Nhà tôi bảo đời làm nghề mổ heo, vậy mà năm đó lại bị trao nhầm con với nhà họ Lục gia tộc giàu nhất nhì cả nước.
Ngày nhà họ Lục đến đón cô con gái ruột là tôi trở về, ai cũng nghĩ cô con gái nuôi nhận nhầm đó sẽ không quay lại nữa.
Nhưng mà… cô ấy thật sự quay lại.
Tay còn cầm theo quyển 《Cẩm nang nuôi heo khoa học》.
Còn tôi thì đút tay vào túi quần, bước chậm rãi lên xe.
Anh cả nhà họ Lục một tổng tài lạnh lùng đang đến đón liếc tôi một cái rồi hỏi:
"Hành lý của em đâu?"
Tôi lười biếng trả lời:
"Lười mang theo, vác được cái thân này lên xe là đủ mệt rồi, còn đòi hành lý?"
Tổng tài kiêm anh trai: "..."
…
Tôi là một nữ phụ độc ác trong truyện tổng giám đốc, dùng thế lực gia đình để ép tổng giám đốc kết hôn. Người khác kết hôn với tổng giám đốc vì tình yêu. Tôi thì khác, tôi chỉ muốn kiếm tiền.
Ngày cưới, Trình Dục ném cho tôi một bản hợp đồng: "Hai năm sau sẽ ly hôn."
Tôi mỉm cười duyên dáng: "Tổng giám đốc Trình, ly hôn là một mức giá khác."
Tác giả: Lý Cửu Tuấn
Tran / Editor: AI_Lê
Beta: AI_Nhất Chi Mai
Thể loại: Dân quốc, Báo thù, Chữa lành, Phá án, Không CP
Độ dài: 37
Giới thiệu
Có người con gái tên Tố Khoan.
Ăn miếng trả miếng.
Thế gian không có đấng cứu thế.
Cô tự làm đấng cứu thế của chính mình.
Đây là câu chuyện về một giáo viên nghèo, một cậu ấm nhà giàu và một cảnh sát nghèo.
Tác giả: Dương Quan Đại Đạo
Tran / Editor: Mỗi Bước Mỗi Xa
Beta: Mỗi Bước Mỗi Xa
Thể loại: Cổ đại, Cung đình hầu tước
Giới thiệu
Hầu hạ tiểu thư đến đại sảnh Vương phủ, Vương gia và Vương phi ngồi trên ghế với vẻ uy nghi, tiểu thư tiến lên thỉnh an, sau khi thỉnh an thì ngồi xuống dùng bữa.
Vương gia liếc nhìn mọi người trên bàn, ánh mắt dừng lại trên mặt ta một lúc, rồi thu hồi ánh mắt nói: “Trấn Quốc Hầu phủ có nhiều tài nữ mỹ nhân, quả thực mỗi người đều không tầm thường.”
Tiểu thư nghe vậy hơi sửng sốt.
Sau bữa ăn, mọi người trở về viện, sau khi về đến phòng ta cảm thấy câu nói của Vương gia tối nay có chút kỳ lạ, tiểu thư chắc chắn đã nhận ra điều gì đó, ta lo lắng nhìn nàng, “Tiểu thư… Vương gia trong bữa ăn…”
Nàng như biết ta muốn hỏi gì, nhẹ nhàng nói: “Vinh Vương gia có tài xem tướng, người đời ai cũng biết.”
Tiểu thư thấy ta vẫn chưa hiểu, bèn nói: “Vương gia là nói tướng mạo ngươi bất phàm.”
Ta lại càng hoảng sợ: “... Làm sao có thể, nô tỳ khi còn nhỏ đã mất nhà, gần như trở thành xác chết bên đường, sao lại bất phàm…”
Một câu chuyện về quá trình trưởng thành của một nha hoàn.
Văn án:
Vừa mới xuyên không, ta ngẩng đầu lên nhìn, trước mặt là nhân vật phản diện đầy xảo trá trong quyển sách này, hắn nhìn ta rồi cười khẽ, trên tay còn cầm một dải lụa trắng...
Dựa vào cốt truyện nguyên tác, ta biết được rằng một giây sau, mình sẽ bị nhân vật phản diện này gϊếŧ chết. Với vị trí là một vai phản diện theo trường phái Diệp Công thích rồng*, bây giờ trong lòng ta chỉ muốn hét to một câu rằng: "Bà đây không phải An Khả Tâm, bà đây chỉ muốn được sống thôi!"
Chú ý:
1. Nữ chính thông minh nhưng rất nhây, tuy trong lòng có ý tốt lại quá lạnh nhạt, thường đặt mình vào vị trí người ngoài cuộc để quan sát, nam chính luôn tươi cười với tất cả mọi người, trông có vẻ hiền hoà nhưng thực tế là một người trong ngoài không đồng nhất, bên ngoài hiền lành nhưng bên trong u ám.
2. Hai con người có nhân cách khó hoà nhập điển hình yêu nhau đầy bất ổn, truyện đề cao tinh thần cứu rỗi, ngọn cờ HE không thể lay chuyển được.
3. Thế giới giả tưởng, dẫu là truyện cổ đại nhưng sẽ pha lẫn một chút huyền huyễn
4. Gỡ mìn: nam nữ chính bị khiếm khuyết về mặt nhân cách do hoàn cảnh gia đình, luôn sống vì bản thân mình, thực ra nam chính có rất nhiều lịch sử đen.
5. Tình cảm hai bên sẽ có những chuyển biến nhất định, tác giả sẽ cố hết sức viết có logic, chứ không phải là loại truyện ngọt sủng từ đầu đến đuôi
Tên truyện: 《Kết Tử》 — một câu chuyện ngắn nho nhỏ ~
Converter: ngheoqualamchi
Tag: Cuộc sống thường nhật, giản dị (bố y sinh hoạt)
Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Kết Tử, Giang Hàn
Giới thiệu
Kết Tử vừa được 14 tuổi, không hề hay biết mình mang thân nữ nhi, mơ mơ hồ hồ, bị mẹ nàng kín đáo ép buộc làm đồ đệ của thợ săn Giang Hàn.
Giang Hàn thân cao tuổi lớn, tính tình nghiêm túc, chỉ vì nhất thời mềm lòng mà thu nhận Kết Tử. Sau đó tới một ngày, hắn chợt phát hiện, thì ra đồ đệ mềm mại môi hồng răng trắng của hắn, là nữ nhi…
Tác giả: Nhất Nhân Lộ Quá
Tran / Editor: Quyên Thùy
Beta: Quyên Thùy
Thể loại: Hiện đại, HE, Manhua, Nhẹ nhàng, Sủng Ngọt, Thanh mai trúc mã, Thanh xuân vườn trường, Đam mỹ, Quân nhân, Ấm áp, Chậm nhiệt, Góc nhìn nam chính
Độ dài: 119
Giới thiệu
Bạch Việt, vốn là một Omega, luôn mơ ước có một Alpha tuyệt vời. Nhưng trớ trêu thay, cậu lại trở thành cái gai trong mắt những Omega khác.
Rồi một ngày, Bạch Việt nhận được kết quả kiểm tra sức khỏe, phát hiện mình đã phân hóa lần hai... thành Alpha! Mà còn là Alpha cấp S+ siêu hiếm, chỉ đếm trên đầu ngón tay trên toàn thế giới.
Bạch Việt sốc nặng! Cậu lo sợ bạn trai Alpha của mình sẽ đá cậu vì chuyện này. Thế là cậu quyết tâm giấu nhẹm giới tính và cấp bậc gen, nhất quyết không để đối phương có cơ hội nói lời chia tay!
Nhưng đời không như là mơ, khi tin tức tố S+ của cậu thức tỉnh...
Những Alpha nào dám động tay động chân với cậu đều bị tin tức tố áp chế, nằm bẹp dí.
Những Omega vốn coi cậu là kẻ thù không đội trời chung, giờ lại bị tin tức tố của cậu làm cho mềm nhũn cả người.
Ngay cả quân đội cũng rầm rộ kéo đến, đòi hỏi: "Trong vòng 1 phút, tôi muốn toàn bộ thông tin về Alpha này!"
Thân phận của Bạch Việt, cuối cùng cũng không thể giấu được nữa.
Cậu hoang mang tột độ.
Quay sang nhìn người bạn trai thanh mai trúc mã, cái người Alpha kiêu ngạo ngày nào giờ lại đỏ ửng cả tai:
"Ngốc ạ, anh biết từ lâu rồi mà."
#Nếu đã thành Alpha, thì phải làm trùm Alpha!#
CP: Nam thần ôn nhu bên ngoài, "hắc hóa" bên trong công X Cún săn cục súc thụ
AA luyến, Bạch Việt công
Thể loại: Yêu sâu sắc, tinh tế, vả mặt, vườn trường
Từ khóa tìm kiếm: Bạch Việt, Thượng Vũ Phi
Tóm tắt: Lật kèo làm công!
Văn án:
Khi tôi đang vuốt ve đuôi chú mèo nhà mình, thì nam thần "bking"* của trường đột nhiên gọi video cho tôi.
“Đừng vuốt nữa. Chỗ đó của tôi… hình như… có chung cảm giác với đuôi mèo nhà em rồi.”
Tôi không hiểu, hỏi lại:
“Chỗ nào?”
Mặt anh đỏ bừng, như tự mình giận mình, dứt khoát dời camera xuống.
Trời ơi, tôi có thể xem miễn phí sao?
Anh ta để chai nước suối trong quần hả?
(*) Bking: Viết tắt của từ 装逼之王 là tiếng lóng của Trung Quốc ám chỉ những người "vua làm màu", "trùm ra vẻ", hoặc "chúa cool ngầu (giả vờ)"
Dưới nhà, tiếng xác sống gầm rú vang vọng.
Trong nhà, tôi và mẹ bị trói chặt, trơ mắt nhìn những người tự xưng là “bạn” lục lọi hết số lương thực dự trữ, khuôn mặt đầy vẻ khinh bỉ.
"Chỉ có chừng này thôi à, chắc chỉ đủ ăn một hai tháng? Vác theo hai mẹ con họ, khéo chẳng được nổi một tháng."
Lưu Kim Kim liếc mắt nhìn bạn trai to lớn của cô ta, người này hiểu ý, lập tức cầm dao đi về phía chúng tôi.
Họ... họ muốn giết chúng tôi!
Trước lúc lâm chung, trước mắt ta vụt qua mấy hàng chữ kỳ lạ:
【Lão thái quân đừng chết mà, người là người thân cuối cùng của Gia Nghi rồi!】
【Hu hu hu, lão thái quân mà chết, Vương Dục sẽ giáng Gia Nghi xuống làm thiếp, nàng ấy sẽ bị bắt nạt thê thảm lắm lắm.】
【Lão thái quân mau tỉnh lại cứu Gia Nghi đi, giờ nàng ấy còn đang quỳ ngoài tuyết, thêm một canh giờ nữa là cái thai trong bụng không giữ nổi đâu!】
Cái gì cơ?
Tôn nữ ta bị bắt nạt ư?
Ta phun ra một ngụm máu đen, lập tức ngồi bật dậy từ trên giường:
“Người đâu, mang Trường Minh Thương của ta tới đây!”
Sau khi ta và "minh tinh dựa tài nguyên" cấu xé đánh nhau, cả hai lại cùng xuyên vào bộ phim đang quay.
Nàng vẫn là nữ chính cao quý, xuất thân danh môn tướng phủ, tương lai là Vương phi. Còn ta chỉ là một nha hoàn bên cạnh nàng.
Nhưng lúc này đây, không có tư bản chống lưng.
Ta nói với nàng: Vai diễn của ngươi, từ nay là của ta.
Còn không phục sao?
Không đạo diễn, không kỹ xảo, không thế thân.
Chỉ dựa vào diễn xuất, ngươi dám không?”
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại , HE , Tình cảm , Trọng sinh , Cưới trước yêu sau , Chủ thụ , Cung đình hầu tước , Thiên chi kiêu tử , 1v1 , Dưỡng oa , Trưởng thành
Văn án:
Dụ Quân Chước vốn là tiểu công tử tôn quý của Hầu phủ, nhưng chỉ vì một câu "Khắc cha" của thầy bói mà bị đưa đến thôn trang ngoài kinh thành gửi nuôi, mãi đến năm 16 tuổi mới được đón về.
Tưởng rằng từ đây cuộc đời sẽ thay đổi, nào ngờ thứ chờ đợi y vẫn là sự lạnh nhạt và khắc nghiệt vô tận. Cho đến khi y đột ngột chết đầu đường....
Mở mắt ra lần nữa, y phát hiện mình đã quay về đúng ngày đầu tiên được đón về Hầu phủ.
Dụ Quân Chước mệt mỏi rồi.
Y không muốn lấy lòng bất kỳ ai nữa, cũng chẳng còn tha thiết tranh giành thứ tình thân mong manh đáng thương ấy. Thay vào đó, y lựa chọn gả cho Hoài Vương, trở thành nam thê của hắn.
Hoài Vương—chiến thần uy danh hiển hách của Đại Du triều, quanh năm trấn thủ biên cương. Lời đồn nói rằng hắn tàn bạo, sát phạt thành tính, gương mặt hung dữ, mỗi khi trăng tròn đều phải ăn tim gan người sống, là kẻ chuyên dùng để dọa trẻ con ngừng khóc. Năm năm trước, khi hồi kinh báo cáo chiến công, hắn còn mang về một đứa trẻ, nghe nói đó cũng là một con quái vật ăn tim gan.
Cũng bởi những lời đồn ấy, khi Hoàng đế hạ chỉ ban hôn để Hoài Vương có người xung hỉ sau trận trọng thương ở biên quan, ai nấy đều tránh còn không kịp. Nhưng Dụ Quân Chước biết rõ—không bao lâu sau khi thành thân, Hoài Vương sẽ chết.
Đến lúc đó, y sẽ trở thành chủ nhân duy nhất của Vương phủ.
Mà y..... vốn không phải vì tham lam di sản của Hoài Vương...
Đời trước, y từng bị người ta đánh đến nửa sống nửa chết, loạng choạng ngã trước cổng Hoài Vương phủ.
Đêm đó trời đổ mưa, cái lạnh cắt da hòa cùng cơn đau khiến y rơi vào mơ màng. Trong cơn mê man, y lờ mờ thấy cánh cổng lớn của phủ mở ra, một nam nhân cao lớn từ bên trong bước ra, trên tay còn ôm theo một đứa nhỏ. Nam nhân ấy sức lực vô cùng mạnh mẽ, một tay ôm đứa nhỏ, tay kia lại nhẹ nhàng vớt y lên, vác vào Hoài Vương phủ.
Người ta nói, Hoài Vương phủ chẳng khác nào điện Diêm La. Bên trên có chiến thần ăn tim gan người—Hoài Vương, bên dưới lại có một tiểu quái vật lai lịch bất minh. Nhưng nơi đáng sợ ấy, lại là nơi duy nhất từng che chở y....
Cho nên, đời này, y dứt khoát chủ động gả vào Hoài Vương phủ để xung hỉ.
Y quyết định thay Hoài Vương nuôi dạy tiểu thế tử, cứ thế mà sống một đời an ổn.
Chỉ là... y chưa từng ngờ tới—
Không bao lâu sau, Hoài Vương, kẻ vốn đáng lẽ sẽ chết... lại sống dậy!
Không những thế, người nọ còn một hai đòi kéo y vào viên phòng...
Dụ Quân Chước: Run bần bật.jpg
Ban đầu, từ trên xuống dưới khắp kinh thành đều cho rằng Dụ Quân Chước sẽ không sống qua nổi mười ngày trong Hoài Vương phủ.
Cho đến khi, ngay giữa buổi đại điển chúc mừng quốc khánh, họ tận mắt chứng kiến—
Vị Hoài Vương xưa nay lãnh khốc vô tình lại hạ mắt, dịu giọng nói chuyện với một thiếu niên thanh nhã tựa trích tiên bên cạnh, đến mức đối phương cũng bất giác khẽ cười...
Từ đó về sau, không ai còn dám khinh thường Dụ Quân Chước nữa.
Những kẻ từng lạnh nhạt, tàn nhẫn với y trong Dụ gia, nay đều phủ phục dưới chân y.
【 Lưu ý: Cưới trước yêu sau, 1v1 (cả thể xác lẫn tinh thần), kết HE, có tình tiết nuôi con, đứa nhỏ không phải con ruột công. 】
Tag: Cung đình hầu tước, yêu sâu sắc, thiên chi kiêu tử, trọng sinh, trưởng thành, cưới trước yêu sau
Vai chính thị giác: Dụ Quân Chước | hỗ động: Chu Viễn Hồi
Một câu tóm tắt: Nói là quả phu đâu?
Lập ý: Trả giá thật tình, mới có thể đổi lấy thật tình.
Tên truyện: Em ấy sao lại đáng yêu thế nhỉ?
Tác giả: Tô Tô Tô Ngữ
Editor: Moechan
Thể loại: Chủ công, Hiện đại, Niên hạ, Hào môn thế gia, Yêu sâu sắc, Duyên trời tác hợp, Ngọt văn.
Nhân vật chính: Sư Nam (CÔNG) x Quý Vãn Tu (THỤ)
Khi còn nhỏ, bên cạnh nhà của Quý Vãn Tu có một cô em gái xinh đẹp, thích mặc đủ loại váy có màu sắc rực rỡ, vừa ngọt ngào lại đáng yêu.
Nhiều năm sau gặp lại, vẫn xinh đẹp như xưa, nhưng "em gái" giờ đã không còn là "em gái" nữa...
Quý Vãn Tu ngẩn người: Tiểu Sư, em, em là đàn ông sao...?
Câu chuyện ngọt ngào về cuộc sống hôn nhân của tổng tài bá đạo Quý Vãn Tu và bé vợ nhỏ thích diễn trò Sư Nam.
Sư Nam là (CÔNG), thích mặc những chiếc váy xinh đẹp.
Chuyện ngọt ngào từ đầu đến cuối.
Hai nhân vật chính chỉ có nhau, tình cảm sâu sắc, niên hạ.
Tóm tắt: Tình yêu nồng nàn sau hôn nhân.
Ý nghĩa: Hãy là chính mình, đó mới là điều đẹp nhất.
Đại sư huynh Thẩm Nam Âm của Càn Thiên Tông là con cưng của trời, thần thái thoát tục, là đối tượng mà người người trong tu chân giới ngưỡng mộ.
Trình Tuyết Ý chỉ là một đệ tử bình thường của Chấp Sự đường Càn Thiên Tông, ngay cả tư cách cùng đại sư huynh ra ngoài làm nhiệm vụ cũng không có.
Hai người bề ngoài tưởng chừng như không có liên quan gì đến nhau, vậy mà lại thường xuyên gặp gỡ cùng tâm sự dưới ánh trăng.
Chuyện ngoài ý muốn xảy ra vào một buổi tối, Thẩm Nam Âm không đến đúng hẹn, Trình Tuyết Ý nghe được từ đồng môn rằng hắn bận tiếp đãi đệ nhất mỹ nhân thiên hạ.
“Tốt lắm.”
Trình Tuyết Ý không vui, không muốn chỉ gặp hắn vào ban đêm nữa nên ban ngày ban mặt liền đến tìm hắn.
Nào ngờ Thẩm Nam Âm nhìn nàng với ánh mắt xa lạ hỏi: "Cô nương là ai?"
Giả vờ không quen biết đúng không.
Hắn cảm thấy thừa nhận mối quan hệ với một đệ tử Chấp Sự đường nhỏ bé như nàng trước mặt mọi người rất mất mặt?
Nhất định là do nàng diễn vai đệ tử Chấp Sự đường quá đạt mới khiến Thẩm Nam Âm dám đối xử tệ bạc với nàng.
Đêm đó nàng liền trói hắn lại, giam vào trong ngục tối.
Xiềng xích khóa chặt tay chân hắn, vị đại sư huynh dưới ánh trăng bàng hoàng nhìn cô nương trước mặt, nàng bóp cằm hắn chất vấn:
"Giờ thì nhận ra ta chưa?"
Thẩm Nam Âm nhìn nàng như nhìn một kẻ điên hoang tưởng.
Trình Tuyết Ý nghĩ, nếu hắn coi nàng là kẻ điên, vậy nàng không làm chút chuyện điên khùng thì thật có lỗi với hắn.
Những chuyện xảy ra sau đó khiến Thẩm Nam Âm khắc cốt ghi tâm.
Mà không lâu sau sự việc này, Trình Tuyết Ý rốt cuộc cũng hiểu vì sao hắn dù bị tra tấn dã man cũng không chịu thừa nhận quan hệ của hai người.
Thì ra yêu quái họa bì ngàn năm từ Trấn Yêu tháp của Càn Thiên Tông chạy thoát, nó mượn da của Thẩm Nam Âm đi khắp nơi dụ dỗ nữ tu hút linh khí, Trình Tuyết Ý chính là một trong số đó.
Đại yêu ngàn năm ra tay, ngay cả nàng cũng bị lừa.
Diễn trò nửa ngày, hóa ra nàng nhận nhầm người...
-------
Mật thám ma môn X Thủ toạ tiên môn.
CP chính tà đối lập.
Nhân vật chính: Trình Tuyết Ý, Thẩm Nam Âm.
Tóm tắt một câu: Diễn trò nửa ngày, hóa ra nàng nhận nhầm người.
Ý nghĩa: Chuyện gì cũng chừa lại một đường lui, giang hồ gặp lại.
Tác giả: Mộng Tiêu Nhị
Tran / Editor: Milomachi324
Beta: Milomachi324
Thể loại: Hiện đại, HE, Đoản văn, Nhẹ nhàng, Thanh xuân vườn trường
Độ dài: 3
Giới thiệu
Vượt qua hơn nửa vòng Trái Đất, cô rũ bỏ lớp ngụy trang mang tên từ biệt, cố tình nhưng lại giả vờ vô tình để gặp lại anh.
Sau lần tương phùng ấy, cô chật vật đến không thể chịu nổi mà bỏ chạy.
Thì ra, cuộc gặp này thật sự đã trở thành một lời chia tay.
Chia tay với quá khứ, chia tay với thanh xuân, chia tay với những rung động quyến luyến từng không thể buông.
truyện gốc:
Convert: Trạm Rác
Tag: Mùa hoa mùa mưa · Yêu sâu sắc
Từ khóa tìm kiếm:
Vai chính: Lâm Mục, Điền Ngọt
Vai phụ: Chu Giai Minh
Thể loại khác: Thanh xuân
Thư ký của chồng tôi bảo tôi đi cùng cô ta đến câu lạc bộ thương mại để bàn chuyện hợp tác.
Khi ăn tối, cô ta xúi giục đối tác yêu cầu tôi nhảy múa trước mặt mọi người.
Chỉ vì chồng tôi từng nói: “Nghiên Nghiên nhà chúng tôi tốt nghiệp ở học viện múa Bắc Kinh.”
Tôi lạnh mặt từ chối, nhưng lại bị cô thư ký chặn lại:
“Cô chỉ là một bà nội trợ, bảo cô nhảy thì nhảy, làm gì mà bày ra cái vẻ khó chịu đó?”
“Giám đốc Hà nói cô phải giúp tôi ký được hợp đồng này. Nếu không giúp, cẩn thận anh ấy sẽ ly hôn với cô!”
Thấy dáng vẻ vênh váo đó của cô ta, tôi không muốn phí lời thêm nữa. Trước mặt đối tác, tôi gọi thẳng cho Hà Luật Ngôn.
“Nghe thư ký anh nói, anh muốn ly hôn với tôi à?”
[...]
Sau 6 năm chia tay, tôi ngồi trong phòng cấp cứu của anh ta.
“Tôi có thai rồi, con là của anh.”
Sắc mặt anh ta tái mét: “Cái gì mà con được 6 năm?”
Bầu không khí lập tức trở nên vô cùng lúng túng.
“Không nhận à?”
“Em nghĩ tôi sẽ đi đổ vỏ chắc?” Anh ta hỏi ngược lại.
Tôi im lặng vài giây: “Được, vậy tôi đi tìm cho nó một người ba khác.”
Chín tháng sau.
Anh ta hung hăng nắm chặt cổ tay bác sĩ phẫu thuật chính: “Anh em, coi như tôi xin anh, rạch đẹp một chút, cô ấy thích đẹp.”
Lâm Vụ chẳng nhớ rõ mình và Trần Trác bắt đầu như thế nào, khi cô giật mình nhận ra có gì đó sai sai thì họ đã duy trì mối quan hệ “gặp nhau tối thứ Sáu” được hơn nửa năm rồi.
Từ lúc bắt đầu hai người đã vạch rõ một ranh giới: ban ngày là người dưng ngược lối, ban đêm là người tình cuồng nhiệt.
Và lằn ranh giới ấy đã bị phá vỡ vào ngày kỷ niệm một năm.
Bạn trai tôi đột nhiên mất trí nhớ, lại đem lòng yêu một cô gái mà trước đây anh ấy rất ghét.
Tôi đau khổ tuyệt vọng, tìm mọi cách gây sự với họ, anh ấy cũng vì người yêu mà trở thành kẻ chủ mưu bắt nạt tôi.
Cuối cùng vào một đêm mưa, tôi bị người do chính tay anh ấy sắp đặt làm nhục.
Trước khi chết, tôi đột nhiên nhìn thấy những dòng bình luận trôi nổi:
【Nữ phụ tội nghiệp quá, cô ấy còn chưa biết nữ chính đã kích hoạt hệ thống.】
【Cô ấy càng có nhiều cảm xúc tiêu cực thì nam chính càng yêu nữ chính, nữ chính còn có thể lấy được nhan sắc và tài sản của cô ấy.】
【Tội nghiệp cái gì chứ, chẳng phải cũng chứng minh nữ phụ ghen tị đến mức nào sao?】
Lúc này tôi mới hiểu ra, thì ra cả đời mình chỉ làm áo cưới cho người khác. Sống lại một đời, khi cô gái kia lại khoe ảnh thân mật của cô ấy và Quý Nghênh Xuyên cho tôi xem. Tôi cầm bút cười nói:
"Vậy chúc hai người dài lâu nhé."
Đời này, tôi phải chăm chỉ học hành, ngày ngày tiến bộ, tự mình đi trên con đường rực rỡ.
Kiếp trước, tôi và chồng từ thanh mai trúc mã đã ở bên nhau đến tận lúc đầu bạc răng long.
Điều tiếc nuối duy nhất là chúng tôi không có con.
Mãi đến ngày kỷ niệm 50 năm ngày cưới, tôi vô tình phát hiện cuốn album mà anh ta giấu kín. Bên trong dày đặc những bức ảnh của người con gái anh ta luôn thầm thương trộm nhớ.
Lúc ấy tôi mới bàng hoàng nhận ra: Anh ta không phải không muốn có con, mà là không muốn có con với tôi.
Kiếp này, chúng tôi ngầm hiểu mà giữ khoảng cách, không còn chọn nhau lần nữa.
Anh ta trở thành doanh nhân thành đạt trong ngành xuất nhập khẩu, là niềm ghen tị của bao người. Trong buổi họp lớp cấp ba, anh ta nhìn tôi, cười nhạo:
"Trác Lâm Khê, em đợi anh bao năm cũng vô ích thôi. Hai kiếp rồi, người anh yêu vẫn chỉ có Tân Tân."
Tôi mỉm cười, nắm tay hai đứa trẻ song sinh.
Nụ cười của anh ta cứng đờ lại, sắc mặt tái nhợt, hoàn toàn mất kiểm soát:
"Em đã hứa sẽ mãi mãi là người của anh mà?!"
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Hào môn thế gia, Cường cường, Đô thị tình duyên
Giới thiệu:
【Thiên kim Kinh thành + Thiếu gia hào hoa Hongkong】
【Song cường CEO + Bất cần đời + Lâu ngày sinh tình + Giằng co cực hạn】
【Song khiết bề ngoài phong lưu + Trò chơi của người trưởng thành】
Cuộc giao thoa giữa Chúc Mạn và Cố Tịch. Là khoảnh khắc mê loạn giữa chốn phồn hoa rực rỡ.
Cô từng đắm chìm trong gương mặt điển trai bất cần và khí chất phóng khoáng của anh. Kẻ táo bạo và tùy ý như anh đã mang đến cho cô những khoái cảm tột cùng.
Công tử phong lưu khét tiếng của Hongkong, cô nghĩ cứ chơi đùa thôi, ai cũng không thiệt.
Nhưng tại sao lại không thể dứt ra khỏi anh?
Từ Hongkong đến Bắc Thành, rồi sang Mỹ, anh như bóng ma không tan biến. Chuyện của cô, anh luôn nhúng tay vào.
Rõ ràng đã thỏa thuận chỉ là đôi bên cùng có lợi, nhưng kẻ không chơi nổi lại chính là anh.
Cố Tịch từ vui đùa đến động lòng thật sự, rồi từng bước một bày ra cạm bẫy. Hoa hồng tuy ranh mãnh, nhưng anh vẫn cam tâm tình nguyện đắm chìm.
Trẫm, Hoàng Đế, không phải thụ.
Hoàng Hậu trợn mắt liếc trẫm: “Xì, con gà hoi, ngài chẳng những hoi, mà còn bất lực đấy.”
Trẫm: “...”
Sao dám nói một người đàn ông bất lực thế hử?
Trẫm tức giận: “Người đâu, đày Hoàng Hậu vào lãnh cung!”
Hoàng Hậu cười ngả ngớn với trẫm: “Bệ hạ, đại ca của thần thiếp ba ngày nữa về kinh đấy.”
Trẫm: “...”
Tự nhiên trẫm thấy bắp chân trẫm mềm nhũn.
Hình như trẫm cũng hơi hơi bất lực thật.
Lúc đưa thư hòa ly cho Phương Tư Viễn, ta bình tâm đến lạ.
Người từng lén lút ra khỏi nhà nhìn trộm khi hắn đỗ trạng nguyên đã c h ế t trong cuộc hôn nhân bảy năm qua.
Vị tiểu cô nương ra sức lấy lòng hắn bị Phương phủ rộng lớn này bóp chặt đến nghẹt thở.
Phu quân ta trừng lớn hai mắt nhìn ta, như không tưởng nổi chính miệng ta sẽ thốt ra những lời này. Lời nói thất vọng bao nhiêu, là vẻ mặt ta lại có bấy nhiêu lạnh lẽo.
Tác giả: Đẳng Đẳng
Tran / Editor: Lattes Team
Beta: Lattes Team
Thể loại: Boss - nhân viên, Công sở, Hiện đại, HE, Hài hước
Độ dài: 6
Giới thiệu
Tôi là trợ lý của trợ lý tổng giám đốc.
Vô tình nhìn thấy cuốn nhật ký màu hồng của tổng giám đốc, tôi không khỏi bật cười.
[ Có rất nhiều loại đàn ông, và hôm nay, mình là loại si tình. ]
[ Trước kỳ nghỉ Tết, hai nữ nhân viên móc tay hứa cùng nhau đi ăn đồ Nhật. Mình không hiểu nổi, tại sao móc tay lại giống treo cổ... ]
Một giọng nam trầm vang lên phía sau tôi:
"Vào lúc ba giờ chiều, trợ lý của tôi đã lén đọc nhật ký của tôi, đúng là thiếu đạo đức."
Giới thiệu: Bối cảnh giả tưởng ở nước ngoài, chênh lệch vóc dáng, nam chính là con lai Á – Âu.
Khi Châu Chi Mai quyến rũ Heveto, cô đã không tính đến hậu quả.
Cô tự cho rằng mình có thể rút lui một cách an toàn nhưng không ngờ Hevito lại là một người đàn ông có tính chiếm hữu cực cao!
Tính cách của Heveto rất cố chấp và kỳ quái, hành sự thì tàn độc. Anh không từ bất cứ thủ đoạn nào để có thể loại bỏ những người anh em của mình để leo lên vị trí cao nhất.
Trong mắt anh, Châu Chi Mai là người phụ nữ nhỏ bé và yếu đuối. Một khi đã ở bên anh, cô chỉ có thể thuộc về một mình anh, dù có c.h.ế.t cũng phải c.hô.n chung với anh.
Ngày Châu Chi Mai rời đi, cô gửi cho Heveto – lúc đó đang đi công tác – một tin nhắn bằng tiếng Trung: “Tất cả còng tay, roi da và nến đều đã bị tôi ném hết vào thùng rác. Bộ đồ mà anh thích nhất cũng đã thành đống giẻ vụn. À đúng rồi, anh cũng không giỏi chuyện đó lắm đâu. 😊”
Sau đó, cô ném chiếc điện thoại có gắn định vị và thiết bị nghe lén vào hiện trường một vụ nổ và biến mất hoàn toàn.
Mọi người đều cho rằng Châu Chi Mai đã chết.
Sau khi về nước, cô chuyển đến sống ở một vùng quê, che giấu danh tính. Hàng ngày cô trồng hoa, trồng rau, nuôi mèo và sống một cuộc đời yên bình.
Cho đến khi, một chiếc xe sang trọng xuất hiện trước cổng sân nhà nhỏ của cô.
Heveto bước xuống xe, khí thế âm trầm từng bước đi về phía Châu Chi Mai: “Em có biết tôi đã vất vả thế nào để tìm được em không?”
Tất cả thông tin về thân phận mà cô từng nói với anh đều là giả.
Chó sói hung ác vs Cáo nhỏ tinh ranh
Bối cảnh nước ngoài, giả tưởng, nhấn mạnh: Giả tưởng, giả tưởng, giả tưởng!
Nam chính là một kẻ đ.i.ên cuồng, đi.ê.n cuồng cực điểm! Đỉnh cao của sự đi.ê.n lo.ạ.n! Nội tâm u tối và nh.a.m h.i.ểm, yêu đến mất lý trí mà không hề tự nhận ra, chi.ế.m h.ữ.u cực độ.
*Nam chính trong truyện này chỉ p.h.át đ.i.ê.n và tự làm t.ổ.n th.ư.ơng bản thân, không bao giờ làm hại đến nữ chính.
Ta sinh, quân chưa sinh, quân sinh ta đã già. Ta xa quân chân trời, quân cách ta góc bể.
Ta sinh, quân chưa sinh, quân sinh ta đã già. Hóa điệp đi tìm hoa, đêm về đậu cỏ thơm.
⤷Tên truyện: Lời hồi đáp của Keanu Reeves
⤷Tác giả: Thanh Minh Cốc Vũ
⤷Tag: namxnam, hiện đại, original, bối cảnh Hồng Kông, thụ yêu thầm thành thật, chậm nhiệt, 1v1, HE
⤷Gõ: Hạ Thư Thính Vũ, Lam tinh sao xanh
⤷Độ dài: 73 chương + 6 ngoại truyện
⤷Thông tin khác:
× trường bội: 奇洛李维斯回信
× weibo: 清明谷雨子
× tên tiếng anh: Letter from Keanu Reeves/ Reply to Keats
⋮⋮ Dẫn truyện ⋮⋮
Công bề ngoài tưởng là anh đại, nhưng thực chất lại là kiểu kiêu ngạo, trầm lặng đầy quyến rũ.
X
Thụ nhìn qua có vẻ khéo léo, hiểu chuyện, nhưng bên trong lại dịu dàng pha chút điên điên.
Trần Vãn là người tinh tế, khéo léo trong việc đối nhân xử thế, làm việc chu toàn, nhờ vậy mà có thể trà trộn vào trong nhóm thái tử đảng [1]. Ở đâu có cậu, nơi đó ngay cả độ ẩm trong không khí cũng vừa vặn dễ chịu.
Nhưng cậu làm tất cả những điều này không phải để được Triệu Thanh Các chú ý hay yêu thích. Cậu không cầu danh, chẳng màng công lao, thậm chí chẳng cần đối phương biết đến sự tồn tại của mình. Chỉ cần có thể đứng chung một vòng tròn, từ xa nhìn một hai lần đã là đủ.
Bạn thân tức giận mắng cậu: "Cậu làm vậy rốt cuộc vì điều gì?"
"Không vì gì cả." Trần Vãn cười nhạt, ôm chặt một tín điều thầm mến kiên định không thể phá vỡ, "Nếu nhất định phải nói, thì coi như là vì có tôi ở đó, anh ấy có thể vui vẻ thoải mái hơn một chút."
Triệu Thanh Các là con cưng của trời, thân phận tôn quý. Trần Vãn tự biết rõ vị trí của mình, chưa từng ôm mộng tưởng với một điều hoàn toàn xa vời, cũng tự cho rằng bản thân giấu kín lòng mình không một kẽ hở.
Trong buổi đấu giá, cậu chỉ lặng lẽ đứng trong đám đông, đi theo người khác cung kính chào hỏi.
Nhặt được đồ của đối phương, cậu cũng chỉ lặng lẽ nhờ bạn bè chuyển lại.
Khi có người muốn dựa vào mình để tạo mối quan hệ, cậu chỉ mỉm cười xin lỗi, nói rằng đối phương căn bản không quen biết mình.
Cậu luôn nghĩ mọi chuyện chỉ có thế.
Cho đến khi trên du thuyền, người kia ngậm điếu thuốc, ánh mắt sâu thẳm chậm rãi nhìn cậu rồi nói: "Trần Vãn, tôi không mang bật lửa."
.
Bề ngoài là thụ theo đuổi công, nhưng thực chất, chính công mới lặng lẽ dắt mũi thụ theo đuổi mình.
Người trưởng thành đưa đẩy, dây dưa, thử thách lẫn nhau, dòng nước ngầm cuộn chảy dưới vẻ ngoài bình thản.
Công và thụ cộng lại có đến tám trăm mưu lược.
CP: Thái tử gia (Triệu Thanh Các) X Con riêng (Trần Vãn).
Truyện cùng series: Núi Tiểu Đàm không có đài thiên văn.
⋮⋮ ─────⧫⋄∙⋆∗───── ⋮⋮
[1] Thái tử Đảng (chữ Hán: 太子黨) là một danh xưng không chính thức mang ý nghĩa châm biếm, dùng để chỉ tầng lớp con cháu của các quan chức cao cấp nổi bật và có ảnh hưởng ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Bằng một cách không chính thức, tầng lớp này thường được hưởng nhiều đặc ân của nhà nước. (Nguồn: wikipedia)
⤷ Tác giả không nói rõ công hơn tuổi hay bằng tuổi thụ, mình mạnh dạn đoán là bằng tuổi, nhưng về cách xưng hô sẽ coi như hơn tuổi tại mình thích thế, ai không thích có thể stop tại đây.
⤷ Ý nghĩa tên truyện: tác giả Thanh Minh Cốc Vũ lấy tên bài hát 《Lời Hồi Đáp Của Keanu Reeves》 của ca sĩ Fiona Sit (Tiết Khải Kỳ) làm tên truyện. Nội dung bài hát kể về một cô gái viết thư cho tài tử điện ảnh Keanu Reeves mỗi ngày trong suốt 10 năm, mỗi lá thư chứa đựng 600 lần câu “em yêu anh”, hy vọng rằng cuối cùng sẽ nhận được hồi âm từ ông, nhưng suốt 10 năm, ông vẫn không đáp lại. Bài hát là bản nhạc của tình yêu đơn phương kéo dài, ảo vọng và sự chờ đợi không hồi kết. Tên truyện còn mang một tầng ý nghĩa khác: những điều tưởng như xa vời, khó với tới, chỉ cần luôn cố gắng nỗ lực thì ông trời sẽ không phụ lòng người, công sức bỏ ra sẽ không uổng phí. Đó có thể là tình yêu, tình thân, cũng có thể là học vấn, sự nghiệp, lý tưởng… rồi cũng sẽ có ngày được đáp lại, nếu bạn đủ nỗ lực và kiên trì. (Nguồn giải thích từ bạn Bin Bin)
Ta đã chết vào đêm hắn cưới thứ muội của ta làm trắc thất.
Khó sinh mất máu mà mất, một xác hai mạng.
Khi tỉnh lại, ta phát hiện mình đã trở về trước ngày xuất giá.
Bà mối đến tận cửa cầu thân, ta lạnh lùng cười nhạt, xoay người gả cho đại ca của hắn.
Đích tỷ của ta là vị hôn thê chính thức của Tạ Thính Trúc.
Ta thay tỷ xuất giá, sống bên Tạ Thính Trúc suốt ba năm, đổi lại chỉ là sự lạnh nhạt, hờ hững từ chàng.
Cho nên, khi thủ lĩnh loạn quân nói rằng giữa ta và chị, chỉ một người có thể sống...
Ta không đợi Tạ Thính Trúc đưa ra lựa chọn, liền gieo mình từ vách đá.
Khoảnh khắc rơi xuống, dường như chàng đã kịp nắm lấy vạt áo của ta.
Nhưng điều đó cũng không còn quan trọng nữa, bởi vì——
【Nhiệm vụ đã hoàn thành, ký chủ có thể tùy ý lựa chọn thân phận để tiếp tục sống ở thế giới này.】
Cuộc đời thật sự thuộc về ta... giờ mới chính thức bắt đầu.
Tên truyện: Bác Mệnh Tư Thời
Tác giả: Tuyết Dần
Editor: Edelweiss
Thể loại: Khoa học viễn tưởng, huyền nghi, trinh thám, dị năng, hiện đại, hư cấu, góc nhìn nữ chính
Số chương: 103 chương + 1 ngoại truyện
Giới thiệu vắn tắt
Dù thời không bị đảo ngược như thế nào, hay ranh giới thời gian thay đổi ra sao, cảnh sát Đổng vĩnh viễn cũng không quên ngày đó.
Túi đựng thi thể được kéo ra từ bên trong, thi thể tự mình ngồi dậy:
“Hôm nay là ngày mấy, tháng mấy, năm mấy, hiện tại là mấy giờ?”
— Đây là câu đầu tiên Lư Linh Vận nói với anh, cũng là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
…
“Trên đời này thật sự có thần ư?”
“Có chứ. Bọn họ là một nền văn minh cao hơn chúng ta, hoặc nói cách khác, thần chính là nhân loại trong tương lai.”
***
Vai chính: Lư Linh Vận | Vai phụ: Đổng Thạc.
Một câu giới thiệu vắn tắt: Nắm giữ bốn phương, kiểm soát quá khứ và tương lai.
Lập ý: Thời gian khống chế số phận, bạn khống chế thời gian.
Giai đoạn đầu là huyền nghi, giai đoạn sau là khoa học viễn tưởng.
Giải thích tên truyện
“Bác mệnh (搏命)” có nghĩa là chiến đấu với tất cả những gì mà một người có, “Tư (司)” trong “tư mệnh”, “Thời (时)” trong “thời gian”.
Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, đổi công, cường cường, HE, bối cảnh nghề nghiệp, niên thượng, không hẳn là sảng văn.
Giới thiệu
Tám năm quen biết Du Khâm, hai năm bên nhau, lấy danh nghĩa bạn bè, hành xử như người yêu.
Tô Nam không quan tâm, chuyện đôi bên tình nguyện, anh xem như mình được lợi.
Cho đến khi Tô Nam không muốn được lợi nữa, Du Khâm lại sẵn lòng cho anh. Mối quan hệ yêu đương, danh phận bạn trai, tất cả đều có thể cho.
Nhưng Tô Nam thực sự không muốn nữa.
Đêm đó ngoài khách sạn mưa rơi rả rích, anh một mình bước vào cơn mưa, tình cờ gặp người thừa kế của tập đoàn xa xỉ hàng đầu – Hoắc Văn Thanh.
Người đàn ông ăn mặc sang trọng, phong thái nhã nhặn, khác xa anh một trời một vực. Điều quan trọng hơn là không lâu trước đây, hắn đã bỏ ra mười triệu tệ để mua tác phẩm của anh.
Chỉ một cái nhìn hờ hững, Hoắc Văn Thanh nghiêng chiếc ô đen trong tay, tốt bụng che cho anh khỏi mưa gió, hỏi anh: “Có muốn đi cùng tôi không?”
Tô Nam nhìn hắn vài giây, móc điếu thuốc từ trong túi ra châm lửa: “Là đi cùng anh, hay là ngủ cùng anh?”
—
“Tình yêu không phải là một chiều, mà là đôi bên cùng nhau, cả hai đều nỗ lực.”
—
Hoắc Văn Thanh x Tô Nam
Quý công tử con nhà quyền thế x Nhà thiết kế trang sức
Lưu ý của tác giả:
– Công và thụ đều không phải lần đầu.
– Sau khi xác định tình cảm, cả hai chỉ có nhau, công hơn thụ 6 tuổi.
– Có chi tiết về người yêu cũ của công xuất hiện sau này.
(Tác giả sẽ có thêm những lưu ý xen kẽ trong truyện)
Lưu ý của editor:
– Tác giả có cho nhân vật trong truyện gọi công là “Công chúa”.
– Tính cách của nhân vật chính không hoàn hảo, đôi lúc gây khó chịu cho người đọc.
– Có chi tiết thụ mặc váy.
Sau khi muội muội rơi xuống nước, tính tình bỗng thay đổi hẳn.
Nàng nghĩ đủ mọi cách để ngăn cản hôn ước của ta.
Suốt ngày quấn lấy ta, khuyên nhủ không dứt:
“Tỷ tỷ không nên lấy một kẻ ngốc như vậy.”
“Ngoài gương mặt tuấn tú ra thì Phương Vi An chẳng có điểm nào xứng với tỷ.”
“Phụ mẫu chỉ muốn trèo cao, đem tỷ gả đi như bán cho người ta.”
Trước kia, chính nàng không muốn gả, một mực khen ngợi hôn ước này đủ điều, nói bao nhiêu là lợi ích.
Giờ đây lại đổi giọng, thái độ quay ngoắt, nói ngược hoàn toàn.
Ta còn tưởng nàng thật lòng thương ta, nên nhẹ giọng an ủi rằng Phương Vi An là người tốt.
Nào ngờ, nàng lại lén chạy đến nhà họ Phương xin hủy hôn.
Cha mẹ nhà họ Phương nổi giận, lập tức cho người mời phụ mẫu ta đến nói chuyện.
Trước mặt song thân hai nhà, muội muội mặt đầy kiên quyết, lạnh lùng cất lời:
“Tỷ tỷ ta xứng đáng có được người tốt hơn. Phương công tử hoàn toàn không hợp với tỷ ấy. Nếu các người cứ khăng khăng muốn ép buộc…”
Nàng dừng lại, ánh mắt vừa nhẫn nhịn vừa kiên định:
“Vậy thì, ta thay tỷ tỷ gả đi.”
Tất cả mọi người sững sờ, cả sảnh đường chìm trong im lặng.
Ngay lúc ấy, ta bỗng nghe được một giọng nói khe khẽ, chan chứa mừng rỡ:
“Chờ gả qua đó rồi, đầu óc hắn ta khôi phục lại, thì người được hưởng phúc… chính là ta.”
Ta gả cho thám hoa lang đã nhiều năm, nhưng cả hai chưa từng viên phòng.
Đến khi ta qua đời, nhìn thấy chàng tóc trắng chỉ sau một đêm, ta mới biết – thì ra chàng đã sớm yêu ta sâu đậm.
Sau khi trùng sinh, ta thầm nghĩ: mỹ nhân thế này, sao có thể để rơi vào tay kẻ khác?
Trên giường, ta vòng tay ôm lấy cổ chàng, khẽ cười:
“Phu quân, chuyện viên phòng... nên thành rồi đấy.”
Làng tôi bị lũ lụt nặng.
Nước vừa rút, từ lòng đất nổi lên một cỗ quan tài ngàn năm tuổi.
Bên trong là một nữ thi.
Thân thể không hề thối rữa, ngược lại còn đẹp đến kinh người.
Tối hôm đó, ba tôi lén lút rời khỏi nhà.
Chẳng bao lâu sau, bụng nữ thi nhô cao như người mang thai.
Cô ta... có thai rồi.
Thầy pháp nghe tin, kinh hoảng thốt lên:
"Yêu thi sinh con, cả làng các người... đều phải chôn cùng!"
Năm thứ hai liên hôn thương nghiệp với Văn Thức An, ánh trăng sáng của hắn về nước.
Khi tôi thức thời định làm đơn ly hôn nhường lại chức bà Văn, thì tin nhắn của cậu học trò đột nhiên được gửi đến.
[Thầy ơi con đã làm theo lời thầy dặn rồi mà sao vợ con vẫn muốn ly hôn với con!]
[Chắc chắn không sai ở đâu hết, tôi không sai, vậy người sai là thầy!]
[Trả tiền lại đi!!! Tôi muốn báo cảnh sát!]
Tôi tâm phiền ý loạn, trực tiếp quăng cho hắn một sợi dây đỏ có giá 9 tệ 9.
Rồi nói đeo nó sẽ có tác dụng.
Kết quả vào ngày hôm sau.
Tôi nhìn Văn Thức An từ trước đến nay vốn lạnh lùng xa cách, lại đeo sợi dây đỏ cùng kiểu trên cổ tay mà lâm vào trầm tư.
Thai nghén tháng thứ tám, khi co thắt dữ dội, tôi bảo chồng đưa đến bệnh viện, anh ta lại bảo tôi ráng chịu, chỉ vì chị dâu góa phụ của anh ta cũng sinh hôm nay.
Để con tôi không làm cháu đích tôn nhà họ Lục, Lục Triều Lễ không tiếc nhốt tôi vào kho lạnh âm hai mươi độ.
"Đích tôn phải là con của chị dâu, chị ấy không có gì cả, còn em đã có được toàn bộ tình yêu của anh rồi, nên để lại tài sản cho con chị ấy."
"Kho lạnh sẽ làm chậm thời gian sinh con của em, khi nào đến lượt thì em sinh."
Những cơn đau do co thắt tử cung khiến tôi chỉ muốn chết, tôi chẳng còn chút hình tượng nào, quỳ xuống cầu xin anh ta đưa đến bệnh viện.
Nhưng anh ta lại đạp tôi ngã nhào.
"Đừng tưởng tôi không biết cô giở trò gì, chẳng phải cô muốn sinh sớm để chiếm đoạt tài sản của cha tôi để lại sao?"
"Sao cô lại độc ác như vậy? Đến mức để con sinh non cũng phải tranh giành với chị dâu, tích đức cho bản thân và con cái đi!"
Sau 30 năm sống như quả phụ cho Lục Tự Cảnh, tôi đã trọng sinh.
Kiếp trước, Lục Tự Cảnh không hài lòng với cuộc hôn nhân này, vừa cưới xong đã bỏ mặc tôi, nghỉ việc nhà máy đi buôn ở nơi khác.
Tôi đã từng nghĩ lòng người cũng làm bằng xương bằng thịt, tôi đối tốt với anh ta, rồi sẽ có ngày anh ta nhìn thấy sự tốt đẹp của mình.
Nghĩ là làm
Tôi thay anh ta trông coi nhà cửa.
Thay anh ta chăm sóc cha mẹ liệt giường hơn hai mươi năm.
Nhưng đến cuối đời tôi mới phát hiện ra, Lục Tự Cảnh lại lén lút cùng người tình đầu của anh ta xây dựng một gia đình khác bên ngoài.
Tôi khóc lóc chất vấn anh ta tại sao lại đối xử với tôi như vậy.
Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt đầy chế nhạo, như thể tôi chỉ là vũng bùn nhơ bẩn dưới đất.
“Diệp Tố Tâm, sao cô lại nghĩ rằng tôi sẽ vì một người phụ nữ như cô mà giữ gìn sự trong sạch? Một người phụ nữ không có văn hóa, không có giáo dục như cô, cô xứng sao?”
Khoảnh khắc đó, lòng tôi như tro tàn, hóa ra cả đời tôi hy sinh chỉ là một trò cười.
Sống lại lần nữa, tôi quyết định buông tha cho anh ta, bước đi trên con đường rực rỡ của riêng mình.
Hán Việt: Xuân quang tứ ý
Tác giả: Chử Thanh Nguyệt
Thể loại: Sáng tác gốc, Ngôn tình, Hiện đại, Kết thúc có hậu (HE), Tình cảm, Thanh xuân vườn trường, Gần gũi lâu ngày.
Số chương: 106 chương (89 chương chính + 17 ngoại truyện)
Chuyển ngữ: Su (Shining_Time95)
**
【Người xấu x Cún con】
【Âm u, cô lập, lạnh nhạt x Vui vẻ, tươi sáng, thích khóc, thích làm nũng】
Hứa Gia là kiểu nữ sinh phổ biến nhất trong trường cấp ba: đeo kính, trầm lặng, không thích nói chuyện, thành tích ở mức trung bình, sự hiện diện trong lớp gần như bằng không. Bạn cùng lớp sau lưng thường nói cô là người lập dị, quái gở.
Ngược lại, Chu Tư Lễ thì hoàn toàn khác. Tính cách cởi mở, tươi sáng, luôn đứng đầu bảng xếp hạng thành tích toàn khối, ngoại hình khỏi phải bàn — thanh tú, sáng sủa, tràn đầy sức sống của một chàng trai trẻ. Cậu là đối tượng được nhắc đến thường xuyên trong câu chuyện của các bậc phụ huynh, giáo viên và bạn nữ trong trường.
Không ai nghĩ họ sẽ có bất kỳ mối quan hệ nào.
Lại càng không thể ngờ rằng…
Chiều thứ Sáu sau giờ tan học, trong lớp học không một bóng người.
Thiếu nữ vô tình dùng mũi giày khẽ đạp lên ngực Chu Tư Lễ, đôi mắt sắc bén, lạnh lùng sau khi tháo kính, từ trên cao nhìn xuống cậu, khẽ nhếch môi, hờ hững nói:
“Hôm nay cậu nói chuyện với Lương Vân à?”
Lương Vân là hoa khôi của lớp họ.
Thiếu niên chống khuỷu tay xuống sàn, định ngồi dậy giải thích nhưng bị cô dùng chút sức ngăn lại. Đôi mắt cậu lộ ra chút hoảng loạn, bối rối:
“Là cô ấy tìm tôi để hỏi về bảng tin lớp. Nếu cậu không thích, lần sau tôi sẽ không nói chuyện với cô ấy nữa.”
Giọng nói đáng thương lại ấm ức.
Hứa Gia khẽ cười lạnh, rút chân lại:
“Ai thèm quan tâm chứ?”
Sau kỳ thi đại học, lớp tổ chức buổi họp mặt tốt nghiệp. Bạn thân nhìn quanh một lượt, phát hiện thiếu mất một người.
“Chu Tư Lễ đâu rồi?”
Bạn cùng lớp đều lắc đầu không biết.
Đồng thời, có người nhận ra Hứa Gia cũng không có mặt.
Ở con hẻm sâu cách đó hai trăm mét.
Thiếu niên vòng tay ôm eo cô, cúi đầu hôn nhẹ nhàng nhưng đầy si mê. Hứa Gia mở mắt, trong đôi mắt lạnh nhạt phản chiếu hàng mi đang run rẩy của cậu, đôi tai đỏ ửng và mái tóc đen bị cô vò rối.
Không nhận được phản hồi, Chu Tư Lễ vùi mặt vào cổ cô, giọng khàn khàn:
“Hôm nay cậu sao vậy, không để ý đến tôi… Là do tôi làm sai gì à?”
Một năm này, Hứa Gia đã chiếm được cậu. Giờ đã chán rồi, chuẩn bị bỏ rơi cậu.
Ngày chia tay, cậu lặng lẽ đứng yên tại chỗ. Nước mưa hòa cùng nước mắt chảy dài trên gương mặt cậu. Yết hầu khẽ trượt lên xuống, giọng nói nghẹn ngào:
“… Nếu đã không thích tôi, vậy ban đầu tại sao lại hôn tôi?”
“Chỉ là chơi đùa thôi, đừng tưởng thật.”
Nói xong, cô cầm ô, quay lưng rời đi.
#Học sinh ngoan mới xứng làm món đồ chơi trời sinh
#Trở thành món đồ chơi của nữ sinh vô hình trong lớp, tôi phải làm thế nào để tự cứu mình?
#Không có cách nào cứu nổi
“Trẻ ngoan mới được thưởng, cậu nói đúng không, Chu Tư Lễ?”
Tag nội dung: Nhân duyên, gần gũi lâu ngày, truyện ngọt ngào, học đường, cứu rỗi
Góc nhìn nhân vật chính: Hứa Gia, Chu Tư Lễ
Tóm tắt một câu: Trở thành món đồ chơi của nữ sinh vô hình trong lớp
Chủ đề: Tình yêu có thể vượt qua mọi ranh giới
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , Kinh dị, HE , Tình cảm , Chủ thụ
Văn án:
Tạ Triều Triều là một hồn ma lang thang không nhớ gì về quá khứ, cho đến khi anh ta bị một hệ thống trói buộc.
Hệ thống yêu cầu anh ta phải ngăn cản Thẩm Chiếu Tuyết, một kẻ phản diện liên tục cướp đoạt vận may của nam chính.
Thẩm Chiếu Tuyết, kẻ phản diện đại ác ma này, bề ngoài là một công tử lịch thiệp, nhưng thực chất lại xảo quyệt, tàn nhẫn và thất thường, là một mục tiêu nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm.
khinh thường cười lạnh, nghĩ rằng dù hắn có mạnh đến đâu cũng chỉ là một người phàm, chỉ cần một ngụm là xong.
Tạ Triều Triều tự tin áp sát sau cổ Thẩm Chiếu Tuyết, há miệng cắn một cái... và chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Tạ Triều Triều: Ơ? Sai thời điểm à?
•
Tạ Triều Triều phát hiện ra rằng mình không thể làm tổn thương đối phương bằng bất cứ cách nào, nên đành phải nghĩ cách khác.
Kẻ phản diện nói rằng người phàm không thể tiếp xúc thân mật với ma quỷ, nếu không sẽ bị giảm tuổi thọ.
Thế là Tạ Triều Triều ngày nào cũng ngủ trên người kẻ phản diện để hút dương khí.
Kẻ phản diện nói rằng người phàm không thể ăn đồ mà ma quỷ đã ăn, vì nó không tốt cho sức khỏe.
Thế là Tạ Triều Triều lúc nào cũng ăn trước kẻ phản diện một miếng.
Ăn chực, uống chực, ngủ chực, cuộc sống của một con ma hoang cứ thế trôi qua một cách sung sướng và nhàn hạ.
Nhưng hệ thống càng nhìn càng thấy có gì đó sai sai: Sao hắn ta chẳng thay đổi gì cả vậy?
Tạ Triều Triều chợt nhận ra, có vẻ như hệ thống nói đúng.
Bà chủ Yến Thu Xu của cửa hàng nào đó nhận thầu mấy trăm mẫu đất, xây dựng trang viên, nuôi mấy trăm con heo dê bò, gà vịt. Cuộc sống mỗi ngày là cầm máy quay quay hôm nay ăn gì, làm fan hâm mộ thèm ăn gào khóc.
Đến khi một chuyện ngoài ý muốn đột nhiên xuất hiện, nàng mở mắt ra đã thành nữ phụ trong văn trạch đấu.
Nguyên chủ vì trạch đấu thất bại mà bị đuổi đến thôn trang, lại bị cường đạo cướp đi.
May mà có một tướng quân thiếu niên đi ngang qua diệt ổ trộm cướp, nàng sống sót, gia tộc lại chê nàng không còn thanh danh nên xóa tên.
Yến Thu Xu thành kẻ hắc hộ*
*Hắc hộ: chỉ những người không có trong đăng ký nhân khẩu.
Mà trong thời đại này, hắc hộ sẽ bị cho vào đại lao!
Yến Thu Xu vì mạng sống, nửa đêm gõ cửa nhà tướng quân thiếu niên. Dưới ánh mắt cảnh giác của đối phương, nàng vô cùng chân thành tự tiến cử mình: "Dân nữ ngưỡng mộ tướng quân, cho nên liền làm món cua xào cay tự tiến cử..."
Đối phương đỏ mặt lên, vừa thẹn vừa giận.
Yến Thu Xu vội giải thích: "Muốn trở thành đầu bếp của tướng quân, làm cơm cho tướng quân cả đời!"
Thiếu niên: "..."
***
Yến Thu Xu nói nấu cơm thì nấu cơm thật.
Ngày đầu tiên nàng được tướng quân đưa về nhà đã làm nước ô mai, chữa được bệnh kén ăn của Tiêu phu nhân đã mắc từ lâu, ăn căng cả bụng!
Ngày n, làm gà nướng ăn kèm cơm, gà nướng phối với các nguyên liệu khiến đời thứ ba Tiêu gia bị người ta ghét bỏ trở thành đứa nhỏ được hoan nghênh nhất trong học viện!
Ngày n+n, phế Thái tử không còn sống lâu trong truyền thuyến được nàng cho ăn mà sống lại!
Chỉ có thiếu niên nào đó mang nàng về lại lén nhìn nàng với ánh mắt đen kịt, hung hăng nói: "Tất cả mọi người đều có phần, ta cũng muốn~"
Yến Thu Xu ung dung liếc nhìn thiếu niên: "Vậy ngài đừng tới đưa tin một ngày ba bữa nữa!"
***
Yến Thu Uyển trùng sinh.
Nàng ta dựa vào tiên tri cứu được thế tử Tấn Vương tương lai sẽ làm hoàng đế, thuận thế ném hòn đá trừ khử đích tỷ và thứ tỷ Yến Thu Xu sẽ trở thành hoàng hậu tương lai.
Nàng ta đã trải con đường lụa là cho mình.
Sau đó, nàng ta chỉ cần quyến rũ Tấn Vương thế tử, chờ sau khi cả nhà Tiêu gia bị hủy diệt, Tấn Vương thế tử lợi dụng sự phẫn nộ của dân chúng mà mưu phản, đoạt vị.
Song, chờ đợi mãi lại phát hiện con thứ sáu Tiêu gia còn sống!
Nên Tiêu gia thất bại trở mình lần nữa!
Thái tử nên âm thầm chết đi lại xưng đế!
Mà phu quân nhà mình vì mưu phản mà từ thế tử biến thành tù nhân???
[Chuyện chủ blog trang viên mỹ thực làm thức ăn ngon ở cổ đại ~]
[Có bàn tay vàng nhưng không nhiều...?]
------
Chủ yếu là mỹ thực, truyện thiên về tuyến sự nghiệp cùng mỹ thực nên có tuyến tình cảm nhưng sẽ ít, nam chính là tướng quân thiếu niên nhưng thường ẩn thân