc Thần, người kiếp trước vẫn luôn lặng lẽ bên cạnh cô.
Tưởng rằng sẽ có được hạnh phúc, nhưng không ngờ, cô lại chọn sai rồi.
Dung Thanh Du vốn là con gái lớn của một gia tộc có địa vị vững chắc, dung mạo đẹp tựa ánh trăng.
Bố cô nắm trong tay gia tài hàng tỷ nên đã lọt vào tầm ngắm của tên đàn ông cặn bã ham tiền, cuối cùng gia tài bị chiếm mất, cửa nát nhà tan. Cô bị vứt lại ở một ngôi miếu tan hoang chờ ch*t, trước khi ch*t, cô liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng để kéo theo tên đàn ông cặn bã đó lấy mạng đổi mạng.
Lúc mở mắt lại lần nữa, cô được vị thần của ngôi miếu đổ nát hiển linh phù hộ, mở ra thiên nhãn, có tiên phủ tùy thân, được sống lại trước khi bi kịch xảy ra, cô dẫn theo các đồng hương cùng cày cuốc làm giàu.
[Cướp tình ngang ngược + Lý trí giữa trần gian + Phục thù vả mặt + Đối đầu gay gắt + Cường cường liên thủ + Cưới trước yêu sau + Hôn nhân hợp đồng độc lạ + Ngọt đến bùng nổ]
[Tổng giám đốc giả vờ lạnh lùng thật ra ngốc bẩm sinh + Cô gái “vịt hoang” tỉnh táo giả vờ như không có chuyện gì xảy ra]
Diệp Tuyền là một “vịt hoang”.
Bố mất, mẹ bỏ đi, không nơi nương tựa. Cô dựa vào ý chí và bản lĩnh tự thân lập nghiệp, gây dựng nên chỗ đứng khiến người khác ghen tỵ, có được mối tình ngọt ngào và một công việc nhiều người mơ tới.
Cho đến khi cô phát hiện bạn trai đại học yêu nhau suốt 8 năm… ngoại tình.
Đối tượng ngoại tình là bạn cùng phòng của cô thì cũng thôi đi, đằng này còn trơ trẽn bắt cô làm phù dâu.
“Tiểu tam” ăn một bạt tai, gã bạn trai bội bạc ăn hẳn hai cái.
Diệp Tuyền không có ai chống lưng nhưng cũng chẳng sợ gì. Trong thương trường, cô tàn nhẫn phản công, từng bước kéo gã bạn trai cũ Thẩm Bồi Diên xuống đáy bùn, khiến hắn mang tiếng xấu khắp nơi, cả đời không thể ngóc đầu.
Về sau, bạn trai cũ Thẩm Bồi Diên thấy cô bám được đại gia thì hối hận muộn màng.
Đại gia nói: “Xếp hàng đi, cậu là cái thá gì chứ?”
Thù đã trả, danh cũng đã có, Diệp Tuyền chắp tay trước tượng Phật trong chùa:
“Cả đời này con lận đận, một thân một mình, lúc khổ nhất được một vị sư thầy cho một bữa cơm mới sống sót qua ngày nên con rất tin vào số mệnh.”
Sếp lớn kiêm “đại gia” của cô – Tần Trí Thành, đưa cho cô một ống xăm.
Diệp Tuyền xin được quẻ thượng thượng (quẻ tốt nhất).
Sau này cô mới biết, cả ống xăm đó toàn là quẻ thượng thượng.
Mọi việc do người làm nên, ý chí con người có thể chiến thắng số mệnh.
Những gì cô muốn, anh đều sẽ cho cô.
Kiếp trước, vị tiểu thư xuyên không từng nói với ta rằng “ai sinh ra cũng đều bình đẳng”, nàng đã dạy dỗ ta lẽ sống phải có lễ nghĩa, liêm sỉ.
Nhưng khi chính nàng ta muốn có được địa vị cùng nam nhân, lại bắt đầu phân rõ tôn ti, rạch ròi cao thấp.
“Chỉ là một tiện tỳ cỏn con mà thôi. Chút ngạo khí mà bổn cung ban cho ngươi, thì bổn cung cũng có thể tự tay hủy đi.”
Nàng ta thẳng tay chà đạp tôn nghiêm của ta, coi ta như một món đồ vật, tùy ý ban cho kẻ khác, ngày ngày sỉ nhục, giày vò.
Đến khi bị dày vò cho tới tận lúc trút hơi thở cuối cùng, ta lại được trùng sinh.
Kẻ xuyên không đối đầu người trùng sinh.
Lần này, đôi bên nhất định phải so kè một phen cho tỏ tường
Năm ấy, khi ta vừa tròn mười lăm tuổi, Lục Vân Thâm đã đưa ta về làm ngoại thất của hắn.
Ta mang tiếng ngoại thất của hắn ròng rã suốt hai năm trời. Rồi hắn nói, vì muốn chấn hưng gia tộc, hắn buộc phải thành thân cùng một vị tiểu thư quyền quý.
Thế nhưng, sau đại lễ thành hôn, hắn lại thủ thỉ cùng ta, rằng chỉ cần đợi vị tiểu thư kia hạ sinh được con nối dõi tông đường, hắn sẽ lập tức đón ta vào phủ, cho ta một danh phận thiếp thất.
Chỉ là lần này, ta không còn khờ dại chờ đợi hắn nữa. Ta đã chọn cách giả chết, đoạn tuyệt mọi ràng buộc, rồi lặng lẽ trở về Hầu phủ của nhà ta. Và rồi, ta đường hoàng gả cho vị huynh trưởng bệnh tật triền miên của chính hắn.
Ta ung dung đứng bên lề, bình thản dõi theo hắn mỗi ngày đều vì cái chết giả của ta mà không ngừng tranh cãi với vị tân nương của mình.
Cứ như thế, cho đến một ngày kia, hắn bàng hoàng phát hiện ra ta chẳng những không chết, mà còn nghiễm nhiên trở thành tẩu tẩu, người chị dâu danh chính ngôn thuận của hắn
Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, niên đại văn, làm giàu, lập nghiệp, âm mưu, sủng, song xử, HE.
Văn án:
Lê Tinh là cô nàng nổi tiếng hoang phí trong đại viện.
Cô thích mua sắm, ngày nào cũng mua sắm, gia đình gần như không nuôi nổi cô, đành gả cô cho một nhà giàu mới nổi.
Chồng giàu mới nổi đẹp trai lắm tiền, cũng không cản trở cô mua sắm, Lê Tinh bày tỏ: Hoàn toàn không ý kiến, rất tốt, cô rất hài lòng.
Cho đến đêm tân hôn, hai người mệt mỏi ngủ thiếp đi, cô mơ một giấc mơ.
Mơ thấy mình là cô vợ hoang phí trong một cuốn tiểu thuyết niên đại, là nhân vật đối thủ của nữ chính.
Trong mơ, cô mua sắm điên cuồng, tiêu xài hoang phí, cuối cùng khiến chồng giàu mới nổi của mình kiệt quệ mà chết.
Còn cô, từ đó sa sút nghèo khó, lưu lạc đầu đường xó chợ đến nỗi ăn một bát mì lạnh cũng không có tiền...
Lê Tinh giật mình tỉnh giấc.
Tỉnh dậy sờ đầu người chồng giàu mới nổi bên cạnh: "Ông xã, anh đừng chết sớm, em yêu anh lắm, không có anh em sống không nổi."
Chồng giàu mới nổi: "... Thẻ anh chuẩn bị cho em để trong tủ, mai đi quẹt đi, ngủ nhanh đi, anh buồn ngủ lắm rồi."
Làm sao con người có thể từ chối mua sắm, Lê Tinh không thể từ chối, chồng giàu mới nổi của cô ngày nào cũng đưa thẻ càng khiến cô không thể từ chối.
Nhưng mà, để chồng giàu mới nổi đừng quá vất vả, sống lâu hơn một chút, lần này cô mua thêm nhiều thứ khác?
Ví dụ: Nhà? Trung tâm thương mại? Mỏ vàng?
Câu chuyện tình yêu ngọt ngào của một đại gia si tình và cô vợ xinh đẹp nghiện shopping.
Nhân vật chính: Lê Tinh - Lục Huấn
Lưu ý khi đọc:
* Nữ chính mắc chứng nghiện mua sắm nhẹ, bản thân cô không hề hay biết.
* Nữ chính xuyên thư, truyện không hề bôi đen nữ chính gốc. Tuy là đối thủ trong truyện, nhưng hai người không hề thù hận nhau, sau này còn trở thành bạn tốt.
* Nam chính si tình sủng vợ, không thấy nữ chính mua sắm có vấn đề gì, anh rất yêu vợ.
* Không nữ cường, nhưng nữ chính sẽ có sự nghiệp riêng.
Kiếp trước, Nguyên Đường là một chị cả xuất sắc, nuôi bốn đứa em trong nhà học đại học; là một người con hiếu thảo, chăm sóc cha mẹ khi ốm đau, lo liệu hậu sự; là một trưởng bối hào phóng, sau khi cha mẹ qua đời, cô còn vất vả vì con cái của các em…
Dù cuối cùng cô cô đơn qua đời vào đêm giao thừa vì bệnh tật, Nguyên Đường chưa bao giờ oán trách số phận bất công.
Cho đến khi…
Khi em trai dọn dẹp di vật, cậu lấy ra một lá thư nhập học mờ nhòe từ một chiếc hộp sắt đã rỉ sét.
“Chị à, thực ra ngày trước cả chị và em đều đậu vào trường cấp 3, ba mẹ không cho em nói với chị.”
“Chị, đừng trách ba mẹ, họ cũng rất khó khăn.”
“Xin lỗi chị.”
Nhìn tờ giấy bị ngọn lửa nuốt chửng, Nguyên Đường bỗng cảm thấy kiếp này của mình trở thành một trò đùa. Lần nữa mở mắt ra, Nguyên Đường trở về thời điểm 15 tuổi.
Cha cô đang hút tẩu thuốc, mẹ cô mở tấm giấy báo của em trai ra, mặt đầy lo lắng: “Con bé này, con không đậu vào trường cấp 1 huyện rồi. Gia đình cũng khó khăn lắm, muốn nuôi con thêm một năm cũng khó, con là con cả, phải chịu khổ nhiều… Hay con ra ngoài đi làm công nhân đi.”
Nguyên Đường nhìn chằm chằm vào người cha đang im lặng, người mẹ đang mong đợi và em trai có chút ngại ngùng trên khuôn mặt.
“Con không đi.”
Sống lại một lần nữa, cô sẽ không bao giờ trở thành người chị tốt trong mắt người khác nữa.
Cô muốn sống cho chính mình.
Bắt đầu từ tấm giấy báo trúng tuyển năm đó, từ một ngôi làng nhỏ đến thành phố lớn, con đường phía trước dù dài nhưng vẫn rực rỡ.
Trọng sinh trước một khắc rơi xuống vực sâu, ta đã thẳng chân đá văng phu quân đến cứu mình, mãn nguyện lao vào muôn trượng sâu thẳm.
Đời trước, khi phu quân ta, Lâm Khoát Chi, chết trận nơi Bắc Cương, ta chỉ mới hai mươi tuổi.
Nghe lời bà bà, ta không tái giá, vét sạch hồi môn để nuôi lớn đám con thứ của hắn.
Đến khi tuổi già bệnh trọng, lại bị bọn chúng ném ra bãi tha ma, cuối cùng bỏ mạng dưới bụng sói hoang.
Sống lại một kiếp, ta quyết để bọn chúng chết ngay trong bụng cha chúng.
Sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn, Kiều Cẩm Nghệ ngồi trên chuyến tàu chậm về lại Tương Dương.
Sau khi cô trọng sinh, việc đầu tiên làm là ly hôn với Tạ Ngạn Chu, người chồng đang là Tham mưu trưởng Không quân.
Gả tới Ngụy Vương phủ đã 5 năm, Ngụy Vương vẫn luôn ở biên cương, phu thê gặp nhau thì ít xa nhau thì nhiều.
Diêu Phẩm Nhàn thân là Ngụy Vương phi, trong lo việc nhà, ngoài gánh xã giao… Vì Vương gia mà tận tâm tận lực, quanh năm bận rộn, tinh thần mỏi mệt, thân xác hao gầy, chẳng dễ dàng gì.
Cho đến một ngày, nàng đột nhiên thức tỉnh ký ức kiếp trước, mới hay bản thân xuyên vào một quyển sách Mary Sue vạn người mê. Mà trong sách, nàng chẳng qua chỉ là nữ phụ bạc mệnh, tài mạo song toàn cũng khó thoát khỏi kiếp bi ai, bị nữ chính chèn ép suốt một đời.
Mà nữ chính kia, chẳng ai khác, chính là tỷ tỷ ruột của nàng – Diêu Phẩm Nghiên. Một kẻ ngoài thì thanh cao như bạch liên, trong thì thâm độc tựa trà xanh.
Sau khi tỉnh ngộ, Diêu Phẩm Nhàn thầm cười lạnh, chẳng cần níu giữ nữa, bỗng nhiên thông suốt, đi chết đi, cẩu nam nhân!
Cẩu nam nhân? Là Vương gia ư?
***
Năm năm trước, tỷ tỷ Diêu Phẩm Nghiên sợ hãi Ngụy Vương đương triều là kẻ chinh chiến khắp nơi, ra tay tàn nhẫn, không hề ôn nhu, bèn bỏ trốn ngay trước khi thành thân. Không còn cách nào khác, Diêu Phẩm Nhàn, thân là muội muội, đành phải thay tỷ xuất giá.
Năm năm sau, Ngụy Vương đại thắng trở về. Mà tỷ tỷ đào hôn năm ấy, nay lại chật vật quay về.
Cả kinh thành đều chờ để cười nhạo Diêu Phẩm Nhàn, nhưng nàng chẳng chút bận tâm, ngược lại thần thái càng thêm rạng rỡ, dáng vẻ tiêu dao thong dong… Không chỉ đối với chuyện trong phủ hay xã giao bên ngoài đều tùy ý cho qua, mà ngay cả mọi việc cũng chẳng còn lấy Vương gia làm trung tâm như trước.
Lâu dần, đến cả Ngụy Vương cũng không khỏi nghi hoặc: Nàng… thật sự không còn để hắn trong lòng nữa ư?
Ghi chú:
Trước khi về nước, tôi rủ Chu Thần An, người bạn lâu ngày không liên lạc, chơi Vương Giả Vinh Diệu.
Cậu ấy lập tức đồng ý, giúp tôi thắng liền năm ván cho đến khi tôi bảo đi ngủ.
Lúc đó tôi không hề hay biết, Chu Thần An đã là tuyển thủ đi rừng hàng đầu, hiếm khi livestream và thường từ chối lời mời chơi cùng.
Vậy mà hôm đó, cậu ấy lại nhận lời mời của tôi ngay trên sóng.
Fan hâm mộ lập tức xôn xao, tò mò về thân phận của tôi.
Đúng lúc này, một người tự xưng là bạn học cũ tung tin tôi từng được bao nuôi cho một tài khoản marketing.
Ngay lập tức, tôi bị tấn công bởi vô số lời lẽ lăng mạ.
Chu Thần An lập tức đăng Weibo:
"Bịa đặt? Dám đối chất không?"