Song một lần nhiệm vụ thất bại, vận mệnh Miêu Tuyết Khanh hoàn toàn thay đổi.
“Phế võ công hắn, đem ném ra ngoài cho dã lang, như vậy được rồi chứ?”
Nhiều năm tận lực trung thành, cuối cùng đổi lấy kết quả như thế này sao?
Ha hả, nếu mạng mình là do y cứu, như vậy đem mạng trả lại cho y đi!
Tình cảm vô vọng cũng coi như giải thoát, không phải là một chuyện tốt à…
Cho nên Phượng Du Lâm tuyệt đối không buông tha.
Nhưng trái tim lại dần dần sinh ra một thứ tình cảm khác….
Thiếu hiệp anh tuấn thích lãng du
Tiểu nô xấu xí cơ khổ
Khi cả hai ở cạnh nhau, câu chuyện sẽ diễn biến như thế nào đây?
Người tình là một tiều thuyết dạng hồi ký của nữ nhà văn Pháp Marguerite Duras. Từ cuộc đời thơ ấu của mình, bà tái hiện lại bối cảnh đầy bi kịch của người Pháp trên đất thuộc địa Đông Dương một thuở.… là một cô gái đẹp, có một sức sống cuồng nhiệt tỏa ra từ sức quyến rũ lạ kỳ. Theo cha sang tham chiến ở Việt Nam với những giấc mộng xa hoa, cả gia đình cô đã sớm mang nỗi thất vọng câm lặng. Nỗi thất vọng đó trở thành vũng lầy khi cha cô chết và người mẹ đau khổ của cô trở nên điên loạn trong mọi cư xử thường nhật, cũng như trong nỗ lực bám trụ vùng thuộc địa. Cuộc sống gia đình là một địa ngục, nơi cô thậm chí không dám vùng vẫy thoát ra vì biết nếu những người thân còn hơi thở, thì sự khốn khổ của họ còn phả phất khôn nguôi trong tâm trí của cô.
Đối diện với cái chết, đói khát, tuyệt vọng, những linh hồn bị đọa đày, bệnh hoạn, cô gái trẻ 15 tuổi rưỡi đã ngột thở trong nỗi đau đầy ám ảnh. Một trí tuệ hơn người càng khiến cho sự ám ảnh đó bóp chặt trái tim non trẻ, đưa cô đến những tâm tưởng vượt qua thời thiếu nữ, những suy nghĩ khinh nạm trong bất lực, những mơ ước bị chôn vùi. Và khi gặp người đàn ông gốc Hoa trên bến phà Cửu Long đó, cô tức khắc hiểu được con đường duy nhất giải thoát linh hồn bằng bản năng thơ dại. Đó là một người tình. Tất cả chuyện yêu đương của họ nằm trong vòng tình dục. Tình dục lôi họ ra khỏi nỗi đau thực tại, xóa bỏ tất cả sợ hãi, khơi dậy mọi mặc cảm để rồi nhấn chìm nó trong niềm kiêu hãnh của thể xác…Cuộc tình đó có số phận hòa lẫn vào số phận cô gái trẻ. Và cũng như cái thực tại mong manh, vô vọng, cuộc tình của họ đã biết một ngày mai không hứa hẹn. Vết thương chia ly đó hàng chục năm sau cũng không lành. Người tình là tột cùng đau khổ của những số phận trong tác phẩm, nhưng cũng chính là chấm điểm hạnh phúc nhỏ nhoi duy nhất mà, bám vào đó, họ biết mình còn tồn tại.
****Tôi tin, ai chắc hẳn cũng đã từng thầm thương trộm nhớ về một người trong mộng nhưng sự rụt rè, e ngại hay những lý do nào đó có thể sẽ làm cho đánh rơi tình cảm ấy. Trong cuộc đời của mỗi cô gái đều từng có một người con trai như vậy.
Anh ta có thể mãi mãi chỉ là nỗi tương tư thầm kín của riêng bạn, hoặc cũng có thể bạn là một người may mắn được thần tình yêu chiếu cố, hai người sẽ cùng nắm tay nhau đi hết quãng đường đời.
Có thể anh ta không đẹp trai cho lắm, tính tình không tốt cho lắm, nhưng vì có sự xuất hiện của một thứ tình cảm gọi là “yêu”, mọi thứ đều trở nên khác biệt. Bạn khao khát được anh ta để mắt đến, bạn có thể vì anh ta mà cố gắng thay đổi bản thân, bạn sẵn sàng vì anh ta mà trở nên mạnh mẽ, tất cả chỉ bởi một chữ “yêu”.
Tự khúc
Dạo bước nơi Cửu Tiên sơn nghe được một khúc dân ca “Mạch Thượng Hoa”. Lão nhân hát rằng Ngô Việt Vương phi mỗi độ xuân khai đều hồi bước trở lại Lâm An, Vương gia biên thư cho phi tử của mình, trong thư viết một câu:
“Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy”
(Đồng ruộng thắm sắc hoa bờ ấy.
Thong dong, chớ vội quay bước về)
Tô Thức (trích Mạch thượng hoa tam thủ dẫn)
[1] kinh tâm động phách : 驚心動魄, chấn động tinh thần
thiên tàn địa tẫn : 天殘地燼 , đất trời sụp đổ
nhĩ tử ngã hoạt : 爾死我活, ngươi chết ta sống
Thể loại: Hiện đại, đoản văn, ngọt, nghiêm trang chính trực quân tử công x thổ tào thụ, HE.
Diễn viên chính: Vương Đức Toàn x Đỗ Thanh
Editor: Mr.Downer
Thời đại ngày càng tiên tiến nên mọi người muốn quen bạn chỉ cần mở mạng lên wechat là có thể kết bạn.
Anh lần đầu tiên đăng nhập vào cùng một người khác hẹn hò anh ta gửi đến cậu một biểu cảm tìn nhắn : “Vì tình hữu nghị của chúng ta, cụng ly.”
Đó là cuốn tiểu thuyết lôi cuốn người đọc bởi các Casino xa hoa, lộng lẫy - đấu trường của mưu trí, gan lì và may rủi của những tay chơi lớn, nhữngkẻ mưu đồ xảo quyệt và những nàng mồi chài vô cùng hấp dẫn
Một thế giới mà tham sân si được đẩy lên tột đỉnh cùng với sự phản trắc lừa lọc, trong đó đàn ông sử dụng quyền lực của họ không chút khoan nhượng, đàn bà không chút ngượng ngùng, nơi chỉ có những kẻ mạnh nhất, khôn ngoan nhất mới tồn tại, và Những kẻ điên rồ phải chết.
Lối viết mạnh mẽ, khốc liệt, không kiêng dè của Mario Puzo lần này xoáy sâu vào lối sống trụy lạc của ngành công nghệ giải trí Hoa Kỳ. Từ chuyện ông nhà văn luôn cổ xúy cho quan niệm giới nữ chỉ là phương tiện cho đàn ông, cho đến cô diễn viên có đời sống tình dục lưỡng tính, tất cả đều hừng hực sức sống, rất hiện thực và sống động (thậm chí dù cuốn sách xuất bản lần đầu năm 1978).
Những mánh khóe và con người của casino cũng được tác giả vẽ ra vớinhững chi tiết thú vị. Lối sống thực dụng, với tiền bạc và nhục dục bủa vây, khiến những con người trong thế giới ấy trở nên xa lạ với đa phần cuộc sống chúng ta, nhưng cũng rất gần gũi bởi những mong muốn và đam mê đều rất thật.
Đây là cuốn sách ưa thích của Mario Puzo, chứng tỏ ông đã dày công tạo nên những nhân vật có chiều sâu. Dù họ vẫy vùng trong vòng xoáy của tiền bạc, ảo vọng, tình dục, họ vẫn có những suy tư, những lúc chiêm nghiệm cuộc sống và tất nhiên, có cả tình yêu chân thật, dù đôi khi nó lệch lạc do lối sống của chính họ.
Ghi chú: Tiểu thuyết này có nhiều đoạn có nội dung chỉ dành cho người lớn, liên quan đến bạo lực, tình dục.
Một khởi đầu mới, một câu chuyện khác biệt.
Dịch giả: Trần Anh Thư
Chúng là ba anh em, một trai và hai gái. Ba đứa trẻ mồ côi.
Siméon Morlevent, 14 tuổi. Mảnh khảnh. Mắt nâu. Đầu óc thần đồng, đang học năm cuối trung học.
Morgane Morlevent, 8 tuổi. Mắt nâu. Hai tai rất to. Đứng đầu lớp nhưng lại luôn bị người lớn quên mất sự có mặt của mình.
Venise Morlevent, 5 tuổi. Mắt xanh, tóc vàng, rạng rỡ. Một cô bé ai ai cũng thích. Cô còn biết thêu dệt ra những chuyện tình cực kỳ nồng cháy cho các cô búp bê Barbie của mình.
Nhưng bọn trẻ hoàn toàn không muốn giao phó số phận mình vào tay cô bảo trợ xã hội. Chúng quyết tâm rời khỏi trại trẻ mồ côi, tìm cho mình một gia đình.
Vào lúc đó, có hai người xuất hiện. Họ đều có thể nhận nuôi chúng. Bởi thiện ý và cũng bởi ác ý. Một người không hoàn toàn tốt bụng; người kia thì sống thiếu trách nhiệm, và còn điều nữa, hai người này đặc biệt ghét nhau.
Rồi chuyện gì sẽ xảy ra ?
****
Là một trong những tác phẩm thiếu nhi hay nhất của Marie-Aude Murail, Oh boy! ra mắt năm 2000 và giành được nhiều giải thưởng, trong đó có Giải thưởng văn học viết dành cho thanh thiếu niên của Pháp.
Amêrigô Bônaxêra ngồi Ở phòng ba tòa đại hình Niu York chờ xem công lý được thực thi và lưỡi gươm trừng phạt sẽ bổ xuống đầu mấy thằng mất dạy đã hành hung thành thương tật và toan làm nhục con gái lão. Ngài chánh án uy nghi trang trọng vén tay áo thụng như sắp sửa tự tay mình trị tội hai thằng côn đồ đang đứng trước tòa. BỘ mặt sắt của ngài dầy khinh bỉ, cao ngạo, song Ở dây có một cái gì dó giả trá mà Amêrigô Bônaxêra đã nhận thấy bằng trực giác mặc dù còn chưa hiểu ra sự thể.
Hành động của các người là hành động của bọn cặn bã mạt hạng, - ngài chánh án lớn tiếng. Đúng, Bônaxêra nghĩ bụng, dúng thế. lũ súc sinh. Loài dã thú. Hai thằng thanh niên tóc bóng mượt cắt đúng mốt, mặt mày sáng sủa lộ rõ vẻ ăn năn - hai đứa cúi đầu cam chịu. Quan chánh án phán tiếp:
- Các người hành động như lũ dã thú trong rừng, may mà cô gái đáng thương chưa bị các người xâm phạm tiết hạnh, bằng không ta phải nhốt các người đủ hai chục năm mới nghe. - Ngài dừng lại một lúc, cặp mắt cáo bên dưới đôi lông mày rậm rì nhíu lại dữ tợn đảo nhanh qua bộ mặt tái ngắt của Bônaxêra. Rồi càng sa sầm mặt với vẻ dữ tợn hơn, so vai như để kìm cơn giận tự nhiên, ngài kết thúc:
- Nhưng xét các người còn trẻ, trước đây chưa có tiền án, vả lại đều là con nhà tử tế, mặt khác luật pháp là cực kì sáng suốt, đặt ra không phải để trả thù, nên ta tuyên phạt mỗi tên ba năm tù. Cho phép các người được hưởng án treo. ( Trích đoạn)
OMERTA (Luật im lặng) là luật danh dự của người Sicily cấm tố giác những hành động tội lỗi của những người liên quan. Luật im lặng của người Sicil (Ý) là nền tảng cho lòng trung thành của tổ chức Mafia từ nhiều thế kỷ qua, nhưng giờ đây nó đang dần trở thành di tích mang tính biểu trưng cho dĩ vãng. Lòng trung thành có thểim lặng nhưng tiền lại biết nói.
Tại New York - Một ông Trùm đã về hưu - Trùm Aprile bị ám sát và không ai lên tiếng. Cháu trai ông ta: Astorre và giám đốc FBI New York: Cilke cùng tham gia điều tra vụ án. Nhưng sự im lặng cứ lan rộng ra như căn bệnh truyền nhiễm. Các băng đảng đối địch im lặng, các ông chủ nhà băng im lặng, rồi cả tòa án cũng imlặng. Để rồi khi tiền bắt đầu lên tiếng...
Kẻ nào có thể ra lệnh giết ông Trùm Aprile và vì mục đích gì ? Một cuộc trả thù cho cái chết của ông Trùm diễn ra do Astorre thực hiện diễn ra ra sao, xin mời bạn tìm đọc truyện Luật im lặng sẽ rõ.