Tác giả Hạnh Trang

Độc Sủng Mị Phi

Lượt Đọc:

0
Nàng bởi vì một lời nói dối mà phải chấp nhận sống ở một thời đại khác với một thân phận khác.

Hắn là đế vương của một nước lại bị một nữ nhân phát giác bí mật trị quốc.

Nàng là nữ nhân đầy mị lực, sở hữu đôi mắt hai màu, là người không cưỡng cầu trong mắt người khác. nhưng nàng chính là cái gai muốn trồng không được, muốn nhổ không xong trong mắt hắn.

Còn nữa, hắn - một kẻ mang hai thân phận.

...

Trầm Duật, ngồi ở trên cao, an tĩnh như nước, nhìn xuống nữ tử đeo mạn che đang nhảy múa trước mặt. Hắn chẳng hiểu vì sao nàng ta lại đeo mạn. Đôi lông mày nhíu lại, nhìn rõ dung nhan của nàng ta. Đáy mắt hừng hực lên một cổ lửa đỏ, muốn thiêu đốt nữ tử trước mặt.

...

"Cự Quý Phi, yêu dấu của trẫm, ngươi chính là thật sự quên hay cố tình quên? " - Trầm Duật không nhanh, không chậm nhìn vào mắt nàng ta. Cái nhìn đáng sợ bao trùm cả người Bạch Anh, khiến nàng ớn lạnh từng đợt da gà. Chưa dừng lại ở đó, hắn như tên điên lao đến, đè chặt nàng vào tường. Đáy mắt như tóe ra lửa muốn ăn tươi nuốt sống nàng. 

"Để rồi xem, là bổn đế cơ quyền cao, lực mạnh, hay mị phi ngươi cao tay!" 

Bạch Anh sắp không thể thở, sợ đến mức nước mắt rơi thành dòng, bi thương nhìn hắn.

"Rốt cuộc ta đã làm gì ngài..."

...

Dưới gốc hoa lê, nữ tử áo trắng, xinh đẹp, như ánh trăng hôm đó. Ánh mắt buồn bã, tay nâng bình rượu cũ. Nàng nghiêng đầu dốc ngược bình rượu mai. Hóa ra, đây mới chính là lời chúc Cự Linh Nguyệt nói với nàng. Đúng vậy, sống không đau khổ, thật rất khó...
Chương 28: Từ từ mà vót ta!
Bỉ Ngạn - Một Đời Chân Ái

Lượt Đọc:

0
Sau trận đánh phong ấn hỏa Hồng Liên thì chỉ có một vị thần bị lãng quên ở đồng bỉ ngạn.

Nàng là vị thần bất diệt duy nhất, một con cửu vĩ hồ thiên vạn năm tuổi mang theo đóa bỉ ngạn đỏ rực nơi mi tâm.

Cả đời nàng cống hiến cho cái gọi là "thái bình"

Nàng và chàng chính là hai thế giới khác nhau. Từng là ân nhân rồi sư phụ rồi là người kết tóc se duyên.

-----

"Ta có tên, ta là Hoa Nguyệt, tỉ đừng gọi ta là tiểu tử." 

Khuôn mặt thiếu niên mười sáu, da như tuyết, mặt như hoa. Hắn đẹp như nữ tử, nhưng lại có ánh nhìn rạng ngời khí chất của nam nhân.

"Tỉ tỉ, ta nguyện một đời theo người, bảo vệ người."

Nàng chỉ rộ cười không đáp.

...
"Ta với ngươi xuống núi cũng nhân tiện mua vài sấp vải may cho ngươi vài bộ y phục." 

Lúc đó chính là nàng nói với hắn. Nói rồi cùng nhau cưỡi mây lướt trên trời cao. Nàng sợ hắn công phu kém cỏi dễ ngã liền lấy tay hắn vòng eo mình. 

...
Hắn ôm nàng trong tay, cảm nhận từng hơi thở, mùi hương của bỉ ngạn phảng phất của nàng. Hắn chỉ ước, thời khắc này có thể kéo dài mãi mãi. Có thể cùng nàng là một đôi uyên ương an nhàn giữa chốn nhân gian cũng đủ rồi.

----

"Hoa Nguyệt, nếu có kiếp sau, ta không là Thần Nữ, chàng cũng không cần trấn giữ hỏa Hồng Liên. Chúng ta có thể lần nữa kết tóc phu thê không?"

Ánh mắt nàng sóng sánh, từng giọt máu lệ tuông trào. Một đời nàng oanh liệt, thắng không biết bao nhiêu trận. Còn cả dệt nên mộng cảnh cho người đời. Vậy mà cuối cùng nàng lại thua trong tay chàng, thua một cách thảm bại. Nàng chỉ nhắm mắt, mỉm cười, có thể dệt mộng cho người khác nhưng bản thân lại chẳng thể.

Ta yêu chàng, một đời yêu chàng. 

Chàng cũng yêu ta, nhưng chẳng biết đời này có phải dành cho ta hay không.

Ta cố gắng bao nhiêu, cuối cùng cũng chỉ có thể họa được hình dung, còn tâm can chàng, có lẽ ta không đủ sức rồi.

"Hoa Hoa, cuối cùng chân ái kiếp nhân sinh này của ta là chi?"
Chương 34: Đại kết cục !

Top 10 truyện tranh hot