thể loại: hiện đại, nhất thụ nhất công, nhẹ nhàng
Thẩm Ký đang bị cha hắn nắm cổ áo kéo vào phòng khách.
Gần khai giảng lớp 12 rồi, có phải người muốn đi quét rác không hả
"pa, pa hãy bình tĩnh nghe con, con không có em gái cũng không phải nữ nhân"
Quá tức cha Thẩm Ký cho hắn một cái tát trên mặt : “mày cho rằng lão tử không trị được mày! !”
Mẹ Thẩm Ký chạy ra kéo lấy ba hắn: “có chuyện gì thì từ từ nói! !”
“từ từ nói? Nói hắn có nghe không! ! cả ngày cứ dán mắt trên màn hình máy tính không chịu học hành, đạo tháp có thể ăn sao?”
“trên lý thuyết là có thể” Thẩm Ký mặt không đổi sắc, nói rất anh dũng.
Cha Thẩm Ký dơ tay lên định tát một cái, mẹ Thẩm Ký liền đỡ lấy tay ngăn chặn giữa đường.
“thằng nhóc con, đừng tưởng rằng mày đọc sách thì ngon.” Cha sắc mặt tán xanh, tức giận đến kính cũng không nhấc lên được “mày cút. Cút đi công ty làm việc đi.”
“cái ông này! ! trải nghiệm cũng phải chọn thời điểm chứ, giờ cũng đến thời gian thi cử..”
“để hắn ở nhà ôn tập? bà đừng có nghĩ như thế, cái loại phế vật này phải cho hắn ra ngoài xã hội vài vòng mới biết tốt xấu.”
Thẩm ký thẳng người cái: “Đi thì đi.”
“tốt lắm, ” cha hắn cười gằn, “Ngày mai bắt đầu đi làm.”
Thể loại: hiện đại, đoản văn
Edit: Yuang
Dã từng có một giấc mộng, chính là thấy một cái hoa viên thật lớn. Nơi đó thực sự hiền hoà ấm áp, ánh nắng chan hoà lan rộng khắp nơi. Ta chính là một đứa nhỏ, chạy chơi đùa trong hoa viên đó. Và trong hoa viên cùng nắm tay ta còn có một đứa nhỏ khác, diện mạo không rõ ràng, trong tâm ta khẳng định là hắn nhìn thấy rõ, vì ánh mắt của hắn rất sáng.
Hắn nở một nụ cười tựa hồ như muốn nói với ta điều gì đó, ta nhìn thấy hắn thủy thủy nhuận nhuận môi hé ra hợp lại. Gió nhẹ đảo qua, thổi bay trên trán lơ thơ một vài sợi tóc, hắn tươi cười tựa như ánh mặt trời cơ hồ làm lung lay ánh mắt ta.
Ta cũng cười, nắm tay cầm thật chặt.
Nếu như ông trời lại cho ta một cơ hội nữa, ta như trước sẽ lựa chọn được cùng hắn gặp gỡ.
Cuộc đời này, tuyệt đối không hối hận.
Thời gian đầu Lam Hạo Nguyệt không hề thích chàng thiếu niên ấy.
Chàng tự kiêu, mắt cao hơn trán, không xem cảm nhận của người khác ra gì, thậm chí chẳng thèm nhìn thẳng vào mắt nàng lấy một lần.
Mãi cho đến đêm trăng ấy, nàng ngã trong rừng, quần áo luộm thuộm xốc xếch, chàng thiếu niên nghe động mà tới, nhưng chẳng hề có ý tránh né mà đi thẳng đến.
Lam Hạo Nguyệt trách móc, giận chàng ngạo mạn vô lễ.
Lúc này chàng mới từ tốn bảo: “Cô yên tâm, mắt tôi đã mù.”
Dưới núi Nga Mi, nàng ngạc nhiên hỏi: “Tại sao sư huynh, sư tỷ của anh đều xuất gia hết vậy?”
Chàng vẫn bình tĩnh như trước, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ cô không biết Thần Tiêu cung vốn là nơi Đạo gia thanh tu?”
Chàng không cha không mẹ, chẳng biết tại sao có mặt trên đời, cũng không hiểu tình yêu là gì, chỉ biết luyện kiếm, tu đạo.
Như hồ sen xanh, tĩnh mịch lững lờ.
Thơ rằng:
Không dùng hai mắt nhìn tục nhân,
Năm sông bốn biển, vẫn một thân.
Sâu thẳm động tiên, không người đến,
Đào trên lạch kia, đã mấy xuân?
Tam nguyệt lê hoa, tứ nguyệt ca,
Bích sam khinh la, giai nhân nhất tiếu tẫn khuynh quốc……
(Tháng ba hoa lê, tháng tư ca,
Váy xanh khẽ động, giang sơn lao đao bởi nụ cười giai nhân)
___________
Lạc Vân Thư: “Biển hoa lê khiêu vũ, từ nay về sau, không ai có thể thay thế nàng.”
Lê phi: “Váy lụa kia vì quân vương mà lay động, tiếng đàn cầm vì quân vương mà xướng hoạ.”
Chi Chi: “Ta nhìn hắn, nhưng hắn chưa bao giờ thấy ta……”
Cửu Vân: “Nha đầu ngốc, ngoảnh đầu lại chẳng phải là đã thấy rồi à……”
Đoàn Tử: “Phù phù, chỉ là thân gạo nếp nho nhỏ, dù là chuyện gì cũng phải đáp ứng hắn!”
Cửu Dật: “Oa oa, ai biểu nàng chỉ là gạo nếp nho nhỏ, tất nhiên phải đáp ứng ta thôi!”
___________
Tác giả: