Năm bé gái lần lượt bị mất tích.
Năm cánh tay trái được tìm thấy trong khu rừng vắng.
Khi phát hiện ra cánh tay thứ sáu, nhóm điều tra phải nhờ đến sự giúp đỡ của Mila Vasquez, nữ cảnh sát chuyên điều tra các vụ mất tích.
Số phận của bé gái thứ sáu sẽ ra sao khi hung thủ tỏ ra rất khôn ngoan và luôn đi trước nhóm điều tra một bước?
Độc giả thứ 7 thực chất là tác phẩm đầu tay của Lôi Mễ, được đăng tải nhiều kì trên tạp chí truyện trinh thám của Trung Quốc. Tuy nhiên, đến gần đây Lôi Mễ mới cho xuất bản quyển sách. Trong phiên bản này, Lôi Mễ đã có chỉnh sửa một vài chi tiết và thêm vào đó ngoại truyện của các truyện xuất bản trước, giúp bạn đọc hiểu rõ hơn diễn biến tâm lý của các nhân vật.
Độc giả thứ 7 lấy bối cảnh khu ký túc xa nam sinh ở trường đại học của Phương Mộc. Tại nơi đây, các chàng trai cùng trải qua những năm tháng thanh xuân đầy nhiệt huyết và tiếng cười. Cho đến một ngày, một nam sinh bị giết hại và tiếp theo đó là cái chết hàng loạt của nhiều nam sinh khác. Với tài năng đặc biệt trong việc tìm hiểu tâm lý tội phạm , Phương Mộc đã lần theo dấu vết hung thủ và tìm ra được mối liên hệ giữa các nam sinh bi giết: tất cả họ đều có tên trong cùng một tấm thẻ mượn sách. Bằng tất cả khả năng của mình, Phương Mộc cố gắng truy đuổi kẻ thủ ác và cứu bạn bè của mình.
Trong Thiên Vận, Húc Chi Vô Cực là một người lãnh đạo chói mắt như mặt trời, Minh Nguyệt là một tinh linh xinh đẹp đi theo bên người. Sau Húc trải qua tổn thương khi tình nhân bắt tay cùng kẻ thù một mất một còn phản bội, Nguyệt không đành lòng nhìn hắn tinh thần từ từ sa sút, không tiếc vì hắn tuẫn lô đúc kiếm, chỉ mong hắn có thể khôi phục thần thái ngày xưa.
Khoảnh khắc thấy Nguyệt nhảy xuống hỏa lô, Húc bị chấn động, một thứ gì đó không biết tên lặng lẽ sinh trưởng trong lòng….
Nhưng trong hiện thực hai người chưa từng gặp mặt, yêu kia là nhân vật hư cấu, hay là bản thân thật sự? Xao động ái muội giữa bọn hắn, sẽ làm phần tình cảm này cháy lan đến hiện thực sao?
Vô Cực một tay ghìm chặt cổ ta, một tay kéo tai ta về phía sau.
“Sẽ rụng mất, sẽ rụng mất đấy!” Ta không có hình tượng la rầm lên.
“Ngươi cược ta thua?” Vô Cực lại nói, với cái tư thế này, bờ môi của hắn cơ hồ dán trên mặt ta.
Chỉ nhìn thấy hình dáng tuấn tú kia, đôi môi mỏng khẽ hé khẽ hợp, trong tai ta, đã hoàn toàn nghe không được lời hắn nói.
Đông đông! Đông đông! Tiếng tim đập mãnh liệt chiếm cứ toàn bộ thính giác, tiếng tim đập của ta….
PS: Truyện khá cẩu huyết. Bạn đã được cảnh báo.