Chân Nguyệt, một cô gái từ thời hiện đại bị cuốn vào một thế giới cổ đại sau khi tận thế kết thúc. Điều đáng chú ý là cô không chỉ xuyên không mà còn có năng lực đặc biệt, trong trường hợp này là dị năng hệ Mộc (có thể là khả năng điều khiển cây cối, thiên nhiên).
Ngay khi cô vừa nghĩ rằng mình có thể bắt đầu một cuộc sống mới sau tận thế, cô lại rơi vào một tình huống hết sức khó xử. Không chỉ bị đưa đến một thôn xóm nhỏ, mà cô còn trở thành một "nông phụ cực phẩm", nổi tiếng trong vùng vì những tài năng đặc biệt, và còn đang mang thai sáu tháng mà không biết vì sao mình lại có thai. Điều này gây ra sự bối rối và tức giận cho Chân Nguyệt, vì cô không hề có mối quan hệ nào với người đàn ông nào trong quá khứ.
Ta đã trót yêu một ám vệ.
Khi ta đem lời này thưa cùng hoàng huynh, ngón tay người vẫn thản nhiên lật giở trang sách, chỉ khẽ cất lời: “Chữ ‘thích’ trong lời muội, ý nên giải nghĩa ra sao cho phải?”
Đương nhiên, cách hiểu của hoàng huynh, kẻ sở hữu tam cung lục viện giai lệ ba nghìn, khác xa ta. Trong mắt người, hình ảnh một vị công chúa chưa xuất giá như ta rốt cuộc là gì?
Chẳng lẽ bởi ta mãi chưa chịu kết tóc se duyên, bị người trong ngoài cung cấm trêu ghẹo thành “lão công chúa”, nên người cho rằng ta đã đến độ chẳng thể kiềm chế nổi nữa ư?
Hoàng huynh hoàn toàn chẳng mảy may phản ứng với lời vặn hỏi của ta. Người chẳng hỏi đó là ám vệ nào, chỉ lạnh lùng phán một câu về phía bóng tối trong điện: “Đưa hắn đi đi.”
Rồi phất tay áo, ý muốn đuổi ta.
Ta biết, chuyện này đã thành. Lân- tổ chức ám vệ hoàng gia độc nhất vô nhị, được Thái Tổ khai quốc dày công vun trồng, thủ lĩnh của tổ chức vĩnh viễn ẩn mình trong bóng tối sau lưng thiên tử.
Trên đường trở về, tâm tư ta chẳng lấy gì làm hoan hỉ. Hoàng huynh chấp thuận quá nhanh, tựa như ta đòi người món đồ chơi trẻ con vậy. Người cho rằng ta lại muốn một món đồ tiêu khiển nhỏ bé. Muội muội của thiên tử, công chúa tôn quý, muốn một ám vệ làm kẻ hầu cận, quả là chuyện nhỏ đến không thể nhỏ hơn.
Nhưng ta thực lòng ái mộ hắn, A Cửu, ám vệ đã bảo hộ ta từ thuở còn thơ ấu.
Mẫu thân ta và hoàng huynh, chính là Quý phi được tiên hoàng sủng ái nhất. Khi hoàng huynh cất tiếng khóc chào đời, trong cung rộ lên lời đồn đãi, nói rằng Tam hoàng tử sẽ uy hiếp vị trí thái tử của Hoàng hậu. Lời đồn này đã khiến mẫu phi và hoàng huynh phải chịu không ít khổ sở, không biết bao nhiêu là dày vò.
May mắn thay, tiên hoàng đã phá lệ ban cho mẫu phi và hoàng huynh ám vệ của Lân, nhờ đó hoàng huynh mới bình an trưởng thành, còn ta cũng có thể chào đời một cách an toàn.
Khi sinh ta, mẫu phi suýt chút nữa hồn lìa khỏi xác. Tiên hoàng đã túc trực ba ngày ba đêm. Ta cũng nhờ họa mà được phúc, trở thành vị công chúa duy nhất trong số các tỷ muội có thị vệ riêng.
Từ thuở bé, phụ mẫu đã dạy ta phải làm người lương thiện. Ta kính trên nhường dưới, đặt người trước bản thân, thế nhưng ngày tháng trôi qua, cuộc sống lại càng lúc càng bế tắc.
Phu quân sủng ái tiểu thiếp, nhi tử lười nhác không chịu học hành, ái nữ thì coi ta như kẻ thù.
Đường cùng ngõ tận, ta treo cổ quyên sinh.
Nào ngờ, một hồn phách đến từ dị thế lại thừa dịp chiếm lấy thân xác ta.
Ta cả kinh thất sắc.
“Sao ngươi có thể như vậy? Ngươi là ai?”
Đối phương thản nhiên đáp:
“Ta là một kẻ tiện nhân!”
Trọng sinh trước một khắc rơi xuống vực sâu, ta đã thẳng chân đá văng phu quân đến cứu mình, mãn nguyện lao vào muôn trượng sâu thẳm.
Đời trước, khi phu quân ta, Lâm Khoát Chi, chết trận nơi Bắc Cương, ta chỉ mới hai mươi tuổi.
Nghe lời bà bà, ta không tái giá, vét sạch hồi môn để nuôi lớn đám con thứ của hắn.
Đến khi tuổi già bệnh trọng, lại bị bọn chúng ném ra bãi tha ma, cuối cùng bỏ mạng dưới bụng sói hoang.
Sống lại một kiếp, ta quyết để bọn chúng chết ngay trong bụng cha chúng.
Văn án nữ chính:
Khương Từ vào núi hái hạt dẻ, lại lạc đường vào sâu trong đó, rồi bị người ta đẩy từ sườn núi xuống.
Cố Thanh Xuyên đã cõng cô đi suốt sáu tiếng không nghỉ, đưa cô đến bệnh viện cấp cứu.
Vậy mà đám người kia lại vu oan cho Cố Thanh Xuyên là nhân lúc cô hôn mê rồi giở trò đồi bại. Trước khi cô kịp tỉnh lại để làm chứng rửa sạch tội danh cho anh, thì chính cô lại bị người ta tố cáo đầu cơ trục lợi và phải ngồi tù mấy năm.
Khi Khương Từ mãn hạn tù, những người thân gọi là ruột thịt chẳng một ai đến đón, chỉ có Cố Thanh Xuyên xuất hiện.
Sau này, người đàn ông đó trở thành đại phú hào số một Tần thành, cho cô mười năm hạnh phúc nhất đời.
Lúc cô hấp hối, anh đau đớn đến tan nát cõi lòng, hỏi cô đời này còn điều gì tiếc nuối.
Cô gắng gượng một hơi, nói:
“Năm đó em rơi xuống sườn núi, anh đã cõng em đến bệnh viện. Giá như em tỉnh lại sớm hơn thì hay rồi, anh đã không phải ngồi tù oan mấy năm trời.”
Khương Từ nói xong thì nhắm mắt, lúc mở mắt ra đã quay về mười lăm năm trước.
Chỉ một tiếng nữa thôi, người đàn ông kia sẽ bị kết tội lưu manh.
Khương Từ rút ống truyền nước:
“Cố Thanh Xuyên, anh đợi em.”
Kiếp này cô sẽ tỉnh lại sớm hơn, ân phải báo, oán phải trả.
*
Văn án nam chính:
Cô em gái út xinh đẹp nhất nhà họ Khương bị người ta đẩy xuống núi, không chết, mà còn trọng sinh.
Sau đó vận may liên tiếp ập đến, lại còn trở thành vị hôn thê của Cố Thanh Xuyên.
Cậu thiếu niên nghèo khổ, tính tình cứng rắn chạy tới đòi hủy hôn, ai ngờ vị hôn thê xinh đẹp giàu có như phát điên, hôn cậu một cái, còn đòi cho cậu vào ở rể.
Thiếu niên hoảng loạn bỏ chạy, thề phải kiếm thật nhiều tiền cưới được bạch phú mỹ, tuyệt đối không làm chàng rể ăn nhờ ở đậu.
Về sau, thiếu niên sa cơ lỡ vận năm nào trở thành đại lão thương giới, nhưng lại phát hiện tài sản của vị hôn thê lúc nào cũng hơn mình một con số 0.
Cố Thanh Xuyên cuống rồi, nếu cứ tiếp tục thế này, không chỉ không được ở rể, mà e là đến vợ cũng chẳng cưới được…
(Cái văn án nam chính này là lừa tình đó 🙃)
---
Tag nội dung: Trọng sinh, vả mặt, sảng văn, niên đại văn, nhẹ nhàng.
Bà bà ghét ta cả một đời.
Bà chê ta xuất thân bùn lầy, vậy mà lại có thể theo nhi tử bà làm phu nhân quan gia.
Bà hận trượng phu ta tuy hiếu thuận, nhưng lại không chịu nghe lời bà hưu thê tái giá.
Bà càng căm ghét việc ta cả đời không sinh con, khiến nhà họ Chu không có trưởng tử trưởng tôn.
Sau khi trọng sinh, bà lập tức vội vàng hủy bỏ hôn sự với nhà ta.
Để dập tắt ý định của nhi tử, bà bày mưu khiến ta phải gả cho một tú tài què chân trong thôn.
Bà chờ xem ta sa sút thảm hại, sống cuộc đời khốn khổ.
Không ngờ, thứ bà chờ được lại là ta được phong mệnh phụ, con cháu đầy đàn.
Còn nhi tử bà, cả đời cũng không thể bước ra khỏi ngôi làng nhỏ kia.
Tác giả: 天山茶賓館
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Gia Đấu, Linh Dị, Nữ Cường, Hiện Đại, Hài Hước, Sủng, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Tiên Hiệp, Điền Văn
Team dịch: Vân Mộng Hạ Vũ
Giới thiệu:
Cô gái Chu Thiện, có khả năng nhìn thấy và thay đổi số mệnh, đang đối diện với một thế lực tàn ác và phong kiến đầy tín dị dị.
Đây là một tình huống thú vị trong những câu chuyện về việc thay đổi số phận hay chiến đấu với số mệnh.
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, HE, Tình cảm, Hào môn thế gia, Cung đình hầu tước
Giới thiệu:
Định Tây hầu phủ đích nữ Lục Niệm sau hai mươi năm xa xứ đến Thục địa nay đã hồi kinh, mang theo cả trưởng nữ vừa cập kê – Dư Như Vi.
Đường sá xa xôi, tin tức khó bề thông suốt, nhưng trong kinh thành, giới quyền quý vẫn từng bước nghe được tình hình của hai mẹ con này—quả thật ly kỳ khó tin.
Lục Niệm khi chưa xuất giá đã nổi danh ngang ngược, phụ thân không quản nổi, kế mẫu không dám can thiệp, đến mức hầu phủ buộc phải gả nàng đi thật xa để tránh hậu họa.
Nào ngờ nữ nhi nàng sinh ra còn vượt xa mẫu thân, khiến Dư gia gần như tuyệt diệt, cuối cùng đành quay về nương nhờ Lục gia.
Các phu nhân trong phủ công hầu bá tước đều lập tức cảnh giác—tuyệt đối không thể để Dư Như Vi, kẻ còn hơn cả Lục Niệm năm xưa, nhắm trúng con trai nhà mình!
Sinh ra là cháu gái nhỏ của tam triều Thái sư, A Vi dù theo phụ mẫu huynh trưởng đến nhậm chức ở vùng đất xa xôi, vẫn là tiểu bảo bối được tộc nhân cưng chiều nhất.
Nhưng thời thế xoay vần, Thái sư phủ bị cuốn vào tranh đoạt hoàng vị, một sớm sụp đổ.
A Vi may mắn thoát nạn, gian nan mưu sinh, cho đến khi gặp được Lục Niệm, lúc đó đã gần như phát điên.
Nàng trở thành Dư Như Vi, trở thành liều thuốc của Lục Niệm, lại càng là thanh đao trong tay nàng ấy.
Nàng giúp Lục Niệm báo thù, cũng vì chính mình mà phục hận.
Một câu chuyện về cặp “mẹ con giả” đồng hành trên con đường báo thù.
Trước lúc lâm chung, trước mắt ta vụt qua mấy hàng chữ kỳ lạ:
【Lão thái quân đừng chết mà, người là người thân cuối cùng của Gia Nghi rồi!】
【Hu hu hu, lão thái quân mà chết, Vương Dục sẽ giáng Gia Nghi xuống làm thiếp, nàng ấy sẽ bị bắt nạt thê thảm lắm lắm.】
【Lão thái quân mau tỉnh lại cứu Gia Nghi đi, giờ nàng ấy còn đang quỳ ngoài tuyết, thêm một canh giờ nữa là cái thai trong bụng không giữ nổi đâu!】
Cái gì cơ?
Tôn nữ ta bị bắt nạt ư?
Ta phun ra một ngụm máu đen, lập tức ngồi bật dậy từ trên giường:
“Người đâu, mang Trường Minh Thương của ta tới đây!”
Ta xuyên thành chủ mẫu của Hầu phủ, còn đứa con riêng của phu quân ta lại là một nam phụ si tình.
Sau khi trưởng thành, hắn sẽ cưỡng ép nữ chính, tiêu tiền như nước.
Với nam chính thì giở trò ly gián, bày mưu hãm hại.
Cuối cùng bị nam nữ chính liên thủ đánh bại, cạo đầu đi tu, sống cô độc cả đời.
Hầu phủ cũng vì hắn mà bị liên lụy, bị tịch thu gia sản, tước bỏ tước vị, chịu cảnh lưu đày thê thảm.
Mới xuyên đến, nhìn đứa nhỏ trước mắt đang giả vờ ngoan ngoãn…
Hắn muốn sống khép kín, sống trong tăm tối hả?
Không được, nhất định phải nuôi dưỡng hắn trở thành một đứa vui vẻ, tươi sáng như ánh dương rực rỡ cho ta!
Hắn muốn tiêu xài hoang phí ư?
Không được, nhất định phải nuôi dạy thành kẻ tiết kiệm, biết lo toan cho gia đình.
Khối tài sản to lớn của Hầu phủ này, ta nhất định phải giữ cho vững.
Về sau, người người đều nói ta vung tiền như rác, kiêu căng xa hoa.
Con riêng liền phản bác:
“Ngươi nói bậy! Mẫu thân ta là người tiết kiệm, biết lo toan việc nhà, hiền lương đức hạnh. Người từng chu cấp cho biết bao học trò, toàn là tiền tự tay người tằn tiện mà có. Ngươi làm được không?”
Có người nói thủ đoạn của ta độc ác, hành sự chẳng khác chi nam tử.
Hắn liền sa sầm mặt:
“Mẫu thân ta dịu dàng hiền hậu, nhân đức nhất đời. Rõ ràng người có thể đoạt thẳng bạc của ngươi, lại cố ý cho ngươi cơ hội cạnh tranh công bằng. Là ngươi vô dụng, chẳng trách được ai, đúng là phế vật.”
Đến cả phụ thân hắn cũng không nén nổi, cất lời:
“Con à, mở to mắt mà nhìn cho rõ, mẫu thân con vốn không phải hạng người dễ bị bắt nạt đâu.”
Hắn giận dữ nói:
“Phụ thân, người đừng ép con trở mặt với người. Người có thể nói con thế nào cũng được, nhưng mẫu thân—vạn lần không thể động đến.”
...
Là chủ mẫu của Hầu phủ, vì danh dự gia tộc và tương lai của đích tử, ta nghiêm khắc quản lý gia đình, thậm chí còn dùng cả tiền hồi môn để duy trì vẻ vang cho Hầu phủ.
Thế nhưng Hầu gia lại ngầm ủng hộ Thái tử đoạt vị, cuối cùng thất bại, khiến toàn phủ bị tịch thu gia sản, lưu đày biên cương.
Tại vùng đất băng giá khắc nghiệt, lời cuối cùng ta nhận được là:
"Trong nhà không còn phần cơm của ngươi nữa."
Đói khát đến mức thoi thóp, ta bị ném vào chuồng bò, chếc trong giá lạnh và đói khát.
Trùng sinh trở lại, lần này ta giúp các ngươi phá tan cái Hầu phủ này!
Thiếu gia muốn cưới thôn nữ ư?
Cưới đi! Cưới thêm hai thông phòng nữa vào cho ta!
Lão phu nhân khóc lóc đòi về quê?
Về! Người đâu, chuẩn bị xe ngựa, tiễn bà ấy đi ngay cho ta!
Hầu gia uống hoa tửu?
Được! Mỹ nhân cứ rước về nhà mà uống!
Nhưng tại sao ta đã thuận theo ý các ngươi, giúp cả Hầu phủ sụp đổ đến mức không còn bức tường nào, mà từng kẻ lại đồng loạt tỏ ra ấm ức thế này?
Tác giả: Trần Thập Niên
Tran / Editor: Thoa Trần
Thể loại: Cổ đại, Gia đấu, Hài hước, Nhẹ nhàng, Chữa lành, HE
Độ dài: 117
Giới thiệu
Triệu Doanh Doanh là một mỹ nữ xinh đẹp, nhưng mỗi lần “giao chiến” với tỷ muội trong nhà đều thất bại thảm hại. Đại khái là vì đầu óc nàng không tốt lắm, tất cả đều dùng để đổi lấy dung mạo hết rồi.
Một ngày nọ, nàng lại bị chơi xấu, phụ thân trách mắng, còn phạt quỳ nàng. Từ trong Từ đường đi ra, Triệu Doanh Doanh nhìn ánh trăng sáng, hy vọng thần tiên hiển linh, phù hộ nàng lần sau có thể thắng được tỷ muội trong nhà.
Vậy là từ trên trời rơi xuống một mẩu giấy, bên trên viết tỉ mỉ cách làm thế nào để đối phó lại chiêu trò của mấy tỷ muội.
Từ đó trở về sau, thần tiên vẫn luôn phù hộ cho Triệu Doanh Doanh. Mỗi lần nàng cùng các tỷ muội “giao đấu”, đều có thể toàn thắng!
Ngày nọ, nàng bắt gặp vị hôn phu và muội muội của mình đang gian díu với nhau. Vị hôn phu không những không cảm thấy tội lỗi, còn mắng nàng là đồ ngốc nghếch ngu xuẩn, vô cùng chướng mắt nàng.
Triệu Doanh Doanh tức điên, màn đêm buông xuống, nàng lại cầu nguyện dưới ánh trăng. Khẩn cầu thần tiên ban cho nàng một vị hôn phu tốt gấp trăm lần vị hôn phu kia, để cho hai người kia tức chết đi!
Thần tiên lại lần nữa chỉ dẫn, vị hôn phu tương lai của nàng hiện tại đang ở căn nhà sát vách kia. Thế là Triệu Doanh Doanh liền đi đến gặp, quả thật tốt gấp mấy trăm lần vị hôn phu cũ kia, còn nghe nói hắn là một đại quan ở Kinh thành, nàng vô cùng vui mừng.
Sau này, khi nàng cùng phu quân đến Kinh thành, mới biết được phu quân của nàng không chỉ là một vị quan bình thường mà còn là một người dưới một người, trên vạn người, công danh vô cùng hiển hách Hoắc Bằng Cảnh!
Triệu Doanh Doanh nhất thời sợ hãi không thôi, tất cả mọi chuyện đều là do thần tiên phù hộ mới mê hoặc được tâm trí của hắn, nếu hắn phát hiện ra nàng chỉ là một kẻ ngu ngốc thì sao?
Màn đêm buông xuống, nàng chuồn ra khỏi phòng, dưới ánh trăng tiếp tục cầu nguyện. Phía sau vang lên tiếng cười khẽ, hóa ra lại là phu quân của nàng.
Hoắc Bằng Cảnh nắm lấy tay cô vợ ngốc của mình, dắt nàng về phòng ngủ:
“Làm gì có thần tiên nào? Tất cả đều là ta giúp nàng. Trời lạnh, trở về ngủ thôi.”
-
Hoắc Bằng Cảnh bị người ta hạ độc, bất đắc dĩ phải đến Giang Nam tĩnh dưỡng.
Hắn mai danh ẩn tích ở Giang Nam, thuê một tòa tiểu viện, hằng ngày xử lý số sổ con được gửi từ Kinh thành tới.
Mỗi ngày ở Giang Nam đều trôi qua không chút gợn sóng, duy chỉ có việc, đó là tiểu cô nương sống ở cách vách kia, thật khiến cho người ta có chút phiền nhiễu.
Hoắc Bằng Cảnh nhìn không được, quyết định giúp nàng một phen.
Giúp một chút, không ngờ bản thân càng lúc càng lún sâu vào.
Triệu Doanh Doanh x Hoắc Bằng Cảnh
Mỹ nhân ngu ngốc x quyền thần tâm cơ
Chỉ trong một đêm, đích trưởng tỷ nhà ta đã thay đổi linh hồn. Vốn dĩ nàng vốn khù khờ, bỗng dưng trở nên hoạt bát khác thường.
Không những ngày ngày kêu gào phải đi theo cốt truyện, thậm chí còn cố ý va chạm vào vị thái tử què chân kia. Mà vị biểu thiếu gia đến nhà hạ sính lễ, lại bị nàng đẩy ngã xuống đất giữa bàn dân thiên hạ, làm cho mất mặt.
Đích trưởng tỷ nói, nàng là cô nương định sẵn sẽ trở thành thái tử phi, sao có thể để mắt tới hạng thương nhân hèn hạ này được.
Ta nhìn vị biểu thiếu gia đang ngồi dưới đất với vẻ mặt đầy tủi thân, trong lòng không khỏi rùng mình. Đích trưởng tỷ có lẽ không biết rằng, thứ nàng đọc chỉ là hàng nhái mà thôi. Thái tử trong cuốn sách này căn bản là không sống nổi đến chương thứ mười. Còn vị biểu thiếu gia trước mắt nhìn như yếu đuối, ôn nhuận như ngọc kia, thực chất lại là nam chính thật sự giết người không chớp mắt - Nhiếp Chính Vương Dương Trầm.
Khương Tuệ Tuệ bỗng dưng xuyên sách, trở thành người bị đoạt đối tượng mà nghĩ quẩn trong lòng rồi nhảy sông tự vẫn, mỹ nhân yểu điệu bị người nhà ghét bỏ vì lớn lên quá xinh đẹp, bọn họ nói cô trông quá quyến rũ, không có dáng vẻ của con gái nhà lành, nhìn y hệt như hồ ly tinh.
Khương Tuệ Tuệ: “…” Tôi mà là hồ ly tinh á? Tôi thấy các người mới là đầu váng mắt hoa không nhìn rõ thì có!
Hệ thống: Đinh! Hệ thống chiến đấu miệng quạ đen đã được mở ra, chúc mừng ký chủ tu luyện miệng quạ đen thành công, đạt được khen thưởng là kem trắng da x1!…
Cầm trên tay hệ thống cực phẩm, Khương Tuệ Tuệ cho rằng pháo hôi cũng có mùa xuân, cuộc sống ở những năm 70 cũng rất hạnh phúc.
Cô chẳng những nấu ăn ngon còn biết bói toán, không những vậy còn tính rất chuẩn.
Ai ngờ lúc sau hệ thống lại nói cho cô biết nếu muốn tiếp tục sử dụng hệ thống thì phải tiếp xúc với một người đàn ông.
Khương Tuệ Tuệ: Tìm ai làm đối tượng mới tốt giờ?
Tống đại lão đem cô đè vào góc tường, nhẹ giọng nghiến răng nghiến lợi nói ở bên tai cô: Em còn muốn tìm ai nữa hả?
Thân thể yếu ớt của Khương Tuệ Tuệ ngã vào trong vòng tay của anh, sau đó khóc rống lên: “Nhẹ một chút, em đau rồi đây này!”
Không phải trong sách viết là nam chính Tống Thời Thanh chỉ một lòng lo cho sự nghiệp sao, cơ bản là không đặt cô gái nào vào trong mắt? Nhưng người đàn ông trước mắt này không chỉ quấn lấy cô mà còn muốn ăn cô…vào bụng!
Nguyên văn trong cốt truyện là nam chính đi theo hướng không có CP, còn nữ phụ thì đảm nhận vai pháo hôi, cuối cùng từ truyện tuyến sự nghiệp lại thành truyện ngọt sủng.
Nam chính không có ánh trăng sáng trong lòng và cũng không có bạn gái cũ, chỉ yêu một mình nữ chính.
Một câu tóm tắt: Mỗi lần nữ chính phát huy được sở trường miệng quạ đen thì sẽ nhận được khen thưởng của hệ thống.
Trên thế gian này, mỗi con người đều sống dưới một lớp mặt nạ giả tạo, thế nhưng nếu bạn không chạm vào tôi, tôi không chạm vào bạn, thì sự giả tạo đó có tổn hại đến ai chăng? Bạn xem một bài báo, nghe một lời đồn, qua những cái nhìn phiến diện đó lại tùy tiện cho một người là người xấu. Bạn nhìn thấy một người luôn cười niềm nở với bạn, liền khẳng định anh ta là người tốt. Thế nhưng bạn không phải là anh ta, chưa từng trải qua những gì anh ta đã trải qua, làm sao bạn có thể khẳng định chắc nịch như thế?
Cuộc sống có muôn hình vạn trạng, có người tốt đương nhiên sẽ có kẻ xấu. Thế nhưng kẻ xấu khi vừa sinh ra cũng chưa hẳn đã xấu. Cái xấu không tự nhiên đến, đôi khi chúng chỉ hình thành khi linh hồn đã trải qua những tổn thương về mặt thể xác lẫn tinh thần, lạc lõng giữa dòng đời nhưng lại không được ai cứu rỗi.
Cũng có những con người, cho dù trưởng thành trong mưa giông gió rét, dù bị hắt hủi ghẻ lạnh nhưng trái tim thiện lương của họ vẫn không bị vùi lấp. Đó mới là sự lương thiện thật sự.
Quyển sách này của tôi chính là nói đến những số phận như thế. Ở mỗi chương truyện, chúng ta sẽ đứng trên khía cạnh và thế giới quan của mỗi nhân vật để quan sát cuộc sống này, qua đó hiểu sâu xa hơn về cuộc đời họ, và lý do họ trở thành những con người như hiện tại.
Tôi không dám đảm bảo bạn sẽ tìm thấy điều gì bên trong quyển sách, là niềm tin vào những giá trị bất diệt của tuổi trẻ, hay tin tưởng vào tình yêu, tình bạn, sự tha thứ và tính bổn thiện của mỗi con người. Nhưng tôi tin là, những gì bạn nhìn thấy cũng chính là những thứ bạn hằng tin tưởng.
Bên dưới bầu trời này, cuộc sống vẫn luôn tiếp diễn, từng số phận sẽ đi theo những con đường khác nhau. Nhưng cho dù thế nào đi nữa, tôi vẫn tin bản chất của con người là tốt đẹp. Chỉ cần chúng ta không vượt qua những quy tắc làm người của bản thân mình.
Một chút nhẹ nhàng, ngây ngô của tuổi trẻ, nhưng ẩn chứa trong đó lại là những toan tính thị phi của kẻ trưởng thành. Một chàng trai mười mấy năm bám vào mối thù gia tộc mà sống, một cô gái bao năm vẫn thủy chung đợi chờ lời ước hẹn thuở ban đầu. Trong vòng xoáy oan nghiệt đó, là ai sẽ cứu rỗi ai? Có lẽ tất cả sẽ được giải đáp trong‘Tầng phía dưới bầu trời.’
Đinh Tử kiếp trước, là đại công chúa văn võ song toàn, kinh tài tuyệt diễm không thua nam nhi, trên đường hòa thân bị hại mà chết.
Đinh Tử kiếp này, thân là trưởng nữ Thị Lang phủ, bị di nương thiết kế mà tức chết.
Thế là nàng trong một đám tranh cãi ầm ĩ chửi rủa chỉ trích mà trọng sinh, nàng, thề phải thay đổi hiện trạng!
Di nương tâm địa ác độc muốn mưu hại, nàng gặp chiêu phá chiêu, thủ đoạn càng hung ác cao siêu.
Thứ muội hư vinh, gây xích mích ly gián muốn hại thân trong sạch của nàng, nàng đạm mạc giơ tay lên, đem người quần áo lụa đưa đến trên giường.
Phụ thân không quả quyết, sắc tâm không giảm, nàng âm thầm tặng người, từng người một âm thầm đưa nhập vào phủ.
Tổ mẫu tâm tư thâm trầm, nàng cẩn thận kinh doanh, che giấu tai mắt người, thể hiện như một người dịu ngoan.
Vốn tưởng rằng kiếp này có thể bảo hộ tốt đệ đệ ruột thịt, làm cho hắn khỏe mạnh trưởng thành, liền cảm thấy đủ, nhưng ai biết bọn họ xuất hiện, thay đổi kế hoạch của nàng cùng số phận…