Tạ Tiểu Ngọc đã trọng sinh, trở lại đúng khoảnh khắc đang trên đường đi đăng ký kết hôn với Diệp Hành Chu.
Rất nhiều người khuyên cô:
“Phúc Sinh hung dữ lại lạnh lùng, một ngày nói không nổi một câu, anh ta bị bệnh đấy. Lấy anh ta, đời cô coi như xong.”
Cũng có người chờ xem trò cười: Nữ thanh niên trí thức xinh đẹp nhất làng, từ bỏ cơ hội về thành phố, lại đi lấy một kẻ vừa lạnh lẽo vừa dữ tợn như Diệp Hành Chu, chết thảm cũng đáng đời.
Sau này, Tạ Tiểu Ngọc mới biết, Diệp Hành Chu là người xuyên từ cổ đại đến.
Anh mắc chứng rối loạn nhận thức, không biết cách giao tiếp với người khác.
Sau khi sống lại, Tạ Tiểu Ngọc quyết định sẽ dành cho đứa trẻ đến từ vì sao này tình yêu thương tốt nhất.
Cô dùng đồ ăn ngon từng chút một chữa lành Diệp Hành Chu:
“Phúc Sinh, chân giò hầm xì dầu ngon không?”
Tai Diệp Hành Chu đỏ bừng.
Ở thế giới trước kia, ai ai cũng gọi hắn là quái vật.
Chỉ có Tạ Tiểu Ngọc nói:
“Phúc Sinh là giỏi nhất, Phúc Sinh là đứa trẻ đến từ các vì sao.”
---
Tag nội dung: Trọng sinh, ngọt ngào
Tóm tắt một câu: Bận rộn làm nông thời kỳ những năm tám mươi.
Chủ đề: Yêu thương có thể chữa lành tâm hồn
Nhân vật: Tạ Tiểu Ngọc, Diệp Hành Chu (tên trên giấy tờ) - Phúc Sinh (tên ở nhà)
Tuệ Nương là một tiểu quả phụ ở thôn Hoa Ổ, thích nhất là ngồi trước cửa nhà cắn hạt dưa.
Nàng thích đi giày thêu đẹp, thích tô son đỏ chót.
Đôi mắt đào hoa lúc nào cũng như mang theo móc câu nhỏ.
Ruộng nước nhà nàng, chưa bao giờ phải tự mình đi cày.
*
Ngụy Thạch là thợ đá ở thôn Hoa Ổ, người như tên, cục mịch muốn chết.
Không thích nói chuyện, cũng không thích giao du với người khác.
Lại vì bị thọt chân, mãi vẫn chưa cưới được vợ.
Hai người vốn dĩ quăng tám sào cũng chẳng tới –
Bỗng nhiên có một ngày.
Có một kẻ không biết xấu hổ chạy đi nghe lén chuyện của Tuệ Nương.
Một giọng nói nũng nịu tựa là cự tuyệt lại như đưa đẩy truyền đến.
Người nọ trợn mắt há hốc mồm.
Quái lạ, hình như hắn ta đã phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa nào đó rồi.
[Đoạn kịch nhỏ]
Buổi trưa, Tuệ Nương đang ngồi ở đầu thôn cắn hạt dưa, chiếc áo bông đỏ thắm làm nổi bật làn da trắng như tuyết, người và chó đi ngang qua đều phải liếc nhìn thêm vài lần.
Chó thì thôi đi.
Người thì luôn bị Tuệ Nương mắng cho một trận.
Duy chỉ có một người Tuệ Nương sẽ không mắng, bởi vì hắn cũng không nhìn nàng.
Ngày thứ một trăm lẻ tám nàng liếc mắt đưa tình với nam nhân kia thất bại, Tuệ Nương không nhịn được chặn người lại.
"Một thân sức lực thô lỗ, không biết dùng vào việc khác hay sao?!"
Kiếp trước, Chu Chiêu Chiêu là một người vô cùng oan ức, chỉ đến khi chết cô mới biết rằng gia đình tan cửa nát nhà đều do một tay người chú thứ hai gây ra.
Nợ kiếp trước, kiếp này trả!
Còn người đàn ông chết tiệt kia, một lần tái sinh, Chu Chiêu Chiêu quyết định đối xử tốt với anh ta hơn một chút.
Người em họ đối chiếu: "Chẳng qua chỉ là một gã thô kệch làm tài xế, có tương lai gì đâu? Cô lấy hắn rồi sẽ chỉ có khóc thôi!"
Ai ngờ, gã thô kệch kia bỗng chốc biến thành một vị thủ trưởng trong quân đội?!
Người em họ đối chiếu mãi chờ xem Chu Chiêu Chiêu lấy gã thô kệch sẽ sống một cuộc đời bần hàn như thế nào.
Nhưng cô ta đợi đến——
Chu Chiêu Chiêu tay không xé nát hoa sen trắng, đấm đá lũ đàn ông xấu xa! Đấu tranh với kẻ xấu, trừng trị lũ tiểu nhân, vào đại học, mở cửa hàng, kiếm tiền...
Cuộc sống nhỏ của cô ngọt ngào đến mức không thể ngọt ngào hơn!
Chỉ có điều duy nhất khiến cô phiền lòng chính là người đàn ông thô kệch kia, ngày ngày đeo bám cô, đòi âu yếm, ôm ấp...
Chu Chiêu Chiêu xoa bóp eo thon, than thở: "Cuộc sống này thật không thể tiếp tục được nữa!"
Chân Nguyệt, một cô gái từ thời hiện đại bị cuốn vào một thế giới cổ đại sau khi tận thế kết thúc. Điều đáng chú ý là cô không chỉ xuyên không mà còn có năng lực đặc biệt, trong trường hợp này là dị năng hệ Mộc (có thể là khả năng điều khiển cây cối, thiên nhiên).
Ngay khi cô vừa nghĩ rằng mình có thể bắt đầu một cuộc sống mới sau tận thế, cô lại rơi vào một tình huống hết sức khó xử. Không chỉ bị đưa đến một thôn xóm nhỏ, mà cô còn trở thành một "nông phụ cực phẩm", nổi tiếng trong vùng vì những tài năng đặc biệt, và còn đang mang thai sáu tháng mà không biết vì sao mình lại có thai. Điều này gây ra sự bối rối và tức giận cho Chân Nguyệt, vì cô không hề có mối quan hệ nào với người đàn ông nào trong quá khứ.
Dung Thanh Du vốn là con gái lớn của một gia tộc có địa vị vững chắc, dung mạo đẹp tựa ánh trăng.
Bố cô nắm trong tay gia tài hàng tỷ nên đã lọt vào tầm ngắm của tên đàn ông cặn bã ham tiền, cuối cùng gia tài bị chiếm mất, cửa nát nhà tan. Cô bị vứt lại ở một ngôi miếu tan hoang chờ ch*t, trước khi ch*t, cô liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng để kéo theo tên đàn ông cặn bã đó lấy mạng đổi mạng.
Lúc mở mắt lại lần nữa, cô được vị thần của ngôi miếu đổ nát hiển linh phù hộ, mở ra thiên nhãn, có tiên phủ tùy thân, được sống lại trước khi bi kịch xảy ra, cô dẫn theo các đồng hương cùng cày cuốc làm giàu.
Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, niên đại văn, làm giàu, lập nghiệp, âm mưu, sủng, song xử, HE.
Văn án:
Lê Tinh là cô nàng nổi tiếng hoang phí trong đại viện.
Cô thích mua sắm, ngày nào cũng mua sắm, gia đình gần như không nuôi nổi cô, đành gả cô cho một nhà giàu mới nổi.
Chồng giàu mới nổi đẹp trai lắm tiền, cũng không cản trở cô mua sắm, Lê Tinh bày tỏ: Hoàn toàn không ý kiến, rất tốt, cô rất hài lòng.
Cho đến đêm tân hôn, hai người mệt mỏi ngủ thiếp đi, cô mơ một giấc mơ.
Mơ thấy mình là cô vợ hoang phí trong một cuốn tiểu thuyết niên đại, là nhân vật đối thủ của nữ chính.
Trong mơ, cô mua sắm điên cuồng, tiêu xài hoang phí, cuối cùng khiến chồng giàu mới nổi của mình kiệt quệ mà chết.
Còn cô, từ đó sa sút nghèo khó, lưu lạc đầu đường xó chợ đến nỗi ăn một bát mì lạnh cũng không có tiền...
Lê Tinh giật mình tỉnh giấc.
Tỉnh dậy sờ đầu người chồng giàu mới nổi bên cạnh: "Ông xã, anh đừng chết sớm, em yêu anh lắm, không có anh em sống không nổi."
Chồng giàu mới nổi: "... Thẻ anh chuẩn bị cho em để trong tủ, mai đi quẹt đi, ngủ nhanh đi, anh buồn ngủ lắm rồi."
Làm sao con người có thể từ chối mua sắm, Lê Tinh không thể từ chối, chồng giàu mới nổi của cô ngày nào cũng đưa thẻ càng khiến cô không thể từ chối.
Nhưng mà, để chồng giàu mới nổi đừng quá vất vả, sống lâu hơn một chút, lần này cô mua thêm nhiều thứ khác?
Ví dụ: Nhà? Trung tâm thương mại? Mỏ vàng?
Câu chuyện tình yêu ngọt ngào của một đại gia si tình và cô vợ xinh đẹp nghiện shopping.
Nhân vật chính: Lê Tinh - Lục Huấn
Lưu ý khi đọc:
* Nữ chính mắc chứng nghiện mua sắm nhẹ, bản thân cô không hề hay biết.
* Nữ chính xuyên thư, truyện không hề bôi đen nữ chính gốc. Tuy là đối thủ trong truyện, nhưng hai người không hề thù hận nhau, sau này còn trở thành bạn tốt.
* Nam chính si tình sủng vợ, không thấy nữ chính mua sắm có vấn đề gì, anh rất yêu vợ.
* Không nữ cường, nhưng nữ chính sẽ có sự nghiệp riêng.
Tỉnh dậy, chồng của nguyên thân vứt cho cô một tờ giấy ly hôn.
Thư Nhan cầm lên nhìn, nhà thuộc về cô, xe thuộc về cô, tiền gửi ngân hàng thuộc về cô.
Sao! Con trai con gái cũng thuộc về cô
Kiếp trước còn là một cô gái trẻ, bây giờ làm mẹ?
Xích kê!*
*Ngôn ngữ mạng, từ đồng âm, ý nói sự phấn khích đáng yêu
Kiểm tra ký ức một chút, tiền gửi ngân hàng hai triệu, hai triệu ở những năm chín mươi...
Chồng là cái gì? Tiểu tam mau dắt đi, tôi phải lấy tiền cùng tiện nghi, dẫn con trai con gái đi...
Tag: Vả mặt ,xuyên thư, sảng văn, niên đại văn
Thể loại: Xuyên qua giá không, cưới trước yêu sau, chủ công, tu chân, chủng điền, sảng văn, bàn tay vàng, cường cường, 1×1, sinh tử, HE.
Tình trạng bản gốc: Hoàn (397 chương)
Tiêu Cảnh Đình là một sinh viên cao học viện nông học không may gặp tai nạn mất đi nhưng lại được cơ hội trọng sinh ở một thế giới khác trên người đứa con vứt đi trong một gia tộc ở đại lục Man Hoang.
LỞ thời hiện đại thì hắn là một trai tân độc thân hơn hai mươi năm Tiêu Cảnh Đình có chút hưng phấn phát hiện, hắn có một bà xã tuấn tú đoan chính, có điều, bà xã cùng hắn chia phòng ngủ.
Hắn có con trai, có điều con trai coi hắn như mãnh thú hồng thủy.
Tiêu Cảnh Đình có chút ủ rũ phát hiện, tiền thân là một tên cặn bã đánh vợ đánh con ăn uống chơi gái đánh bạc không gì không giỏi, hắn phải xoay chuyển hình tượng thế nào đây...
Lời editor: Tui chỉ muốn nói, ba bé con cực moe cực dễ thương cực cute cực khiến người ta câm nín!!!! Ahuhu, moe chết người luôn, đọc mà cứ quắn quéo vì độ moe của mấy ẻm!!!!
Giới thiệu sơ lược về cảm nhận của chủ nhà sau khi đọc truyện: Phần đầu truyện là chủng điền, trồng linh thực, mở tiệm, làm giàu, đánh cực phẩm, đoạn này công chưa nổi bậc lắm, chủ yếu là mấy bé con quá moe đi!!! Hơn 2/3 còn lại là khi công thụ đến tu chân giới, gia nhập Thanh Vân tiên môn ở Vân Châu, bắt đầu quá trình giết người đoạt bảo luyện đan tăng tu vi. Công có không gian linh tuyền, nhưng không phải chuyện gì linh tuyền cũng làm được, muốn dùng linh tuyền thúc đẩy linh thảo phải có linh thạch bổ sung vào, cấp bậc linh thảo càng cao tốn càng nhiều linh thạch, muốn thăng cấp linh tuyền cũng cần linh thạch. Tóm lại truyện có bàn tay vàng nhưng rất hợp lý, không phải kiểu chỉ cần có linh tuyền chuyện gì cũng làm được, phần viết về tu chân rất phấn khích, tu chân giới được miêu tả rộng lớn vô cùng, một thế giới mà thích giả sinh tồn cường giả vi tôn, thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, nhân vật chính từng bước đi lên, từ một phế vật tam linh căn không ai coi trọng trở mình thành tuyệt thế cường giả người người kính ngưỡng, có vô số bí cảnh hiện thế, có mạo hiểm mưu tài, có đào thoát cầu sinh, từng bị người người đuổi giết nhưng đủ quyết đoán gan dạ kiên trì thâm tàng bất lộ, thật sự là càng đọc càng thích!!! Viết sơ qua vài chữ không thể diễn tả hết được cái hay của truyện, nhưng đây là một trong những bộ tu tiên mình thích nhất cho đến hiện tại, hy vọng có ngày nhìn thấy nó được edit hoàn thành ngay trong nhà mình, cũng hy vọng mọi người ủng hộ để mình đủ kiên trì edit nó!
P/s 1: Fan tiên hiệp nên nhảy hố, fan thuần đam mỹ tình cảm nên suy xét, truyện hơi nhạt mảng tình cảm xíu, và đặc biệt là hoàn toàn không có thịt! Mình đã cảnh báo trước nhé!
P/s 2: Các bạn đọc truyện có thể comment bày tỏ cảm xúc, tranh luận gì gì đó cho mình có thêm động lực edit, nhưng đừng văng tục ở nhà mình nhé, những cmt văng tục mình sẽ xóa hết ấy! Cảm ơn! ^^
Văn án nữ chính:
Khương Từ vào núi hái hạt dẻ, lại lạc đường vào sâu trong đó, rồi bị người ta đẩy từ sườn núi xuống.
Cố Thanh Xuyên đã cõng cô đi suốt sáu tiếng không nghỉ, đưa cô đến bệnh viện cấp cứu.
Vậy mà đám người kia lại vu oan cho Cố Thanh Xuyên là nhân lúc cô hôn mê rồi giở trò đồi bại. Trước khi cô kịp tỉnh lại để làm chứng rửa sạch tội danh cho anh, thì chính cô lại bị người ta tố cáo đầu cơ trục lợi và phải ngồi tù mấy năm.
Khi Khương Từ mãn hạn tù, những người thân gọi là ruột thịt chẳng một ai đến đón, chỉ có Cố Thanh Xuyên xuất hiện.
Sau này, người đàn ông đó trở thành đại phú hào số một Tần thành, cho cô mười năm hạnh phúc nhất đời.
Lúc cô hấp hối, anh đau đớn đến tan nát cõi lòng, hỏi cô đời này còn điều gì tiếc nuối.
Cô gắng gượng một hơi, nói:
“Năm đó em rơi xuống sườn núi, anh đã cõng em đến bệnh viện. Giá như em tỉnh lại sớm hơn thì hay rồi, anh đã không phải ngồi tù oan mấy năm trời.”
Khương Từ nói xong thì nhắm mắt, lúc mở mắt ra đã quay về mười lăm năm trước.
Chỉ một tiếng nữa thôi, người đàn ông kia sẽ bị kết tội lưu manh.
Khương Từ rút ống truyền nước:
“Cố Thanh Xuyên, anh đợi em.”
Kiếp này cô sẽ tỉnh lại sớm hơn, ân phải báo, oán phải trả.
*
Văn án nam chính:
Cô em gái út xinh đẹp nhất nhà họ Khương bị người ta đẩy xuống núi, không chết, mà còn trọng sinh.
Sau đó vận may liên tiếp ập đến, lại còn trở thành vị hôn thê của Cố Thanh Xuyên.
Cậu thiếu niên nghèo khổ, tính tình cứng rắn chạy tới đòi hủy hôn, ai ngờ vị hôn thê xinh đẹp giàu có như phát điên, hôn cậu một cái, còn đòi cho cậu vào ở rể.
Thiếu niên hoảng loạn bỏ chạy, thề phải kiếm thật nhiều tiền cưới được bạch phú mỹ, tuyệt đối không làm chàng rể ăn nhờ ở đậu.
Về sau, thiếu niên sa cơ lỡ vận năm nào trở thành đại lão thương giới, nhưng lại phát hiện tài sản của vị hôn thê lúc nào cũng hơn mình một con số 0.
Cố Thanh Xuyên cuống rồi, nếu cứ tiếp tục thế này, không chỉ không được ở rể, mà e là đến vợ cũng chẳng cưới được…
(Cái văn án nam chính này là lừa tình đó 🙃)
---
Tag nội dung: Trọng sinh, vả mặt, sảng văn, niên đại văn, nhẹ nhàng.
Vì không muốn nuôi con giúp người khác, Tiêu Thanh Như hủy hôn với trúc mã.
Đang chuẩn bị một lòng gây dựng sự nghiệp, lại bị người từ kinh thị tới để mắt tới.
Hứa Mục Chu là phi công có triển vọng trẻ tuổi nhất, lần đầu tiên gặp mặt đã đem lòng yêu em gái của bạn mình. Nghe nói cô đã đính hôn rồi, anh chỉ có thể đè tâm tư của mình xuống.
Đột nhiên có một ngày, người trong lòng từ hôn! Hứa Mục Chu mưu đồ đã lâu, chủ động xuất kích, cuối cùng cưới được Tiêu Thanh Như về nhà.
---- Sau khi bị thương.
Hứa Mục Chu: "Vợ, chúng ta ly hôn đi." Tiêu Thanh Như: "Anh nghĩ hay lắm." "Anh là người tàn phế." "Phế hay không thì phải kiểm tra thử mới biết được."
Giang Nguyệt Vi sau khi chết mới phát hiện mình chỉ là nữ phụ vật hy sinh trong một cuốn truyện niên đại. Chồng cô từ lâu đã yêu người khác, lại còn lấy cớ cô không thể sinh con để ép ly hôn.
Sống lại một đời, cô không còn mềm yếu cam chịu. Cầm trên tay bức thư tình giữa chồng cũ và tiểu tam, Giang Nguyệt Vi thản nhiên ký đơn ly hôn – nhưng lần này, kẻ phản bội phải tay trắng rời khỏi căn nhà!
Không ngờ, ngày ly hôn cũng là ngày cô gặp Tưởng Chính Hoa. Hai người đồng cảnh ngộ quyết định “chắp vá tạm bợ”, ai dè lại thật lòng bên nhau.
Tưởng Chính Hoa, tiểu đoàn trưởng lạnh lùng nghiêm khắc, nay lại bị đồn là người “sợ vợ có tiếng”. Còn Giang Nguyệt Vi, từ người phụ nữ bị bỏ rơi trở thành vợ anh hùng, thi đậu đại học, mang thai, sống một cuộc đời khiến ai nấy tròn mắt kinh ngạc.
Kiếp này, cô không chỉ sống lại—mà còn sống tốt hơn tất cả bọn họ!
Khi con trai độc nhất tám đời của Bùi gia ở Yên Bắc qua đời, ta bụng mang dạ chửa, cầm tín vật của hắn khóc ngất trước cổng Bùi phủ.
Vốn định trà trộn kiếm vài bữa cơm rồi trốn đi.
Ai ngờ lại sinh non.
Tỉnh giấc lần nữa, Bùi gia nhị lão mỗi người ôm một tiểu cục bột, cười đến không ngậm được miệng.
"Giống! Mũi giống, mắt cũng giống!"
Ta: "Ừm... hay là ở lại ăn nhờ thêm một năm nữa?"
Năm thứ hai.
"Bé ngoãn! Hai tiểu bảo quả thực giống phụ thân chúng như đúc!"
Ta: "Hì hì, vậy thì ở lại thêm một năm nữa vậy!"
Năm thứ ba.
Cái gì? Bùi gia đích tử sống lại trở về rồi?
Ta vội vàng ôm hai nhóc con bỏ trốn.
Một đôi con ngươi lạnh như mặc ngọc nhìn thẳng vào ba người chúng ta.
"Nghe nói ta đã có cả con trai lẫn con gái rồi?"
[Sinh hoạt dân dã, oan gia ngõ hẹp, tình yêu thôn quê, điền văn]
Phàm là chuyện gia đình, chẳng phải gió đông lấn át gió tây, thì cũng là gió tây lấn át gió đông.
Đôi vợ chồng trẻ mười sáu mười bảy tuổi, chẳng phải ngươi đè ta, thì cũng là ta đè ngươi.
Đây là câu chuyện về một tiểu tức phụ bị gió đông nhà mình đè ép, sau đó vùng lên làm chủ.
*Văn án:
● Truyện hài hước vô lý theo phong cách của tác giả / Hướng dẫn đọc ở cuối văn án
● Chính văn đã hoàn, phiên ngoại đang cập nhật
*Meomeo: đọc ko cười là ko được mấy ní à -)))
Năm Thừa Càn thứ ba, tân đế Tiêu Ứng Hoài lập ra Thiên Sát Ti, giao cho thủ lĩnh ám vệ Tống Tiệm quản lý cung cấm, thăm dò tin tức, quyền hành lớn đến mức kinh người.
Năm Thừa Càn thứ sáu, biến cố trong cung xảy ra, các lão thần tiền triều cấu kết với Hằng vương mưu phản, lập tức bị ám vệ Thiên Sát Ti chém giết ngay trước triều đình.
Đúng lúc này, từ nóc Kim Loan Điện "rầm" một tiếng rơi xuống một người, thủ lĩnh ám vệ đáp thẳng vào lòng Tiêu Ứng Hoài.
Cả điện kinh hãi: "Hộ giá! Hộ giá!!"
Tống Kiệm vừa xuyên đến, đối diện với vị hoàng đế trước mặt, ánh mắt tràn ngập kinh hoàng: "???"
Hả??? Hộ cái gì cơ????
-
Tống Kiệm xuyên thành thủ lĩnh ám vệ, vừa đến đã ngã thẳng vào lòng thánh thượng. Nghi vấn có ám sát hay không thì chưa rõ, nhưng quan trọng là hắn làm việc không hiệu quả, theo quy tắc của Thiên Sát Ti, hắn phải lĩnh ba mươi roi.
Tống Kiệm quỳ trong ngự thư phòng, mặt cắt không còn giọt máu.
Tiêu Ứng Hoài hỏi hắn: "Ngươi có nhận phạt không?"
Tống Kiệm run bần bật như cầy sấy, một lúc sau mới nặn ra được một câu: "Không, không nhận được không ạ?"
Tiêu Ứng Hoài: "?"
...
Tiêu Ứng Hoài biết bên cạnh mình có kẻ phản bội, hắn âm thầm bày một ván cờ lớn, chỉ chờ đến ngày xảy ra biến cố trong cung sẽ lấy Tống Tiệm làm gương giết gà dọa khỉ.
Kết quả, Tống Tiệm đi một nước cờ hiểm, không để hắn nắm được chút sơ hở nào.
Sau đó, Tiêu Ứng Hoài cài cắm rất nhiều người giám sát ám vệ này, nhưng tin tức nhận được đều là:
"Hoàng thượng, Tống đại nhân ngủ quên trên xà nhà trong tẩm cung của ngài, còn bảo người mang cho hắn một cái chăn."
"Hoàng thượng, Tống đại nhân lại chạy tới ngự thiện phòng trộm điểm tâm rồi."
"Hoàng thượng, Tống đại nhân nói... nói rằng công việc này chẳng muốn làm một ngày nào nữa."
Tiêu Ứng Hoài: "..."
Rồi đến sau này.
"Hoàng thượng! Tống đại nhân bị giữ lại vì trêu ghẹo Thị lang Lễ bộ!"
Hai mắt Tiêu Ứng Hoài tối sầm.
Nghiến răng nghiến lợi: "Lôi người về đây cho trẫm."
-
Làm ám vệ chẳng có gì hay ho cả, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, trực chiến 24/7, còn phải ngủ trên xà nhà mỗi ngày. Tống Kiệm vác đôi mắt thâm quầng, ngày ngày chửi thầm Tiêu Ứng Hoài là chó hoàng đế.
Sau này, Tiêu Ứng Hoài lương tâm trỗi dậy, nói sẽ cho hắn một điều ước.
Tống Kiệm chắp tay sau lưng, ngoan ngoãn nói: "Có thể không ngủ trên xà nhà không? Ta... ta ngủ không yên, dễ bị ngã xuống."
Tiêu Ứng Hoài cười khẽ: "Chuẩn tấu."
Tối hôm đó, Tống Kiệm bị trói chặt trên long sàng.
Tiêu Ứng Hoài chậm rãi kéo nhẹ đai áo hắn, giọng nói trầm thấp: "Ám vệ đại nhân có cái eo đẹp lắm."
Tống Kiệm: "???"
-
Tống Kiệm: Có thể không làm ám vệ không?
Tiêu Ứng Hoài: Làm hoàng hậu cũng được.
---
*Lưu ý trước khi đọc (của tác giả):
● Truyện hài hước, nội dung phi logic, vui là chính.
● Cốt truyện quyền mưu kiểu học sinh tiểu học, thả bay mọi logic, xin cứ cười thoải mái.
● Nếu là người theo chủ nghĩa logic hoặc thích nghiên cứu kỹ lưỡng thì nên cân nhắc trước khi đọc, có rất nhiều chi tiết không chặt chẽ.
● Mọi thứ đều theo nội dung chính văn.
● Không cãi nhau, không gây war, những bình luận quá mức vô lý sẽ bị xóa.
● Mỗi ngày cập nhật khoảng 3000 chữ, từ 18h-24h. Nếu không đăng sẽ có thông báo.
● Chúc mừng năm mới!
*Lời nhắc cuối: Hãy chắc chắn rằng bạn có thể chấp nhận phong cách này trước khi thêm vào danh sách đọc. Những bình luận cố tình gây sự sẽ bị xóa. Truyện này chỉ để giải trí và tạo niềm vui, không đảm bảo logic, không đảm bảo logic, không đảm bảo logic. Tôi chưa từng gắn thẻ "chính kịch", từ đầu đã không có! Nếu tình tiết hợp lý thì coi như tôi phát huy vượt mức!
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cứu rỗi, ta hướng về hệ thống mà nói rằng muốn gỡ liên kết.
Hệ thống mang chút hưng phấn, vội hỏi:
【Ký chủ, người quả thật muốn gỡ liên kết sao? Sau khi gỡ liên kết, người có thể quay về thế giới nguyên bản.】
Ta vừa định gật đầu xác nhận, chợt trong đầu bỗng vẳng lên mấy hàng chữ như mây bay:
【Nữ chính giả dạng hệ thống, lại đang mê hoặc nữ phụ.】
【Thân là công cụ, nữ phụ quả thật đáng thương. Thân xác ở thế giới nguyên bản bị nữ chính giày vò thảm hại, giờ đây nàng ta lại muốn quay về chiếm lại.】
【Ngày đêm lo việc bếp núc, uốn nắn tra nam, dạy dỗ thiếu gia hư hỏng, còn cực hơn cả 007 – khổ nhất vẫn là nữ phụ.】
【Nuôi sói mắt trắng thành áo bông nhỏ, cải tạo tra nam thành kẻ si tình, đến lúc này nữ chính lại muốn trở về hưởng thụ thành quả, thật khiến người ta xót xa cho nữ phụ.】
Do lòng hiếu kỳ trỗi dậy, giữa lúc hệ thống không ngừng thúc giục, ta khẽ thốt:
"Không, hãy chờ thêm một chút."
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Xuyên thư, Ngọt sủng, Song khiết, Làm ruộng, Niên đại văn
Sau khi tỉnh dậy, Vương Tiểu Thanh xuyên về những năm 1973 ăn không đủ no mặc không đủ ấm , còn phải thay thế chị kế đi xuống nông thôn.
Hừ, nghĩ hay lắm, liền len lén báo danh cho chị kế xuống nông thôn, sau khi xuống nông thôn cuộc sống rất khó khăn nhưng may mắn thay khi xuyên qua cô có mang theo không gian nông trường, giúp cô thoải mái ăn cơm, thoải mái ăn thịt.
Nhanh chóng giàu lên nhờ dựa vào buôn bán vật tư trên chợ Đen. Lại không hề hay biết kể từ ngày đầu tiên khi cô xuống nông thôn, đã bị một người đàn ông theo dõi......
Ta là một người bán đậu phụ.
Một cân đậu năm văn tiền, có thể làm ra ba cân đậu phụ.
Mỗi ngày ta xay đậu phụ trong một canh giờ, đi về hai mươi dặm đường núi, mỗi cân đậu có thể kiếm được một văn tiền.
Nhờ từng đồng tiền lẻ này, ta đã nuôi lớn đệ đệ muội muội, được mặc áo bông, và còn ở trong căn nhà ngói xanh gạch đỏ.
Lục Hương xuyên thành nữ phụ pháo hôi ở thập niên 80, trong sách, bà nội xấu xa vì tham ô sính lễ, bắt cô thay nữ chính kết hôn, sự việc bại lộ lại bôi nhọ cô không biết điều.
Nữ phụ ôm hận mà chết trong tiếng chửi rủa của cả thôn.
Lần này, Lục Hương trực diện đáp trả bà nội xấu xa và thân thích cực phẩm, giẫm đạp toàn bộ những kẻ trêu chọc cô dưới chân. Dựa vào tay nghề làm đồng, nấu nướng, kiếm bộn tiền ở thập niên 80.
Nữ chính trọng sinh nghĩ mãi không ra, Lục Hương trước đây chỉ làm nền, sao cuộc sống lại ngày càng khá lên?
Tác giả: 天山茶賓館
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Gia Đấu, Linh Dị, Nữ Cường, Hiện Đại, Hài Hước, Sủng, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Tiên Hiệp, Điền Văn
Team dịch: Vân Mộng Hạ Vũ
Giới thiệu:
Cô gái Chu Thiện, có khả năng nhìn thấy và thay đổi số mệnh, đang đối diện với một thế lực tàn ác và phong kiến đầy tín dị dị.
Đây là một tình huống thú vị trong những câu chuyện về việc thay đổi số phận hay chiến đấu với số mệnh.
Tác giả: Khả Nhạc Khương Thang
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Cổ Đại, Vả Mặt, HE, Hài Hước, Chữa Lành, Xuyên Không, Cưới Trước Yêu Sau, Điền Văn
Team dịch: Hina
Giới thiệu
Khương Thư Yểu sau khi xuyên không trở thành một tiểu thư ác độc không được lòng người, gả cho Tạ Tuân - chàng thiếu niên được nhiều người chú ý trong kinh thành.
Đối mặt với sự chán ghét của phu quân, sự chê bai của mẹ chồng và sự khinh thường của đại ca đại tẩu, Khương Thư Yểu cảm thấy bất lực.
Tuy nhiên, nàng dựa vào tài nấu nướng điêu luyện của mình, dùng các món ăn ngon dần dần chinh phục được lòng người trong gia đình.
Mẹ chồng, đại ca đại tẩu nghiêm khắc đều thay đổi cách nhìn về nàng, đồng loạt khen ngợi sự hiếu thuận và đáng yêu của nàng.
Cuối cùng, ngay cả Tạ Tuấn vốn không thèm để ý đến nàng cũng phải "đầu hàng" trước những món ăn ngon.
Tác giả: 故夕辞
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Hệ Thống, Nữ Cường, Vả Mặt, HE, Hiện Đại, Gia Đình, Xuyên Sách, Chữa Lành, Xuyên Không, Cưới Trước Yêu Sau, Điền Văn, Gả Thay, Sảng Văn
Team dịch: Hina
Giới thiệu
Cựu chiến binh thô kệch ☺ Nữ bác sĩ xinh đẹp
Vừa mở mắt, Mạnh Tịch đã xuyên không thành thiên kim thật cùng tên với mình trong một câu chuyện thời đại.
Trong nguyên tác, thiên kim thật vì ghen tị với thiên kim giả có nhan sắc, học vấn, bạn trai ưu tú và tình thương của cha mẹ.
Cô ta bèn bắt chước thiên kim giả đi thi đại học, còn quyến rũ bạn trai của thiên kim giả, làm đủ trò để thu hút sự chú ý của cha mẹ.
Cuối cùng thiên kim thật thi trượt đại học, danh tiết bị hủy hoại.
Không lâu sau khi bị cha mẹ ruột ép gả cho một sĩ quan thương tật xuất ngũ, cô ta đã chết vì ung thư dạ dày.
... Khi đọc truyện Mạnh Tịch nghĩ thiên kim thật đáng chết.
Cho đến khi cô thức khuya đột tử và xuyên không thành Mạnh Tịch trong truyện, mới phát hiện ra——
Truyện chỉ nhắc đến việc nhân vật chính ghen tị với thiên kim giả sau khi nhận ra thân phận.
Nhưng không đề cập đến sự lạnh nhạt của cha mẹ, sự căm ghét của anh trai, và thái độ châm chọc của thiên kim khi nhân vật chính đoàn tụ gia đình.
Nhân vật chính từng bước bị nữ phụ độc ác hãm hại.
Sau khi biết sự thật, Mạnh Tịch tức điên.
Là con gái tên Mạnh Tịch không thể sống uất ức như vậy.
Mang theo hệ thống y tế xuyên không, cô quyết định cho Mạnh Tịch một cuộc đời rực rỡ.
Nhân vật chính đã đăng ký thi đại học phải không? Được, vậy sẽ thi đỗ đại học.
Nhân vật chính muốn trở nên xinh đẹp? Được, vậy sẽ dưỡng trắng làm đẹp.
Nhân vật chính bị cha mẹ ruột lạnh nhạt? Vậy sau khi thành công sẽ từ bỏ họ.
Tiểu thư giả muốn hãm hại Mạnh Tịch? Mạnh Tịch sẽ đưa cô ta vào tù.
Còn về gã cựu chiến binh thô kệch tàn tật mà cha mẹ nhân vật chính tùy tiện chọn——
Mạnh Tịch thấy anh ta đối xử với nhân vật chính không tệ, lại bị thương vì bảo vệ đất nước,
Nên đại phát từ bi chữa lành chân cho anh ta, rồi ly hôn để anh ta được tự do.
Ngày đề cập chuyện ly hôn, cô bị gã thô kệch ép vào tường hôn.
"Ly hôn? Mơ đi".
Giang Oản Oản mở mắt ra, đập vào mắt là mái nhà lờ mờ ánh sáng, nhìn quanh bốn phía, cả căn nhà đều rách nát, cũ kỹ vô cùng.
Nàng đang ở đâu đây, chẳng lẽ được những người sống sót khác cứu sao? Nhưng với một đàn xác sống lớn như vậy, còn có người sống sót cứu được mình sao?
“Nương... mẫu thân~”
---
Trình Hoan nhìn chằm chằm đôi tay mình, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ.
Chẳng qua cô chỉ ngủ một giấc, vì sao tỉnh lại liền thay đổi thành một người khác?!
Ký ức trong đầu tràn ra quá mức khó tin, Trình Hoan đứng lên, lảo đảo bò dậy muốn tìm gương. Cổ chân đập vào chân bàn, rất đau, nhưng cô lại không tạm dừng chút nào.
Phòng rất nhỏ, chỉ trên dưới 10 mét vuông, bởi vì bày biện quá nhiều đồ đạc nên có vẻ chật chội, Trình Hoan không có tâm tư thưởng thức cách bài trí, cô chạy thẳng đến mở cửa căn phòng toilet đối diện, tìm được gương.
Trong gương phản chiếu bộ dáng của cô, ánh mắt sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp nhưng xa lạ. Trình Hoan duỗi tay, chậm rãi xoa gương mặt, người trong gương cũng làm động tác giống cô.
Cô gắt gao nhắm mắt lại, nửa ngày sau mở ra, cảnh tượng trước mặt không có chút biến hóa nào.
Không phải đang nằm mơ.
Lý Thanh Vận xuyên qua một quyển sách mình đã đọc, trở thành mẹ ruột ác độc của nam phụ chết sớm, gánh vác trách nhiệm chăm sóc và nuôi dạy hai đứa bé.
Lúc ba mẹ con trải qua ngày tháng thảnh thơi thì cha ruột của hai đứa nhỏ đột nhiên trở về, còn nói muốn dẫn theo bọn họ tùy quân. Tình tiết này trong sách không có thì phải?
Nhưng mà người đàn ông này đúng thật là đẹp trai, đối xử với mấy đứa nhỏ cũng rất tốt, là kiểu người cô thích, vì gia đình hòa thận, nếu không thử tóm lấy anh đi??
Cố Đình Chu tỉnh lại sau giấc ngủ phát hiện mình trọng sinh đến lúc vợ trước còn chưa qua, bọn nhỏ còn chưa biến thành dáng vẻ sau này, lần này anh thề nhất định phải bù đắp cho hai đứa bé, về phần vợ anh bản không có bất kỳ hi vọng nào, ai ngờ cô lại cho anh một niềm vui lớn bất ngờ.
Cả nhà trải qua tháng ngày thoải mái, nữ trọng sinh trong sách muốn ve vãn chồng của người khác, ức hiếp con của người khác, Lý Thanh Vận bày tỏ, tất nhiên không thể để chuyện này xảy ra được, kẻ nào động vào chồng con tôi hãy cứ đợi đấy...
Người trong làng đều nói Kiều Trân Trân lười biếng, ham hưởng thụ, có phong cách của tiểu thư tư sản, mỗi này chỉ biết ăn ăn, là một người vợ phá của.
Kiều Trân Trân: Giò heo kho tàu, quá ngon! Cá phi lê luộc, quá ngon! Cháo trứng thịt nạc, tuyệt vời!
Người trong làng:... Chúng tôi cũng muốn ăn!
Câu chuyện về Thẩm Mỹ Vân và cuộc sống trong thập niên 70 thật sự hấp dẫn! Khi cô xuyên không về thời gian này, chắc chắn sẽ có rất nhiều biến cố và thử thách mà cô phải đối mặt để bảo vệ con gái.
Nếu cô là "mẹ mỹ nhân" và đang tìm cách vượt qua những khó khăn trong việc nuôi dạy con gái và đối phó với thiên kim giả, thì hành trình của cô sẽ rất thú vị. Liệu cô có thể xây dựng mối quan hệ bền chặt với lão đại để bảo vệ con mình và có được tình yêu đích thực hay không?
Hãy tưởng tượng những tình huống gay cấn mà cô phải đối mặt, từ những cuộc chiến tranh quyền lực trong gia đình đến việc khám phá tình cảm thực sự giữa cô và lão đại. Đó sẽ là một hành trình không chỉ để sống sót, mà còn để tìm thấy hạnh phúc trong một thế giới đầy rẫy những cạm bẫy và thử thách! Bạn có nghĩ Thẩm Mỹ Vân sẽ tìm ra cách để vượt qua mọi khó khăn không?
Chu Linh Vận, một nữ cường nhân trong thế giới hiện đại, đột nhiên trọng sinh về thập niên 80—một thời kỳ đầy thử thách nhưng cũng tràn ngập cơ hội. Không chỉ phải đối mặt với sự lạc hậu về khoa học kỹ thuật, cô còn phải tìm cách khẳng định mình trong một xã hội đầy ràng buộc truyền thống.
Nhưng cô không đơn độc. Ở đây, cô gặp lại Mộ Hàn—một quân nhân lạnh lùng nhưng luôn dành cho cô sự dịu dàng đặc biệt. Cùng với đó là những mối quan hệ phức tạp từ kiếp trước, những kẻ ghen ghét, phản bội, và cả những cơ hội để cô thay đổi số phận của mình.
Tận dụng trí tuệ và ký ức của một thời đại tiên tiến, Chu Linh Vận quyết tâm không để ai có thể ức hiếp mình. Cô sẽ chinh phục con đường học thuật, sáng tạo công nghệ, đồng thời tìm kiếm một tình yêu chân thành giữa muôn trùng thử thách.
Liệu lần này, cô có thể nắm lấy hạnh phúc và vinh quang mà đời trước chưa từng có?
Trầm Chanh tải về một trò chơi có tên là Người Sống Sót Cuối
Nhân vật chính là một kẻ tay chân cụt, dị năng bạo động, thoi thóp hơi tàn còn bị ném vào đống xác chết.
Trầm Chanh thực sự không thể nhìn nổi nữa.
Chỉ có sáu đồng thôi mà! Ai mà chưa từng nạp tiền cho một gã đàn ông lạ bao giờ chứ!
Thế là... một lần sáu đồng, hai lần sáu đồng, nhiều lần sáu đồng!
Ngay khi Trầm Chanh vừa chửi thề rằng sẽ không nạp tiền nữa vừa cảm thấy thật thơm, thì nhân vật của cô từng bước leo lên đỉnh cao của những dị năng giả thời mạt thế.
Mà khi cô tỉnh dậy sau một giấc ngủ, cô thực sự xuất hiện bên giường của nhân vật đó?!
Trò chơi chết tiệt, nạp tiền hại người!
*****
Dị năng giả hệ không gian - Lệ Vi Lan bò ra khỏi đống xác chết, nhưng anh lại cảm thấy như mình đang bị một tên biến thái theo dõi.
Người này ép anh thay quần áo, tùy tiện ra vào không gian của anh, còn nhìn chằm chằm anh khi anh ngủ?
Nhưng trớ trêu thay, chính người này đã đưa cho anh vũ khí công nghệ tiên tiến nhất thời mạt thế,
Xây dựng cho anh một vùng đất an toàn nhất,
Cũng cho anh thứ anh khao khát nhất... một mái nhà.
Vào ngày sinh nhật của tôi, chồng viện cớ tăng ca, nói không thể ở bên.
Tôi im lặng, không hỏi nhiều.
Nhưng chẳng bao lâu sau, tôi thấy bài đăng mới nhất trên Weibo của cô cấp dưới xinh đẹp của anh ta:
"Người phụ nữ thông minh nên hiểu, đàn ông không phải là con chó, không thể xích mãi bên mình."
Tôi nhìn màn hình, chỉ cười nhạt.
Không sao cả.
Giữa vợ chồng, sự công bằng là điều tối thiểu.
Anh ta có thể dành sinh nhật của tôi cho người khác, vậy tối nay, cũng sẽ có người khác dành trọn cho tôi.
Tôi mở danh bạ WeChat, tìm một cái tên quen thuộc rồi nhắn một câu ngắn gọn:
"Em bé, nhận đơn đi."
Tin nhắn vừa gửi, đối phương đã trả lời ngay:
"Có luôn, chị ơi."
Cố Nghiên bị buộc gả cho một nhà bạo nam, chịu hết đánh chửi, cuối cùng bị bán vào sòng bạc trả nợ, rơi vào kết quả đầy bi kịch.
Sống lại, nhà mẹ lại ép gả cho nhà bạo nam, Cố Nghiên quả quyết lựa chọn một ngày tới hỏi cưới một tiểu tử nghèo.
Mọi người đều nói Cố Nghiên mắt mù, rể vàng không lấy, lại gả cho một tên nghèo.
Nhưng chỉ Cố Nghiên biết, tiểu tử nghèo này, từng cứu cô mà chết, hơn nữa tương lai không thể nói trước.
Sao chứ? Ba mẹ không đồng ý, ngược lại còn bán cô cho một tên tàn phế, đổi lễ vật?
Cố Nghiên trực tiếp trào lên, biến ba mẹ thành ví dụ để vạn người phê bình.
Ba mẹ còn nói, cô nhất định phải làm trâu làm ngựa cho em trai, em trai gây họa, thì cô phải giúp.
Cố Nghiên đưa tay len, trực tiếp vì đại nghĩa diệt thân, đưa em trai vào tù.
Sau đó, Cố Nghiên và người chồng nghèo từ sửa xe, đến buôn bán xe, rồi tự mở công ty, tiền tiêu không hết.
Dân trong thôn hâm mộ đến ánh mắt đỏ lên, lập tức sửa lời nói, là Cố Nghiên nhìn xa trông rộng, gả cho một chàng rể vàng chân chính.
Mà Cố Nghiên cũng không yếu thế, vén tay áo làm thức ăn ngon, từ một sạp vỉa hè phát triển thành một quán ăn, rồi một chuỗi cửa hàng, cuối cùng nổi tiếng trong và ngoài nước.
Năm mười tuổi, tổ mẫu dẫn ta đến phủ Quốc công "ăn mày", cả nhà nhờ sự bố thí của quý nhân mà giữ lại được vài mạng sống.
Nhưng thoáng chốc nhà cao cửa rộng bỗng sụp đổ. Vị Quốc công phu nhân cao quý như vàng ngọc, theo tổ mẫu ta, trở thành bà Mã hay chống nạnh chửi người nhất thôn Đào Thủy.
"Phúc Khí Đông Lai" là một tiểu thuyết hài hước thuộc thể loại xuyên không. Nữ chính được trời ban cho vận may nghịch thiên, chưa sinh ra đã được tiên đoán là mệnh phú quý, trời sinh ra để hưởng phúc.
Cùng ngày đó, cũng có một nữ phụ ra đời. Cô thì đúng kiểu “xui xẻo tận mạng” – đi đường cũng bị chim “thả bom”, trong nhà chẳng ai yêu thương: ông không thương, bà thì ghét.
Rất không may, Tô Vãn Vãn xuyên vào trong quyển sách này... Trở thành nữ phụ xui xẻo nhất trong lịch sử.
Nhưng mà...
Tại sao cô vừa đứng dưới chân núi, thỏ con lại tự động lao về phía cô?
Tại sao vừa đứng bên sông quăng lưới một cái, kéo lên toàn cá lớn?
Thậm chí sửa cái máy kéo cũng gặp được quý nhân?
Tiện tay giúp một người qua đường, hóa ra đó lại là thủ trưởng?
Nói đâu là kẻ xui xẻo? Tô Vãn Vãn bị thỏ con lao vào mà choáng váng, nước mắt rưng rưng… Có khi cô mới là cá chép may mắn cải mệnh, số mệnh phú quý tận trời!
*
Chị họ sống lại, từ nhỏ đã biết số phận của mình không giống người thường, bà nội giành lấy kẹo từ tay Tô Vãn Vãn cho mình, nói mình mới có phúc khí ăn kẹo.
Nhưng mà ai đến nói cho cô ấy biết.
Cô ấy rất vất vả mới vào được nhà giàu sang, sính lễ đúng chuẩn “tam chuyển nhất vang” (xe máy, đồng hồ, máy khâu, và radio).
Nhưng chỉ chớp mắt, một chiếc xe hơi sang trọng dừng ngay trước cổng làng khiến cả thôn chấn động. Người ta đổ xô ra xem, rồi ngỡ ngàng khi thấy một người đàn ông phong độ ngời ngời bước xuống.
Người đàn ông ấy… lại chính là người mà chị họ hai kiếp theo đuổi cũng không có được.
Nhưng rồi, trước mặt bao người, anh ta quỳ một gối xuống trước Tô Vãn Vãn… cầu hôn.
Ta là hoàng thương lớn nhất Huy Châu.
Vào ngày cập kê hôm ấy, có người đến cửa muốn cưới ta: "Cẩn cô nương, gia tài bạc triệu của ngươi e rằng không giữ được."
Ta chưa kịp nói gì, đã có mấy chục người hàng xóm cầm gậy lao ra.
"Muốn ép cưới cô nương Huy Châu ta, nằm mơ đi!"