Sau khi bị nhà họ Vệ từ hôn, người người đều nói ta thất đức, nên mới bị Vệ Chiếu chán ghét.
Khi ta bệnh đến ho ra máu, bị lão phu nhân đuổi đến trang viện, mặc kệ sống chết.
Chính là Tam hoàng tử Phối Lăng, từ trên ngựa cúi mình trao cho ta một cành thược dược đỏ, mỉm cười hỏi rằng: “Nếu nàng không chê, có nguyện gả cho ta chăng?”
Về sau, Phối Lăng bị nhốt vào ngục, ai nấy đều tránh như tránh ôn dịch.
Chỉ có ta, tự xin vào cung làm nữ y thị, chẳng màng lễ giáo nam nữ, không sợ điều tiếng thị phi, dốc hết y thuật cả đời để giữ lấy tính mạng cho hắn.
Thế nhưng hôm nay, ta đội mưa đưa thuốc đến, lại nghe được hắn oán trách với Vệ Chiếu:
“Ngày ấy bảo ngươi từ hôn, ta cầu cưới nàng ấy, là để nàng ấy hết lòng vì mẫu phi ta mà bán mạng.”
“Giờ nàng ấy cũng đến tuổi rời cung thành thân, phụ hoàng lại có ý lập ta làm Thái tử, hôn sự này làm sao hối được?”
Lúc ấy ta mới hay, hắn xưa nay vẫn chê ta xuất thân hèn mọn, chê ta không đoan trang cao quý như những tiểu thư khuê các khác.
Tay của các quý nữ thì pha trà chế hương, không bao giờ cùng nam nhân ở chung một phòng.
Còn tay ta đã chạm qua xương gãy t.h.ị.t thối, canh giữ bên thân thể sốt cao của hắn suốt bao ngày đêm.
Thấy ta dầm mưa quay về, ôm thuốc thất thần như kẻ mất hồn, Thượng thực cục Chú Chú chỉ cười mà rằng:
“Mười ngày nữa là đến ngày cô nương rời cung rồi, từ nay chẳng còn ai quản con khỉ nhỏ ngươi chạy đi đâu nữa.”
“Chỉ không biết lúc nào cô cô ta đây mới được uống chén rượu hỉ của Vương phi đây?”
Ta ôm chén canh tử tô gừng cay đắng đến tê lòng, cúi đầu, nghiêm túc nghĩ một hồi:
“Cô cô, ta không rời cung.”
Ngày ta chết bệnh, toàn cung điện đều bi thương.
Chỉ có Hoàng Đế Yến Lang không khổ sở, hắn chỉ là có chút phiền muộn.
Phiền muộn từ nửa tháng trước, vì hắn tưởng sách phong muội muội của ta Thôi Minh Xu làm Quý Phi, ta với hắn cãi nhau to một trận, còn chưa từng cúi đầu nhận sai với hắn.
Phiền muộn Lễ Bộ Ty không có mắt mũi quỳ gối ngoài điện, nói không biết làm sao để quyết định thuỵ hiệu cho Hoàng Hậu nương nương thế nào, làm sao để viết tiểu sử, nhập hoàng lăng ra sao.
Tấu chương như tuyết trên mái ngói đặt ở trên án, đủ loại từ ngữ tán dương vô cùng của các loại quan lại, phỏng đoán hỉ nộ của thiên tử.
Viết thuỵ hiệu hiền đức ôn cung, nhưng ta cũng đã từng vì Yến Lang bị người ta cắt xén thức ăn, giống như người đàn bà đanh đá mà cầm đao đuổi theo thái giám kia suốt ba con phố để mắng chửi.
Viết cuộc đời tôn quý vô ưu, nhưng sau khi đăng cơ, ta với hắn không phải là khắc khẩu thì là giận dỗi, hình như ta khóc rất nhiều, vẫn luôn khóc.
Lại nói đến việc nhập hoàng lăng, dường như Yến Lang cũng nhớ ra vài điều tốt đẹp ở ta, làm vợ chồng một hồi, hắn không tiếc mà ban cho ta một lễ tang trọng thể, ân chuẩn ta với hắn chôn cùng huyệt.
Hợp táng chu phê (1) còn chưa hạ, Tôn cô cô, chưởng sự Kiêm Gia Cung đã cung kính quỳ gối ngoài điện, nói khi nương nương còn sống muốn cầu ân chuẩn.
Yến Lang đại khái đoán ra.
Tám phần là muốn cúi đầu nhận sai với hắn, lại muốn tôn thuỵ, muốn truy phong, muốn hắn không cho Thôi Minh Xu vào cung.
“Nương nương không muốn cùng ngài hợp táng, nàng nói cuộc đời này quá khổ sở rồi, cùng trời cuối đất cũng không mong gặp lại.