Tôi, bốn năm làm thư kí, cự tuyệt vô số “Lời mời”
Chưa bao giờ tôi tự cho mình là một người thanh cao, nhưng chưa bao có cái suy nghĩ một ngày nào đó mình sẽ làm tình nhân của ông chủ…
Không phải là tôi yêu bản thân quá mức mà là tôi không có lựa chọn nào khác!
Người trẻ tuổi thường muốn mình nhanh được thành thục và thường nghĩ rằng có những điều mình sẽ kiên trì cả đời để theo đuổi.
Hôm nay, khi những lời thề non hẹn biển đều trở thành lừa gạt, tôi mới hiểu “Mười bảy tuổi vẫn là rất trẻ!”
Anh vì tôi mà kiên quyết mà chấp nhận đối mặt với nhiều khó khăn,tình yêu trong anh cũng chưa từng thay đổi, nhưng .. tôi lại nói với anh rằng: “Chính anh còn thân bất do kỷ, làm gì lại muốn đi liên lụy một cô gái khác. Tình yêu của anh sẽ chỉ làm người con gái đó trở thành người thứ hai đi theo anh chịu khổ cùng anh. Anh buông tay, cô ấy mới có thể tìm thấy hạnh phúc chân chính của mình.”
* * * * * * *
Giới thiệu nội dung vắn tắt:
Mối tình đầu của con gái bao giờ cũng mong mình là một “Cô bé lọ lem”, ảo tưởng được một vị hoàng tử anh tuấn vương quyền chung thủy mà yêu nàng cả đời.
Truyện này đúng là một câu chuyện bình thường – con gái được gả vào hào môn, nhưng không phải là một câu chuyện cổ tích xinh đẹp mộng ảo mà là một đoạn hiện thực tàn khốc, một nhân sinh đau khổ gập ghềnh. Điều này làm cho những cô gái luôn tràn ngập ảo tưởng được thông hiểu một triết lý, câu chuyện bạch mã hoàng tử chỉ có trong cổ tích mà thôi…!
Nội Dung Truyện: Nếu không là tình yêu
Có câu nói, con người trong cả một đời dù sao cũng phải làm vài chuyện khiến bản thân hối hận, như thế cuộc đời mới hoàn chỉnh.
Cho đến tận bây giờ, tôi chỉ làm hai việc giúp cuộc đời mình hoàn chỉnh. Đó là việc đầu tiên là yêu anh và việc thứ hai là gả cho anh.
Anh đã từng nói với tôi, nếu em thật sự yêu một người, dù anh ta không yêu em, em cũng phải tìm mọi cách giành được anh ta, bằng không cả đời này em sẽ không hạnh phúc. Tôi tin vào lời khuyên đó, vì vậy tôi đã sử dụng mọi cách có thể. Cuối cùng, tôi cũng có được anh nhưng rồi tôi lại rời xa anh.
Khi gặp hôn nhân sau hai mươi năm chờ đợi, liệu anh có phân biệt rõ, bao nhiêu là tình thân, bao nhiêu là tình yêu? Khi hai thân thể hòa nhập là một, liệu anh có phân biệt rõ, bao nhiêu là dục vọng, bao nhiêu là nghĩa vụ? Lúc gặp lại, lướt qua vai nhau, liệu anh có phân biệt rõ, bao nhiêu là quyến luyến, bao nhiêu là bất lực? Lúc mười đầu ngón tay đan chặt vào nhau, anh nói ra câu “Anh yêu em, từ rất lâu rồi…”, em mới biết, người động lòng không chỉ có một mình em.
Ai bảo thần tiên không có cảm giác, không có máu và nước mắt? Đó là sự khắc cốt ghi tâm chưa một lần trải qua
Ta coi nàng là tri kỷ, coi nàng là người duy nhất hiểu được nỗi niềm tâm sự trong lòng ta giữa đất trời bao la, cũng là người duy nhất có thể tồn tại vĩnh hằng với ta trong tam giới...
Nếu một ngày nào đó nàng có thể nói chuyện với ta, mỉm cười với ta, thì ta sẵn sàng đánh đổi bằng tất cả những gì ta có...
Tại sao đến khi cử động được, mỉm cười được, nàng lại quên ta nhanh như vậy...