Ta là một thứ nữ do sấu mã [*] sinh ra, là kẻ thấp hèn nhất trong phủ Thừa tướng.
Đích tỷ của ta cao quý vô song, còn là nữ nhân của Hoàng đế.
Thế nhưng, nàng ta lại chẳng thể sinh con!
Vậy nên, một kẻ hèn mọn như ta lại trở thành công cụ để nàng ta giữ vững ân sủng...
[*] sấu mã (瘦马): những cô gái nghèo bị bán vào các gia đình giàu có để làm vợ lẽ hoặc tỳ thiếp, có cuộc sống khổ sở, không được coi trọng.
Cha ta là đệ nhất quyền thần ở Nam Tấn.
Khi ta chưa sinh ra, Hoàng thượng đã triệu cha ta vào cung.
"Lão Cố, trẫm muốn kết thông gia với ngươi, ngươi thấy sao?"
Cha ta: "Xin tuân theo ý chí của Bệ hạ."
Thế là hai người thỏa thuận, nếu sinh nhi tử sẽ làm Phò mã, nếu sinh nữ nhi sẽ làm Thái tử phi.
Nhưng đến ngày sinh, mẹ ta lại sinh ra một cặp song sinh long phụng.
Cha ta lập tức băn khoăn, không biết nên chọn đứa nào.
Hoàng thượng phất tay: "Không cần chọn, trẫm muốn cả hai."
“Thôi thì, ta đây xin gả.”
Khi lời này vừa thốt ra, lòng ta bỗng nhẹ nhàng lạ thường, chẳng có gì to tát cả, đây chẳng phải cũng là phúc phận của ta sao?
Vân Kiểu là nha hoàn thông phòng của Tạ Duẫn Khâm.
Không phải thê, cũng chẳng phải thiếp, cùng lắm cũng chỉ là một nô tỳ có chút địa vị hơn mà thôi.
Ba tháng sau ngày Tạ Duẫn Khâm thành thân, nàng chuộc lại tự do.
Từ đó, trời rộng đất cao, mỗi người một ngả.
Nàng chẳng còn vì hắn mà rơi dù chỉ nửa giọt lệ.
Nàng là cao thủ võ lâm xếp thứ ba thiên hạ, chẳng may luyện công bị tán loạn chân khí tẩu hỏa nhập ma, không thể tùy ý vận công, ngày nào chưa trị dứt được thì ngày đó vẫn còn nguy cơ mất mạng. Bởi vậy nàng nghe lời sư công phải tìm gấp một phu quân để lấy dương bổ âm áp chế xuống. Vừa hay trong nhà có sẵn cô em gái đã đính hôn từ nhỏ nhưng nay không muốn gả nữa, dưới sự lừa phỉnh của bà mẹ kế và ông bố cặn bã, nàng bèn nhảy luôn vào màn diễn thay mận đổi đào.
Ta đã trót yêu một ám vệ.
Khi ta đem lời này thưa cùng hoàng huynh, ngón tay người vẫn thản nhiên lật giở trang sách, chỉ khẽ cất lời: “Chữ ‘thích’ trong lời muội, ý nên giải nghĩa ra sao cho phải?”
Đương nhiên, cách hiểu của hoàng huynh, kẻ sở hữu tam cung lục viện giai lệ ba nghìn, khác xa ta. Trong mắt người, hình ảnh một vị công chúa chưa xuất giá như ta rốt cuộc là gì?
Chẳng lẽ bởi ta mãi chưa chịu kết tóc se duyên, bị người trong ngoài cung cấm trêu ghẹo thành “lão công chúa”, nên người cho rằng ta đã đến độ chẳng thể kiềm chế nổi nữa ư?
Hoàng huynh hoàn toàn chẳng mảy may phản ứng với lời vặn hỏi của ta. Người chẳng hỏi đó là ám vệ nào, chỉ lạnh lùng phán một câu về phía bóng tối trong điện: “Đưa hắn đi đi.”
Rồi phất tay áo, ý muốn đuổi ta.
Ta biết, chuyện này đã thành. Lân- tổ chức ám vệ hoàng gia độc nhất vô nhị, được Thái Tổ khai quốc dày công vun trồng, thủ lĩnh của tổ chức vĩnh viễn ẩn mình trong bóng tối sau lưng thiên tử.
Trên đường trở về, tâm tư ta chẳng lấy gì làm hoan hỉ. Hoàng huynh chấp thuận quá nhanh, tựa như ta đòi người món đồ chơi trẻ con vậy. Người cho rằng ta lại muốn một món đồ tiêu khiển nhỏ bé. Muội muội của thiên tử, công chúa tôn quý, muốn một ám vệ làm kẻ hầu cận, quả là chuyện nhỏ đến không thể nhỏ hơn.
Nhưng ta thực lòng ái mộ hắn, A Cửu, ám vệ đã bảo hộ ta từ thuở còn thơ ấu.
Mẫu thân ta và hoàng huynh, chính là Quý phi được tiên hoàng sủng ái nhất. Khi hoàng huynh cất tiếng khóc chào đời, trong cung rộ lên lời đồn đãi, nói rằng Tam hoàng tử sẽ uy hiếp vị trí thái tử của Hoàng hậu. Lời đồn này đã khiến mẫu phi và hoàng huynh phải chịu không ít khổ sở, không biết bao nhiêu là dày vò.
May mắn thay, tiên hoàng đã phá lệ ban cho mẫu phi và hoàng huynh ám vệ của Lân, nhờ đó hoàng huynh mới bình an trưởng thành, còn ta cũng có thể chào đời một cách an toàn.
Khi sinh ta, mẫu phi suýt chút nữa hồn lìa khỏi xác. Tiên hoàng đã túc trực ba ngày ba đêm. Ta cũng nhờ họa mà được phúc, trở thành vị công chúa duy nhất trong số các tỷ muội có thị vệ riêng.
Trọng sinh trước một khắc rơi xuống vực sâu, ta đã thẳng chân đá văng phu quân đến cứu mình, mãn nguyện lao vào muôn trượng sâu thẳm.
Đời trước, khi phu quân ta, Lâm Khoát Chi, chết trận nơi Bắc Cương, ta chỉ mới hai mươi tuổi.
Nghe lời bà bà, ta không tái giá, vét sạch hồi môn để nuôi lớn đám con thứ của hắn.
Đến khi tuổi già bệnh trọng, lại bị bọn chúng ném ra bãi tha ma, cuối cùng bỏ mạng dưới bụng sói hoang.
Sống lại một kiếp, ta quyết để bọn chúng chết ngay trong bụng cha chúng.
Gả tới Ngụy Vương phủ đã 5 năm, Ngụy Vương vẫn luôn ở biên cương, phu thê gặp nhau thì ít xa nhau thì nhiều.
Diêu Phẩm Nhàn thân là Ngụy Vương phi, trong lo việc nhà, ngoài gánh xã giao… Vì Vương gia mà tận tâm tận lực, quanh năm bận rộn, tinh thần mỏi mệt, thân xác hao gầy, chẳng dễ dàng gì.
Cho đến một ngày, nàng đột nhiên thức tỉnh ký ức kiếp trước, mới hay bản thân xuyên vào một quyển sách Mary Sue vạn người mê. Mà trong sách, nàng chẳng qua chỉ là nữ phụ bạc mệnh, tài mạo song toàn cũng khó thoát khỏi kiếp bi ai, bị nữ chính chèn ép suốt một đời.
Mà nữ chính kia, chẳng ai khác, chính là tỷ tỷ ruột của nàng – Diêu Phẩm Nghiên. Một kẻ ngoài thì thanh cao như bạch liên, trong thì thâm độc tựa trà xanh.
Sau khi tỉnh ngộ, Diêu Phẩm Nhàn thầm cười lạnh, chẳng cần níu giữ nữa, bỗng nhiên thông suốt, đi chết đi, cẩu nam nhân!
Cẩu nam nhân? Là Vương gia ư?
***
Năm năm trước, tỷ tỷ Diêu Phẩm Nghiên sợ hãi Ngụy Vương đương triều là kẻ chinh chiến khắp nơi, ra tay tàn nhẫn, không hề ôn nhu, bèn bỏ trốn ngay trước khi thành thân. Không còn cách nào khác, Diêu Phẩm Nhàn, thân là muội muội, đành phải thay tỷ xuất giá.
Năm năm sau, Ngụy Vương đại thắng trở về. Mà tỷ tỷ đào hôn năm ấy, nay lại chật vật quay về.
Cả kinh thành đều chờ để cười nhạo Diêu Phẩm Nhàn, nhưng nàng chẳng chút bận tâm, ngược lại thần thái càng thêm rạng rỡ, dáng vẻ tiêu dao thong dong… Không chỉ đối với chuyện trong phủ hay xã giao bên ngoài đều tùy ý cho qua, mà ngay cả mọi việc cũng chẳng còn lấy Vương gia làm trung tâm như trước.
Lâu dần, đến cả Ngụy Vương cũng không khỏi nghi hoặc: Nàng… thật sự không còn để hắn trong lòng nữa ư?
Ghi chú:
Thị nữ của ta, vốn là kẻ xuyên không đến từ dị thế.
Nàng vẫn tưởng mình che giấu rất khéo.
Nhưng kỳ thực, ta sớm đã thấu rõ lai lịch của nàng.
Bởi trước nàng, ta từng ban tử một người đồng hương của nàng rồi vậy.
Sở dĩ lưu lại mạng sống mọn này…
Ấy là bởi ta nhận ra nàng có đôi phần bất đồng với nữ tử xuyên thế kia.
Trong kỳ tuyển tú tổ chức 5 năm một lần, ta chỉ là kẻ bị nhét vào cho đủ số.
Đến khi tuyển tú kết thúc, các tú nữ đều đã được phân vị, thì ta lại nhận được thánh chỉ:
“Trẫm chỉ định tiểu nữ họ Thôi, tên Ánh Chân, vào Ngự Thiện Phòng.”
Hôm nay nấu kẹo bình dân cho các hoàng tử công chúa, ngày mai lại nấu cháo dưỡng nhan cho hoàng hậu và quý phi.
Ngày tháng trong cung của ta ngày một tự do nhàn nhã.
Chân giò Đông Pha, dưa chuột đập dập, rượu nếp viên trôi mè đen.
Chén bạc không đựng chuyện hưng vong, ngàn thu vạn đại chỉ là một ấm trà.
Chẳng hiểu sao, cứ nấu nấu ăn ăn như vậy, lại leo lên được vị trí nữ quan đứng đầu Ngự Thiện Phòng.
Rồi lại còn dính phải một vị Hoài Thân vương Châu dai như đỉa, đuổi thế nào cũng không đi.
Vương gia hét lớn: “Cứu Trắc phi!”
Vương phi không còn vùng vẫy nữa, lặn sâu xuống đáy nước.
Nhờ vào công phu khổ luyện bấy lâu, nàng dốc sức lặn một mạch sang tận bờ bên kia hồ sen, cố nén hơi thở cuối cùng, rút ra chiếc ống sậy giấu trong búi tóc.
Một đầu ngậm chặt trong miệng, đầu kia vươn lên mặt nước, nàng hít mạnh một hơi.
Khụ—con nha đầu chết tiệt Xuân Hoa, không biết moi từ xó xỉnh nào ra cái ống sậy cũ rích này! Chủ tử ở dưới nước suýt nghẹt thở đến nơi rồi, hiếm hoi mới kịp lấy hơi, vậy mà vừa hít vào đã nếm trọn cái mùi bùn nát lẫn rong rêu lên men!
Mùi ấy nồng nặc đến mức suýt nữa khiến ta bật dậy trồi khỏi mặt nước.
May thay ta còn kìm được. Không vì gì khác—chỉ là đã quen rồi.
Trước khi ta chào đời, mẫu thân đã định sẵn cho ta một mối hôn ước.
Đối tượng chính là con trai của người bạn khuê phòng thân thiết của bà ấy.
Trước lúc lâm chung, bà ấy vẫn luôn nhấn mạnh: Ta và Lục Vân Trì là nhân duyên trời định, bảo ta nhất định, nhất định phải gả cho hắn!
Khi ấy, ta còn ngây thơ, chẳng hiểu lời bà ấy có ý nghĩa gì.
Mãi đến mười hai năm sau, đích nữ nhà Lạc Thiện Bá, Thịnh Vô Hạ, uống say.
Nàng ta đỏ mặt, chỉ vào mũi ta, vênh váo tự đắc tuyên bố: Nàng ta là người trời xuyên không từ thế giới khác tới đây, cho dù ta và Lục Vân Trì vốn là đôi phu thê ân ái nổi danh trong sử sách, nàng ta cũng nhất định phải cướp hắn đi!
Sáng sớm hôm sau, khi trời mới vừa tờ mờ sáng.
Thư từ hôn của Lục gia đã được gửi đến tay ta.
Tác giả: Nhất Tự Mi
Chuyển ngữ: Lam Quỳnh
Designer: SAC
Tag: Cung đấu, Cung đình hầu tước, Giang hồ, Hài hước, HE, Ngọt, Cưng chiều,
Tổng số chương: 39
Giới thiệu
Một câu tóm tắt: Mơ ước khắc chết phu quân, đáng tiếc nguyện vọng chẳng thành.
Đại yến quốc có một vị thiên kim phủ tướng quân ai ai cũng biết , liên tục khắc chết ba vị hôn phu sắp cưới.
Đại yến quốc còn có vị Ninh Vương điện hạ ai ai cũng hiểu, liên tục khắc đã chết ba vị hôn thê sắp gả.
Một người khắc phu pk một kẻ khắc thê, nếu tiến đến với nhau, rốt cuộc ai sẽ khắc chết ai?
Kỷ Duy Tâm cảm thấy, vì cái mạng nhỏ của bản thân mà suy nghĩ, vẫn là nỗ lực khắc chết nàng tướng công mới tốt!
Trung khuyển Vương gia yêu thê như mạng VS táo bạo Vương phi một lòng muốn khắc phu, ai sẽ là người chiến thắng?
Từ đây Ninh Vương phủ không còn ngày bình yên.
Vai chính: Kỷ Duy Tâm, Nhạc Trạm
Đại Thịnh triều có cung quy, bất kể tôn ti cao thấp, con do ai sinh ra thì người ấy phải nuôi.
Mẫu thân ta là tiểu tài nhân thấp kém nhất chốn hậu cung.
Từ khi ta chào đời, liền cùng người sống nơi Thừa Trạch cung vắng vẻ không người lui tới.
Năm ta lên tám, thái y chẩn đoán mẫu thân mắc trọng bệnh, chẳng sống được bao lâu.
Hôm đó, mẫu thân nhảy xuống Thái Dịch Trì, cứu tam hoàng tử đang rơi xuống nước.
Người cứu mạng tam hoàng tử, còn bản thân thì c.h.ế.t đuối trong hồ.
Trong cung lời đồn nổi lên tứ phía, ai nấy đều nói:
“Tam hoàng tử giẫm lên đầu Thôi tài nhân, giẫm đến lúc nàng chìm xuống nước, hắn mới bò được lên bờ.”
Bọn họ đổ thêm dầu vào lửa, nhưng ta hiểu rất rõ, mẫu thân là cố ý làm vậy.
Người dùng mạng của mình, đổi lấy sau khi c.h.ế.t đi, ta có thể được mẫu phi của tam hoàng tử — Tề quý phi thu nhận.
Mẫu thân thật ngốc.
Người tưởng mình đã trải sẵn một con đường cho ta.
Nhưng người quên rồi.
Hài tử không có mẫu thân, ngày tháng vốn đã gian nan.
Ta sinh ra đã chẳng phải dạng hiền lành.
Năm ba tuổi, ta dùng trâm cài tóc chọc mù mắt tiểu công tử nhà bên cạnh, chỉ vì hắn dám nhìn trộm mẫu thân ta tắm.
Năm năm tuổi, ta phóng hỏa đốt cả gánh hát, chỉ vì ta trông thấy bọn họ mua bán trẻ con.
Năm mười tuổi, ta lén dẫn người phế đi cháu trai của Ngự sử, ai bảo hắn dám giữa đường trêu ghẹo tỷ tỷ.
Những chuyện tương tự như thế, nhiều vô số kể...
Sau này, ta gả cho lương nhân, nhà chồng ai nấy đều lương thiện, khiến ta ở hậu trạch buồn chán đến chết đi được.
Trùng sinh trở về đúng ngày Đế vương ban hôn cho ta và tỷ tỷ, ta quả quyết đổi hôn với tỷ ấy.
Kiếp trước, tỷ tỷ gả vào phủ Quốc công chưa đầy hai năm đã hương tiêu ngọc vẫn.
Tỷ tỷ cũng trùng sinh, nước mắt lưng tròng nói: "Nhị muội, phủ Quốc công là đầm rồng hang hổ! Muội không thể gả qua đó được!"
Ta lại cực kỳ phấn khích, "Nhưng mà... tỷ tỷ, ta là kẻ xấu trời sinh mà."
Ta học chuyên ngành phục chế cổ vật, một ngày bất ngờ xuyên thành cung nữ thấp kém nhất trong hậu cung.
Một hôm, hoàng thượng và hoàng hậu nảy sinh tranh cãi.
Hoàng đế tức giận, vớ chiếc chén men Đông Thanh họa tiết lá sen bên cạnh rồi ném phịch xuống đất.
Ta đang lau bàn bên cạnh, thói quen nghề nghiệp lập tức bộc phát, vô thức lao người ra cứu.
Ta một tay ôm chặt chiếc chén, lăn vài vòng trên mặt đất để hãm đà, cuối cùng cũng giữ được văn vật.
Vừa thở phào, ta ngẩng đầu lên, chạm ngay ánh mắt âm hiểm của hoàng đế.
Phụ thân ta là Ngự Sử không sợ chết nhất Đại Chu.
Từ Hoàng thượng trở xuống đến văn võ bá quan, bắt được ai là mắng người đó.
Đến nỗi ông bị người chán chó hiềm, mười năm bị biếm ba mươi tám lần.
Ngay lúc phụ thân ta lần thứ ba mươi chín bị biếm đến Quỳnh Châu hít gió biển, thì đối thủ một mất một còn của ông là Trương Thủ Phụ ch//ết.
Vốn tưởng phụ thân ta sẽ đốt pháo ăn mừng ba ngày ba đêm, không ngờ ông lại liều ch//ết cứu lấy đứa con trai duy nhất của Trương Thủ Phụ.
Phụ thân ta vỗ vỗ bờ vai gầy yếu của thiếu niên kia: "Mạng của con là ta cứu, sau này phải nghe lời ta!"
Nhưng hắn lại không nghe lời phụ thân ta, chỉ nghe lời ta.
Trọng sinh ư? Bổn cung không cần.
Chỉ bằng đôi tay này, từ thân phận cung nữ hèn mọn, ta từng bước bước lên đỉnh cao, ngồi vững trên ngôi vị Quý phi, độc sủng hậu cung.
Cái gọi là tình nghĩa đế vương, chung quy cũng chỉ là món đồ chơi trong tay bổn cung.
Ngay cả mạng sống của hắn, bổn cung cũng dám đoạt—chỉ tiếc thay, tấm chân tình ấy, ta chẳng buồn màng tới.
Ngươi biết không?
Sau khi tên cẩu hoàng đế kia băng hà, người ôm trọn huyết mạch duy nhất của hắn, người quyền khuynh triều dã, buông rèm chấp chính, không ai khác—chính là bổn cung.
Chỉ trong bùn nhơ thấm đẫm máu và nước mắt, mới có thể nở rộ một đóa hắc liên hoa yêu mị nhất thế gian.
Hãy ghi nhớ kỹ tên của bổn cung — ta — Nhan Tịch Lam.
Ta đã giết heo trong cung bốn năm. Lưỡi rìu đi tới đâu, đều không còn đường sống.
Mỗi lần giết một con heo, ta lại niệm một tiếng Phật.
Kỹ năng giết heo thuần thục của ta được một vị hoàng tử để mắt đến, hắn thu nhận ta làm tâm phúc.
Ta làm lưỡi đao đoạt mạng, hắn làm kẻ đồ tể vung đao.
Giết người chém đầu, A Di Đà Phật; chôn xác tại chỗ, thiện tai thiện tai.
Ta là tiểu thiếu gia độc ác tính tình sáng nắng chiều mưa, vừa mới tung một cước đạp thẳng vào vai nam chính.
Ngay giây sau, ta đã thấy những dòng bình luận trôi nổi:
[Thiếu gia đừng “thưởng” hắn nữa! Nam chính mê chết đi được đấy!]
[Đạp cho hắn sướng rồi, tối nay chắc hắn sướng đến phát điên mất!]
[Mấy người nói xem, lỡ như tiểu thiếu gia đỏng đảnh này mà biết nam chính tối nào cũng chuốc thuốc mê mình, rồi lại còn vừa ôm vừa hôn, liệu có tức chết không cơ chứ?]
[Aaaa! Nam chính mau hôn nát đôi môi hồng non mềm của hắn đi!]
Ta đờ người ra. Vậy ra, cái dáng vẻ run rẩy nhẹ khi gã nam nhân này nắm lấy cổ chân ta không phải là sợ hãi, mà chính là đang cố kìm nén nỗi phấn khích ư?
Ta vội vàng rút chân về, đối diện với những biến đổi tâm lý khó lòng nhận thấy trên gương mặt nam chính: thất vọng, dư vị, thỏa mãn, thèm khát và cuối cùng là ánh mắt như thể chắc chắn sẽ chiếm được...
Ta tức giận đến mức vung roi quất tới.
Tên nô tài đáng chết! Đúng là đồ biến thái mà!
Chuyện ta vào cung, vốn là một điều bất ngờ.
Ta tên Giang Ánh Liễu, năm nay mười bốn tuổi, xuất thân từ một gia đình danh gia vọng tộc, nội tổ phụ là Thái phó đương triều, nội tổ mẫu là cô tổ mẫu của Hoàng thượng, Hoa Dương Đại trưởng công chúa. Phụ thân và các thúc thúc đều làm quan trong triều, các ca ca đều trẻ tuổi tài cao, quả thực là một gia tộc đang trên đà phát triển, hưng thịnh.
Một gia tộc như vậy tất nhiên phải đưa một nữ tử vào cung, chỉ là ta chưa bao giờ nằm trong danh sách ứng cử. Chẳng phải ta kém sắc sảo hay tài năng so với người khác, mà là ta quá ngốc.
Tôi xuyên thành một cung nữ quét dọn ở Phượng Ngô Cung.
Kim thủ chỉ duy nhất của tôi, chính là có thể nghe thấy tiếng lòng của cây cối.
Cây trinh nữ ở cung Quý phi nói: “Lão Hoàng đế thích ăn bánh hoa quế.”
Cây nguyệt quý ở điện Chân tần nói: “Rõ ràng người thích nhất là yếm đỏ.”
Tôi đi khắp hậu cung, chuẩn bị sẵn bánh hoa quế, bày yếm đỏ ở nơi dễ thấy nhất…
Về sau, Hoàng hậu nương nương thăng tôi lên làm nhất đẳng cung nữ.
Tôi đang chuẩn bị thi triển tài năng.
Bất ngờ một đạo thánh chỉ hạ xuống.
Hoàng thượng, phong tôi làm Trân phi.
Giữa cung yến lình đình, hàng trăm quốc gia lớn nhỏ đến tham gia, một nữ nhân cả thân được bao bọc bởi lụa trắng, mềm mại uyển chuyển xuyên tới đây như ánh trăng hạ phàm.
Nàng nói gia tộc ta dám nuôi binh quyền, lũng đoạn quyền lực triều chính, là tai họa của thiên hạ này.
Nói ta cả đời luẩn quẩn trong chốn hậu viện nhỏ bé, đầu óc nông cạn, căn bản không xứng với Thái tử.
À, chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân xuyên không, có thể dùng được bao nhiêu thủ đoạn để đấu lại nữ tử khuê các được thế gia quyền quý giáo dưỡng mười mấy năm đây?
Phải biết rằng, người ngồi được vào ngôi Thái tử này là do ta chọn.
Hoan nghênh ngươi đến với thế giới Tây Du Ký.
Xin hãy tuân thủ những quy tắc sau:
【Chớ nên tin lời Trư Bát Giới, trên đời này vốn không hề tồn tại Cao Lão Trang.】
【Tôn Ngộ Không là giả mạo, nếu phát hiện hắn mọc ra sáu cái tai, hãy lập tức tránh xa, tuyệt đối không được nhìn thẳng vào mắt hắn!】
【Khi Đường Tăng mở lời hóa duyên, lập tức chém lấy huyết nhục trên thân bỏ vào bát vàng, chớ có do dự!】
【Khi màn đêm buông xuống, thân bạch long mã sẽ mọc đầy mụn mủ, tuyệt đối không được chạm vào da thịt của nó.】
【Hãy tìm lấy chân kinh, đó chính là then chốt để phá giải mọi thứ…】
Ta là hoàng hậu bị thất sủng nhất hậu cung.
Không con cái, không được sủng ái, mà nhà mẹ đẻ cũng chẳng có thế lực gì.
Năm xưa chẳng qua là vì thay thái tử chắn một kiếm, mới được ban hôn làm thái tử phi.
Thái tử vốn chẳng ưa ta, sau khi đăng cơ nhiều lần muốn phế hậu.
Chỉ ngại miệng lưỡi thế gian, sợ bị chỉ trích lên án.
Đành phải trút hết căm hờn lên người nhà ta, không ngừng dày vò, hành hạ.
Bao năm vợ chồng như oan gia, thù hận sâu như biển.
Sống lại một đời, khi thích khách ập tới, ta dứt khoát bỏ chạy.
Ấy khoan đã! Thích khách này sao lại nhằm vào ta?!
Không đúng, thái tử... à không, hoàng thượng cũng xông về phía ta là sao?!
Thái hậu thích dùng đạo đức để trói buộc người khác, thế lực ngoại thích thì hoành hành ngang ngược.
Thái tử vô tài vô đức, các hoàng tử khác thì ôm mộng bá vương, thèm khát ngai vàng.
Các công chúa tuy là cành vàng lá ngọc, nhưng thường xuyên bị phò mã và nhà chồng ức hiếp.
Phi tần trong hậu cung thì đấu đá không ngừng, mạnh ai nấy tự lo lấy thân.
Ngay cả các ngôn quan cũng lời lẽ sắc bén, chỉ cần ta hơi sơ sẩy một chút là lập tức bị chửi bới thậm tệ.
Mẹ nó chứ, làm hoàng đế mà đến mức này thì đúng là mất mặt.
Ngày đầu tiên làm hoàng đế, ta đã muốn chém đầu người khác rồi.
Ta là một quý phi, có thể nghe được tiếng lòng của hoàng thượng.
Ở kiếp trước, ta luôn thuận theo tiếng lòng ấy, mọi việc đều làm theo mong muốn của hắn.
Tưởng rằng có thể thăng quan tiến tước, được phong làm hoàng hậu.
Nào ngờ, hoàng thượng lại là kẻ bỉ ổi.
Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, cuối cùng lại đem lòng yêu một nữ tử chài lưới ngoài cung.
Bất chấp lời can ngăn của triều thần, phong nàng ta làm hoàng hậu.
Lại sợ ta sẽ làm hại vị hoàng hậu kia, liền sớm ban c.h.ế.t cho ta.
Đời này sống lại, vừa nghe thấy tiếng lòng của hoàng thượng, ta liền đem tin tức tiết lộ cho những kẻ đối đầu với ta.
【Bệ hạ hễ ăn vải là bị nổi phong chẩn.】
【Bệ hạ định ra tay với nhà ngươi.】
【Bệ hạ khen ngợi muội muội ngươi không dứt lời.】
An phi, Thục phi cùng các phi tần khác đều kinh hãi.
“Hoàng tỷ, ta phải làm sao bây giờ? Hoàng tỷ mau nghĩ cách giúp ta đi!”
Nữ thổ phỉ vô tâm vô phế × Hoàng đế chó má không ra gì|Cổ ngôn ngọt sủng 1v1sc
Biên cương nước Yến quanh năm chiến loạn, thổ phỉ hoành hành.
Ngư Ninh lớn lên trong ổ thổ phỉ, là một nữ thổ phỉ chiếm núi làm vua.
Nàng nhặt được một người đàn ông tuấn mỹ phi phàm bị thương dưới chân núi, ép anh ta thành thân làm phu quân.
Phu quân không chịu động phòng hoa chúc thì phải làm sao?
Dễ thôi, dùng dây trói lại, ấn đầu ép buộc.
Cứ gà bay chó sủa như vậy được hai tháng, phu quân rẻ mạt bỏ chạy, nhưng Ngư Ninh đã có thai.
Đúng lúc hai nước giao chiến, hoàng đế Đại Yến thân chinh, Ngư Ninh thừa cơ giải tán ổ thổ phỉ, quy ẩn giang hồ.
Sáu năm sau.
Con gái út của phủ Vĩnh Ninh hầu bị lạc đã được tìm thấy, cả nhà vui mừng, yêu thương như châu báu.
Chỉ tiếc vị quý nữ này mệnh khổ, phu quân mất sớm, một mình nuôi con khôn lớn.
Hầu phu nhân đau lòng con gái, tỉ mỉ lựa chọn phu quân cho con gái tái giá, ngay cả trong cung yến cũng không quên tìm kiếm đối tượng phù hợp.
Chỉ là…
Tại sao ánh mắt con gái nhìn hoàng đế lại kinh hoàng như vậy, giống như gặp quỷ?
Ngày Hoàng hậu lâm bồn, tẩm cung bỗng chốc ngập trong biển lửa.
Một nữ tử áo trắng tay lăm lăm kiếm xông thẳng vào, một mình tả xung hữu đột, chém tan mọi cản trở trong hoàng cung.
Nàng cướp đi đứa bé vừa mới cất tiếng khóc chào đời, chính là vị tiểu công chúa. Ôm chặt hài nhi đang nức nở, một tay nàng vẫn kiên định nắm chặt thanh kiếm.
"Ngoan nào, đừng khóc. Đợi ta dẫn con xông pha vòng vây này."
Một bóng hoàng bào rực rỡ chợt hiện ra trước mắt. Hoàng đế nhìn nàng với bao nỗi niềm chất chứa, hồi lâu sau khẽ phất tay.
"Thôi... cứ để nàng đi."
Bảy năm sau, một thiếu nữ thôn dã dung mạo tuyệt sắc nhập cung, vẻ đẹp lấn át cả trăm hoa, trở thành vị tân hoàng hậu.
Bên cạnh nàng luôn có một tiểu nha đầu, dung mạo giống hệt vị tiền hoàng hậu năm xưa.
Lũ lụt, đói kém hoành hành. Phụ thân ta, vì gom đủ lộ phí lên kinh ứng thí, đã gói ghém ta cùng mẫu thân bán cho một gã lái buôn làm kẻ hầu bếp.
Mẫu thân chẳng chịu nổi nhục nhã, liền quay đầu nhảy vào dòng nước lũ cuộn trào.
Nhiều năm sau, phụ thân ta rốt cuộc cũng trèo lên cao vị, được tiến cung yết kiến Thánh thượng.
Hắn ngẩng đầu, liền thấy ta đã sớm an tọa trên long ỷ.
Quần thần trong triều đồng loạt giận dữ nhìn hắn:
“Đã diện kiến Nữ Đế, cớ sao chưa quỳ?”
Nàng ra đời liền mang theo tiên đoán trời định, long tình phượng cảnh thiên hạ chi mẫu, chỉ tiếc nàng mang danh phận đê tiện nhất – nữ nhi của thương nhân.
Nàng đọc thuộc tất cả điển tịch, là một tài nữ không hơn không kém, chỉ là có chút “giả tạo”! Như thế nào “giả tạo”? Tài nữ chân chính tất nhiên phải có một tấm lòng bao la, hải nạp bách xuyên*, khoan dung độ lượng! Nhưng vị tài nữ này, lòng dạ rất hẹp hòi, rất phúc hắc, trừng mắt tất báo*, vì vậy ngày nào cũng gây thù kết oán với không biết bao nhiêu người!
“Nguyên lai là cô!” Tiêu Vân Trác nhìn nữ tử trước mắt, dung nhan khiến núi sông phải e lệ mà cắn răng nghiến lợi.
“Tại sao lại là ngươi?” Ngu Thường Hy nhìn cái người trước mắt từng khiến nàng hận không thể róc xương lóc thịt của hắn, nhất thời hóa đá! Đây hắn phải là tên thối cầm thú, cư nhiên lại biến thành Đông cung thái tử!
Một ngày nào đó.
“Thái tử điện hạ, Phùng lương đễ hỏi tối nay vị nào thị tẩm?”
“Đi hỏi Ngu cung nữ!”
“Hải Hà vương đang muốn xông vào phủ, không ai dám ngăn cản, làm sao bây giờ?”
“Đi hỏi Ngu cung nữ!”
“…..” Mỗ thái giám im lặng triệt để, cái gì cũng hỏi Ngu cung nữ, vậy Thái tử gia ngài dùng làm cái rắm gì a? Đông cung này đến tột cùng là ai làm chủ?
Vì vậy mỗ nữ hoàn toàn bị chọc giận, vò đầu bứt tai, lệ rơi đầy mặt, liên tục vỗ ngực ngẩng đầu hô to: “Ai tới diệt tên cầm thú này đi!”
***
*hải nạp bách xuyên: biển lớn dung nạp trăm dòng sông nhỏ, ý chỉ khoan dung độ lượng.
*trừng mắt tất báo: người ta thì có thù tất báo nhưng chị Hy thì chỉ cần trừng mắt cũng sẽ cố sống cố chết mà báo thù!
Thể loại : Ngôn tình cổ đại, xuyên không, cung đình, OE.
Từ nhỏ đến lớn, một giấc mộng luôn quấn quanh lấy nàng, trong mộng có một nam tử thâm tình kêu gọi quái nhiễu giấc ngủ của nàng, đau đớn triền miên.
Vừa cảm giác tỉnh lại thế nhưng xuyên qua đến một cái thời đại không có trong lịch sử, ngoái đầu nhìn lại,nam tử tựathanh phongxuất hiện trước mặt, mỉm cười nói, Điệp nhi ngươi rốt cuộc đã trở lại.
Còn chưa nói xong, liền bị tên còn lại đánh gãy, thô lỗ túm tay nàng nói, ngươi chỉ có thể làm nữ nhân của Trẫm.
Tam sinh tam thế luân hồi chỉ có duy nhất một lựa chọn, nàng dị thường kiên định thoát khỏi tay của hoàng thượng nhìn phong dạng nam tử nói, ta chỉ có thể làm vương phi của ngươi.
Chính là đường tình lại như thế nhấp nhô.