Tác giả Bắc Khuynh

Anh Và Yêu Đều Có Tội

Lượt Đọc:

0
Chuyển ngữ: ChenLuan
Tên tiếng Trung: 他与爱同罪
Nam nữ chính: Phó Chinh/Yến Tuy

Một câu chuyện tình yêu đan xen nhũng chuyến phiêu lưu thám hiểm của cả hai nhân vật. Tạo nên một bức tranh sống động và mới lạ cho người đọc.

Đoạn một:

Yến Tuy cùng con tàu buôn trên tuyến đường vùng biển Somalia, nước uống nặng lại chở đầy hàng hoá, tàu buôn cồng kềnh, chậm chạp. Vì an toàn trên hết, thuyền trưởng đề nghị tuần tra hải quân Trung Quốc gần đây hộ tống.

Vì bày tỏ lòng cảm kích và chào đón, thuỷ thủ kéo băng rôn lên gửi lời cảm ơn.

Yến Tuy vô vị nhàm chán, đứng tựa người trên đỉnh thùng hàng nhìn hạm đội hải quân đang dần dần tiến sát tới.

Lòng biển khơi xanh biếc, trên con tàu màu xám, Phó Chinh đeo kính đen đứng trên boong tàu, quân trang phẳng phiu, anh cầm bộ đàm, giọng nói trầm thấp rõ ràng xuyên qua máy vô tuyến truyền tới bộ đàm đeo bên mình của Yến Tuy: "Hải quân Trung Quốc vì bạn phục vụ hộ tống."

Đoạn hai:

Yến Tuy tiễn Phó Chinh tới cổng quân đội, xuyên qua cửa sổ xe liếc nhìn trạm gác, hỏi: "Em có thể đi vào trong xem một chút không? Nghe nói nhiệm vụ tàu chiến hoàn thành quay về cảng rồi."

Một chân Phó Chinh đã giẫm lên trên mặt đất, nghe thấy, thờ ơ không đếm xỉa tới nói: "Phiền phức. Vào quân đội, cần phải đi chuẩn bị quy trình báo cáo phê duyệt rườm rà."

Yến Tuy chống cằm, mỉm cười nhè nhẹ nói: "Anh nói em là người nhà anh là được rồi?"

Phó Chinh với tư thế một chân nữa chuẩn bị bước xuống xe, quay đầu lại liếc nhìn cô, ngậm điếu thuốc không có chút khói kia từ từ nheo mắt lại, bỗng nhiên cười rộ lên: "Có cần phải lần nữa làm cho em một cái giấy thông báo toàn quân không?"

Hành trình của Phó Chinh là biển cả, cũng là Yến Tuy.
Chương 9
Dao Hoan

Lượt Đọc:

0
Thể loại: Huyền huyễn, hài hước
Biên tập viên: Kéo
Số chương: 90 chương chính văn + 1 phiên ngoại

Dao Hoan chính là một con rồng được sinh ra trong thâm sơn cùng cốc chẳng có gì ngoài cỏ cây hoa lá, chính vì vây tâm trí cũng thuần khiết như một tờ giấy. Nàng học mọi thứ từ những gì nàng tai nghe mắt thấy, và cảm thấy hợp lý, chẳng hạn như khi nàng bắt đầu nói chuyện kiểu õng ẹo lả lơi học được từ con hồ ly thành tinh trong núiSơn động mà nàng đang ở chính là do nàng khoét thành, suối mát trong lành ở động này cũng chính do móng nàng đào, ngay cả người hàng xóm Tứ Hải đế quân sát vách chính là nàng nhặt về mà có...

Chàng đến nơi của Dao Hoan, làm bạn nàng, che chở nàng lớn lên, dạy bảo nàng, chuẩn bị mọi thứ có ích cho nàng. Mỗi tội căn gân của Dao Hoan hơi bị… lệch, hay phán nhiều câu làm Đế quân ứa gan, kết quả là nàng thường xuyên bị cột đuôi treo ngược lên cây, một nháo hai khóc chỉ thiếu ba thắt cổ. Nàng làm một con rồng mà như con cún, lúc vui vẻ, huênh hoang, hay cần nịnh nọt chàng thì mắt cứ long lanh, đuôi lắc lắc vẫy vẫy. Dao Hoan quậy tưng bừng, yêu tinh yêu thú trong núi không con nào không sợ trình phá rối của nàng, thấy nàng như thấy ôn thần mà không dám trả thù, vì ai động nàng thì chuẩn bị tinh thần bị Đế quân ‘nướng mọi’ luôn đi!

Về sau, Dao Hoan hóa hình, cùng Đế quân rời núi, ‘vào đời’ học tập, tu luyện. Quá trình học tập thường thức của nàng ba chấm hết sức, tiên sinh nào Đế quân tuyển chọn cũng bị tống cổ chỉ sau vài ngày. Nữ tiên sinh số 1 bị nàng chọc tức phát khóc vì câu hỏi “tử tôn căn là căn gì?” (tử tôn căn = nguồn gốc của con cháu = cái ấy của đàn ông:))). Nữ tiên sinh số 2 dạy nàng với tư tưởng nữ tử cổ hủ, dạy nàng cách đối xử với Đế quân mà y như với ông nội ông tổ. Nữ tiên sinh số 3 may hơn, dạy được vài ngày, nhưng dạy mà như tiểu thư đang kể chuyện cho nha hoàn nghe, sai Dao Hoan tách hạt dưa rót trà nước. Về sau Đế quân rút kinh nghiệm, sợ vớ thêm tiên sinh ‘dưa vẹo táo nứt’ khác, nên cuối cùng vẫn là chàng dẫn nàng, cùng nàng ra thế gian để học về đời, về tu hành.

Tất nhiên, truyện không ngọt sủng đơn giản như vậy, vì làm sao Đế quân, thượng cổ thần trăm vạn năm lại dễ dàng yêu một con rồng non nớt thần kinh thô hơn cổ thụ như nàng được. Hai người biết nhau yêu nhau từ lâu rồi, nhưng họ gặp kiếp nạn, nàng mất. Đế quân làm nàng lại trở thành quả trứng, mang nàng đến sơn cốc, bảo vệ nàng, tuy rằng nàng chẳng biết điều ấy. Dần dần nàng trưởng thành, mạnh mẽ hơn, tìm về trí nhớ, yêu chàng, hy vọng bù đắp cho chàng sau trăm ngàn năm chờ đợi cô độc. Hành trình của họ vẫn còn tiếp tục, nhưng kết cục HE là điều không thể nghi ngờ! 🙂

Nữ chính Dao Hoan ngô ngố, ham ăn ham chơi, song nàng chân thành, rực rỡ, phân minh, đúng tuýp nữ chính cuốn hút mình.
Chương 25: Bắc Khuynh
Anh Đứng Ở Nơi Sâu Thẳm Của Thời Gian

Lượt Đọc:

0
Convert: ngocquynh520
Editor:Thu Lệ (c1-c4), Den (c5- hết)
Độ dài: 105 chương
Couple: Ôn Cảnh Nhiên x Ứng Như Ước

Vào một ngày trong một cuộc phẩu thuật thì Ôn Cảnh Nhiên là người mổ chính, mà người bệnh lại là bà ngoại Ứng Như Ước.

Cũng vì sợ gia tăng áp lực cho anh nên trước khi tiến vào phòng phẫu thuật, Như Ước  đặc biệt lạnh nhạt nói anh không cần căng thẳng.

Khi đó, Ôn Cảnh Nhiên chỉ rủ mắt xuống nhìn cô một cái mà không lên tiếng. Sau đó, không khí trong phòng mổ ngưng trọng lặng ngắt như tờ. Sau khi kết thúc, Ôn Cảnh Nhiên dựa vào cạnh tường, lúc Ứng Như Ước chạm vào đôi tay lạnh buốt của anh, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.

Anh khẽ cười một tiếng, tự giễu: "Có chút căng thẳng, sợ em khóc."

Trong sinh mệnh của bạn đã từng xuất hiện một người như vậy chưa, gặp được anh giống như vượt qua những vì sao và biển rộng.
Chương 66
Ai Nói Tôi Không Yêu Em

Lượt Đọc:

0
Tên tiếng Trung: 谁说我,不爱你
Dịch giả: Yu Ling
Nam nữ chính: Ôn Cảnh Phàm & Tùy An Nhiên; Nam chính là một nhà đầu tư, nghề tay trái là thương nhân & DJ. Nữ chính là Quản lý khách sạn.
Thể loại: Yêu thầm, HE, 1vs1 

Trong nhiều năm qua lúc nào tôi cũng nghe một tiếng nói quen thuộc được phát ra từ chiếc radio này

Cũng bởi vì tài nằng truyền cảm của anh qua từng câu nói dù ngắn hay dài cũng được anh biểu cảm trôi chảy.

Từng câu từng chữ được anh truyền tải thông qua chất giọng dịu dàng trầm bổng khiến ai nghe qua đều phải đắm chìm vào đó.

Cuộc đời này của Tùy An Nhiên có một việc mà cô làm đúng nhất chính là bởi vì một giọng nói mà yêu thích một người và rồi vì người đó mà yêu thích mọi thứ thuộc về anh.

Trích đoạn:

#Ai nói tôi không yêu em# 

Cô đã ngầm chịu đựng rất nhiều năm, hôm nay liền đánh liều mượn chút men say mà hỏi Ôn Cảnh Phàm: "Anh biết tôi không?". 

Ôn Cảnh Phàm sửng sốt, vội vàng đỡ lấy cô, anh khẽ nhíu mày: "Uống rượu rồi à?". 

Tùy An Nhiên không nói chuyện mà nhìn thẳng vào anh, cô cố chấp muốn biết đáp án. Hai người giằng co một lúc lâu, anh liền đưa tay lên che mắt cô lại, nhẹ nhàng nói: "Quen biết." Giọng nói ấm áp, dịu dàng của anh rót vào tai cô tựa như lần đầu gặp gỡ.
Ánh Sao Lạc Trong Bão Cát

Lượt Đọc:

0
Lần đầu tiên Phó Tầm nhìn thấy Khúc Nhất Huyền là ở Tây An. Cô đang đứng trước tủ kính chọn tranh đường.

* Tranh đường: một loại tranh được vẽ bằng đường nóng lên.

Lần thứ hai thấy cô, là ở Hồ Khẩu, Hoàng Hà. Cô để chân trần, mu bàn chân lấm đất đen đen xám xám. Đêm đó phải nghỉ trọ ở cửa hàng lớn ven sông, cô hừ mũi, nhấc hành lí để lên trên giường anh: “Anh ngủ ở dưới tôi ngủ ở trên, có ý kiến gì không?”

Lần thứ ba thấy cô, cô đang mở cửa xe Cruiser đón khách trên đường vòng, sau lưng là đỉnh núi gió tuyết vù vù. Cô gác chân ngồi trong xe, cười tủm tỉm hỏi: “Quá tam ba bận, anh chạy theo tôi hơn nửa Trung Quốc, có phải vì đã thích tôi rồi đúng không?”

— Chuyên gia giám định di vật văn hóa cao cấp vs nữ chủ dẫn đầu đội cứu viện. —

Nhân vật chính: Phó Tầm, Khúc Nhất Huyền – Phối hợp diễn: Giang Nguyên, Viên Dã, Bành Thâm.
Chương 114: Lời Cuối Sách Chương Cuối Cùng Em Bảo Vệ Thế Giới Này Anh Bảo Vệ Em

Top 10 truyện tranh hot