Nhân vật chính: An Chấn Vũ (Bắc Hoàng Minh) x Hàn Phi Tường (Tri Hỏa Ám Diễm)
Nhân vật phụ: Tranh Nguyệt Lưu Ly, Hàn Ly, Nguyệt Lượng, Thanh Âm Hải Dương, Cổ Lam.v.v.
Một người như ánh mặt trời, nhiệt tình sáng chói.
Một người là ánh trăng lạnh lùng cao ngạo.
Nơi hiện tại hai người là kẻ thù không đội trời chung, nhưng trong thế giới ảo là lại bằng hữu cùng vào sinh ra tử. Trông một lần tình cờ khám phá ra một mặt khác của cậu mà chính mình từng xem thường, trái tim không thể khống chế bắt đầu trầm luân không có cách cứu vớt.
Tình bạn? Tình yêu?
Hắn đã không thể phân biệt được nữa, chỉ biết mình không thể mất đi cậu ấy.
Từ cổ chí kim, trên cõi dương gian có biết bao nhiêu câu chuyện được thêu dệt mờ ảo về cõi âm. Cõi huyền bí, hư hư, ảo ảo ấy….cho đến nay cũng là những câu chuyện từ cõi người mà ra.
Những câu chuyện của tác giả Người Khăn Trắng cũng không ngoài những chủ đề này. Từ những câu chuyện lưu truyền đâu đó trong dân gian, tác giả Người Khăn Trắng bằng hư cấu văn học đã xây dựng những câu chuyện ma không chỉ “đọc chơi cho vui” mà còn mang ý nghĩa nhân văn khá sâu sắc, cùng những bài học khá thấm thía về lẽ sống, về nhân cách làm người…
Trong một số tập, tác giả đã thể hiện rõ tính đấu tranh giai cấp, Những kẻ gieo rắc cái ác, thường là bọn cường hào ác bá, sau khi thõa mãn nhục dục, đã giết hại các cô thiếu nữ trong trắng để rũ bỏ trách nhiệm. Hồn ma các nàng hiện về trả thù. Đó cũng là khát vọng của nhân dân, trong khi chưa được pháp luật trừng phạt thì hãy dùng phép mầu của tâm linh trừng trị bọn chúng. Những truyện trong các tập sách này đều là tác phẩm văn học được hư cấu trong không gian huyền ảo, với mục đích mang đến cho bạn đọc giá trị nghệ thuật cũng như giá trị giáo dục.
Mời bạn đón đọc.
Thể loại: đạo mộ, kinh hãi huyền nghi, tình hữu độc chung,thần tiên ma quái, oan gia, 1×1,HE.
Edit:A Bích
Beta: ilysm
Trường minh đăng* thắp cháyhàng ngàn năm, chiếu lên bức bích họa bảy màu hoa lệ trên tường, làm những vịtiên nhân cầm ca nhạc vũ mỹ lệ thướt tha trong biển mây thêm thánh linh phiêu dật, mang tới vẻ thần bí cùng kỳ ảo không thể nắm bắt, chào đón người hữu duyên lạc bước đến đây.
(*: đèn thắp để thờ cúng, không thể thổi tắt mà qua một thời gian dài sẽ tự tắt. )
Thế mà, trong không khí nhàn nhạt mùi mục nát, vô số bộ xương khô nằm vương vãi khiến cho sự thần thánh ấy phủ lên một tầng quỷ dị cùng tĩnh mịch.
Giữa phòng, một thân ảnh mặc hắc y lẳng lặng nhìn người trong quan tài: “Nhiều lần như vậy, vẫn không thể tỉnh lại?”
“Trái tim thành kính cùng máu tươi của tế phẩm, rốt cuộc là sai ở chỗ nào? Lần sau, đổi sang người sống đi.”
*****
Cô gặp anh đúng mùa hoa sen, giữa mùa hạ
Lần đầu gặp nhau, thời cơ không đúng, anh quên không còn sót lại chút gì, còn cô lại trầm luân tới tận đáy cốc.
Lần thứ hai gặp lại, thời cơ không đúng, gặp nhau nơi tòa án, anh kiên quyết muốn dành quyền nuôi con, cướp đi niềm hy vọng của cô.
Tóm lại một câu : “Tối không nên, vô yêu hầu hạ”.
Đã là không yêu sao phải còn dây dưa ?
Khi màn đêm buông xuống. Là ai đa tâm?Là ai bị mê hoặc? Là ai từ nơi cao ngạo nghễ nhìn cô lâm vào đường cùng?
Yêu hận nối tiếp, trôi qua bảy năm, năm tháng may mắn yên tĩnh, cầm tay yêu nhau. Đây phải chăng sẽ là kết cục viên mãn?
Đoạn tình duyên này, cho cô, là không còn lối thoát, còn cho anh, lại là vừa mới bắt đầu …….
Nghía qua nam 9 nữ 9 :
* Nam chính: Lệ Trọng Mưu có thể nói là “Nhân trung long phượng “, 1 nam nhân quyền thế ngập trời nhưng cũng là 1 thằng ngốc không hiểu yêu là gì T.T
Một tai nạn tình cờ khiến anh biết đến sự tồn tại của Ngô Đồng, hóa ra trên thế giới này còn có 1 người con gái sinh con cho anh …
Anh cho rằng tất cả đều là do Ngô Đồng thiết kế: cô cố ý dựng nên tai nạn, cố ý lên tòa án tranh chấp quyền nuôi con với anh, cố ý để lộ tin ” có người phụ nữ sinh con cho Lệ trọng mưu ” với truyền thông.
Anh cho rằng cô là người ham tiền, anh cho rằng tất cả mọi chuyện cô làm vì danh lợi
Tuy nhiên mọi việc không dứt khoát được, vì đứa bé mà 2 người cứ dây dưa với nhau.
Ngô Đồng không chỉ đến gần cuộc sống của anh, mà còn đến gần trái tim anh.
Anh không hiểu vì sao khi thấy cô cùng người đàn ông khác anh lại tức giận.
Anh không hiểu vì sao lại đau lòng trước những vất vả mà cô từng trải qua.
Và anh cũng không hiểu vì sao chỉ có thể ở bên cô anh mới cảm thấy an tâm.
Anh mê man, bàng hoàng, anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Anh rối rắm, không biết làm sao, chỉ đến khi cô lựa chọn rời khỏi anh, không cần anh. Anh mới biết hóa ra anh cần cô, anh mới biết hóa ra anh không thể không có cô.
Ngô Đồng, cô không thể trốn được đâu, không có gì Lệ Trọng Mưu anh muốn mà lại không chiếm được bao gồm cả cô.
*Nữ chính: Ngô Đồng – 1 người con gái nhỏ bé, trầm lặng giữa thế giới bao la rộng lớn này, nhan sắc bình thường, gia cảnh bình thường. Bảy năm cô một mình nuôi nấng đứa con bằng đồng lương gầy còm ít ỏi.
Cô vô tình biết anh, sùng bái anh.
Cô coi anh như ông trời của mình, lẳng lặng quan tâm, chú ý đến anh, như muốn ghi lại từng chút một về anh vào tâm khảm của mình.
Cô ôm mối tình đơn phương vô vọng ấy trong lòng, hưởng thụ nó, giấu kín nó.
Một lần say rượu, cô và anh ái ân …
Cô biết chính mình quá sức tầm thường nhỏ bé, biết mình kém anh quá xa … thế nên cô lựa chọn lặng lẽ bỏ chạy, một mình bảo vệ bí mật này khiến anh cũng không biết đêm đó người con gái đem đến sung sướng cho anh là ai.
Ai ngờ 1 đêm tình nhưng lại … đâm hoa kết trái. Cô lại lựa chọn mang bí mật này rời đi, mang theo đứa bé biến mất khỏi thế giới của anh, thế giới không có người hèn mọn như cô.
Tuy nhiên 1 vụ tai nạn đã cuốn cô vào rối rắm cùng khúc mắc, trái tim tưởng như đã bình tĩnh nay lại nhấc lên gợn sóng.
Trong lòng cô anh vẫn là ông trời, bao nhiêu năm không được bên anh nhưng anh vẫn luôn ở trong cô.
Thế nhưng anh đối xử với cô thế nào ?
Cô yêu anh bằng cả trái tim để nhận lại được gì ?
Trào phúng ? Khinh bỉ ?
Giờ đây cô chỉ có con, cô chỉ muốn im lặng bảo vệ mối liên hệ duy nhất giữa họ, mong muốn lưu lại 1 điểm niệm tưởng.
Nhưng …
Anh không cho phép điều đó, anh muốn đoạt đi hết thảy của cô, vì cướp đi đứa bé, ngay cả công tác của cô anh cũng chiếm đoạt …
Lại 1 đêm kiều diễm, cứ tưởng rằng thế là mây mù tan đi nhưng hóa ra tất cả chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước.
Anh ta không hề yêu cô, anh ta không hiểu yêu, anh ta là ma quỷ, ngay cả chút tự tôn cuối cùng của cô anh ta cũng muốn dẫm nát.
Cô quyết tâm bỏ lại tất cả, rời đi anh, mang theo nỗi đau và con tim đang đổ máu.
Nhưng anh không buông tha, anh dùng đủ mọi thủ đoạn để cướp đoạt cô trở về.
Cô còn có thể tin được anh sao ? Anh thực sự yêu cô sao ?
Cô không tin, không dám tin, cô đã hãm quá sâu, nếu lại tin anh, rồi mọi thứ lại tan biến … lúc ấy cô có thể chịu đựng được hay không ?