Tác giả Khúc Tiểu Khúc

Xanh Thẳm

Lượt Đọc:

0
Bạn đang đọc truyện Xanh Thẳm của tác giả Khúc Tiểu Khúc. Thật âm u, ẩm ướt, ánh mặt trời cũng chẳng thấy đâu.

Tí tách, tí tách... không biết tiếng rơi của những giọt nước này xuất phát từ nơi đâu.

Bóng tối bao trùm khắp nơi, đến nỗi khi đưa những ngón tay lên trước mặt cũng không thấy rõ. Giờ đây, từng vị trí trên cơ thể như đang bốc cháy, cứ ngỡ đang bị nhấn chìm hết lần này đến lần khác trong ngọn lửa rực đỏ.

Sau mỗi lần bị ngược đãi, khi tỉnh dậy đều là cảm giác tê dại này. Chỉ là đã lâu rồi anh không trải qua cái cảm giác chân thực đến như vậy.
Chương 11: Anh ở đây
Trạm Lam

Lượt Đọc:

0
Văn án:

15 tuổi năm ấy, Đường Nhiễm đổi theo họ của bố, lấy tên Lam Đinh. Một năm sau cô trở về nước, gặp lại Lạc Trạm. Mùa hè năm ấy, bầu trời xanh thẳm (*). Xa cách bảy năm, tiểu tổ tông của tiểu tổ tông nhà họ Lạc cuối cùng cũng bí mật quay về.
Chương 11: Anh đây
Cầu Ma - Khúc Tiểu Khúc

Lượt Đọc:

1
Tên Truyện: Cầu Ma.

Tác Giả: Khúc Tiểu Khúc

Editor: Edelweiss

Thể loại: Tiên hiệp, tu chân, huyền huyễn, duyên trời tác hợp, góc nhìn nữ chính, HE

* Chính văn viết theo ngôi thứ ba.

* Hình tượng nữ chính trưởng thành (tâm tính lẫn tu vi, dần dần trưởng thành)

* Hình tượng nam chính phản diện trưởng thành (?)

* Hình tượng một lớp nhân vật vi mô.

* Nam chính và nữ chính HE.

* CP phụ và nhân vật phụ thì không đảm bảo. 

Tags nội dung: Kiếp trước kiếp này, Duyên trời tác hợp, Tiên hiệp tu chân. 

Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Thời Lưu (Phong Thập Lục), Phong Nghiệp┃ Nhân vật phụ: Yến Thu Bạch, Thời Ly, Giảo Trệ, Văn Thị Phi, Tuyết Vãn, Nam Thiền┃Khác: 

Một câu giới thiệu vắn tắt: 【Ta muốn, ma đến cầu xin ta】 

Lập ý: Thiện ác hữu báo, thiên lý sáng tỏ.

Giới thiệu:

1.

Sâu trong địa lao dơ bẩn nhất chốn U Minh, ta đã gặp ác ma tàn ác nhất thiên hạ suốt nghìn vạn năm qua.

Hắn là bí ẩn không thể nhắc đến của Tam Giới, là cơn ác mộng của các vị thần tiên, là ác quỷ Phong Đô đứng đầu vạn ác đã bị dòng lịch sử chôn vùi từ lâu.

Hắn chết đi vạn năm, lại trở về từ cõi địa ngục.

Ngày ấy, hắn cứu ta.

Từ đó về sau, ta có thêm một chủ nhân.

2.

Ta đi theo hắn, phục tùng hắn, trở thành con rối của hắn.

Mà hắn, cho ta tất cả - Máu của hắn giúp ta cải tạo lại kinh mạch, thoát thai hoán cốt, nhưng cái giá phải trả là ta phải dựa vào máu của hắn để sống.

Dưới sự che chở của hắn, ta tiến vào đệ nhất tiên môn, cảnh giới tăng nhanh, trở thành thiên tài kinh tài tuyệt diễm trong đám đệ tử cùng trang lứa.

Hắn muốn ta bái chưởng môn làm thầy, ta bái; hắn muốn ta trộm bảo vật, ta trộm; hắn muốn ta tranh giành vị trí đứng đầu đạo môn, ta tranh...

Sau này, hắn muốn ta trù tính dụ dỗ, gả cho con trai của chưởng môn.

Ta biết rõ, hắn muốn phá hủy gốc rễ của tiên môn này. Lúc hạ lệnh, hắn lười biếng dựa vào tảng đá dưới ánh trăng, áo bào trắng như tuyết nửa hở, tóc dài tùy ý xõa xuống, ý cười trên môi độc ác và lạnh lùng.

Nghìn vạn tu giả của tiên tông đạo giáo, tất thảy thế gian chỉ là loài giun dế, là món đồ chơi bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Còn ta, cũng chỉ là một trong những con giun dế bị hắn lợi dụng.

Ta biết.

Nhưng ta không thèm bận tâm.

Ta gả.

3.

Hỉ phục nến đỏ, hồng trang vạn dặm.

Ta học theo dáng vẻ của nữ tử phàm tục, giả vờ thẹn thùng hạnh phúc, ngồi trên giường tân hôn trong hỉ phòng, chờ đợi phu quân của ta.

Đợi một đêm.

Không đợi được.

Lúc trời gần sáng, rốt cuộc cũng có người đẩy cửa sổ ra.

Hắn mặc áo bào trắng như tuyết bị nhuộm đỏ, tay cầm trường kiếm, máu chảy dọc xuống theo vạt áo của hắn, kéo thành một vệt dài trên mặt đất, sau lưng hắn, sắc máu nhuộm đỏ núi non và đồng bằng.

Hắn dùng mũi kiếm đẫm máu gỡ khăn trùm đầu của ta xuống.

Lưỡi kiếm lạnh băng hôn lên cổ họng ta.

Ta ngẩng đầu lên, bắt gặp trong đôi mắt sơn mài của hắn chỉ còn lại một màu đen kịt.

4.

Đó là lần đầu tiên trên thế gian, ác ma chảy hai hàng nước mắt đỏ máu.

Hắn khàn giọng hỏi nàng.

"... Sao nàng dám."

【Ghi chú cuối】

Ma là một giống loài kỳ lạ.

Hắn muốn người đời cúi đầu phục tùng hắn.

Nhưng lại mong nàng làm trái ý hắn.
Chương 139: C139: Ngoại truyện tuyết ấm văn thị phi x tuyết vãn
Anh Ấy Rất Hay Trêu Chọc Tôi

Lượt Đọc:

0
Bạn đang đọc truyện Anh Ấy Rất Hay Trêu Chọc Tôi của tác giả Khúc Tiểu Khúc. Mọi người đều công nhận Văn Dục Phong là đại ca của trường Nhất Trung.

Không chỉ thành tích học tập kém mà còn chuyên gây chuyện, đánh nhau, trốn học. hút thuốc đi bar, hư hỏng không sót thứ gì.

Cho đến một hôm, có một nữ sinh tài giỏi vừa từ cấp hai nhảy lớp lên, tên Tần Tình.

"Dục ca, đám Tam Trung kia lại tới khiêu khích, làm sao đây?"

Nam sinh dụi đi thuốc, đôi mắt nhíu lại, khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ lười biếng lẫn tàn nhẫn:

"Đập chết tụi nó."

Thế là tối hôm đó, nhóm tùy tùng mang vẻ mặt chuẩn bị đi gây chuyện, tới trước cửa lớp ban một.

Thiếu nữ xinh đẹp nhỏ nhắn đang đứng bên cạnh bàn học của Văn Dục Phong, thanh âm mềm mại nói:

"Từ đơn anh ấy chưa thuộc, không ra ngoài được."
Chương 177: 93 Ngoại truyện 3
Em Thả Thính Anh Đi

Lượt Đọc:

0
Truyện Em Thả Thính Anh Đi của tác giả Khúc Tiểu Khúc kể về con một nhà họ Hàn – Hàn Thời, có tiền có quyền có địa vị nổi danh trong giới quyền quý bởi sự phóng đãng bất tuân, nghe đồn một tuần thì có 7 ngày cậu ta đi quán bar hội sở, bạn gái bạn giường thay nhanh hơn thay quần áo.

Có người ngấm ngầm cược, phải đợi mấy chục năm thì Hàn Thời mới bớt chơi bời.

Kết quả vào mùa hè năm đó, Hàn Thời bị ông cụ Hàn trói đi dạy chi viện “bám bản” cho vùng cao, lúc trở về quán bar hội sở không thấy bóng dáng đâu nữa.

Đám bạn chó rủ nhau đi tìm, nhìn thấy cậu ta trong một nhà hàng điểm tâm kiểu Âu.

Lúc này Hàn Thời đang lẽo đẽo theo sát một cô bé mặc đồng phục phục vụ, áp người ta vào tường rồi hôn, vừa hôn vừa “trông rõ tội” như con cún to…

“Em thả thính anh đi mà, tình đầu cho em, lần đầu cũng cho em luôn.”

Cô bé bị hôn nhíu mày tránh né, giọng ảo não: “Không cần, cút.”

Đám bạn chó bên cạnh thấy vậy nghĩ bụng sắp tiêu đời.

Nào ngờ giây sau cún biến thành sói, vừa “móc” cô bé lên quầy chế trụ lại, vừa cười thật trầm thấp:

“Đều là của em hết, không cần cũng không được.”

“Em thấy ánh trời vỡ toang như ngày tận thế, cũng thấy bình minh mà anh đỡ lấy vì em.”
Chương 35
Đừng Khóc (Biệt Khóc)

Lượt Đọc:

0
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc

Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Song khiết, Hào môn thế gia, Song hướng yêu thầm, Nhẹ nhàng, Đô thị tình duyên, Ấm áp, Duyên trời tác hợp, Tiểu bạch, 1v1, Nữ chủ

Văn án:
1. Đường gia có hai cô con gái.

Người ngoài chỉ nghe nói qua đại tiểu thư Đường Lạc Thiển, lớn lên xinh đẹp, còn đính hôn cùng Lạc thiếu gia Lạc Trạm, được mọi người cực kỳ hâm mộ.

Ít ai biết Đường gia còn có một cô con gái bị mù, tên là Đường Nhiễm.

Quà sinh nhật năm 16 tuổi của Đường Nhiễm là một người máy phỏng sinh học.*

*robot mô phỏng lại hình dáng của sinh vật có trong tự nhiên

Ngày người máy được gửi đến, cả nhà đều ở sảnh trước cùng Đường Lạc Thiển chuẩn bị nghênh đón Lạc Trạm lần đầu đến nhà, còn Đường Nhiễm một mình ở trong phòng, sờ soạng đi tìm người máy của cô.

Lạc Trạm đứng ở trong bóng tối, sau một hồi mới mở miệng.

"Chào buổi tối, chủ nhân."

2. Lạc Trạm gia thế tốt, khuôn mặt hại người, đầu óc siêu đỉnh, là thiên tài AI vô số nữ sinh si mê, nhưng không ai có thể sánh bên anh ta.

Nguyên nhân chỉ có một: Lạc Trạm thích đôi mắt mỹ nhân.

Mà để có đôi mắt anh ta thích còn khó hơn lên trời.

Sau đó Lạc Trạm cùng anh trai đánh cược là phải đóng giả người máy phỏng sinh của cô gái mù Đường gia kia trong 2 tháng.

Nhưng anh không nghĩ tới, chính mình sẽ thua trên người một cô gái mù.

3. Sau một thời gian, có tin đồn nói rằng Lạc Trạm vì muốn hủy bỏ hôn ước cùng Đường Lạc Thiển, bị Lạc lão thái gia lấy gia pháp côn đánh thừa sống thiếu chết, lại không kêu một tiếng nào.

Mọi người đều đoán là vì ai.

Một tuần sau, Đường gia lần đầu tiên tổ chức sinh nhật cho Đường Nhiễm chúc mừng mắt cô hồi phục. Sau bữa tiệc cô uống nhiều quá, ôm cột đá nhỏ giọng kêu muốn gặp Lạc Trạm.

Người khác sau khi nghe được liền châm biếm: "Ngay cả Đường Lạc Thiển mà Lạc tiểu thiếu gia còn chướng mắt, huống chi cô chỉ là một đứa nửa mù, cho rằng chính mình muốn gặp liền có thể thấy?"

Nói còn chưa dứt lời, Lạc Trạm một thân chật vật từ bên ngoài chạy vào.

Lạc tiểu thiếu gia ngày thường khí phách hăng hái mà giờ hoảng đến mức trực tiếp quỳ trên mặt đất, chân tay luống cuống khẽ hôn đôi mắt run run của thiếu nữ.

"Đừng khóc."

"Gả cho anh được không, Nhiễm Nhiễm?"
Chương 102: Kết thúc (hạ)

Top 10 truyện tranh hot