Dập đầu một cái.
Dập đầu hai cái.
Dập đầu ba cái.
Hắn từ đầu tới cuối đều kéo lấy tay y.
Qùy xong, Nguyệt lão vẫn mỉm cười như thế.
Li Lạc ghé vào tai y nói: "giống bái đường không?"
“Trước mặt thần phật, đừng có nói bậy bạ.” Ngoảnh đầu đi, tiểu thư sinh rốt cuộc chịu hết nổi ánh mắt kỳ lạ của kẻ khác.
Nguồn cơn cớ sự, kể ra cũng thật hoang đường…
Thiên Đế xưa hóa thành thỏ ngọc, sa phàm trần lánh nạn lại mắc bẫy thợ săn. Gã thợ săn ranh mãnh tham lam đòi thưởng công bằng bá đồ vương nghiệp.
Phần thưởng mưu mô ấy, cuối cùng kết cục chẳng vẹn tròn. Trước khi giáng ma tinh hủy diệt vương triều, Thiên Đế đã đóng lên mặt đất một đoạn sử thương đau: huynh đệ tương tàn, thí vua cướp ngôi, gian thần lộng hành, tình nhân tuyệt vọng…
Rồi gió thổi tung tro tàn sách sử. Rồi mưa phủ rêu ký ức cố nhân.
Kẻ đầu thai thường dân, kẻ quay về chốn cũ, kẻ lục thần vô chủ, kẻ lạc phách tiêu hồn. Riêng mình Diễm quỷ vẫn không buông chấp niệm, vẫn kiên tâm tìm gắn những đổ vỡ tổn thương.
Ba trăm năm ân đền oán trả, bất nhập luân hồi. Bao kiếp người sở cầu bất đắc, ái hận khôn nguôi…
Y là vương của Hồ tộc, cao ngạo lạnh lùng, kiệm lời kiệm ngữ, ngay cả đệ đệ ruột thịt cũng không muốn thân cận y.
Trong tửu yến của Lang vương, là ai lớn mật dám nói một câu: “Hồ vương mới thật là tuyệt sắc.”
Y nhíu mày, cẩn thận đánh giá nam tử đang cười đến ôn nhu thâm tình trước mặt.
Nguyên lai là hắn, vị thái tử phong lưu chúng nhân đều biết.
Trong lòng không khỏi âm thầm cười lạnh.
Hồ ly, chính là lãnh tính mà gian trá.
Hai người đều không hiểu tâm tư của nhau, trải qua ngầm mưu tính kế, trải qua thương tâm, rồi qua hối hận.
Phí hoài ba trăm năm, giật mình nhìn lại, mới giật mình tỉnh ngộ, tình yêu hai chữ bất quá là hỏi một câu thích hay không thích…
Thôi Minh Húc ư, là Thôi Minh Húc mà người kia thường núp sau cây cột len lén nhìn ngắm. Có thể nào… Làm bằng hữu với hắn ư?ề Gia nuôi hi vọng…
Con cọp kiêu ngạo nhưng luôn không gặp may chạm mặt con thỏ nhát gan sợ sệt, chuyện gì sẽ xảy ra đây?