Nàng, người con gái tài nữ nổi tiếng kinh thành với cái tên “Cẩm tú Bồi Hồi”, với vẻ đẹp rực rỡ như hoa hồng, được cha anh yêu thương, cưng chiều, hoàng thượng thuởng thức. Sau khi thành thân, mang trong mình bào thai 5 tháng, người chồng của nàng – thế tử Hải Ninh Hầu tự tay bưng chén rượu độc theo chỉ dụ của Hoàng hậu đến cho nàng, với lý do, vì công chúa đệ nhất ở góa của đương triều nhìn trúng hắn. Sau chén rượu độc, nàng không chết, mất con, mất cả khả năng sinh đẻ, phụ thân từ quan, đưa nàng rời khỏi chốn kinh thành đầy rẫy mưu mô với những con người xấu xa đó. Mang theo khối thân thể bệnh tật rách nát, nàng rời đi.
Ba năm sau, nàng quay lại kinh thành với một kế hoạch trả thù hoàn hảo đến tận kẽ răng. Xen lẫn trong đó là những mưu mô xấu xa đoạt vị trong triều, liệu nàng có tránh khỏi được vòng xoáy vương quyền đó, liệu nàng có bảo vệ được gia tộc khỏi khả năng diệt tộc, liệu nàng có đủ niềm tin để yêu lại lần nữa, đủ can đảm để mở rộng lòng mình một lần nữa.
“Thực sự yêu nàng sâu sắc, là sẽ ở bên cạnh nàng dựng gian nhà tranh, làm bạn với nàng. Âm tinh tròn khuyết, sương phong vũ lộ, nở rộ hoặc điêu linh. Nếu đã yêu mến nhất, cây hoa hồng duy nhất, mặc kệ là diện mạo gì đều sẽ yêu nàng như lúc ban đầu, luyến tiếc thương tổn nàng dù chỉ một cánh hoa một chiếc lá, thậm chí là chiếc gai mỹ lệ sắc bén. Như vậy mới là cách yêu thương thực sự, mới chân chính có được gốc cây Bồi Hồi rực rỡ đầy gai kia.“
Lời Editor: Ai mà nghĩ truyện này ngược là hoàn toàn sai lầm nhé, truyện không hề ngược, chỉ là quá trình chị ấy trả thù và yêu nam chính thôi. Tất nhiên nam chính không phải là chồng cũ. Nhất là cách chị trả thù… nói sao nhỉ, rất thâm và rất ác.
Đã từng, có một thứ lương tâm dùng không đúng chỗ đặt trong lồng ngực, ấy thế tôi lại không bóp chết nó. Đợi đến khi vạn kiếp bất phục thì tôi đã hối hận không kịp, chuyện thống khổ nhất trần đời cũng không hơn gì thế này mà thôi. Tôi nhất định là bị lủng đầu, mới đi thích hắn. Té ra cái loại biến thái bị lủng đầu này, có thể lây bệnh… “Ngươi bắt đầu thích ta từ khi nào?” “…Lần đầu tiên ngươi hạ độc ta. Thập lý dương hoa.” “Lục Vô Cùng tiên sinh, ngươi biến thái cũng có giới hạn giùm được không hả?” Sau khi tỉnh lại lần thứ ba, tôi bàng hoàng lại kinh hãi nhận ra, tôi quả thật thích hắn. Chuyện này thật sự khó chấp nhận… rõ ràng trước nay hắn đều bắt nạt tôi. Tôi từng bị hắn hạ độc, ngáng chân, bị hắn cười mỉa, sỉ nhục… Lẽ nào mình là M mà bấy lâu nay mình chẳng hề hay biết? Quả nhiên, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, tôi rốt cục vẫn bị cảm hóa bởi một tên biến thái. Mẹ! Con có lỗi với người! Mẹ phí bao công sức để cho con sống lại một lần, con lại đi yêu phải một tên biến thái.
Người mẹ yêu thương con tha thiết, vì muốn Loan Ca được sống tốt mà ép nàng xuyên không – người vừa chết một cách bất ngờ. Để hy vọng nàng sẽ có được một cuộc đời mới tốt hơn. Đáng tiếc, thứ chờ đợi nàng, lại là con đường tu tiên Ô long. Lục Vô Cùng, một người không hề có tí ti thường thức(kiến thức phổ thông) mà chỉ có kiến thức tu tiên, nghĩ bụng dạy Loan Ca tu tiên là món quà báo ơn tuyệt hảo. Thế là, dưới tình huống đánh không lại, chạy không thoát, Loan Ca triển khai con đường tình tu tiên vừa đen ngòm vừa đầy phấn hồng.