Vì là lần đầu viết truyện nên có gì thiếu xót mong mọi người chỉ giáo ạ. ^^
Một khi tỉnh lại, bề ngoài tuy lười nhác,
Kì thực trong khung lại có điểm gian xảo phúc hắc, nàng đã biến thành cửu đẳng thị thiếp của Thụy vương phủ mặc người lăng nhục
Còn xếp thứ mười bảy.
Trăm tên thị thiếp đấu đá, nàng trở thành túi trút giận đáng thương chỉ bởi vì bị Vương gia sờ tay nhỏ bé một chút,
Liền bị thiết kế hãm hại, chịu khổ độc thủ.
Hừ! Nghĩ nàng là bánh nhân đậu, tùy tiện vuốt ve sao?
Nàng thề, nhất định phải khiến thiên hạ của hắn đại loạn!
“Chưa qua thị tẩm thì đều tống ra ngoài!”
Vị Vương gia nào đó ngồi ở phía trước, nhìn một hàng nữ nhân trang điểm, ăn mặc xinh đẹp đứng trước mặt mình, lãnh huyết vô tình nói.
Cửu đẳng thị thiếp bài danh thứ mười bảy mang theo vẻ mặt hưng phấn tiến lên,
Mặt đỏ au như đít khỉ, chu đôi môi đỏ mọng hôn gió với vị Vương gia nào đó,
Hai mắt nàng đầy nùng tình, giọng nũng nịu, õng ẽo nói:
“Vương gia, thiếp thân còn chưa có được thị tẩm đâu.”
Vẻ mặt vị Vương gia nào đó đầy chán ghét, “Cút!”
Hai mắt thập thất thiếp ngấn lệ, bờ vai run rẩy, “Vương gia. . .”
Vị Vương gia nào đó lại càng chán ghét đến cực điểm,
“Đừng để cho bổn vương ở trong vương phủ lại thấy được ngươi.”
Thập thất thiếp bi thương xoay người, lúc rời đi,
Điềm đạm đáng yêu, nhất thời, hai mắt nàng tỏa sáng lấp lánh,
Trên môi hiện lên nụ cười gian trá vô cùng. . .
Gặp lại, vị Vương gia nào đó ôm lấy âu yếm nữ tử,
Nhìn nữ tử một thân hào quang khiếp người, đây là cô nàng háo sắc kia đó sao?
Bạch Tẫn Thuật, bệnh nhân mắc chứng thiếu hụt cảm xúc, vì chấp niệm quá sâu nặng đã nhận chức tại một Tổ Chức kỳ lạ.
Ở chỗ này, Tổ Chức thu nhận và sử dụng vô số không gian chưa biết với những quy tắc quỷ dị, tiến vào không gian không biết, tổng kết các loại quy tắc, đây là nhiệm vụ của bọn họ.
Bên trong Tổ Chức, người tài ba xuất hiện lớp lớp, không gian chưa biết kinh khủng và kỳ dị, mà so với các đồng nghiệp càng đặc sắc, so với quy tắc quỷ dị càng quái đản, là vừa mới nhận chức đã diễn thành nghiện Bạch Tẫn Thuật cùng hắn sắm vai...một đám nhân vật.
Thể loại: đam mỹ, hiện đại, cường công cường thụ, 1×1, cường thủ hào đoạt, công sủng thụ.
Nhân vật chính: Trang Mộc Ngôn (Lâm Mộc Ngôn) (táo bạo, ngạo kiều, tiểu bạch trong tình cảm, có chút nữ vương thụ) X Dương Thâm (lưu manh, bá đạo công).
Editer : Phong Nguyệt
Thụ một người từng là sát thủ, hắn tên Lâm Mộc Ngôn,nhưng do không thể sống cuộc đời như thế nữa hắn cùng với đồng bọn hownp tác với nhau diệt thằng sếp và cái tôt chức. Trong tình thế đó, những thân tín của Boss đã thuê Trang Mộc Ngôn một người hoàn toàn giống thụ để dụ bọn hắn xuất hiện và trả thù. Nhưng thật không may ké hoạch trả thù thất cmnr bại, định dùng phương thức đồng vu quy tận bằng bom. Trong tràng nổ đó, Trang Mộc Ngôn bị tạc chết nhưng thụ còn sống, từ đó thụ lấy thân phận của Trang Mộc Ngôn để sinh tồn, sau đó gặp công và câu chuyện của chúng ta bắt đầu từ đây.
“Sẽ yêu thôi. Em có thể đợi.” .....“Sẽ phải đợi rất lâu đó. Có lẽ là cả cuộc đời này.”
Mộ Lạc Lạc - một cô gái ngây thơ trong sáng, từ nhỏ đã có ước mơ được kết hôn với một giáo viên, cô nàng đã quyết biến giấc mơ thành hiện thực ngay khi gặp Địch Nam - thầy chủ nhiệm lớp đại học của cô. Ngay từ lần đầu tiên gặp anh - người thầy giao trẻ tuổi lạnh lùng nhưng kiên nghị cô đã tự nhủ anh chính là một nửa của cuộc đời mình. Cô đã từng hăng say nhiệt huyết, tràn đầy niềm tin vào tình yêu, vào bản thân, cô gái trẻ Lạc Lạc đã từng kiên định nói:“Sẽ yêu thôi. Em có thể đợi.”“Sẽ phải đợi rất lâu đó. Có lẽ là cả cuộc đời này” Mộ Lạc do dự vài giây: “…như thế vẫn đợi” Nhưng bất luận cô cố gắng thế nào, người đàn ông đó cũng không bao giờ để ý đến cô,
tình yêu rốt cuộc là đắng hay ngọt, rốt cuộc là cho đi hay nhận lại, ai lại đi kiểm tra việc so sánh đó.
Địch Nam - người đàn ông trưởng thành, hoàn hảo mang trong mình nỗi đau bị người yêu cũ phản bội ban đầu bước vào cuộc hôn nhân không phải vì tình yêu nhưng thời gian đã làm cho anh nhận ra bản thân đã yêu cô từ lúc nào. Nhưng trong tim anh có hàng ngàn lí do khiến anh không thể mở rộng vòng tay đón nhận cô. Anh lúc nào cũng thấy lo lắng, sợ cô sẽ cảm thấy nhàm chán, anh sợ không xứng với tình yêu của cô, sợ một ngày nào đó cô sẽ thấy hối hận với cuộc hôn này, sẽ rời bỏ anh.
Xà thân khai linh
Bất cầu thông thiên triệt địa
Chích nguyện thoát thử yêu thân
Ngưỡng quan tinh nguyệt nạp thanh linh
Du tẩu nhân gian thể thiên tâm
Tâm trung nhất lũ chấp trứ niệm
Du du thiên tái thành đạo kiếm
Trảm tẫn vọng niệm!
Tạm dịch:
Thân rắn mở linh
Chẳng cần thấu trời hiểu đất
Chỉ mong thoát khỏi thân yêu
Ngắm nhìn tinh nguyệt nạp khí thanh
Đi trong nhân gian nghiệm đạo trời
Trong lòng giữ lại tia chấp niệm
Trải qua trăm năm thành đạo kiếm
Chém hết tưởng niệm!
Lời dịch giả:
Thân Vẫn Chỉ Tiêm là tác giả tiên hiệp bậc nhất của Trung Quốc, truyện của lão theo ta có thể tóm gọn trong mấy câu sau: "Huyền diệu mê ly, kì ảo phiêu bồng, quỷ kế đa đoan, lạnh lùng tàn nhẫn". Riêng câu cuối là để miêu tả giọng văn của lão, cái lạnh tràn ngập trong mỗi câu mỗi chữ. Không phải trong truyện của lão chỉ có chém giết hay cày cuốc, ngược lại nó thấm đẫm tình người nhưng giọng văn của lão rất lãnh tĩnh, giống như ta nhìn vào mặt hồ phẳng lặng, dưới mặt hồ kia là những cảnh tượng kinh tâm động phách hoặc thê lương đau đớn nhưng bề mặt của nó vẫn lặng thinh không một gợn sóng khiến ta cảm giác dược sự quỷ dị. Kiếm chủng là tác phẩm đầu tiên của Thân Vẫn Chỉ Tiêm và mới được chấp bút viết tiếp vào thời gian gần đây. Truyện kể về cuộc đời của Kim Tượng Đế một con kim xà khai linh vật lộn để thành "đạo", đây là câu truyện về sự trưởng thành.
Chú ý:
Truyện Thân Vẫn khó phân thiện ác nên đừng ghét vai phản diện vì họ là kẻ thù của nhân vật chính, ngược lại hãy chú ý vào cách họ được xây dựng khi đó ta sẽ thấy được cái tài tình của tác giả. Người đọc cũng nên quen với cái lạnh của Thân Vẫn chớ để lão hút vào mạch truyện của mình bởi vì các nhân vật trong truyện của lão có thể ra đi rất đột ngột, khiến ta cảm thấy hụt hẫng, thậm chí là sốc (ai đã đọc những bộ như Nhân Đạo Kỷ Nguyên hay Hoàng Đình sẽ hiểu điều ta nói).
Hắn không đụng chạm đến ai.
Bởi vì xung quanh hắn toàn những người coi trọng công danh tiền bạc
Trong tâm trí hắn chỉ có thân ảnh màu lam kia mới khiến hắn nao lòng
Nhưng rồi một ngày ở công ty hắn xuất hiện một hài tử.
Cư nhiên mở miệng gọi hắn: “Ba ba” …
? ? ? Hắn từ khi nào có nhi tử?