Tất cả chúng ta đều từng đặt ra ít nhất một lần câu hỏi này: nếu như có may mắn được quay lại, chúng ta sẽ thay đổi điều gì trong cuộc đời mình.
Nếu như được làm lại, ta sẽ tìm cách sửa chữa lỗi lầm nào? Sẽ lựa chọn xoá đi nỗi đau nào, sự ân hận, niềm hối tiếc nào?
Liệu ta có dám mang lại một ý nghĩa mới cho sự tồn tại của mình hay không?
Nhưng để trở thành ai? Để đi đến đâu? Và cùng với ai?
San Francisco, Elliont, vị bác sĩ đầy tâm huyết với công việc nhưng ba mươi năm nay chưa bao giờ nguôi ngoai, kể từ cái chết của Ilena - người phụ nữ mà ông hết lòng yêu thương.
Một ngày nọ, trong một hoàn cảnh vô cùng đặc biệt, ông đã quay trở lại quá khứ và gặp lại bản sao của chính mình, bản sao trẻ hơn ông ba mươi tuổi. Ông đã có mặt vào đúng thời điểm quyết định, khi mà chỉ cần một hành động từ phía ông thôi cũng đủ để cứu mạng Ilenna.
Và thay đổi cả định mệnh tưởng như đã vĩnh viễn định đoạt số phận con người...
Một cuộc đối đầu đáng kinh ngạc
Một tình yêu mong manh mà ám ảnh
Một diễn biến hồi hộp đến nghẹt thở
"Với Guillaume Musso, tạo ra tình tiết ly kỳ đã trở thành một bộ môn nghệ thuật hoàn chỉnh của văn chương" (Marie - Claire)
"Hãy ghi nhớ cái tên này: Guillaume Musso hứa hẹn một tài năng văn chương nở rộ" (Gala)
Những lời nhận xét về "Cô Gái Trong Trang Sách"
"Tôi rất thích tác giả này. Anh ấy có một thế giới thực sự, một niềm ham mê viết lách thực sự" – Michel Field
"Một cuốn, tiểu thuyết lãng mạn và hư ảo đồng thời cũng cho ta cảm giác đang chơi (và thắng) canh bạc dành cho chủ nghĩa lạc quan" – L.Q.D Medecin
"Musso có biệt tài tạo ra những tình tiết độc đáo và giữ cảm giác hồi hộp tới tận trang cuối cùng" – Direct Soir
"Cô gái trong trang sách có lẽ là cuốn tiểu thuyết xuất sắc nhất của Guillaume Musso tính tới thời điểm này (...). Người mộ điệu sẽ không phải thất vọng. Cốt truyện hết sức chặt chẽ, và đoạn kết được đặc biệt trau chuốt kỹ lưỡng và bất ngờ".
"Còn hài hước hơn, sắc sảo hơn nhiều lần so với thông lệ, văn phong của Musso tỏ ra vô cùng hiệu quả" – Jerome Vermelin, Metro
Tom Boyd là một nhà văn nồi tiếng. Giữa lúc cạn kiệt cảm hứng thì anh bỗng gặp một cô gái tự xưng là nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết anh đang viết dở. Cô gái ấy xinh đẹp nhưng tuyệt vọng, bởi cô sẽ chết nếu anh ngừng viết. Chuyện có vẻ khó tin nhưng lại không có cách nào cưỡng lại được…
Và như thế, Tom và Billie - tên cô gái ấy - đã cùng nhau trải qua một cuộc phiêu lưu dị thường nơi thực tại hòa lẫn với hư cấu tạo nên một cuộc chơi mê hoặc...
“Musso biết đem lại giấc mơ và nhịp điệu cho những chuyện kể bất khả nhất”.
Một màn kịch sắc sảo và hồi hộp…Một mối tình lãng mạn và hư ảo…Diễn ra khi cuộc sống chỉ phụ thuộc vào một cuốn sách!
Elizabeth Thornton tên thật là Mary Forrest George, nhũ danh Baxter được sinh ra (24/01/1940) và lớn lên tại Aberdeen, Scotland, nơi bà dạy học một số năm trước khi thành lập trường mầm non của mình mang tên St. Swithin Street Nursery School và hiện nay vẫn còn hoạt động.
Sau đó bà và chồng di cư đến Canada cùng với ba đứa con trai của họ. Cô dạy mẫu giáo và lớp Một một số năm ở Winnipeg, Manitoba, trước khi trở thành hội trưởng tại một nhà thờ Presbyterian ở Winnipeg.Tên gốc: Eat Pray Love
Con đường kiếm tìm tự do và hạnh phúc của Liz trải dài qua 3 lãnh thổ văn hóa độc đáo, mà cô đặt tên cho từng chặng: Ăn (Italy), Cầu nguyện (Ấn Độ) và Yêu (đảo Bali, Indonesia). Bằng giọng văn kể chuyện hóm hỉnh, quan sát tỉ mỉ và chớp lấy sự việc một cách láu lỉnh, ranh mãnh cộng với khả năng tự phơi bày những cảm xúc, suy tưởng và khát vọng, ẩn ức… cụ thể nhất của bản thân, Elizabeth đã cuốn hút chúng ta vào hành động chủ động chứng nghiệm những nét văn hóa độc đáo, đồng thời với sự trưởng thành về tâm lý và tâm hồn đáng mơ ước từ chính những biểu hiện văn hóa đặc thù ấy. Ở Italy là sự buông thả các giác quan và cảm nhận trong những biểu hiện đời sống bình dị: các món ăn ngon lành, khác lạ, phong vị thụ hưởng - “cái đẹp của không làm gì cả”, ý nghĩa tốt lành của chính bản thân tồn tại hay cảm giác ngọt ngào từ tiếng Italy, thứ tiếng của Danté... Thoải mái với những cảm giác của chính mình, và hơn nữa, tự cho phép đi đến giới hạn mãnh liệt của những cảm giác, niềm vui thích… là cách để Liz chủ động bằng dụng ý, chiến thắng nỗi cô đơn và bệnh trầm cảm vẫn bám riết. Đó cũng là cách để cô thoát khỏi lối đong đếm đời sống bằng quy phạm đầy tính thực dụng, như tiền bạc hay gia đình hạnh phúc… mà hầu hết mọi người tự giam mình vào.
Cảm giác về bản thân là bước đầu tiên để sau đó Liz bước vào hành trình tâm linh, trong Ashram của các sư phụ mà cô hằng ngưỡng mộ tại Ấn Độ. Bạn đọc có thể cảm thấy vô cùng lý thú với từng bước thực hành để quên đi cái bản ngã nhỏ hẹp, bước vào trạng thái tĩnh tại thuần khiết của tâm linh, nơi đó Liz tha thứ và được tha thứ cho tất cả những phiền toái mà con người vô tình gây ra cho nhau trong đời sống hữu hạn, bao gồm cả bi kịch vừa xảy ra của riêng cô. Ở Bali, Liz tìm lại một sống tràn đầy yêu thương từ những người bạn cũ và mới, với người tình mãn nguyện và sự tương ái sẻ chia tuyệt đẹp giữa con người mà không bị tổn thương bởi sự quá đà của chính những người mình yêu quý.
Vấn đề của Liz, cũng như nhiều phụ nữ trong xã hội hiện đại khác, không phải tham vọng hay sex, mà chính là khả năng yêu thương một cách tự do, khả năng tìm đến đời sống tinh thần rộng mở và bền lâu, khi con người cá nhân vượt lên những ràng buộc chật hẹp của đời sống vị kỷ để đạt tới niềm hạnh phúc toàn mãn, có thể đẩy lùi tính chất mong manh, vô thường, bất ổn của đa số các mối quan hệ trong đời sống hậu công nghiệp.
Nói sự thật. Chỉ nói sự thật. Elizabeth Gilbert đã tuyên ngôn vậy, khi cô kể lại câu chuyện cuộc đời mình trong Ăn, cầu nguyện, yêu. Những đau khổ rất nhân bản nhưng vẫn quá ngỡ ngàng đã xuất hiện giữa tuổi ba mưoi đầy xáo động của cô. Vượt qua tuyệt vọng, Liz tự mình thực hiện một hành trình dũng cảm để tìm kiếm thanh thản. Chính vì sự thật mà chuyện kể của một con người đã đủ sức mở lối cho hàng triệu người khác nhau trên khắp thế giới tìm được con đường thoát khỏi trầm cảm, thấy lại niềm vui và sự cân bằng, đồng thời sẵn sàng yêu nhau lần nữa.
- “Ăn, Cầu nguyện, yêu, thật đáng yêu… Tôi thấm thía cả nỗi khao khát trải lòng trên từng trang giấy lẫn ước vọng chữa lành vết thương của tác giả” – Meg Ryan
- “Một suy ngẫm về yêu dưói muôn dạng thức – yêu món ăn tinh tế, yêu ngôn ngữ mới mẻ, yêu con người, yêu thượng đế, và cả thứ tình yêu đã thực sự cứu rỗi Gilbert, yêu chính bản thân mình” – Los Angeles Times
- “Một giọng văn ríu rít mà bí ẩn, một tấm thảm thêu văn hoá cùng cảm xúc, một trạng thái say mê lẫn nồng nhiệt, một câu chuyện hấp dẫn kết nối tới cả lịch sử và giai thoại” –Publishers Weekly.